Có là thánh nhân, người yêu kiều diễm đứng trước mặt, cũng sẽ xao lòng loạn tính, hắn không nhìn y, là để duy trì hình tượng thánh nhân, không ăn y, là để bảo toàn hình ảnh quân tử, mà giờ, hắn không muốn làm thánh nhân, cũng chẳng cần là quân tử, nói cách khác, hắn muốn bắt đầu thưởng thức y ngay lập tức!
Cơ thể nam nhân cấu tạo cũng không khác nhau nhiều, Phó Thư cũng từng cởi hết phởn phơ bơi ở bể bơi, nhưng hiện tại, ánh mắt Phượng Hữu Hoài dường như mang theo lửa, mỗi đường nhìn thiêu đốt cả người y, khiến y chỉ có thể trốn vào trong chăn không dám ra.
Phượng Hữu Hoài nhướn cao trường mi, cười như có như không, cười tới Phó Thư nổi hết cả da gà. Hắn lên giường, giữ chặt lấy Phó Thư.
“Sớm muộn gì cũng có ngày này, Phó Thư, ra đây.”
“Không ra!”
“Ra đây!”
“Không ra!”
“Ra đây!!!”
“Không…”
Hoàng đế trầm mặt, nộ khí đằng đằng, Phó Thư sợ tới mức rúm người lại, đành phải chui ra.
“Thế mới ngoan.” Hoàng đế thưởng cho y một cái hôn, khiến Phó Thư mềm cả người.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường thôi. Hôn, ôm, âu yếm, chỉ là, hôm nay Phó Thư không quần áo, mà đôi bàn tay phủ một lớp chai mỏng của hoàng đế mỗi tấc mơn trớn lại là một tấc dậy hỏa, thiêu đốt thịt da. Tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, dục hỏa đã nhen, muốn nói gì cũng đã muộn.
Phó Thư đẩy đẩy, cơ thể y cũng đã có phản ứng, nhưng một tia lý trí cuối cùng vẫn đang lên tiếng, nếu không đẩy ra… hoa cúc sẽ rất đau!
Bàn tay hoàng đế từ đùi trượt dần tới hậu đình, nhẹ nhàng vuốt ve trên những nếp nhăn, gặp Phó Thư căng thẳng co người, hắn cười cười: “Thả lỏng chút.”, sau đó lấy ra lọ bôi trơn từ dưới gối.
Phó Thư nhìn thấy liền hít một hơi sợ hãi, nói liên tục, “Ta không muốn ta không muốn ta không muốn ta không muốn ta không muốn…”
“Yên lặng!” Hoàng đế cắn lên đôi môi không ngừng mấp máy, nuốt trọn lời từ chối mỏng manh.
… Mấy khắc sau…
“Hư hư…”
“Không sao…”
“Hư hư hư hư…”
“Ta bảo không sao…”
“Hư hư hư hư á!!!!!”
“Xem này, không sao mà…”
Phó Thư nuốt nước mắt: Ông ngươi không sao ấy!
Khó khăn một hồi mới vào được, hoàng đế thở phào, mệt chết đi!
… …
Sáng hôm sau, hai người mới “đại chiến” một đêm, hiếm có lười biếng ngủ nướng, mãi tới lúc An Đức tới báo có đại thần cầu kiến, hoàng đế mới lưu luyến rời giường, về phần Phó Thư, lưng đau hông mỏi không xuống nổi, nằm úp sấp nguyên ngày, cũng may là hoàng đế rất ôn nhu, cúc hoa lần đầu cũng chỉ hơi sưng, lại được rửa sạch, Phó Thư trẻ khỏe chưa tới một ngày là có thể chạy tung tăng như trước.
Y ngủ một ngày, bụng sôi sùng sục, ngửi được mùi thức ăn mới lơ mơ mở mắt, liền thấy hoàng đế mỉm cười nhìn mình. Phó Thư đỏ mặt, xoay người, ngượng ngùng nhìn hắn.
“Dậy ăn cơm đi.”
“Ưm.” Bụng đói rất khó chịu, nhưng y không muốn dậy!
“Ai, ta đưa tới chỗ ngươi.”
Cơm trước mặt, thức ăn ngay mũi, Phó Thư vẫn không muốn động đãu, chỉ chớp chớp mắt nhìn hoàng đế-tình nhân.
Phượng Hữu Hoài phì cười: “Được rồi, ta bón ngươi.”
Nghe vậy, Phó Thư mới vui vẻ, coi như tối qua không hy sinh vô ích!
Trời tối, y rời giường, dù sao Phó Thư cũng không đủ yếu đuối để vờ nũng nịu, được ngon ngọt cũng phải biết giới hạn, còn bao giờ hoàng đế lại muốn… miễn bàn.
Gặp thập tam, phản ứng đầu tiên của Phó Thư là đủ mặt, sau đó mới nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.
Tối qua y vào tẩm cung hoàng đế, rồi hai người làm chuyện cấm trẻ em, thập tam mang Tiểu Chi ra ngoài. Chính là, ngay trước đó trên giường hoàng đế có một người – Dung Cửu Châu. Nhưng khi y lên giường, kẻ kia đã biến mất…
Ma!
Phó Thư lạnh gáy.
“Bệ hạ, thái thượng hoàng… đâu rồi?”
“Hả? Cửu ca? Tỉnh rồi, trước khi ta đè ngươi, người ta đã đi.”
“Gì gì? Tỉnh rồi?” Phó Thư kinh ngạc há hốc miệng, “Lúc nào?!”
“Hôm qua.” Phượng Hữu Hoài nói, “Dược sư nói đúng, cứ để hắn ngủ cũng không giải quyết được gì, lại làm ngươi không vui, cũng nên để hắn tỉnh lại thôi.”
Không biết từ khi nào, hắn chỉ muốn thấy Phó Thư vui vẻ tươi cười, không muốn gặp y rầu rĩ buồn bã. Vì thế, có dùng trăm phương ngàn kế, hắn cũng phải dỗ dành y cho được.
“Vậy sao không nói sớm!!!” Phó Thư bi phẫn.
“Sao vậy?” Phượng Hữu Hoài không hiểu, không cho Cửu ca tỉnh, y không vui, cho Cửu ca tỉnh, y lại càng không vui. Nghĩ nghĩ, “Chẳng lẽ lúc hắn mê man, ngươi làm gì người ta rồi?”
“Không phải không phải.” Phó Thư lắc đầu liên tục, thầm nghĩ tới vụ chọc chọc kéo kéo mặt Dung Cửu Châu hôm qua.
Ánh mắt Phượng Hữu Hoài lóe lên một tia cười, “Đúng rồi, trí nhớ Cửu ca đã khôi phục, ngươi trăm ngàn đừng đắc tội hắn.”
Phó Thư lảo đảo suýt ngã. Phượng Hữu Hoài đỡ y, thấp giọng: “Nói xem, ngươi đã làm gì?”
Phó Thư nhăn nhó: “Ta… trốn kịp không?”
Phượng Hữu Hoài cắn cắn tai y: “Ở với ta, ta không cho Cửu ca trả thù ngươi.”
Phó Thư đỏ mặt, ở với ngươi càng không an toàn: “Giờ hắn ở đâu?”
Phượng Hữu Hoài im lặng, kéo y ra cửa, chỉ về phía trước.
Dung Cửu Châu quay lưng về phía hai người, đứng thẳng ngay trước Dưỡng Tâm Điện, khí thế bức người, khiến thái giám thị vệ bốn phía không dám ngẩng đầu.
Phó Thư nghĩ, xong, lần này xong thật, khí thế của Phượng Hữu Hoài không bằng một nửa người ta, trốn thôi trốn thôi!
Phượng Hữu Hoài giữ tay y, không cho chạy: “Đi, tới chào Cửu ca thôi.”
“Không!”
“Hắn muốn giết ngươi, ngươi có trốn tới chân trời góc biển cũng chả thoát. Không bằng giờ ra xin lỗi, Cửu ca có lẽ sẽ không so đo.”
Phó Thư chăm chú nhìn hắn: “Ta véo má hắn cũng được sao?”