CHƯƠNG 3
Hà Lê ôm bụng do ăn quá no nằm xuống salon không nhúc nhích. Cậu không ngờ được tay nghề Trần Ngữ Xuyên tốt như vậy, chỉ là sườn xào chua ngọt lại khiến cậu ăn nhiều thêm một bát cơm, còn đem mấy miếng sườn sót lại trên mân cắn sạch.
Sau khi ăn xong Trần Ngữ Xuyên dọn dẹp bàn ăn, ngay ở bàn cơm hướng dẫn Tiểu Tề chơi trò nối chữ cái La tinh, còn Hà Lê thì nằm ở trên ghế sa lon yên lặng xem TV.
Lúc này đa phần mọi chương trình TV đều là tin tức, liên tục ấn nút chuyển kênh, phát hiện tin tức các đài hầu như giống nhau, lực chú ý dần dần bị Tiểu Tề đang vừa cười vừa hát hấp dẫn.
Rồi nhìn người đàn ông anh tuấn mang con trẻ trong lòng Tiểu Tề cùng ứng đối, hai người một lớn một nhỏ quả thực giống nhau như đúc chơi cùng một chỗ, Hà Lê không phát hiện bản thân vì cảnh tượng này mà ý cười lan khóe miệng, không chú ý cậu đang chăm chú ngắm cha con họ, không ý thức được sự cứng rắn trong lòng dần mềm mại. . .
Trần Ngữ Xuyên đột nhiên dời tầm mắt, nhìn thẳng về phía Hà Lê.
Hà Lê chấn động trong lòng, có chút chột dạ muốn lập tức chuyển cái nhìn, rồi lại không cam lòng chịu yếu thế, lập tức đón nhận tầm mắt của Trần Ngữ Xuyên, ánh mắt trở nên khiêu khích hấp dẫn, chậm rãi đưa đầu lưỡi liếm môi mình từ trên xuống dưới.
Trần Ngữ Xuyên trong lòng nóng lên, nụ cười trên mặt không thấy, ánh mắt trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm Hà Lê không buông.
Hà Lê không ngờ tới Trần Ngữ Xuyên cũng dám làm trò trước mặt con trai lại nhìn chằm chằm cậu như vậy, việc này đương nhiên không thể để quên giáp trước trận, lập tức di chuyển bàn tay đang đặt dưới bụng ám muội sờ lên ngực mình, tiếp theo hướng lên trên khẽ vuốt làn da bên dưới xương quai xanh, tiện đà ngửa đầu ra nhắm mắt lại, ngón tay thon dài ở chiếc cổ mảnh khảnh. . .
Hà Lê nét mặt khiêu gợi, khiến dưới bụng Trần Ngữ Xuyên nổi lên phản ứng kinh người.
“Ba! Ba không thèm nghe con!” Tiểu Tề kêu một tiếng oán hận thức tỉnh Trần Ngữ Xuyên, Hà Lê buồn cười đến nghiêng người.
“Chúng ta mau học xong bài, sau đó gọi chú Hà cùng đi tắm, được không?”
“Vâng! Vậy ba cần chú ý a!”
“Được! Được! Ba chú ý, ba sẽ chú ý. . .”
Trần Ngữ Xuyên chỉ có thể nhịn sự kích động dưới bụng, bằng không nhìn Hà Lê liếc mắt một cái, mau đưa con trai đi giải quyết! Lập tức quyết định đêm nay nhất định phải phục vụ cho tốt nghĩa vụ bạn giường!
Hà Lê sống chết cũng không tắm cùng hai cha con kia, mặc cho bồn tắm mát xa lớn kia nhất định chứa được ba người trưởng thành.
Tắm xong Tiểu Tề cảm giác hôm nay cậu nhóc còn có việc chưa làm, hóa ra vẫn chưa xem phim hoạt hình.
Vì thế, tuyệt nhiên không hay cha của nhóc sắp bị nội thương, bắt được cha nhóc vừa tắm sạch sẽ xong nhưng không tự chủ được lại theo đuôi Hà Lê tiến vào phòng tắm, kéo ra ghế sô pha, muốn chính cha ôm nhóc xem phim hoạt hình.
Trần Ngữ Xuyên mất hồn mất vía ôm con trai, ánh mắt chăm chăm nhìn cửa phòng tắm, như thể nhìn như vậy, có thể trông thấu qua cánh cửa kia, sẽ thấy Hà Lê trần trụi bên trong.
Lúc này trời rất lạnh, Trần Ngữ Xuyên thật tâm viên ý mã(1) toàn thân nóng rực lên.
Tiểu Tề cũng cảm thấy hôm nay khi được ôm trong lòng rất khác lạ, ở trong lòng cha nhích tới nhích lui, ngồi thế nào cũng không thoải mái, cảm thấy nơi này có gì đó không ổn.
Tâm tư Trần Ngữ Xuyên căn bản không còn đặt trên người Tiểu Tề, lại càng không ở phim hoạt hình kia. Bằng không, nếu bình thường Tiểu Tề ở trên người anh như sâu róm như nhích tới nhích lui, anh nhất định sẽ chỉ quan tâm đến nguyên nhân vì sao con trai không ngừng di chuyển.
Cho đến con trai lại đổi tư thế thì nặng nề chạm phải phần sinh mạng đã cứng ngắc, anh lúc này mới vì đau đến để ý tới con trai đang ở tròn mắt nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
“Hôm nay ba rất kì quái nha!”
“A. . . Vậy sao?” Trần Ngữ Xuyên cười ngượng ngập. May là nhóc không biết cha nhóc đang trong tình trạng động tình.
“Vâng ạ! Ba, hôm nay ba rất khó ngồi nha!”
Rất khó ngồi. . . Đây được tính là từ để hình dung sao? Khóe miệng Trần Ngữ Xuyên không khỏi run rẩy.
“Hamtaro sắp chiếu hết rồi, ngày mai lại xem. Hôm qua con đã đi ngủ khuya, hôm nay cần lên giường sớm một chút.”
“Không cần mà!”
Trần Ngữ Xuyên rất ít khi quản thúc chặt như vậy, bế con trai hướng về phòng ngủ của bé: “Ba kể chuyện cổ tích cho con nghe, con muốn nghe chuyện gì?”.
. . .
Thật vất vả mới dỗ được tên nhóc con khó bảo kia ngủ, Trần Ngữ Xuyên nhẹ nhàng buông con trai, để lại một ngọn đèn nhỏ, khép hờ cánh cửa giữa phòng, trở lại phòng khách, phát hiện cửa phòng tắm đã mở, phòng khách không người.
“Lê?” Trần Ngữ Xuyên khẽ gọi.
Tại phòng ngủ của chính anh tìm được Hà Lê trên giường.
Hà Lê cũng ngủ rồi. Là anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian sao? Trần Ngữ Xuyên không khỏi tự hỏi.
Đi một vòng trong nhà tắt toàn bộ đèn nên tắt, Trần Ngữ Xuyên mới trở về phòng ngủ. Đóng lại cửa phòng, anh trút bỏ toàn bộ quần áo, nhấc chăn khỏi giường. Ở trong chăn mềm, nhẹ nhàng ôm Hà Lê từ sau lưng, không chút do dự liếm rồi hôn lên tai Hà Lê. Trần Ngữ Xuyên hôn yêu thương, vuốt ve Hà Lê từng chút một. Vì giờ khắc này, anh phải nghiêm túc đợi cả một buổi tối.
Hô hấp nặng nề thở ra hơi nóng, từng chút phả vào làn da mịn màng của Hà Lê, thiêu đốt cơn buồn ngủ Hà Lê mới ngủ, tỉnh lại dục vọng của Hà Lê.
“Lê. . . Anh muốn em. . .”
“Muốn. . . Tới lấy đi. . .”
“Anh nghĩ em đã muốn cả đêm. . .”
Hà Lê cười nhẹ: “Anh thật đúng là chịu không nổi khiêu khích ha. . .”
“Ai bảo người đi khiêu khích anh lại là yêu tinh chứ. . .”
Hà Lê trong nháy mắt cứng người lại: “. . . Không cần dùng từ yêu tinh để miêu tả tôi.”
Biểu cảm của Hà Lê vừa lạnh vừa cứng, trên mặt tràn đầy cự tuyệt, nhưng ẩn trong đôi mắt này, cũng vừa sâu vừa trầm một màu đen u tối khiến cho người khác hít thở khó khăn, một vẻ cô độc tuyệt vọng, chỉ có thể tự mình ôm lấy tự liếm lành vết thương bị cắn.
“Lê. . .” Dục niệm tràn ngập trong lòng bị ý niệm thật sâu thay thế, Trần Ngữ Xuyên đau lòng nhìn Hà Lê. Từ ngữ của anh vô tình lại xé đau miệng vết thương của Hà Lê, Trần Ngữ Xuyên trong tim đau nhói khó chịu, tình cảm của anh giành cho Hà Lê sâu sắc như vậy sao?
“Thề từ nay về sau không được gọi tôi kiểu như vậy!”
“Anh thề.”
Ai làm tổn thương Lê? Lại khiến Lê lộ ra thần sắc như vậy?
“. . . Lê, mặc kệ trước kia có chuyện gì xảy ra, thì những chuyện đó đều đã qua, cũng đã không thể làm đau em nữa, buông quá khứ ra đi. Hiện tại em là ở chỗ này của anh. . .” Trần Ngữ Xuyên kéo tay Hà Lê đặt lên tim mình, “Anh thề anh sẽ không làm tổn thương em, cũng tuyệt đối không cho bất kì kẻ nào làm đau em, Lê, hiện tại em sẽ rất an toàn.”
