CHƯƠNG 2
Trải qua mây mưa, đối với Trần Ngữ Xuyên mặc dù không thể nói đã thỏa mãn, nhưng ít nhất cũng là sự khởi đầu.
Hà Lê – ngay tại thời điểm anh chuẩn bị từ bỏ, thì xuất hiện trước mắt. Cho dù Hà Lê đối với anh xa lạ, nhưng ít nhất hai người có thể thân mật trên giường.
Bạn giường sao? Trần Ngữ Xuyên cười khổ. Nhìn thấy Hà Lê ngủ say trên giường mệt mỏi lại thỏa mãn, trong nụ cười gượng không khỏi có chút ngọt ngào, ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt Hà Lê, lập tức khẽ hôn lên khóe môi cậu.
Hà Lê lười nhác mở mắt.
“Chào buổi sáng. Tôi phải về nhà, cậu ngủ tiếp đi.”
“Uh.” Hà Lê hừ nhẹ một tiếng, xoay người qua tiếp tục ngủ.
Trần Ngữ Xuyên nhìn thấy tấm lưng trần kia, tâm thoáng nguội lạnh.
Anh chỉ là bạn giường, dùng xong sẽ không còn giá trị lợi dụng sao? Một cảm giác đắng ngắt dâng lên trong cổ họng, cảm giác bản thân cũng sắp bị cái lạnh lẽo từ tim này tràn ngập đầu.
Cũng không biết đã nhìn đăm đăm tấm lưng kia trong bao lâu, mới trấn tĩnh lại, giúp cậu kéo lại chăn. Hà Lê! Một ngày nào đó nhất định anh không chỉ là bạn giường của em!
Trần Ngữ Xuyên lau mặt dứt khoát rời đi.
Về đến nhà, Tiểu Tề vừa mới rời giường, đang gọi Trương Hân dậy làm bữa sáng cho nhóc ăn.
Trần Ngữ Xuyên đem bữa sáng vừa mua ở ngõ đặt lên bàn ăn, Tiểu Tề reo hò một trận, đá vào mông Trương Hân một cái, nhảy xuống giường lao về phía ba.
“Đánh răng chưa?”
Tiểu Tề nặng nề dạ một tiếng, còn cắn chặt răng, hé miệng, duỗi ngón tay nho nhỏ gõ một cái trên hàm răng.
Trần Ngữ Xuyên cười: “Rửa mặt chưa?”
“Rửa sạch rồi! Ba, ba không cần mỗi sáng đều hỏi cùng một câu như vậy! Con đã lớn, đương nhiên sẽ tự mình làm vệ sinh sạch sẽ mà!” Nghĩ đến ngày trước khi mẹ vẫn chưa sinh bệnh không thể rời giường, đều là mẹ giúp cậu nhóc đánh răng rửa mặt, Tiểu Tề đương nhiên cảm giác mình đã trưởng thành.
“Uh, thế đã rửa kĩ sau tai và lỗ tai chưa?”
“Rửa rồi rửa rồi! Ba nói nhiều quá!” Tiểu Tề tự mình đánh răng rửa mặt, thường quên rửa sạch sau tai, khó trách ba phải nhắc nhở cậu nhóc. Tiểu Tề rửa sạch lại bị nhắc nhở, không khỏi cong môi với cha tỏ vẻ bất mãn.
“Đổi lại ba cũng đi đánh răng rửa mặt.”
Trần Ngữ Xuyên xoa xoa đầu Tiểu Tề, tự mình đi thu xếp bữa ăn sáng, rỗi đi đến trước phòng ngủ của anh. Kỳ thật trước khi rời khách sạn, anh cũng đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ thiếu mỗi việc phải thay quần áo.
Trông thấy Trương Hân nằm xấu trên giường, ngay cả anh cũng muốn đá mông Trương Hân một phát.
“Cậu là heo hả! Tiểu Tề đã tỉnh dậy, cậu vẫn còn nằm đấy!”
“Sếp, tối qua thu hoạch như thế nào?”
“Ah, tốt lắm. Cậu không biết tôi rất sảng khoái tinh thần sao?”
Cầm quần áo mới, Trần Ngữ Xuyên để lại cấp dưới vẻ mặt bất mãn, còn anh vào phòng tắm thay quần áo.
Chờ Trần Ngữ Xuyên áo quần chỉnh tề ra khỏi nhà tắm, Trương Hân mới bảo: “Anh thì sảng khoái, còn Tiểu Tề chỉnh tôi cả đêm, sếp!”
“Nhóc con đấy chỉnh cậu thế nào?”
“Cậu nhóc không chịu ngủ ở phòng mình, chạy sang bảo muốn ngủ cùng tôi, tôi thấy giường anh lớn như vậy, đương nhiên để cậu nhóc ngủ cùng rồi, nhưng mà nhóc con lại bắt đầu hỏi: chú Hân, chú có biết ba cháu hẹn hò với ai không? Anh bảo tôi biết thế nào được? Sếp có nói qua với tôi đâu. Tiểu Tề liền giả vờ bí mật cười bảo rằng mình biết, còn hỏi tôi muốn biết hay không. Tôi bảo có, xin Tiểu Tề nói cho tôi biết. Sau đó cậu nhóc lại quay mặt đi nằm ngủ bình thường, bảo buồn ngủ, không cho tôi biết! Tôi là tới trông coi Tiểu Tề, nhóc con buồn ngủ tôi dĩ nhiên không thể bắt ngồi dậy nói tiếp được ── Ah! Sữa đậu nành! Cơm nắm! Thật nhiều!”
“Chú Hân! Chú chưa đánh răng rửa mặt!”
Trương Hân oán hận buông cơm nắm ở miệng xuống, chạy vào rửa mặt.
“Con có nói cho chú Hân biết ba hẹn với ai không?”
“Không ạ. Mẹ đã dạy con, không được đem chuyện trong nhà nói cho người khác biết.”
Khóe miệng Trần Ngữ Xuyên nhếch lên, như cười mà không cười, trong lòng có chút xúc động. . . Tỉnh Lỵ đã dạy đứa nhỏ này tốt đến thế. . .
Thời gian ban đầu anh ở cùng một chỗ với Tỉnh Lỵ, anh đã muốn quên. Kết giao cùng Tỉnh Lỵ khi sự nghiệp vừa bắt đầu chưa được mấy năm, vượt qua thời kì vừa thành lập vô cùng bận rộn, cuối cùng tất cả đi vào quỹ đạo, mới có thể bắt đầu thoải mái. Ở cùng Tỉnh Lỵ không hề có áp lực, bởi vì mỗi lần anh lui tới, đều nói cho cô hay, anh lấy sự nghiệp làm trọng, vẫn còn muốn quyết định lại, nếu như đối phương không thể cảm thông, vậy đừng ở cùng anh, cho nên Tỉnh Lỵ hoàn toàn chấp nhận yêu cầu của anh, hợp tác với anh, mới có thể ở cùng anh lâu như thế.
Sau Tỉnh Lỵ nói không yêu anh, muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, như tia chớp rời khỏi anh. Anh đối với Tỉnh Lỵ kỳ thật vẫn còn có chút cảm tình, bởi vì thời gian kia bầu bạn với anh đều là Tỉnh Lỵ. . . Nhưng anh cũng không muốn ngăn cản cô tìm hạnh phúc, mặc cho cô rời đi, cũng bởi biết rõ bản thân không thể đem lại điều gì cho cô. . .
Hóa ra cô mang thai, không muốn cho Trần Ngữ Xuyên biết. Cô rất yêu Trần Ngữ Xuyên, nhưng lại không nói ra miệng, không muốn khiến Trần Ngữ Xuyên áp lực lại khó xử, nên chọn cách tự mình giải quyết, sinh hạ con trai, tự tay nuôi nấng.
“Ba, đêm qua thích không?” khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Tiểu Tề thoáng hiện nét tò mò.
“Ăn bữa sáng của con đi!” Trần Ngữ Xuyên cười một tiếng.
Bản thân anh lại rơi vào kí ức, xuân tình bi thương lại tới? Thật sự đã lớn tuổi, già rồi. . .
Trương Hân rửa mặt chải đầu rất mau, trở lại bên bàn ăn, lại tiếp tục chủ đề lúc trước nói chưa xong.
“Tiểu Tề đi ngủ. Tôi lại rất muốn biết, dù sao quan hệ của anh rộng như vậy, anh quen ai tôi đại khái cũng biết, nhưng suy nghĩ cả đêm, tò mò muốn chết, mà vẫn không nghĩ ra anh đi hẹn hò với ai. Mà con anh tướng ngủ lại siêu xấu, cả đêm tay đấm chân đá tôi, cả giường đều lăn lộn, tôi còn bái phục sao cậu nhóc vẫn không lăn xuống giường, giống như món đồ chơi nào ấy nhỉ? Cái loại đồ chơi mà cứ đụng đến rìa thì xe sẽ chuyển hướng ấy! Xuất chúng, thực sự là quá thần kỳ! Hại tôi ngủ không ngon lại không đủ giấc!”
“Tiểu Tề?” Trần Ngữ Xuyên che giấu ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm Tiểu Tề, Tiểu Tề ngủ cùng anh cũng không có biểu hiện như thế này, anh nghi ngờ Tiểu Tề không phải cố tình chứ.
“Sao ạ?” Tiểu Tề dùng ống hút uống sữa đậu nành, mở to mắt vô tội. Tiểu quỷ này!
Trần Ngữ Xuyên thở dài: “Tối qua con không ngoan này?”
“Con có vâng lời đi ngủ mà!”
Trần Ngữ Xuyên liếc Tiểu Tề một cái sắc bén, khiến Tiểu Tề cảm giác mình bị cha nhìn thấu, chột dạ rũ mắt rồi cắn bánh trứng trên tay một miếng.
“Sau này không được nghịch nữa.”
“Vâng.”
Cha con trong lúc trao đổi đều không nói lời nào.
★★★
Lại là một ngày bận rộn.
Đầu tiên đem toàn bộ tình hình đang tiến hành lên bàn họp báo cáo tiến độ, cũng nghiên cứu xem có chỗ nào nhất định phải chỉnh lại không, cuối cùng mới bắt tay vào làm sửa lại chiến lược kinh doanh cho phù hợp với Hoa Nghiên Quốc Tế.
Như thường lệ bốn giờ tan ca đi đón Tiểu Tề, như thường lệ bàn bạc việc kinh doanh, như thường lệ nấu cơm cho hai cha con, như thường lệ hướng dẫn Tiểu Tề bài học, như thường lệ cùng nhau xem hoạt hình trên tv, như thường lệ cùng nhau chơi đùa cùng nhau tắm, đưa Tiểu Tề vào giường ngủ. Đây là khi Tiểu Tề trở lại bên cạnh Trần Ngữ Xuyên, Trần Ngữ Xuyên đã bỏ đi lối sống ở lại công ty bận rộn từ sớm đến tối.
Ngồi tựa vào đầu giường, văn kiện hội nghị về Hoa Nghiên Quốc Tế hôm nay cùng tài liệu một xấp nghiêm chỉnh trên giường, Trần Ngữ Xuyên đeo kính xem chăm chú, suy nghĩ chiến lược sắc bén, chuyên tâm đến mức ngay cảTrần Tư Tề đi vào phòng anh cũng không phát hiện ra.
“Ba. . .”
Nghe được giọng nói của Tiểu Tề mới phát hiện Tiểu Tề đứng cuối giường.
Trần Ngữ Xuyên tháo kính, buông báo cáo: “Lại đây nào, con sao vậy?”
“Ba, con muốn ngủ với ba.” Tiểu Tề nhào vào lòng Trần Ngữ Xuyên làm nũng.
“Được. Để ba dọn lại giường.” Trần Ngữ Xuyên ôm con trai đặt lên giường, thu dọn toàn bộ hồ sơ đặt trên chiếc tủ cạnh đầu giường.
Nằm trên giường, Tiểu Tề tự động rúc vào ngực anh, đắp chăn, tắt đèn, đi ngủ.
Tích lý tích lý tích. . . Tích lý tích lý tích. . .
Trên chiếc tủ cạnh đầu giường, di động của Trần Ngữ Xuyên vang lên.
Trần Ngữ Xuyên sắp đi vào giấc ngủ lại bị tiếng chuông di động đánh thức, với qua Tiểu Tề lấy điện thoại di động thì thấy ── Hà Lê?
“A lô?”
“Ngữ Xuyên. . .”
“Giọng nói của cậu nghe thật không ổn. . .”
“A. . . Tôi uống rượu. . .”
Uống rượu sao? “Cậu đang ở đâu?”
“Trên giường. . .”
“Trên giường nào?” Trần Ngữ Xuyên bắt đầu có chút lo lắng, chẳng lẽ lại là trên giường tình một đêm khác?
Đương nhiên là trên giường của khách sạn. . .” Hà Lê vọng lại tiếng cười.
Vấn đề là. . . Hà Lê ở. . .”Cậu ở trên giường khách sạn nào?”
“Nói nhảm. . . Đương nhiên là tôi ở khách sạn Quân Duyệt. . .”
“Vậy thì cậu ngoan ngoãn ngủ đi, uống rượu rồi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại là tốt rồi.” Trần Ngữ Xuyên an tâm mềm giọng vỗ về.
“Anh qua chỗ tôi đi?” Hà Lê ở đầu dây bên kia cười khanh khách.
Nhìn thấy Tiểu Tề trong lòng, Trần Ngữ Xuyên cũng không thể để Tiểu Tề ở nhà một mình, mà đã muộn thế này chẳng lẽ còn kêu Trương Hân chạy tới sao?
Trong bóng tối đôi mắt của Tiểu Tề sáng lên nhìn anh chăm chú.
“Hà Lê, tôi không thể qua, tôi phải trông con trai.” Chính miệng Hà Lê yêu cầu anh làm bạn, anh rất vui mừng, nhưng mà, dù nói thế nào anh cũng không thể bỏ mặc con trai mình, đành phải nhịn đau. . . Ngày trước muốn làm gì thì làm, bản tính tiền trảm hậu tấu, đều vì có con mà tự kiềm chế.
“. . . Ha. . . Vậy tôi tìm Chính Cần. Chúc ngủ ngon. . . Chúc ngủ ngon. . .” Hà Lê lập tức cúp điện thoại.
Thất thần nhìn di động trong lòng bàn tay, bên trong đã muốn xuẩt hiện âm thanh mù mịt.
Cậu ấy muốn đi tìm Lỗ Chính Cần? Uống rượu thì phải nhất định tìm người ngủ cùng sao? Tại sao cậu ấy không ngoan ngoãn lên giường ngủ?
Trần Ngữ Xuyên trong lòng ngột ngạt đầy khó chịu, tại làm sao anh không thể không để ý đến từng lời nói và hành động của Hà Lê đây?
“Ba, chúng ta qua chỗ chú Hà đi!”
“Không được, ngày mai con còn phải đi học.” Lấy lại tinh thần Trần Ngữ Xuyên nhanh chóng gọi điện thoại, di động của Hà Lê lại có biểu hiện tắt máy.
Không nên tìm Lỗ Chính Cần! Hà Lê!
“Không thì chúng ta đưa chú về nhà mình đi!”
Đứa nhỏ này. . . Trần Ngữ Xuyên kinh ngạc nhìn Tiểu Tề, lại uất ức lại chua xót, nhất thời không thể nói nên lời.
“Nhanh lên đi ba! Ba đừng chậm rì rì như vậy!” Tiểu Tề tự mình xuống giường trước, bật đèn đầu giường, lôi kéo cha cùng bước xuống.
Tâm đã sớm bay về phía Hà Lê nên Trần Ngữ Xuyên lập tức bị lời nói của Tiểu Tề lay động, bước một sải chân, liền xuống giường.
Tiểu Tề lập tức bắt cha thay quần áo. Cậu nhóc cũng đi lấy y phục của mình để thay đổi.
“Tiểu Tề? Con thay quần áo làm gì?”
“Con đương nhiên phải đi theo ba! Ba cũng không thể để con ở nhà một mình!”
Thản nhiên đáp lại, tên nhóc này quả nhiên rất láu cá.
“Ngày mai nếu con không dậy nổi khỏi giường, không có cách gì gặp Thích Tiểu Quân đúng giờ, hại Thích Tiểu Quân bị bắt nạt, xem con còn có thể vui vẻ được không?”
Bình thường hai cha con tán gẫu, Trần Tư Tề thích nhất nói đến cậu bạn nhỏ mà nhóc quý nhất – Thích Tiểu Quân, đương nhiên người ta tên khai sinh là Thích Giác Quân, nhưng mẹ Thích Giác Quân cũng gọi cậu là Tiểu Quân, Trần Tư Tề chuyển tới lớp học này cũng nghe mọi người gọi bạn nhỏ Thích Tiểu Quân, nên liền tự nhiên Thích Tiểu Quân Thích Tiểu Quân gọi bạn.
“Ngày mai con nhất định sẽ đúng giờ mà! Có khi nào con đến muộn đâu?”
Mặc quần áo chỉnh tề, Tiểu Tề làm đầu tàu gương mẫu chạy ra cửa, cầm chìa khóa cửa trên chiếc bàn cạnh cửa và chìa khóa điều khiển từ xa ô tô của cha. Xỏ giày, nắm tay cha ra cửa, Trần Tư Tề phấn khích chết đi được, ra khỏi nhà muộn như vậy, có thể trải nghiệm cuộc sống về đêm mà tối qua chú Hân kể! A!
★★★
Hà Lê ấn nút tắt điện thoại.
Hôm nay sau khi hoàn thành công việc liền trở lại khách sạn, kêu một suất cơm sơ sài ăn hết, TV không có gì hay để xem khiến Hà Lê đưa tầm mắt về chai rượu Scotland Whiskey uống hết một phần tư của cậu và Trần Ngữ Xuyên đem về từ quán bar. Cậu liền một mình vừa uống, vừa xem tv, ngay cả Lỗ Chính Cần đến tìm cậu, cậu đều từ chối mình muốn ngủ, không muốn cùng Lỗ Chính Cần ở một chỗ. Lỗ Chính Cần sớm đã không còn là bạn giường, hiện tại hắn có vợ có con hạnh phúc đến chết, là một người chồng tốt mẫu mực, Hà Lê chỉ sợ Lỗ Chính Cần đem vợ và con nhỏ ra khiến cậu đau lòng! Uống đến thật say, kéo chăn quấn lên người cũng không thấy ấm áp, trong não tự nhiên xuất hiện sự ấm áp khi Trần Ngữ Xuyên ôm cậu, nóng rực khi Trần Ngữ Xuyên hôn cậu, nên không chút nghĩ ngợi liền lấy điện thoại di động, tìm số điện thoại của Trần Ngữ Xuyên, rồi gọi. . .
Cúp điện thoại, say đến mờ mịt nhưng trong tâm dâng lên một cảm giác nhàn nhạt, cảm giác lạnh như băng cậu tuyệt đối không quen.
Đã lâu không có loại cảm giác này. . .
Vì sao Ngữ Xuyên từ chối lại đem đến cho cậu loại cảm giác này? Chẳng lẽ cậu đối với những lời mà anh nói tối qua lại. . .
Anh có thể vì những câu cậu nói muốn tìm Lỗ Chính Cần mà lao tới khách sạn không?
Bằng tình cảm anh đối với cậu, trong mắt nhất định không chứa dù chỉ một hạt cát đi, huống chi Lỗ Chính Cần là một kẻ to như vậy?
Nhưng. . . cái uy hiếp vừa nói kia, chẳng qua cũng chỉ là một câu mà thôi. . . Một câu. . . Không hình không dạng, như thế nào so ra cũng kém một hạt bụi chướng mắt đi? Có thể, một câu, mặc dù không hình không dạng, lại có thể khiến lòng người khổ sở vạn phần. . .
“Cho tới giờ tôi chưa hề yêu cậu. . . Tôi ngày càng chán ghét cậu. . .”
Trong lòng cuộn chặt đau đớn, hốc mắt lại tràn lên nước mắt lạnh buốt. Hà Lê đã lâu không nhớ đến câu nói kia. . . Vì muốn chính cậu càng thêm tê dại, lại một ngụm rót hết nửa ly Whiskey.
Không cần yêu. . . Không bao giờ … đáp lại nữa. . .
Mở to mắt nhìn không thấy tiết mục trên TV, trong não đã không hoạt động gì, bởi vì Trần Ngữ Xuyên từ chối lại ngăn không được nước mắt.
Cậu cũng không biết mình khóc vì lẽ gì.
Nhưng một chuỗi hành động liên tiếp có ý, lại ở thời điểm cậu say không còn linh hoạt diễn ra. . .
Một mình nước mắt ròng ròng.
Dưới ánh trăng mờ, giữa âm thanh từ TV có quá nhiều tiếng ồn, tiếng chuông cửa hỗn loạn. . . Tiếng đập cửa ngày càng vang to. . .
Vậy mà cậu nghe thấy trên TV truyền ra tên mình. . . ?
“Hà Lê! Mau ra mở cửa!”
“Chú Hà! Chú có ở nhà không ạ?”
“Hà Lê! Mở cửa! Hà Lê!”
. . .
Chậm chạp. . . Thật sự có người gọi cậu sao?
Hà Lê chậm rãi thả hai chân rơi xuống thảm sàn, mới đứng lên, thì choáng váng một trận, không thể không đưa tay vịn lấy cái gì, lại trượt qua bình rượu trống rỗng cùng chén rượu.
Miễn cưỡng mở to mắt xem bản thân vừa trượt qua vật gì. Không vỡ, a. . . Bởi vì có thảm. . .
Từ từ tự mình đứng dậy, chống lên mặt tường lay động, hướng cái cửa đang vặn vẹo đi đến, trăm cay nghìn đắng mở khóa, kéo cửa ra, tựa vào khung cửa.
Ngây ngốc cười một cái: “Hi!”
Mùi rượu đập vào mặt, Trần Ngữ Xuyên vừa sợ vừa tức lại không thể không vội vàng ôm chặt Hà Lê mềm nhũn chân kia trượt từ thành cửa xuống co lại tựa nắm bùn.
“Cậu rốt cuộc uống bao nhiêu?”
Ôm ấp ấm áp! Toàn thân Hà Lê vô lực tóm lấy quần áo trên ngườiTrần Ngữ Xuyên.
“Uống cạn sạch!” Thanh âm yếu ớt ngây ngốc.
Bộ dáng này của Hà Lê, không biết tại sao lại khiến Trần Ngữ Xuyên cảm thấy được đau lòng vô cùng.
“Uống cái gì cạn sạch?”
Ôm Hà Lê toàn thân trần truồng bước vào trong phòng. Trần Ngữ Xuyên đã nghĩ sẽ phải trông thấy Lỗ Chính Cần ngủ chết trên giường, lại thấy ngoại trừ Hà Lê không hề có một bóng người trong phòng, trên mặt đất cạnh giường bày ra một chai Whiskey cùng một chén rượu, cạnh giường treo một chiếc khăn tắm. Là chai rượu ngày hôm qua!
Đưa Hà Lê đặt lên giường, Hà Lê tự động nằm vật xuống. Trần Ngữ Xuyên đi ra tủ quần áo, tìm được hành lí chứa quần áo của Hà Lê muốn Hà Lê mặc vào.
“Tiểu Tề, đóng cửa lại, sau đó tắt TV tắt.”
“Dạ!” Tiểu Tề đóng cửa, tìm điều khiển TV khắp nơi, điều khiển bị Hà Lê đè nặng, vì thế cậu nhóc bò lên ngồi cạnh Hà Lê, cầm lấy điều khiển từ xa, ấn cái nút lớn nhất, TV nháy mắt lặng yên không tiếng động.
“Lạnh. . .” Hà Lê kêu lạnh.
Cái lạnh khiến cậu tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, trong tay có một luồng nhiệt nhỏ, toàn thân không khỏi cuộn lấy Tiểu Tề, đem Tiểu Tề ôm vào ngực, bên miệng không nén nổi thở dài.
Mùi rượu bao phủ Tiểu Tề, Tiểu Tề không nhịn được phàn nàn: “Chú Hà, chú uống rượu hôi quá.”
Tiểu Tề mặc dù oán hận, nhưng cũng ngoan ngoãn để ôm, còn chìa hai tay ôm lưng Hà Lê. Tiểu Tề thân mình nho nhỏ, hai cánh tay vẫn không thể ôm khít.
Chỉ cần là cha thích, nhóc liền thích!
“Ừm, sau này chú cố gắng không uống, được không?” Chỉ cần vật nhỏ ấm ấm này luôn để cậu ôm, đuổi đi cái lạnh, Hà Lê có thể thỏa hiệp việc này. Căn bản Hà Lê uống rượu nên không biết mình đang làm gì còn khi cậu tỉnh táo tuyệt đối không hứa hẹn. . .
“Được.”
“Hà Lê,, buông Tiểu Tề ra, tôi mặc quần áo cho cậu.”
Buông Tiểu Tề ra? Không cần! Mặc quần áo? Mặc quần áo làm chi? Đợi chút làm tình cũng phải cởi mà!
“Không cần! Mặc quần áo làm gì? Không phải chút nữa chúng ta lên giường sao?”
Trần Ngữ Xuyên nhìn bộ dáng khả ái của Hà Lê, dưới đau lòng cũng không khỏi tràn ngập trìu mến. Hà Lê còn nói từ ngữ trong giới hạn, nên Tiểu Tề tưởng đi ngủ, vẻ mặt tuyệt nhiên không có lấy biểu cảm kì quái. Thật là tình huống quái dị, Trần Ngữ Xuyên ha một tiếng cười.
“Chú Hà, chú vâng lời mặc quần áo, cháu mới chịu cho chú ôm.” Tứ chi Tiểu Tề cũng đẩy ra Hà Lê vô lực đang ôm ấp.
Hà Lê mở hai mắt mê man, u oán nhìn Tiểu Tề cách cậu thật xa: “Không mặc quần áo cũng có thể ôm mà? Vì sao nhất định phải mặc quần áo tử tế?”
Trần Ngữ Xuyên sớm đã bắt đầu động tay giúp cậu mặc quần áo.
“Bởi vì chú Hà sẽ đến nhà cháu a!” Tiểu Tề cũng tới giúp Hà Lê cài cúc áo.
Đến nhà bọn họ? Hà Lê nhắm mắt lại, đầu óc vì say nên không cách nào phân tích được việc gì cả.
Ba chân bốn cẳng giúp Hà Lê ngoan ngoãn hợp tác mặc áo sơmi, quần âu. Trong hành lý của Hà Lê cũng chỉ có áo sơmi cùng quần tây, không có quần áo để nghỉ ngơi khác.
Theo câu chuyện phiếm tối qua giữa anh và Hà Lê, anh biết Hà Lê còn phải chờ ở Đài Bắc mười ngày, bởi vì công ty Luật Tao Jin ở chỗ này cũng có nghiệp vụ. Hà Lê lần này cùng Hoa Nghiên Quốc Tế đến, ngoại trừ việc cố vấn phát luật quốc tế cho chiến lược nước ngoài của công ty, còn nhất định phải hỏi thăm vài vị thuê nhà ở Đài Bắc cùng thảo luận hợp đồng và công việc.
Trần Ngữ Xuyên đưa Hà Lê vào băng ghế sau, để Tiểu Tề ngồi cùng chỗ với Hà Lê. Hà Lê lại càng thuận thế ôm lấy Tiểu Tề, do rượu vào người, hiện tại cậu lạnh chết đi được, đành phải ôm thật chặt Tiểu Tề.
Về tới nhà, Trần Ngữ Xuyên cõng Hà Lê lên lầu. Tiểu Tề cầm chìa khoá xung phong tiến về phía trước.
Hà Lê đã ngủ say chết.
Đặt Hà Lê trên giường, Trần Ngữ Xuyên lại nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người Hà Lê, nhân tiện ngửi ngửi cổ Hà Lê, có mùi sữa tắm thơm ngát, Hà Lê đã tắm qua. Lấy áo ngủ của chính anh khoác vào người cậu, đem chăn lông đắp lên thân.
“Ba! Con muốn ngủ cùng hai người!” Tiểu Tề đã thay áo ngủ, hưng phấn nhảy lên giường, ở trên chiếc giường đệm lò xo lớn sôi nổi nói.
“Con về giường mình ngủ đi, giường của ba không đủ rộng.” Chẳng lẽ anh khổ cực cả đêm, ngay cả nguyện vọng muốn ôm người trong lòng chìm vào giấc ngủ, cũng không có cách thực hiện sao?
“Ba gạt người!” Tiểu Tề chống nạnh trừng mắt.
“. . .” Trần Ngữ Xuyên hối hận lúc trước vì sao lại đi mua chiếc giường Super Kingsize siêu lớn này.
“Ba, ba không thể độc chiếm chú Hà!”
“. . .” Từ khi nào anh phải cùng cậu nhóc chia sẻ Hà Lê vậy? Trần Ngữ Xuyên cũng trừng mắt nhìn Tiểu Tề.
“Con mặc kệ!” Tiểu Tề chui vào trong chăn, ngủ ở chính giữa giường, tốc độ nhanh như chớp.
Trần Ngữ Xuyên nghiêm mặt một chút, đành phải buông tha, hơn nữa chứng kiến Hà Lê đang nằm thẳng lại vì bản năng tìm kiếm hơi ấm nghiêng mình về phía Tiểu Tề cũng không nhịn được đành bật cười rồi thở dài.
Thay áo ngủ, anh cũng chui vào dưới chăn, tắt đèn đầu giường, vươn cánh tay ôm lấy hai người thân yêu lớn bé vào trong lòng, hài lòng ngủ.
***
——————————————-
***
Hương cà phê? Thơm quá. . .
Thịt xông khói? Thơm quá. . .
Bánh mì nướng? Cũng thơm nữa. . .
Mắt vẫn còn chưa mở, cái mũi đã tự động men theo mùi hương dẫn đường, vẫn tư thế nằm úp sấp ngửng đầu hướng về phía trước.
Nhưng chỉ hít hương thơm thì không đủ, khứu giác thỏa mãn không thể trừ bỏ được cơn đói, Hà Lê khó khăn mở hai mắt, chống lên hai khuỷu tay nhấc người dậy, nhìn tứ phía.
Đây là nơi nào?
“Chú Hà, sáng an lành!”
Hà Lê bị thanh âm dội đến khiến đầu đau, nhướn mày, cảm giác được nệm bên người hõm xuống vì sức nặng, một gương mặt đáng yêu hiện ra trước mắt.
“Uhm. . . Sáng an lành. . .”
“Chú Hà dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng nha!” Tiểu Tề hưng phấn nhấc chăn giúp Hà Lê.
Đây là nhà Tiểu Tề? Nhà Trần Ngữ Xuyên? Ah. . . Không thể được. . . Ngay cả trí não cũng bắt đầu đau đớn!
Trần Ngữ Xuyên chuẩn bị bữa sáng, vốn là muốn vào phòng xem Hà Lê đã tỉnh hay chưa, lại thấy Tiểu Tề kéo Hà Lê rời giường.
“Tiểu Tề, con đánh thức chú Hà sao?”
“Không có, con thấy chú mở mắt mới gọi mà.”
Đây là tình huống gì? Oa! Không được! Đầu đau quá! Hà Lê bóp trán, cau mày.
“Đầu rất đau sao? Rửa mặt chải đầu trước đi đã, tôi giúp cậu lấy thuốc đau đầu.” Trần Ngữ Xuyên xoa xoa Hà Lê đầu, rồi vuốt nhẹ xuống lưng Hà Lê, nhân tiện dẫn cậu về phòng tắm.
“Sao tôi lại ở nhà anh?” Hà Lê vào phòng tắm sau đó Trần Ngữ Xuyên lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân mới từ trong tủ.
“Đợi lát nữa ăn điểm tâm tôi sẽ nói cho cậu biết, trước tiên cậu tắm đi.”
“Uh. . .” Hà Lê còn đứng ngây trước bồn rửa mặt, nhìn khăn mặt bàn chải đánh răng trong tay mà ngẩn người.
Trần Ngữ Xuyên ngắm cậu mặc bộ đồ ngủ rộng rãi của anh, tóc lộn xộn, đôi môi sưng đỏ, còn bởi bất mãn vì đau đầu mà cau mày, bộ dáng kia thật sự là. . . đáng yêu không chịu được. Trong lòng ngập cảm xúc.
Chịu không nổi bộ dạng đáng yêu này của Hà Lê, Trần Ngữ Xuyên từ đâu ngấm ngầm đưa tay ôm lấy eo cậu.
“Hay là. . . Có muốn tôi giúp cậu một tay không?”
“Không cần. Anh đi cho Tiểu Tề ăn sáng trước đi.”
“Uh.” Trần Ngữ Xuyên hôn nhẹ lên má Hà Lê, rồi buông cậu ra, quay lại phòng ăn.
Trong ngực Hà Lê nóng lên, chua xót trong hai mắt đột nhiên tràn lên ấm áp, kinh hãi vả lại giận dữ bắt đầu rửa mặt chải đầu.
Vì sao chỉ bởi Trần Ngữ Xuyên đối với cậu che chở mà cậu cảm động? Vì cái gì cậu không thể đối với nhất cử nhất động của Trần Ngữ Xuyên coi như nhìn mà không thấy?
Bởi vì bản thân từng trải qua khi tình yêu ngập tràn như vậy, cho nên Hà Lê quả thật rất hiểu thật lòng yêu người nào đó rất bất đồng với lời nói và hành động không tình cảm. Thật lòng yêu cậu, từ trước tới giờ, cũng có ba bốn người. Đương nhiên tính cả Trần Ngữ Xuyên, nhưng lúc trước những người đó đều vì cậu tuyệt tình mà rời đi.
Vốn là, quan hệ giứa đồng tính đều là như thế, anh tình tôi nguyện ở cùng một chỗ, tiếp tục không được thì tách ra, nào có cái gọi là tình yêu lâu dài tồn tại?
Cho nên, Trần Ngữ Xuyên một ngày nào đó cũng sẽ mệt, tình này yêu này, một ngày nào đó cũng sẽ biến mất. . .
Không thương thì tốt rồi, như vậy coi như người khác yêu bản thân cậu yêu đến mệt mỏi, tình yêu biến mất, cậu cũng sẽ không bị tổn thương. . .
Đây là khi Hà Lê đầy hai mươi tuổi cương quyết.
Quyết định không thể để Trần Ngữ Xuyên làm ảnh hưởng, lau mặt sạch sẽ, Hà Lê rời phòng tắm hướng về bàn ăn.
Trần Ngữ Xuyên trông thấy Hà Lê đi ra, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn nói, nói: “Bánh mì nướng, thịt hun khói, trứng ốp, cũng được chứ? Nếu không có thói quen này, cậu muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu đi mua.”
“Cũng được. Cái này đều là anh làm sao?”
“Đúng vậy. Sau khi Tiểu Tề về ở với tôi, tôi không còn mua đồ ăn bên ngoài, tự mình mua nguyên liệu về nấu, sẽ yên tâm hơn.”
Vì sức khỏe của con trai, Hà Lê có thể hiểu lý do Trần Ngữ Xuyên tự mình nấu cơm, nhưng. . .
“Tiểu Tề về ở cùng anh? Tôi tưởng rằng anh ở với vợ và con, mọi người không phải vốn nên ở cùng một chỗ sao? Đúng rồi, vợ anh đâu?”
“Tiểu Tề là bạn gái chia tay từ tám năm trước của tôi sinh ra, cô ấy không cho tôi biết mình mang thai, sau chúng tôi chia tay. Mấy tháng trước cô ấy vì não bộ u ác tính qua đời, người nhà mới làm theo nguyện vọng của cô ấy gửi Tiểu Tề cho tôi. Hôn lễ năm năm trước của tôi là bị ép buộc, bị ép kết hôn với người phụ nữ tôi tuyệt không chấp nhận, tôi cùng cô ta ly hôn, sau đó mới đem Tiểu Tề đón về.”
Hà Lê vừa cắn bánh mì nướng, vừa nhìn Tiểu Tề. Tiểu Tề cũng hưng phấn dạt dào nhìn lại cậu.
“Tiểu Tề cháu mấy tuổi rồi?”
“Sáu tuổi! Chú Hà, ba của cháu làm bữa sáng ăn được không?”
Hà Lê gật đầu: “Ăn ngon.”
Kỳ thật tối hôm qua cậu uống hết rượu khiến cho đầu lưỡi đã tê dại, hiện tại dù ăn gì cũng không có mùi vị, nhưng chung quy cũng không muốn giội một bát nước lạnh vào tiểu khả ái này đi.
Trần Ngữ Xuyên mỉm cười, nhưng lời nói tiếp theo của Tiểu Tề, làm cậu kinh ngạc thiếu chút nữa ngây ngốc há mồm ra.
“Vậy sau này chú Hà ở nhà cháu ăn sáng là được rồi, kêu ba cháu làm!”
Hà Lê nhìn Trần Ngữ Xuyên liếc mắt một cái: có phải anh xui con anh nói vậy không?
Trần Ngữ Xuyên nhanh chóng im lặng, trợn to mắt phủ nhận: Oan uổng! Căn bản tôi không biết thằng bé sẽ nói câu này!
“Tiểu Tề, chú Hà không ở thành phố của chúng ta, chú Hà ở tại Cao Hùng.”
“Vậy đưa chú Hà đến đây! Không phải con cũng từ Thai Trung được đưa đến ở cùng ba sao!”
“. . .” Hà Lê không nói gì. Logic của nhóc con rất thẳng thắn nha. . .
“Chú Hà có công việc ở Cao Hùng, lần này chú đến chỗ chúng ta là vì phải đi công tác, mới đi ở khách sạn.”
“Đi công tác là cái gì ạ?”
“Chính là đến một chỗ khác xử lý công việc.”
“Ah. . . Vậy chú Hà thường xuyên đi công tác là có thể ở nhà chúng ta!”
Tiểu Tề. . . Con là đang giúp cha hay kéo chân sau cha đây? Trần Ngữ Xuyên vô lực.
“Vì sao chú phải ở nhà cháu? Tiểu Tề?” Hà Lê cười hỏi.
“Bởi vì ba con thích chú!”
Hai người lớn thiếu chút nữa cười sặc sụa.
Hà Lê âm thầm trừng mắt Trần Ngữ Xuyên, Trần Ngữ Xuyên trốn cái nhìn chằm chằm của Hà Lê, vội vàng cầm tách cà phê uống.
“Tiểu Tề, nếu chú không thích ba cháu, cháu còn muốn chú ở nhà hai ba con không?”
Tiểu Tề dường như lập tức sa vào sương mù. Suy nghĩ một lúc. Ba thích chú Hà giống như mình thích Thích Tiểu Quân, ba thích chú Hà, chú Hà không thích ba, giống như, mình thích Thích Tiểu Quân, Thích Tiểu Quân lại không thích mình. . . Ah. . . Như vậy sẽ rất đáng thương. . . Ba thật đáng thương. . .
Miệng Tiểu Tề mếu máo, đồng thời hốc mắt đỏ lên, tràn ngập nước mắt.
Hà Lê ngạc nhiên nhíu mày. Rốt cuộc cậu nói gì, lại làm tiểu khả ái này khóc?
“Tiểu Tề?” Trần Ngữ Xuyên vì câu Hà Lê hỏi Tiểu Tề khiến trái tim lạnh lẽo, lại thêm Tiểu Tề hai mắt đẫm lệ càng khiến lòng đau đớn.
Tiểu Tề mếu máo cố gắng nín khóc, nhảy khỏi ghế ăn, lao đầu vào lòng cha. Trần Ngữ Xuyên ôm chặt con trai vỗ lưng cậu nhóc nhẹ giọng vỗ về, còn ngẩng đầu nhìn lên Hà Lê ngồi đối diện u buồn sâu thẳm.
Hà Lê trong lòng chấn động, chấn động kia nhanh chóng lan tỏa toàn thân. . .
Hà Lê tựa như nghe được âm thanh vỡ vụn của lớp băng bền vững xung quanh cậu rơi xuống.
Trần Ngữ Xuyên đè nén cảm giác lạnh lẽo ở trong lòng, an ủi Tiểu Tề: “Chú Hà chỉ nói là nếu, chú Hà chưa nói không thích ba mà.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong lòng Trần Ngữ Xuyên lúc này mới ngập ngừng ngẩng lên, tìm kiếm tầm mắt của Hà Lê, miệng mếu mếu hỏi: “Có thật không? Chú Hà?”
“. . . Uh. . . Vừa rồi chú hà bảo chỉ là giả như.” Hà Lê không triếp, đành phải theo lời Trần Ngữ Xuyên, làm yên lòng cậu bạn nhỏ.
Gương mặt khóc của Tiểu Tề cần mếu không mếu hỏi tiếp: “Cái gì là giả như?”
Trần Ngữ Xuyên thầm gọi ra hiệu, may mắn lực chú ý Tiểu Tề bị rời đi.
“Giả như chính là giả vờ một việc nếu xảy ra thế nào thì sẽ như vậy, hoặc là ra làm sao, một tình huống khác.”
Trần Ngữ Xuyên muốn dùng từ ngữ thông thường mà trẻ con có thể hiểu để giải thích, đáng tiếc không hiệu quả mấy, khó hiểu, Tiểu Tề vẫn mếu mếu mơ hồ nhìn Hà Lê.
Hà Lê đầu hàng, đành phải đáp: “Giả như chính là nếu, chú nói là nếu chú không thích ba của cháu, chỉ là nếu mà thôi, không phải. . . Sự thật. . .”
“A. . . Thì ra là nếu.”
Nếu. . . Nếu Thích Tiểu Quân không thích mình. . . Nhưng mà Thích Tiểu Quân không có không thích mình, cho nên nếu, giả như sẽ không thể nào đúng phải không? Cho nên, chú Hà thích ba, cho nên ba không thể không được thương, ha ha, vậy mình khó chịu làm gì? Mình thật ngốc!
Tiểu Tề nín khóc rồi cười.
Trần Ngữ Xuyên rút tờ khăn giấy ở trên bàn, lau lau mặt Tiểu Tề, với tay lấy chiếc cốc chuyên dùng hình Richie Hamtaro đưa cho Tiểu Tề, đặt trước miệng con trai: “Nhanh uống hết sữa bò của con đi, rồi ba đưa con đến trường.”
“Dạ!” Tiểu Tề ôm cái cốc, ừng ực uống sạch sữa.
Hà Lê cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cậu nhóc cũng nín khóc.
“Nếu chú Hà cũng thích ba, vậy qua ở nhà ba con luôn nha! Ở khách sạn mất rất nhiều tiền đó, đến ở nhà ba con thì ít tiền hơn!” Đây là điều mẹ đã dạy nhóc, cần tiết kiệm, không thể xài tiền lung tung!
Hà Lê thật muốn ngất!
Dưới sự kiên quyết kéo của Tiểu Tề nhõng nhẽo, Hà Lê dở khóc dở cười mặc áo sơ mi của cùng quần âu, khoác lên áo khóac da của Trần Ngữ Xuyên rộng hơn cậu tận hai tấc, cùng Trần Ngữ Xuyên đi bộ đưa Tiểu Tề đến trường.
Tiểu Tề mỗi tay dắt một người lớn, trên đường đi hai người lớn còn cùng nhấc cao tay để nhóc nhảy lên, quả thực vui vẻ đến tận trời.
Tới cổng trường, Trần Ngữ Xuyên ngồi xổm xuống như cũ cùng Tiểu Tề Bão Bão ôm ôm hôn hôn, rồi mới buông cậu nhóc ra để nhóc đi vào cổng trường, bởi vì Tiểu Tề trước kia đều chia tay cùng mẹ như thế này trước khi vào học, nên Tiểu Tề thành thói quen thích thân mật kiểu này.
Trông thấy Tiểu Tề cùng Trần Ngữ Xuyên ôm hôn xong rồi, còn không đi vào, lại nhìn Hà Lê, khiến Hà Lê trong lòng sợ hãi.
Sau đó, Hà Lê nhìn thấy Tiểu Tề chìa hai tay với cậu: “Chú Hà cần ôm ôm!”
Hà Lê không khỏi một tay xoa trán, mát xa hai bên thái dương đau đến căng ra của mình, một tay chống vào hông, lắc đầu than thở: “Ba cháu đã để cháu ôm rồi mà!”
“Cháu mặc kệ! Chú Hà ôm ôm!” Tiểu Tề mặt đỏ lên, cau mày lại, hai tay kiên định duỗi thẳng lên, một chân giậm đất: “Ôm ôm! Chú Hà ôm ôm!”
Hai người một lớn một nhỏ giằng co. Trần Ngữ Xuyên bật cười.
“Cậu để thằng bé ôm đi, không muốn nó khóc chứ?” Trần Ngữ Xuyên đứng lên, thì thầm bên tai Hà Lê.
“Anh. . .” Cậu đã là người lớn mà vẫn bị nhóc con kia đe dọa sao?
Quen biết Trần Ngữ Xuyên mới hai ngày! Hai ngày đấy! Rốt cuộc là thế giới gì đây? !
Ngồi xổm xuống không cam tâm, Hà Lê đón nhận một Tiểu Tề lao vào lòng, ôm Tiểu Tề, mặc cho Tiểu Tề hôn “chụt” một tiếng lên mặt cậu.
Tiểu Tề lúc này mới hài lòng, xoay người đi vào sân trường, quay đầu lại vẫy tay: “Buổi chiều phải cùng đi đón con nhé!”
Buổi chiều nữa sao? ! Ông mày mặc kệ! Hà Lê vẻ mặt như cứt thối, hai tay trước ngực giơ ngón giữa rất trẻ con, đề phòng nhìn Trần Ngữ Xuyên rạng rỡ.
“Không được! Buổi chiều tôi phải tới v-channel đàm phán phát triển kênh TV mới ở Cao Hùng, không đi được! Mình anh đi đón Tiểu Tề đi!”
Thật đáng yêu. . . Trần Ngữ Xuyên trên mặt tràn đầy yêu thương dịu dàng mỉm cười.
Hai người trở về cùng nhau, Trần Ngữ Xuyên phải lái xe đưa Hà Lê quay về khách sạn.
“Công tác quan trọng, tự tôi cũng đón được Tiểu Tề.”
“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao tôi đến nhà anh.”
“Cậu có nhớ đã gọi điện thoại cho tôi không?”
“Nhớ rõ, nhưng mà anh phải chăm sóc Tiểu Tề, không tớ được mà?”
“Tiểu Tề lo lắng cho cậu, nên hai cha con tôi tới khách sạn đón cậu về nhà.” Kỳ thật là Tiểu Tề đề nghị, anh cũng biết nghe lẽ phải mà thôi.
Tiểu Tề lo lắng tôi? Tôi thấy người lo lắng là anh mới đúng chứ?
Hà Lê còn nhớ rõ chuyện chính cậu kể rằng muốn tìm Lỗ Chính Cần, sau đó liền uống đến bất tỉnh nhân sự?
“Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã đáp ứng Tiểu Tề ở cùng hai chúng tôi, buổi sáng phải hủy đặt phòng khách sạn, rồi đến nhà tôi đi. Về sau cậu tới Đài Bắc, cứ trực tiếp đến nhà tôi.”
Hà Lê cúi đầu nhìn bước chân của mình. . .
Tất cả việc này không phải Ngữ Xuyên một tay lên kế họach chứ? Lấy thân phận người cha tốt lừa gạt cậu, khiến cậu rơi vào hoàn cảnh kẻ làm đau lòng hai cha con? Trong lòng góc nhỏ tổn thương vì bị cự tuyệt kia luôn nhếch lên thành hoài nghi mọi lý do hành động cử chỉ của người khác. . .
“Ngữ Xuyên, nếu anh muốn tìm người chăm sóc Tiểu Tề, tìm phụ nữ không phải tốt hơn sao?”
“Cần chăm sóc Tiểu Tề, chính tôi cũng có thể làm được, không cần làm phiền người khác.”
“Vậy còn tìm tôi làm gì?”
“Tôi cũng không có ý muốn tìm cậu tới trông nom Tiểu Tề. Nói thực ra, cơ bản tôi không ngờ được Tiểu Tề sẽ đưa ra đề nghị ở chung thế này. Tôi thề, tôi thật sự hoàn toàn không biết. Huống hồ, cậu ở tại Cao Hùng. . .” Trần Ngữ Xuyên nghiêm túc dừng lại, giữ chặt Hà Lê mặt đối mặt với anh.
Hà Lê nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc nhưng ấn chứa sự gấp gáp này, tại sao cậu lại không đành lòng tiếp tục nói những lời bạn giường không có quan hệ tình cảm vô vị. Ngày xưa có thể dễ dàng thốt ra, hiện giờ lại nghẹn trong họng, nhưng cười cười nói: “Anh đúng là biết thời biết thế. Tính xem, tôi coi như bớt được tiền thuê phòng, dù sao anh cũng bạn giường duy nhất của tôi ở Đài Bắc, tôi qua Đài Bắc sẽ đến ở nhà anh.”
Trần Ngữ Xuyên đang định vui mừng vì quan hệ hai người tiến thêm một bước, lại nghe ba điều quy ước của Hà Lê.
“Ở nhà anh là ở nhà anh, nhưng hai người cũng không thể ngăn cản hành động tự do cá nhân của tôi, tôi muốn ra ngoai tìm tình một đêm, cũng không khiến hai người hỏi đến.” Không cam lòng việc bị quản thúc bởi hai cha con người này, Hà Lê trước sau như một đem điều kiện của mình nói ra.
Trần Ngữ Xuyên trong lòng nổi lên đau đớn, miễn cưỡng cười khổ: “Được, đều theo cậu.”
Hướng về người yêu của mình kiểu cậu cần cậu cứ lấy sao? Hà Lê không khỏi cảm thấy mặc cảm tội lỗi, quay đầu đi không hề nhìn anh, tiến về phía trước.
“Đi thôi, đưa tôi về khách sạn.”
★★★
“Chú Hà đâu?” Tiểu Tề nắm tay cha hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Chú hà vẫn chưa tan ca.”
“Ha. Khi nào thì chú Hà trở về?”
“Ba cũng không biết, chúng ta về nhà trước nấu bữa tối, chờ chú Hà về ăn.”
“Được được! Ba này, ba thích chú Hà, chú Hà đến nhà mình ở. Con đây thích Thích Tiểu Quân, Thích Tiểu Quân có thể tới nhà mình ở được không?”
Tiểu Tề nắm tay sôi nổi, Trần Ngữ Xuyên bật cười. Chẳng lẽ con trai bảo bối của anh ngay từ đầu đã tính tóan thế này sao? Đầu tiên để Hà Lê vào nhà anh ở, sau đó bạn trai nhỏ của nhóc con cũng có thể đến ở chăng?
“Tiểu Tề, con nói cho ba coi, con kêu chú Hà ở nhà của chúng ta chẳng qua vì con muốn cho Thích Tiểu Quân đến nhà của chúng ta sao?”
“Hihi. . . Đúng rồi!” Tiểu Tề thẹn thùng cười.
Cho nên tên nhóc nay căn bản không chỉ vì muốn giúp anh! Trần Ngữ Xuyên bật cười. Nhưng Tiểu Tề cũng mệt nhiều rồi, mới đánh bậy đánh bạ để Hà Lê nhận lời ở cùng.
“Thích Tiểu Quân có thể tới ngụ ở nhà của chúng ta, nhưng bố mẹ cậu ấy đồng ý không?”
“Hôm nay con kể với bạn ấy ba thích chú Hà nên chú Hà đã đồng ý về nhà ở, con cũng muốn bạn ấy về nhà chúng ta, Tiểu Quân ôm lấy con bảo cậu ấy cũng muốn thế! Nhưng mà nhà cậu ấy vừa lái xe đến đón rồi, bạn ấy phải về nhà hỏi mẹ.”
“Con thích cậu ấy thế sao?”
“Đúng thế! Con rất thích rất thích bạn ấy!”
Mấy tháng nữa, hai nhóc con này sẽ lên tiểu học, Tiểu Tề sẽ trực tiếp học tại trường Phục Hưng. . . Thích Tiểu Quân sẽ theo lên thẳng từ trường mần non Phụ Chúc sang học trường Phục Hưng không? Nếu không, hai nhóc con phải tách ra, Tiểu Tề có phải sẽ đau khổ không? Khi Tiểu Tề rời khỏi nhà bà ngoại đã khóc suốt mấy ngày. . .
Về tới nhà, Trần Ngữ Xuyên vội vàng vào phòng bếp làm cơm, Tiểu Tề cũng nhảy nhảy bên cạnh đòi giúp một tay, nói nhóc cũng muốn bắt chước làm cơm, sau này phải làm cho Thích Tiểu Quân ăn, nghe thấy thế Trần Ngữ Xuyên vừa làm đồ ăn vừa lắc đầu. Lúc này di động bỗng nhiên vang lên, anh nhờ Tiểu Tề lấy điện thoại giúp mình, bởi vì tay anh còn đang ướp xườn.
Tiểu Tề cầm di động vào phòng bếp.
“Ai gọi điện vậy?”
“Là chú Hà, chú bảo chờ chút thì chú về tới nhà.”
“Uh. . .” Trần Ngữ Xuyên không khỏi nở nụ cười dịu dàng, cảm giác giống người vợ đang thổi cơm đợi chồng về ăn, trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng nghĩ đến thân phận bạn giường của mình, Vị ngọt kia liền trở nên đắng ngắt, nụ cười trên mặt cũng tản theo mùi thơm nồng.
—————————–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT