CHƯƠNG 30

Kiếp trước Phó thư tên là Khai Tâm, Ôn Nhã thường thân thiết gọi y là bảo bối, hay người xưng hô như vậy đã quen rồi, không thấy có vấn đề gì. Nhưng người ngoài nhìn vào thì quả thật rất là buồn nôn.

Hoàng đế lão tử càng nghe càng khó chịu, vẻ tươi cười công thức thường ngày cũng càng ngày càng gượng ép, mà chết tiệt ở chỗ bạn Phó Thư nhà ta cứ phởn phơ mà tám với Ninh Duệ, căn bản không thèm để ý tới người kia. Thập tam nhìn một lúc, cuối cùng hộ chủ sốt ruột, liền chạy tới đạp cho Phó Thư một phát vào… mông: “Vẫn đang công tác nha, trốn việc hả?”

Phó Thư là người hiểu lý lẽ, đành phải luyến tiếc nói: “Ninh Duệ, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau, nói chuyện tiếp nha.”

“Không được.” Phượng Hữu Hoài nói, “Nhiễu giấc ngủ của ta.”

Ninh Duệ cười nhạt: “Vậy tới phòng ta ngủ là được.”

“Y là ảnh vệ của ta hay của ngươi?” Phượng Hữu Hoài nhướn mày, rất là hẹp hòi nói.

“Thập tam làm cảnh sao? Huống chi võ công của ngươi còn tốt hơn y cả chục lần, nếu gặp nguy hiểm y còn làm vướng chân vướng tay thêm.”

Thập tam ho khan: “Đêm nay ta có việc, bệ hạ đã đồng ý để ta ra ngoài rồi.”

Phó Thư nghe vậy kêu ầm lên: “Ngươi chẳng qua lại muốn tới kỹ viện chứ gì!”

Thập tam mặt thẳng tưng: “Tiểu hài tử biết cái gì? Té qua một bên.”

Phó Thư đỏ mặt: “Cấp trên không làm gương, kẻ dưới đương nhiên loạn!”

Thập tam không nhịn được xoa xoa mặt y: “Tiểu hỗn đản, vụ Xuân Vũ Lâu ra còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ngươi có biết một đêm của Hạo Nguyệt công tử giá bao nhiêu không? Bán cả ngươi cũng không đền nổi!”

Phó Thư bĩu môi: “Là Tiêu công tử phá, đâu có phải ta.”

Ninh Duệ nghe vậy liền kéo áo Phó Thư: “Xuân Vũ Lâu nào? Hạo Nguyệt công tử là ai?”

Phó Thư trả lời: “Xuân Vũ Lâu là kinh thành đệ nhất thanh lâu, lần trước ta ở đó…”

“Cái gì? Thanh lâu!” Ninh Duệ lập tức gào ầm lên, “Ngươi dám tới thanh lâu? Ai mang ngươi đi! Nói! Ta thịt hắn luôn!”

Phó Thư bị khí thế của Ninh Duệ làm đơ ngươi luôn, ngơ ngác chỉ về phía Phượng Hữu Hoài, lần đầu tiên đúng là do hắn dẫn đi.

Thấy y chỉ Phượng Hữu Hoài, Ninh Duệ hít sâu bình ổn tức giận, sau đó thong dong ôn nhã nói: “Là vậy a, được rồi, không có lần sau, biết không?”

Chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. Phó Thư tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn thực cảm động trước sự quan tâm của Ninh Duệ.

Cuối cùng, thập tam phất tay một cái, té luôn. Phó Thư thương tâm thê thê thảm thảm trèo lên giường, nói tạm biệt với Ninh Duệ. Phượng Hữu Hoài phè phởn nhởn nhơ cũng đi ngủ. Một đêm yên tĩnh bắt đầu.

Hôm sau, hoàng đế vào triều sớm. Ảnh vệ vốn không cần vào Kim Loan Điện cùng, dù sao mới vừa sáng ra, lại có bách quan đứng dưới, thích khách cũng chả ngu gì nhào vô, chỉ cần hoành phi trên đầu không rơi xuống, quần thần không mưu phản tập thể, thì hoàng đế chả phải sợ cái gì. Cho nên Phó Thư quyết định lười luôn. Phượng Hữu Hoài vừa đi, y liền nhảy từ trên giường xuống, thay quần áo rửa mặt ăn sáng, sau đó êm êm phi tới ngự thiện phòng chỉa luôn đồ ăn của hoàng hậu, dù sao người trong ngự thiện phòng phát hiện ra mất đồ tự nhiên sẽ làm lại thôi, có gì đâu.

Xong xuôi, Phó Thư liền vèo vèo chạy tới phòng Ninh Duệ, nhẹ nhàng bước vào. Ninh Duệ đã cảnh cáo y không được đi tới từ phía sau lưng, không được tới gần lúc hắn đang ngủ, cho nên Phó Thư chỉ có thể đặt điểm tâm trên bàn, lưu lại một tờ giấy, lưu luyến nhìn Ninh Duệ mấy lần rồi mới ra ngoài.

Sau đó bạn Phó Thư nhà ta lại tới ngự hoa viên hái một đóa hoa sen còn đọng sương sớm, cắm vào bình, nhảy chân sáo tới phòng Ninh Duệ.

Ninh Duệ được Phó Thư quan tâm, vui vẻ tới phởn chí cả ngày, cứ thế ngồi trên xà nhà nói chuyện phiếm với người kia. Để không làm phiền hoàng đế, Phó Thư cố ý chọn một chỗ khá xa, nhưng mà hoàng đế nhà ta lại không vui: “Phó Thư, lại đây.”

“Có.”

“Trốn xa như vậy làm gì? Ngươi có biết là ám khí bắn từ cửa về phía ta chỉ mất có năm giây, từ cửa sổ cần ba giây, từ nóc nhà mất hai giây, nhưng ngươi phi từ chỗ kia tới đây lại mất tới sáu giây không?”

Phó Thư lập tức hiểu ra sơ suất của mình, quay về đứng ở vị trí gần Phượng Hữu Hoài nhất.

Ninh Duệ thấy vậy cười cười: “Phượng bệ hạ, người có biết là bom chỉ cần một giây là đủ không?”

Phượng Hữu Hoài cũng cười: “Thích khách làm sao có thứ đó được?”

Phó Thư gật đầu: “Đúng vậy, nếu có thì sẽ không gọi là thích khách nữa, mà phải gọi là phần tử khủng bố!”

Ninh Duệ kéo tai y, chán nản: “Đồ ngốc này, bị người ta ăn sạch cũng không biết!”

Phó Thư “đơn thuần” nổi tiếng từ kiếp trước, trong số hai mươi người bọn họ, y là người ít tâm cơ nhất, may là có Ôn Nhã mới không bị người khác khi dễ, cũng không xung đột gì với ai.

Có bảo mẫu Ninh Duệ ở đây, Phượng Hữu Hoài muốn gạt Phó Thư như trước quả thật là rất khó khăn.

Phó Thư cúi đầu nói: “Nhưng ta là ảnh vệ của bệ hạ a, đương nhiên phải bảo vệ người ta.”

Ninh Duệ nói: “Thích khách có tới thật cũng chả tới phiên ngươi bảo vệ. Đi thôi, chúng ta tám tiếp.”

Phượng Hữu Hoài liền chậm rãi nói: “Cứ đi đi, dám đi ta liền trừ lương.”

Phó Thư nghe vậy lập tức đứng lại.

Ninh Duệ lườm một cái: “Cùng lắm thì từ chức.”

“Ảnh vệ bỏ trốn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.” Phượng Hữu Hoài cười như xuân phong.

Ninh Duệ cười lạnh: “Ngươi ngăn nổi ta sao?”

Phượng Hữu Hoài nói: “Ta biết ngươi giỏi, nhưng Phó Thư có muốn theo ngươi không mới là vấn đề.”

Ninh Duệ nhìn về phía Phó Thư: “Ngươi nghĩ sao?”

Phó Thư nhìn hắn, rồi lại nhìn Phượng Hữu Hoài, cuối cùng phán một câu: “Ta muốn đi vệ sinh, hai người nói chuyện tiếp đi nha.”

Có hai người tranh giành tình cảm của mình, Phó Thư đương nhiên là cao hứng, nhưng y cũng không ngu tới mức đứng đó làm vật hy sinh. Hơn nữa, một người là bạn tốt nhất, kẻ kia là người trong mộng, nếu quả thật oánh nhau to, y cũng chẳng biết phải giúp ai. Nếu Ninh Duệ không dùng dị năng, đương nhiên không phải là đối thủ của Phượng Hữu Hoài, nhưng nếu người kia dùng, Phượng Hữu Hoài trăm phần yếu thế, nếu vậy y nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn. Cách duy nhất có thể làm là khiến cho hai người chung sống hòa bình, mà y lại chính là vấn đề giữa họ. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play