Trần Ngữ Xuyên lại ép chặt bàn tay Hà Lê đang đặt trên ***g ngực của anh, “Em ở trong này, là an toàn, không ai có thể làm tổn thương em nữa.”
Trong mắt Hà Lê đầy kinh ngạc, nghe từng từ Trần Ngữ Xuyên nói, dần dần nước mắt đong đầy.
Trần Ngữ Xuyên rốt cuộc có biết anh đang hứa những gì hay không? ! Người này! Người này vì cái gì luôn nói những lời khiến cậu không thể không cảm động, làm việc gì đó khiến cậu không thể không xúc động? Vì lẽ gì cậu không chút hoài nghi mà tin tưởng hứa hẹn của Trần Ngữ Xuyên? Vì lẽ gì mà chỉ trong một thoáng lại làm cậu cảm thấy bình yên tĩnh lặng ấm áp?
Trần Ngữ Xuyên gạt đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi của Hà Lê, nhẹ nhàng ôm Hà Lê vào lòng. Có phải quá khứ trước kia rất đớn đau, nên Hà Lê đã lựa chọn không bao giờ yêu lần nữa? Rốt cuộc Hà Lê – cậu đã sống hiu quạnh một mình như thế nào? Tuyệt vọng đến nhường nào? Cậu đau lòng, cậu không muốn. . .
Hà Lê đột nhiên ôm thật chặt Trần Ngữ Xuyên.
Bên tai Trần Ngữ Xuyên truyền đến tiếng Hà Lê vừa khóc vừa nói thanh âm vỡ vụn: “Yêu em. . .”
Một đêm này, Trần Ngữ Xuyên đem ái tình cuồng nhiệt khắc sâu, tình cảm dịu dàng làm cho người khác khó có thể tưởng tượng, từng âu yếm, từng đợt trút bỏ trong những cái hôn khiến Hà Lê gần như không chịu nổi.
Phản ứng của Hà Lê càng làm Trần Ngữ Xuyên say đắm. Không hề có rên rỉ phóng đãng, chỉ có toàn thân dốc hết khí lực, lần nữa kìm nén rên rỉ đầu môi mà sinh ra nét mặt chịu đựng, mà rên rỉ hóa thành tiếng khóc nức nở, cầu xin Trần Ngữ Xuyên dừng sức xâm chiếm mạnh mẽ hơn.
Đêm nay Hà Lê không còn là kẻ cao cao tại thượng kia, là nữ vương tận tình hưởng lạc nữa, mà là một chú chim nhỏ cô độc cần người ôm vào trong ngực chiều chuộng thương yêu.
Trong đêm khuya, Hà Lê bừng tỉnh như thường ngày, mới phát hiện cơ thể cậu từ lâu đã ấm áp trong ***g ngực, phía sau truyền tới hơi thở ấm nóng bên tai mà lại thật dài, quanh cậu cũng không còn cảm giác dục vọng biến mất để lại sự lạnh băng vắng vẻ, cũng không còn mất công đấu tranh nhưng không sao thoát nổi sự tĩnh lặng áp bức. . . Ấm áp như dòng nước lặng. .
Người đàn ông đang ôm cậu từ sau lưng rốt cuộc đã làm gì?
Xoay người trong vòng tay của Trần Ngữ Xuyên, ánh đèn đường mỏng manh bên ngoài hắt vào cửa sổ, trong bóng đêm ngắm nhìn tỉ mỉ ngũ quan Trần Ngữ Xuyên, cổ của anh, ***g ngực của anh. . .
Lồng ngực anh, trong lòng anh.
Hà Lê thay đổi vị trí, rúc sâu vào lòng Trần Ngữ Xuyên, áp tai vào trai tim của Trần Ngữ Xuyên.
“Lê?” Tay chân Trần Ngữ Xuyên trong lúc mơ màng ngủ ôm chặt lấy Hà Lê. “Làm sao vậy?”
Trần Ngữ Xuyên không đẩy mình ra. . . Hà Lê run rẩy xúc động.
“Không có gì, ngủ đi.”
Ở trong này, thực an toàn. . .
★★★
Lại là thức giấc trên gường Trần Ngữ Xuyên.
Đánh thức Hà Lê không phải hương cà phê, mùi bánh mì nướng, mà là tiếng gọi của Tiểu Tề ngoài cửa.
Tuy còn cách một cánh cửa đóng kín, Hà Lê vẫn nghe thấy tiếng Tiểu Tề nói bên ngoài.
“Ba! Con muốn gọi chú Hà rời giường mà! Con muốn hai người đưa con tới trường! Cả hai người đều phải đi cơ!”
“. . .” tiếng nói của Trần Ngữ Xuyên thấp xuống, Hà Lê nghe không rõ anh đáp những thứ gì.
“Nhưng mà con thích hai người đưa con đến trường mà. . .” thanh âm của Tiểu Tề nhỏ lại.
Không để ý Trần Ngữ Xuyên cùng Tiểu Tề trò chuyện nữa, Hà Lê lúc này mới giật mình, hai buổi sáng cậu thức dậy trên giường Trần Ngữ Xuyên, đều là ngủ say rồi tự nhiên tỉnh giấc, hơn nữa là thức giấc rất tự nhiên. Không như quá khứ. Trong quá khứ cậu không ngủ cùng giường với người khác, làm xong chuyện, tắm rửa sạch sẽ rồi rời đi, bởi vì ngủ cùng người khác, nhất định sẽ gợi lên dục vọng đã bị quên lãng, gợi lên kí ức đáng buồn. Mà một thân một mình đi ngủ, giấc ngủ luôn luôn chập chờn, cả đêm thường tỉnh giấc. . .
Hà Lê xuống giường, phát hiện dấu vết hoan ái đêm qua đều không còn, thân thể được lau sạch sẽ, chỉ có trên người loang lổ dấu hôn, Hà Lê nhìn muốn bật cười.
Hành lý bên cửa sổ là hành lý của cậu, Hà Lê lấy quần lót ra thay, sau đó mặc sơ mi trắng, quần âu, cài thắt lưng, thắt cà vạt, rồi bước khỏi phòng.
Trông thấy cậu xuất hiện mà âm thanh cha con họ Trần vang lên: “Bữa sáng ăn gì?”
Đêm đó, Tiểu Tề tối hôm trước ngồi với cha nên ngại, cho nên muốn Hà Lê ôm nhóc ngồi xem phim hoạt hình, Hà Lê kinh ngạc nhưng cũng không có ý từ chối, để Tiểu Tề ngồi ở đầu gối xem tv, một bên còn trò chuyện với Trần Ngữ Xuyên câu được câu mất.
Cứ như vậy ở nhà đến ngày cuối tuần.
————————————————-
Hai người lớn đưa Tiểu Tề cùng đi khu vui chơi, ba người gần như thử qua tất cả trò chơi.
Hà Lê chịu tham gia hoạt động cùng hai cha con, khiến Trần Ngữ Xuyên rất kinh ngạc, suốt cả một ngày, số lần lơ đãng đánh giá Hà Lê tăng dần thành thường xuyên.
Suốt cả ngày, ngắm Hà Lê cố ý trêu cợt Tiểu Tề, nhìn cậu cùng Tiểu Tề cười đùa tranh ăn kem, xem cậu đối Tiểu Tề yêu cầu ai đến cũng không cự tuyệt, Trần Ngữ Xuyên lại ngập tràn tình cảm. Thái độ hiện tại của Hà Lê so với ban đầu không muốn phối hợp với Tiểu Tề, cảm giác khác biệt rất lớn, vì thế bản thân anh càng ngày càng chú ý đến cậu, vả lại đương nhiên là ngầm không để Hà Lê phát hiện anh đang để ý. . .
Thái độ hợp tác của Hà Lê so với sự suy đoán lãnh đạm của Trần Ngữ Xuyên khác nhau quá xa, không thể không khiến anh có cảm giác mơ hồ. Nguyên bản lấy thân phận bạn giường cùng Hà Lê kết giao, trong lòng vốn không dám tồn tại quá nhiều kỳ vọng với Hà Lê. . .
Càng chú ý cậu, tựa hồ tình cảm càng tràn đầy, vô hình cảm giác thực tế có thể biến thành hữu hình trướng trong ***g ngực đến đau đớn. Chưa từng có người khiến tâm Trần Ngữ Xuyên đau đớn nhường này? Trần Ngữ Xuyên chỉ có thể hoảng hốt tự hỏi người con trai bình thường này đã làm như thế nào?
Trần Ngữ Xuyên nghĩ đến một câu anh hay nghe được gần đây: tình yêu nếu có cái gọi là lý do, vậy còn gọi gì là tình yêu.
Chính anh đối Hà Lê có cảm tình là không phải hoài nghi, nhưng cảm tình này chẳng lẽ chính là tình yêu sao?
Nếu có người nào hỏi anh có yêu Hà Lê hay không, đáp án của anh là thừa nhận, nhưng anh cũng không rõ ràng lắm chính mình đối Hà Lê yêu theo kiểu gì, phải miêu tả như thế nào, cảm giác loại tình cảm này bên trong bao hàm rất nhiều mà anh không thể phân tích, anh thậm chí không có cách nào cản mình bị sa vào. . .
Hà Lê ngày hôm nay cười rất thực, anh thích nét tươi cười của cậu.
Không chỉ tươi cười, anh thích hết thảy của cậu.
Cho tới bây giờ, Hà Lê xuất hiện trước mắt anh, không những không thích, mà còn là Hà Lê vô tình. . .
“Nghĩ gì đấy? Lông mày nhíu hết cả lại!” Hà Lê ở trước mắt anh vẫy vẫy tay.
Trần Ngữ Xuyên ôn nhu cười, thả lỏng chân mày: “Nhớ em.”
“Nhớ em hả? Có thể thấy là nhớ đến điểm đáng giận của em, bằng không sao lại nhíu mày?” Hà Lê nhếch chân mày, hài hước cười.
“Uh, đang nghĩ đến điểm đáng giận của em đấy.” Trần Ngữ Xuyên bắt đầu vui đùa.
“Gì? Hôm nay em đã cùng hai cha con anh đi chơi . . .”
“Em trộm trái tim lại không trả, chẳng lẽ chưa đủ để giận?” Gương mặt Trần Ngữ Xuyên tràn đầy dịu dàng.
Hà Lê trên mặt không có thần sắc đùa cợt, chậm rãi nghiêm mặt đáp: “Trần Ngữ Xuyên, em nói rồi. Anh cũng biết.”
Trần Ngữ Xuyên dùng nụ cười mỉm khóe miệng che dấu tiếng thở dài chua xót: “Ai da cậu em Hà này, anh chỉ là hay nói giỡn thôi, em sao lại coi nó là thật cơ chứ?”
Tiểu Tề ngẩng đầu nhìn hai người lớn đối đáp qua lại, ngửa cổ đến mỏi, vẫn không thể hiểu nổi hai người lớn này đang nói cái gì: “Này! Hai người ba và chú nói gì vậy! Con nghe không hiểu!”
Hà Lê bật cười một tiếng ha. Tình huống vốn mang điểm nghiêm túc, lại bị tiểu quỷ biến thành trào tiếu.
Như người một nhà, cha con Trần Ngữ Xuyên cùng Hà Lê ngồi xuống trong MacDonald, Tiểu Tề ra sức ăn, hai người vừa dùng cơm vừa tán gẫu. Lúc này Tiểu Tề căn bản chỉ có hứng thú đối với đồ ăn trước mắt cùng góc trò chơi cho nhi đồng, không rảnh nghe người lớn nói chuyện gì, cũng không thèm để ý chuyện gì bí mật hay không bí mật.
“Buổi sáng chủ nhật tuần thứ ba em cùng khoa học kỹ thuật Đông Vân mở cuộc họp lần nữa, hoàn thành xong hợp đồng, sẽ trực tiếp quay về Cao Hùng.”
“Vậy trưa chủ nhật đấy chúng ta đi ăn chút gì rồi quay về.”
“Không được, một khi cùng khoa học kỹ thuật Đông Vân họp sẽ đến xế chiều, thời gian không dài có thể khống chế. Đông Phương Giới là thằng cha vô cùng cẩn thận.”
“Đông Phương Giới? khoa học kỹ thuật Đông Vân là bạn cũ của anh. Anh quen Đông Phương Giới đã lâu rồi.”
“Như vậy anh cũng biết hắn khó chơi nhường nào chứ.”
“Hắn là một nhân vật. Lúc trước hắn giúp Đồng Hướng quản lý toàn bộ xí nghiệp họ Hạ không lâu sau, đại khái là hơn một năm đi, bị người nhà họ Đồng ngăn cản mọi mặt, vì thế rời khỏi nhà họ Hạ, thành lập khoa học kỹ thuật Đông Vân, trong vài năm ngắn ngủi liền lật đổ vị trí toàn bộ nhà họ Hạ.”
“Anh đã quen biết với hắn, vậy anh chắc cũng biết vì sao người nhà họ Đồng lại ngăn cản hắn.”
“Nghe nói là Đông Phương Giới xuống nặng tay triệt tiêu toàn bộ Hạ xí nghiệp trong kia đó chỉ lấy tiền lương không làm việc cùng người nhà họ Đồng.”
“Em xem ra nguyên nhân không chỉ là như vậy.”
“Em cùng hắn cũng có quen biết đúng không? Bằng không làm sao biết không phải?”
“Em quen Đồng Hướng, em với anh ta học cùng một trường.”
“Như vậy là Đồng Hướng nói cho em biết nguyên nhân?”
“Đồng Hướng mới không nói cho em biết lý do. Em trông thấy hai người bọn họ trắng trợn ở hành lang tầng lầu văn phòng Đông Vân khoa học kỹ thuật hôn nhau.”
“Anh với Đông Phương Giới cũng coi như bạn lâu năm, tại sao chưa hề nhìn thấy, cũng không nghe hắn nhắc qua?”
“Chuyện này anh đi hỏi hắn đi!”
Gia đình ngồi bàn cách vách với bọn họ vừa đi, tức thì lại có một cặp vợ chồng đem theo hai đứa con ngồi xuống thay thế.
Hà Lê vô thức ngẩng đầu nhìn, lập tức cứng đờ. Nét cười biến mất, gương mặt đông lại, nét mặt kia so với việc khóc còn khó coi hơn.
Trần Ngữ Xuyên đương nhiên lập tức chú ý người yêu đang khó chịu, vì thế cũng liếc mắt một cái thoáng qua bàn bên cạnh, chỉ nhìn thấy người cha kia dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Hà Lê.
“A Lê! Đã lâu không gặp!”
Ánh mắt Hà Lê mất đi sự ấm áp, nụ cười cứng ngắc: “Uhm.”
Người cha kia vẻ mặt có chút mất mát, nhưng nét vui mừng vẫn hiện lên, giới thiệu với Hà Lê: “À! A Lê, đây là bà xã tôi Liên Dư Khiết, nàng là đàn em của cậu, cậu còn nhớ không được?”
“Uh.” Cậu không muốn nhớ!
“Tiểu Tề ăn xong rồi sao?” Trần Ngữ Xuyên xoa xoa đầu Tiểu Tề hỏi.
Trần Ngữ Xuyên trăm phần trăm cảm giác được Hà Lê không thoải mái, anh muốn đưa Hà Lê rời đi.
“Con chưa ăn hết a!”
“Chúng ta mang qua rạp chiếu phim có được hay không?”
Tiểu Tề nhìn ba, nhìn chú Hà, cảm thấy không khí không thoải mái: “Được ạ. . .”
Trần Ngữ Xuyên đứng dậy gật đầu hỏi thăm với người cha bàn kia: “Thật có lỗi phải xen ngang hai người ôn chuyện, Lê cùng tôi còn đưa con của chúng tôi đi xem phim, cũng sắp đến giờ chiếu rồi. . .”
Người kia có chút mờ mịt trông về phía Tiểu Tề: “Con của hai người?”
Trần Ngữ Xuyên nắm tay Hà Lê kéo đi: “Lê đã kết hôn với tôi. . .”
Vậy là trong mắt người đàn ông kia dần dần xuất hiện cảm xúc phức tạp.
Gương mặt đang không chút thay đổi của Hà Lê bỗng nhiên hiện vẻ ôn nhu hướng về Trần Ngữ Xuyên cười cười, rồi chuyển sang người đàn ông đang chút chút thẫn thờ kia: “Chúng ta đi thôi.”
Hà Lê không hề liếc mắt dù chỉ một lần nhìn người kia, đem đồ ăn đã được thu dọn chất vào lòng Trần Ngữ Xuyên, dắt tay Tiểu Tề bảo: “Đi thôi, con trai, chúng ta xem phim đi.”
Hà Lê nắm tay Tiểu Tề lơ đãng rời khỏi.
Nhiều năm sau lại gặp phải người đã muốn mau chóng quên đi khiến cho đầu óc cậu hỗn loạn, nỗi lòng hỗn độn nói không nên lời vẫn là bi thương vẫn là giận, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu rõ cảm xúc của chính mình, tóm lại chính là rối bời. . .
Bàn tay đang nắm Tiểu Tề bị Tiểu Tề dùng sức kéo đi, thấy Tiểu Tề ngửng đầu nhìn cậu, miệng hỏi: “Cha Hà, ba phải đi đâu?”
Cha Hà? Cha Hà! Xưng hô kiểu gì thế này?
Nhìn nhìn lại vị trí cậu đang đứng. . . Rạp chiếu phim ở sau bãi đỗ xe.
Hà Lê cau mày, thế nhưng bản thân cậu đã lôi Tiểu Tề đi một đoạn xa như vậy rồi? Ngữ Xuyên đâu?
Chỉ trong chớp mắt, Trần Ngữ Xuyên đứng ở phía sau bên trái cậu, mặt tràn đầy vẻ tịnh mịch cùng bất đắc dĩ. . .
Sau khi rời khỏi McDonal, Trần Ngữ Xuyên không nói được lời nào theo sát ở phía sau Hà Lê, chỉ đăm đăm nhìn Hà Lê, ánh mắt phức tạp, không hề yên tĩnh, có phiền muộn, có thương tiếc. . .
Sống mũi Hà Lê cay cay, dáng vẻ của Trần Ngữ Xuyên khiến cậu đau lòng gần rơi lệ. Hà Lê không khỏi kinh hãi một trận, vội vàng bóp nghẹn tâm tư! Vội dời đi tầm mắt.
Lòng cậu đau vì anh? !
“Không phải ba con vừa mới bảo đi xem phim sao?”
“Con muốn xem Cừu vui vẻ và sói xám!”
“Chúng ta đi mua vé.”
Trong rạp chiếu phim, Tiểu Tề ngồi giữa Hà Lê và Trần Ngữ Xuyên.
Tâm tư Hà Lê càng rối loạn, sự chú ý dường như không thể tập trung vào bộ phim đang chiếu trên màn ảnh. Một mặt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ngạc nhiên khi vô tình gặp lại Lương Duẫn Thành, mặt khác bởi vì chính cậu cảm thấy dao động trước tình cảm của Trần Ngữ Xuyên mà càng cảm thấy kinh hoảng.
Trần Ngữ Xuyên vẫn không nói được câu nào, rối bời trong sầu muộn. Mấy ngày nay anh mới bắt đầu quen biết Hà Lê, cho nên anh cũng không dám nói mình hiểu được Hà Lê bao nhiêu, nhưng mà Hà Lê vừa rồi đối đáp với người quen cũ lãnh đạm, để cho anh lơ đãng liên tưởng tới tư thế đang như yêu tinh lại cự tuyệt trước kia của cậu. Anh có cảm giác, vừa rồi người đàn ông đã kết hôn trong MacDonald kia từng có sức ảnh hưởng lớn với Hà Lê, cho nên, cậu mới có thể nói những lời này. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên chính là, Hà Lê chịu phối hợp cùng anh nhất đáp nhất xướng, việc này không phải càng chứng thực cảm giác của anh sao? Như vậy anh có thể lớn mật giả sử, người kia chính là người từng làm tổn thương Hà Lê hay không?
Trên đường về nhà, hai người mang hai nỗi lòng riêng, Trần Ngữ Xuyên không yên lòng đối đáp Tiểu Tề vì câu chuyện sau khi xem phim.
Hà Lê trước sau vẫn từ từ nhắm mắt trầm tĩnh không nói một câu, thậm chí cả Tiểu Tề trò chuyện cùng cậu, cậu cũng không đáp lại.
“Chú Hà mệt, Tiểu Tề ngoan, để chú Hà ngủ.” Trần Ngữ Xuyên đang lái xe khuyên con trai ngồi ở ghế sau.
“A. . . Ba, con không cần gọi chú Hà nữa mà, không phải ba bảo ba và chú Hà kết hôn rồi sao? Không phải ba bảo con là con trai hai người sao? Cha Hà cũng gọi con là con mà!” Tiểu Tề đương nhiên nói.
Trần Ngữ Xuyên ngạc nhiên không ngờ cuộc đối thoại với người kia trong MacDonald con trai anh lại nhớ rõ nhất thanh nhị sở.
Trần Ngữ Xuyên thử hỏi: “Tiểu Tề con muốn nếu vậy sao?”
Anh không muốn ép buộc con trai tiếp nhận chuyện riêng của anh, huống chi anh biết Hà Lê lúc ấy chỉ hùa theo mình mà không phải thật sự sẽ ở cùng anh.
Tiểu Tề nghiêng đầu một chút.
“Muốn! Như vậy sẽ có hai ba thương con! Trước kia dù một ba ba con cũng chẳng có. . . Rất đáng thương mà. . .”
Trần Ngữ Xuyên trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói: “Chú Hà nhất định sẽ không kết hôn cùng ba, nhưng nếu con hi vọng chú làm ba con, thì phải kêu chú là cha, được không?”
“Vâng!” Tiểu Tề xoay thân mình nho nhỏ, nhìn thấy Hà Lê ở băng ghế sau liền nằm co lại dựa vào, miệng nhẹ nhàng gọi cha.
Trần Ngữ Xuyên nhất thời xúc động, cần Hà Lê, dường như không phải chỉ một mình anh.
Lê, anh có thể chờ mong điều gì từ em sao? Gặp người đàn ông đã kết hôn kia, Trần Ngữ Xuyên đối với mục tiêu giữ chân Hà Lê đã mất đi sự chắc chắn cuối cùng.
Về đến nhà, Tiểu tề chơi cả ngày cũng mệt mỏi, không tiếp tục ầm ĩ đòi hai ba ba cùng ngủ với bé, chỉ ôm Hà Lê hôn một cái nói câu chúc ba ngủ ngon, đã bị Trần Ngữ Xuyên kêu đi tắm ngoan, chui vào chăn.
Thu xếp xong xuôi cho Tiểu Tề, ra khỏi Tiểu Tề phòng ngủ, tìm kiếm bóng dáng Hà Lê theo bản năng.
Hà Lê ở ngoài cửa sổ, trên ban công xoay người dựa vào lan can được chạm trổ hình hoa hút thuốc, bóng dáng tiêu điều. Gạt rèm cửa, bước ra ngoài, Trần Ngữ Xuyên nghiêng người áp lên lưng Hà Lê, ôm eo Hà Lê, áp trên lưng cúi đầu dán hai má lên sau tai Hà Lê.
“Anh không biết em có hút thuốc.”
“A.” Hà Lê thở dài một làn khói, “Chuyện của em, anh không biết thì hơn. . .”
“Nếu anh muốn biết chuyện của em, em nguyện ý nói cho anh biết không?”
Hà Lê tự giễu nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, nói : “Đã không còn gì để nói.”
Trần Ngữ Xuyên siết thật chặt vòng tay, rồi lập tức thả lỏng.
“Mặc kệ em có muốn hay không nói, anh sẽ luôn luôn ở bên em.”
Hà Lê trầm mặc.
Trần Ngữ Xuyên ở phía sau Hà Lê, không thể trông thấy biểu tình của Hà Lê, không biết Hà Lê có phản ứng gì, chỉ có thể thận trọng ôm chặt người ấy vào ngực.
Người trong lòng mang ngữ điệu nghi hoặc hỏi: “. . . Chúng ta ở trên ban công như vậy, bị hàng xóm nhà anh nhìn thấy rồi bàn tán, liệu có ảnh hưởng xấu với Tiểu Tề không?”
Trần Ngữ Xuyên cười khẽ: “Đại khái hàng xóm cũng đã biết anh là đồng tính, sớm đã lẩn tránh không gặp mặt.”
Hà Lê kinh ngạc xoay người nhìn lại Trần Ngữ Xuyên, trên mặt hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Trần Ngữ Xuyên mỉm cười: “Trước đây khi anh chưa ly hôn, chạy ra quán bar tìm tình một đêm với người đồng tính cũng có nói trước với vợ anh, cho nên cô ta đại khái đều giúp anh tuyên truyền hết.”
Thật vất vả, Hà Lê lãnh đạm hồi lâu cũng đã xuất hiện ý cười trên mặt, bắt đầu cười lớn: “Ha. . . Ha ha. . .”
Trần Ngữ Xuyên siết chặt cánh tay, nỉ non bên tai Hà Lê: “Chúng ta đi tắm đi.”
Hà Lê hít một ngụm khói thật sâu, nín thở một lúc mới chậm rãi thở ra.
Cậu nghiêng đầu ngước lên nhìn Trần Ngữ Xuyên, ánh mắt không hề cảm xúc lẳng lặng trôngTrần Ngữ Xuyên hồi lâu, mới dụi tắt nửa điếu thuốc lá còn lại, xoay người trong lòng Trần Ngữ Xuyên, vươn hai cánh tay gầy ôm lấy cổTrần Ngữ Xuyên , vừa đạp hai chân, hai chân mạnh mẽ quấn lấy lưng Trần Ngữ Xuyên, cả người như gấu Koala ôm lấy Trần Ngữ Xuyên, một đầu vùi vào cổ Trần Ngữ Xuyên, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.
Trần Ngữ Xuyên bế Hà Lê như không có gì, đi về hướng phòng tắm, bên miệng còn nuông chiều cố tình phàn nàn: “Em rất nặng nha, tướng công.”
Từ chỗ hõm vai truyền ra tiếng cười rầu rĩ: “Hôm nay không buông ra, nặng cho chết anh!”
“Á! Đè chết anh em sẽ mất chồng!”
“Hàng dự bị của em còn nhiều mà.” Hà Lê tiếp tục đùa cợt cùng Trần Ngữ Xuyên.
“Đáng tiếc cũng không ở Đài Bắc, hiện tại ngoại trừ anh ra còn ai có thể dập tắt lửa tình của em? Em cần phải nghĩ lại đi.” Trần Ngữ Xuyên vừa nói vừa khiêu khích hôn lên cổ Hà Lê.
Hà Lê ngẩng đầu, liếm lên vành tai Trần Ngữ Xuyên, làm Trần Ngữ Xuyên thiếu chút nữa lảo đảo một chân.
“Nhận chiêu này cho chết anh đi! Dâm tặc!” Hà Lê nghiện chơi, trong lời nói tràn ngập ý cười.
“Có gan thì phóng ngựa lại đây!”
Trần Ngữ Xuyên cứ ôm Hà Lê như vậy một bước đi vào bồn tắm mát xa đầy nước, ướt sũng cả hai người không trừ quần áo.
“Cuồng đồ lớn mật! Bồi thường quần áo của em đi!”
“Quần áo em nhất định anh sẽ giúp em giặt sạch, em vội cái gì.”
Cũng không để ý cửa phòng tắm vẫn chưa đóng, hai người liền cởi quần áo ở trong phòng tắm, vẫn tiếp tục khẩu chiến chọc ghẹo nhau.
Đương nhiên, đấu khẩu không dùng lời nói, mà là cùng nhau làm ướt miệng đối phương, một mảng nồng đậm sắc hồng. . .
Hoặc che dấu, hoặc đùa cợt, hai người tâm đầu ý hợp kia chỉ có thể trao đổi qua phương thức đỉnh điểm duy nhất này. Phảng phất chỉ cần ân ái, cả hai sẽ không cần phải đối mặt với đủ loại tâm tư do gặp phải người đàn ông kia ngày hôm nay.
Ngay lúc này đây, Trần Ngữ Xuyên cũng không muốn hỏi, đụng đến bất cứ việc gì cũng khiến Hà Lê trải qua sự khó chịu, mà Hà Lê cũng chỉ muốn trốn tránh bất kì lời nói nào có thể lộ ra vết sẹo.
Hai người không hẹn mà gặp cùng ném hết tâm tư rườm rà, không hề giữ lại mà tận lực làm tình, tựa như ngày mai vĩnh viễn sẽ không đến.
——————————–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT