Gặp Phượng Hữu Hoài cùng Ninh Duệ thủy hỏa bất dung, thập tam liền cho ý kiến: “Trước khi gặp ngươi hai người bọn họ hợp nhau lắm nha.”
Phó Thư nhíu mày: “Vậy phải làm sao giờ?”
Thập tam bất động thanh sắc lấy ra một tấm vải lớn. Phó Thư lập tức hiểu ra vấn đề, chạy đi dọn đồ trèo tường bỏ cung đi luôn. Đi tới nửa đường, nghĩ nghĩ một lúc, lại thấy không ổn, chạy cũng không phải biện pháp lâu dài, bởi thế y liền trốn về. Đúng là “trốn” nha, vì dị năng của y vốn là thao túng bóng, đương nhiên cũng có thể tự mình hòa vào bóng. Nhưng Phó Thư không muốn ỷ lại vào dị năng, bình thường có thể tránh thì sẽ không dùng. Trước đây y từng tận mắt bắt gặp một người vì thường xuyên dùng dị năng, cuối cùng không thể khống chế nổi mà dẫn tới bạo phát.
Vô thanh vô tức ẩn vào bóng tối góc Dưỡng Tâm Điện, Phó Thư chợt cảm thấy thật là kỳ diệu, giờ y mà nhìn lén Phượng Hữu Hoài tắm ắt hẳn sẽ không bị phát hiện đâu, hắc hắc!
Giữa trưa, Ninh Duệ đi tìm y.
“Phượng bệ hạ, Khai Tâm nhà ta đâu?”
Phượng Hữu Hoài thực sự không thích thú cái kiểu xưng hô này tý nào, liền quyết định tảng lờ luôn. Ninh Duệ cũng chả thèm quan tâm, nhàn nhạt nói: “Ở đây cũng không có a, ngươi giấu y đi đâu rồi?”
Phượng Hữu Hoài nhướn mày: “Sau khi lâm triều về ta đã không thấy y, không phải ở chỗ ngươi sao?”
“Không thể nào, ta đâu có gặp y.”
Hai người nhìn nhau.
Phượng Hữu Hoài xoa cằm, trầm ngâm nói: “Tới tây uyển lãnh cung xem coi, ảnh vệ đều ở đó cả.”
Ninh Duệ có lễ cảm ơn một tiếng. Hắn vừa đi, Phượng Hữu Hoài liền gọi thập tam xuống: “Phó Thư đâu?”
Thập tam cao giọng đáp: “Phó Thư nói là, mấy ngày nay khó sống quá, y trốn cung đi chơi chút.”
Phó Thư trốn trong góc tường nghe vậy giơ chân: Y nói câu đó lúc nào! Ân? Tên hỗn đản thập tam này, dám bịa chuyện!
Phượng Hữu Hoài bóp trán thở dài: “Ăn no ngủ ngon, có gì mà khó sống? Chê ta chưa đủ việc phải lo sao?”
Thập tam vẫn thản nhiên nói tiếp: “Người cùng Duệ Vương điện hạ cãi nhau hoài, y đứng giữa, không biết làm thế nào cho phải.”
Phượng Hữu Hoài cười khổ: “Ninh Duệ muốn đem y đi, nếu ta thỏa hiệp, chẳng phải là đồng ý sao?”
Phó Thư nghe xong tim đập thịch một tiếng, không ngờ Phượng Hữu Hoài lại nghĩ như vậy. Cũng phải thôi, Phượng bệ hạ của y là ai chứ, đối với người nào cũng như ôn thủy, lúc nào cũng cười, cả trong mơ cũng mỉm cười, chỉ duy có Ninh Duệ là bị kỳ thị, nguyên lai là vì mình. Phó Thư cảm động.
Thập tam quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử Phó Thư kia sao có thể rời khỏi ngươi được.”
Phó Thư giật mình. Y không muốn rời Phượng Hữu Hoài, nhưng cũng không muốn xa Ninh Duệ. Trái không được, phải không xong, Phó Thư thật hâm mộ Triệu Cảnh Hoàng, nếu có thể mượn dị năng của tên kia, ắt hẳn sẽ không phiền não rồi!
Chiều tối, Ninh Duệ rũ rượi trở về, đừng nói là tây uyển lãnh cung, tất cả các tửu lâu trà quán khách *** thanh lâu lớn nhỏ khắp kinh thành hắn đều đã tìm cả, nhưng Phó Thư cứ như nước bốc hơi mất.
Phượng Hữu Hoài cũng phái người đi tìm, thám tử báo lại rằng không có thiếu niên nào giống Phó Thư ra khỏi thành. Mạng lưới tin tức của hắn trải khắp kinh thành, theo lý không thể nào không có tin tức gì. Thậm chí cả thập tam cũng ngồi bỏng mông, không biết tiểu tử Phó Thư kia rốt cuộc trốn đi đâu, lại có thể khó tìm tới vậy.
Mà tiêu điểm của nửa thế giới của chúng ta lúc ấy đang nhàn nhã trèo vào ngự thiện phòng chôm vịt nướng, sau đó ngồi trong bóng tối gặm gặm gặm, ăn no xong liền tìm chỗ ngủ khò, sống vô cùng thoải mái.
Mãi tới lúc dùng vãn thiện, Ninh Duệ mới lên tiếng: “Thập nhất, ta muốn đưa Phó Thư đi.”
Phượng Hữu Hoài gắp thức ăn cho hắn, bất động thanh sắc.
Ninh Duệ cười cười: “Ta biết ngươi không muốn, nhưng Phó Thư ở cạnh ngươi chỉ có thể làm một ảnh vệ nho nhỏ, nhưng với tài năng của y, kiếm lấy một cái chức nào đó làm chơi cũng không thành vấn đề.”
“Y thật đơn thuần, không hợp với quan trường.” Phượng Hữu Hoài cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Có ta giúp, sẽ không có vấn đề gì.”
Phượng Hữu Hoài cười lạnh: “Tự thân khó bảo toàn, còn muốn giúp người? Y đã ký bán thân khế, không thể đi.”
Ninh Duệ nói: “Hoàng đế chỗ ta cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn hắn sẽ biết cách dùng Phó Thư. Hơn nữa Phó Thư từ nhỏ đã muốn làm đại tướng quân, ở bên cạnh ngươi, chỉ làm y mai một dần.”
Phó Thư kháng nghị nha, rõ ràng hồi nhỏ y muốn làm ma giáo giáo chủ mà, thế mới phong cách! Đại tướng quân chỉ là lựa chọn số hai thôi!
Nghĩ vậy, y liền nhảy ra: “Ta không chọn!”
Ninh Duệ Phượng Hữu Hoài đồng loạt dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn về phía y.
Phó Thư ho khan hai tiếng, nhìn về phía thập tam, liên tục nháy mắt cầu cứu.
Thập tam lập tức hiểu vấn đề, lấy bán thân khế ra, dõng dạc nói: “Phó Thư không thể đi, nếu không ta sẽ xuất động tất cả thế lực giang hồ trong tay ra truy giết y!”
Ninh Duệ đâu phải đồ ngốc, đương nhiên biết đây chính là tiếng lòng của Phó Thư, liền nhìn về phía y, nhẹ giọng: “Ngươi thực sự chọn hắn, không cần ta nữa?”
Phó Thư lắc lắc đầu: “Ninh Duệ, ta nghe bệ hạ nói, tình cảnh của ngươi ở Đông Ninh giờ đang rất nguy hiểm, cái tên Đông Ninh hoàng đế kia đối xử với ngươi cũng chẳng tốt đi đường nào, nếu đã vậy, sao ngươi không tìm chỗ khác đi, đầu quân vào chỗ bệ ta chúng ta chẳng hạn.”
Ninh Duệ cười nhạt: “Ngươi muốn ta khỏi làm vương gia, đi làm phản quốc tặc? Ân?”
“Đâu, đâu có nghiêm trọng như vậy…” Phó Thư ấp úng.
Ninh Duệ trầm mặt xuống: “Được rồi, bảo bối đã trưởng thành, ta không quản được ngươi nữa, ngươi thích ở với ai thì cứ ở, tới lúc hắn đuổi đi thì tới tìm ta.”
Phó Thư cảm thấy thật áy náy, giống như mình trọng sắc khinh hữu vậy. Chính là thập tam từng nói với y: “Bệ hạ cần ngươi.”, mà cảm giác được người khác cần tốt lắm, tốt tới mức Phó Thư có thể vứt bỏ cả người yêu thương mình nhất trên thế gian này. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT