Chương 2:

“EM CÓ CHẮC KHÔNG?” Anh Nash nhíu mày thì thào hỏi lại, trong lúc nhân viên cứu hộ móc đầu xe của tôi và sợi xích to đùng đằng sau cái xe cẩu.

“Em chắc mà.” Nãy giờ anh ấy đã hỏi tôi không dưới bốn lần. Tôi mới chỉ ngửi qua Hơi thở của Quỷ hai lần hồi đầu tháng trước nhưng cái mùi chát chúa ấy - giống như một dư vị hơn một mùi hương thực sự - đã in đậm vào tâm trí tôi.

“Anh ấy kiếm đâu ra cái thứ ấy cơ chứ?” Tôi lẩm bẩm, đưa tay kéo khóa áo khoác mà anh Nash vừa đưa cho tôi khi nãy, trong tiếng rền rú của động cơ ô tô. Sợi xích đằng sau xe cứu hộ được kéo căng, nâng bổng con xe tội nghiệp của tôi lên khỏi mặt đường.

“Anh cũng chịu.” Anh Nash vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, như muốn giữ ấm cho tôi.

“Con người không thể một mình đi qua thế giới cõi Âm và các tà ma cũng không thể đi qua thế giới của chúng ta.” – tôi hạ giọng nói khẽ - “Vì thế chắc chắn phải có cách gì đó để tuồn Hơi thở của Quỷ vào thế giới loài người mà không cần sự xuất hiện của các tà ma.” Bơi ngay chính cái tên đã nói lên tất cả; Hơi thở của Quỷ chính là hơi thở độc hại của một tà ma, một thứ ma túy gây nghiện trong thế giới Cõi Âm. Và rõ ràng là cả trong thế giới của chúng tôi.

Nhưng Hơi thở của Quỷ có thể làm mục rữa linh hồn của mottj thần chết nếu giữ nó trong cơ thể quá lâu. Liệu điều tương tự có xảy ra với con người không: Anh Doug đã hít vào đủ liều lượng để phá hủy linh hồn của mình chưa? Anh ấy đã kiếm đâu ra những thứ chất cấm này?

“Để em đi lòng vòng xem sao.” Tôi thì thầm, và anh Nash lắc đầu.

“Không!” – Anh bước tới ôm tôi chặt hơn, nếu ai đó nhìn vào chắc sẽ nghĩ rằng anh đang tìm cách an ủi tôi vì cái xe – “Em không thể qua đó được. Đám tà ma rất ghét bị thua, và lão Avari sẽ còn săn lùng linh hồn của em trong suốt phần đời còn lại, Kaylee ạ.”

Bởi vì tôi đã lành lặn thoát được khỏi đó khi chúng tôi bước qua Cõi Âm giành đòi lại linh hồn cho chị em nhà Page.

“Em chỉ định ghé mắt xem thôi mà.” - giống như nhìn qua cửa sổ vào thế giới Cõi Âm, thay vì thực sự bước chân qua cánh cửa – “Hơn nữa, lão Avari sẽ không có mặt ở đó đâu.” – tôi nhíu mày – “Ở đây.” – hay phải nói thế nào cho đúng nhỉ? – “Tại bữa tiệc nhà Scott Carter.”

Có thể gọi Cõi Âm là một hình ảnh phản chiếu méo mó của thế giới chúng tôi. Hai thế giới được liên kết ở một điểm nhất định, giống như một cây tăm xuyên qua các lớp của một chiếc bánh mỳ kẹp thịt.

“Kaylee, anh không nghĩ là…”

Tôi ngắt ngang lời anh bằng một cái lừ mắt. Tôi không có thời gian để tranh cãi với anh. “Anh cứ đứng yên trước mặt em để không ai nhìn thấy là được. Chỉ mất độ một giây thôi.”

Trong khi anh Nash đang ngần ngừ thì tôi đã lẳng lặng bước ra sau lưng anh và nhắm mắt lại. Và nghĩ về cái chết.

Tôi nghĩ lại về lần đầu tiên khi nó xảy ra – hay nói đúng hơn là lần đầu tiên mà tôi còn nhớ - ép bản thân hồi tưởng lại nỗi kinh hoàng mà tôi đã trải qua. Linh cảm về cái chết sắp đến của cậu bé tội nghiệp đang ngồi trên xe lăn. Một thứ điềm báo hắc ám mà chỉ mình tôi có. Những bóng tối chờn vờn quanh cậu bé. Bao phủ lấy cậu bé.

Cũng may hiện thời tôi không phải nhớ lại nhiều về sự chết chóc để triệu tập tiếng khóc của mình. Tiếng khóc của một bean sidhe nữ không những báo hiệu cái chết mà còn níu giữ linh hồn của người đã chết đủ lâu để các bean sidhe nam chỉ đường cho linh hồn ấy. Ngoài ra, tiếng khóc của tôi còn có thể cho phép tôi – và bất kì bean sidhe nào ở gần đấy nghe được tiếng khóc – nhìn vào thế giới của Cõi Âm. Và đi qua nó, nếu muốn.

Nhưng tôi không hề muốn quay trở lại Cõi Âm. Không một lần nào nữa.

Tôi giữ chặt tiếng thét lại trong cổ họng và trong trái tim mình, chỉ để lọt ra một giải âm thanh nhỏ xíu đủ cho anh Nash nghe, và không một ai khác nghe thấy.

Anh Nash nắm lấy tay tôi, và ngay lập tức tôi cảm nhận hơi ấm từ các đầu ngón tay anh. Tôi mở mắt và há hốc miệng vì kinh ngạc. Cả con phố nhà anh Scott Carter đang bị bao phủ bởi một màn sương mòng xám xịt, giống như một đám mây bão vừa rơi xuống mặt đất. Thế giới của tôi đangở đây - cảnh sát, xe cứu hộ, xe cứu thương và đám đông hiếu kỳ.

Nhưng ở bên dưới đó – sâu hơn nữa – là thế giới của Cõi Âm.

Một cánh đồng lúa mỳ màu xanh ô-liu sắc-như-dao đung đưa trong gió, nghe leng keng như những chiếc chuông gió. Bầu trời tím sẫm được điểm thêm các sọc xanh lá cây và xanh da trời chẳng khác gì những vết thâm tím trên khuôn mặt của thế giới.

Phải thừa nhận khung cảnh ấy rất đẹp, nhưng là một cái đẹp đến rợn người. Ơn Chúa, bên đó lúc này không có ai. Không tà ma. Không quỷ sứ. Không quái vật, đang chỉ chực sẵn để nuốt chửng chúng tôi hoặc giành giật thứ hơi thở độc hại trong người anh Doug Fuller, nếu quả thực tồn tại một lỗ hổng nào đó thông giữa hai thế giới.

“OK, em cũng thấy là không có gì rồi. giừ thì đi thôi.” Anh Nash thì thầm bên tai tôi và tôi ngoan ngoãn nuốt gọn tiếng thét vào trong.

Màn sương mỏng bắt đầu tan dần và các màu sắc thực đã trở lại với khu phố thượng lưu mà giờ tôi không còn thấy quá choáng ngợp trước sự sung túc và giàu có của nó nữa, bởi trong thế giới của Cõi Âm, khu phố nhà anh Scott trông cũng chỉ bình thường như khu phố nhà tôi.

Tôi vòng tay ôm quanh người anh Nash, đột nhiên cảm thấy bồn chồn sau khi ghé mắt nhìn vào cái thế giới đã từng định nuột chửng cả hai chúng tôi. “Dù anh có được nó từ nguồn nào đi chăng nữa thì cũng không thể là nguồn trức tiếp được.” Tôi buông anh Nash ra, và trở lại với thế giới thực tại.

Chỉ còn một vài người dũng cảm – và tỉnh táo - ở lại sau khi có tin cảnh sát đang trên đường tới. Họ tụ tập bên ngoài sân nhà anh Scott và đứng theo dõi từ xa. Cảnh sát biết thừa là ở đây vừa có tiệc tùng và anh Scott đã uống bia những miễn là anh ấy ở yên trong nhà và không tìm cách lái xa thì họ sẽ coi như không thấy gì, tất cả cũng nhờ gia thế và sức ảnh hưởng của bố anh đối với khu phố.

Nhưng Emma sẽ không được may mắn như thế. Cậu ấy và chị Sophie đã phải trốn tạm vào nhà của Laura Bell, cách đó bốn căn. Laura – là đồng đội và là bạn thân của chị Sophie trong đội khiêu vũ - chị chịu mở cửa cho Emma vào sau khi bị anh Nash dùng sức ảnh hưởng của bean sidhe nam thuyết phục.

Và để chắc chắn chúng tôi đã cử anh Tod đi theo trông chừng Emma. Một cách vô hình, tất nhiên rồi.

Anh Nash siết chặt lấy tôi, khi viên cảnh sát tiến về phía chúng tôi. “Cô…” – anh ta liếc mắt xuống tờ danh sách trên tay – “…Cavanaugh, cô chắc là không cần chúng tôi đưa về chứ?”

“Tôi đã có người đưa về rồi, cám ơn anh.” – tôi chỉ vào anh Nash để không phải nhắc tới Emma hay ô tô của cậu ấy.

Viên cảnh sát quay sang nhìn anh Nash và tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Khi nãy anh ấy vừa uống bia, nhỡ bây giờ cảnh sát bắt anh ấy đi theo đường thẳng hoặc kiểm tra nồng độ cồn trong hơi thở thì làm sao? Nhưng khi thấy sắc mặt anh Nash không hề thay đổi trước cái nhìn dò xét của mình, viên cảnh sát quay sang tập trung vào tôi.

“Cô có muốn tôi gọi cho bố mẹ cô không?”

Tôi ngập ngừng, cố tỏ ra như đang cân nhắc tới khả năng ấy thật, sau đó lắc đầu đầy quả quyết. “Dạ, không cần đâu ạ. Cám ơn anh.” - vừa nói tôi vừa giơ điện thoại ên cho anh ta thấy – “Tôi sẽ tự gọi cho bố tôi.”

Anh ta nhún vai. “Họ sẽ cẩu xe của cô tới ga-ra sửa chữa trên đường số 3. Sau khi thẩm định xong thiệt hại cho chiếc xe, nhân viên ở đó sẽ gửi thông báo tới cô trong vài ngày tới. Nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng chỉ cần một lời từ luật sư của cô thôi, bố mẹ của cậu nhóc Fuller này sẽ sẵn sàng mua đền trả cô một chiếc xe mới ngay. Trông cậu ta là biết con nhà có điều kiện rồi…” – viên cảnh sát đánh mắt nhìn khinh khỉnh qua vai – “…và tôi dám cá một năm tiền lương của mình rằng cậu nhóc đó bị phê thuốc. Họ đang đưa cậu ta tới bệnh viện Arlington Memorial, vì thế cô nên báo ngay với luật sư tới đó xem kết quả xét nghiệm máu của cậu ta đi.”

Tôi gật đầu, và viên cảnh sát quay sang dăn anh Nash. “Hãy đưa cô bé về nhà an toàn.”

Cằm của anh Nash cọ cọ vào gáy tôi lúc anh gật đầu với viên cảnh sát. Đợi cho anh ta đi hẳn tôi mới dám quay lại nhìn anh Nash. Một nỗi sợ hãi dâng trào trong cổ họng tôi.

“Anh có nghĩ xét nghiệm máu sẽ cho kết quả gì không?”

“Không đâu.” - anh Nash lắc đầu – “Không một máy móc hay phòng xét nghiệm nào của con người có thể phát hiện ra các chất thuộc về Cõi Âm. Cảnh sát lại càng không.” - Anh quệt nhẹ lên mũi tôi mà mỉm cười trấn an – “Chúng ta đi thôi.”

« Vâng. » Tôi nhìn lại chiếc ô tô một lần cuối trước khi xe cứu hộ kéo đi, cùng với con xe Mustang của anh Doug.

Anh Doug đang ngồi trên sàn xe cứu thương, hai chân đung đưa trong không khí, và thôi vào cái máy kiểm tra nồng độ cồn của cảnh sát. Viên cảnh sát đọc đi đọc lại chỉ số trên máy rồi đập đập cái máy vào lòng bàn tay. Như thể nó không hề hoạt động.

Chỉ số họ đo được có lẽ chỉ quanh quẩn ở mức vào ba lon bia, chứ không đủ cao để phản ánh đúng tình trạng hiện giờ của anh ta. Anh Nash nói đúng; không một con người hay công nghệ nào có thể phát hiện ra Hơi thở của Quỷ. Tôi thực sự không biết nên vui hay buồn vì điều đó nữa.

Sau khi xe cứu thương và xe cứu hộ đã rời khỏi hiện trường, chúng tôi đi qua ngõ cửa nhà Laura Bell và được dắt vào trong căn phòng khách sang trọng, đầy đủ tiện nghi.

Emma đang ngồi vắt vẻo trên tay ghế bành, mắt lờ đờ như muốn ngủ gật. Tôi vừa bước tới định đỡ cậu ấy dậy thì anh Tod không hiểu từ đâu đột nhiên hiện ra, làm tôi giật thót mình. Có lẽ đến già tôi vẫn không thể quen được với trò này của anh ta…

« Cô ấy không sao đâu. » - anh Tod nói, khi thấy tôi quỳ xuống nhìn vào đôi mắt nặng trịch của Emma. Và chiếu theo phản ứng lúc này của mọi người - kể cả anh Nash – « Ngủ một giấc dậy là hết ý mà. Nhưng cứ như cô ấy có khi lại hơn, đỡ phải tiếp chuyện với cái đám giở hơi em gọi là bạn này. »

Tôi không hề gọi chị Sophie và Laura là bạn, nhưng lại không thể mở miệng tranh cái vỡi một người đã chết và đang tàng hình như thế này, nếu không muốn bị mọi người nghi ngờ. Vì thế tôi chỉ còn biết lườm anh Tod một cái rồi đỡ Emma dậy và càng anh Nash đưa cậu ra xe.

“Chị có muốn đi về cùng không Sophie?” Tôi hỏi, lúc đi ngang qua mặt bà chị họ đang đứng chống nạnh hậm hực nhìn tụi tôi.

Và nhận lại được một cái bĩu môi đầy nhạo báng. “Chẳng phải xe của đằng ấy vừa bị xe của anh Doug tông đổ cả hòm thư đấy sao?”

“Bằng xe của Emma.” Tôi rít qua kẽ răng.

Chị Sophie ngồi phịch xuống ghế sô-pha, vắt chân sang một bên và đủng đỉnh đáp. “Chị ngủ lại nhà Laura.”

“Tùy chị.” – đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã – “Cám ơn đã chông chừng cậu ấy.” Tôi nói với anh Tod.

“Đó là việc cần phải làm mà.” Và trước khi tôi kịp trả lời, anh chàng thần chết đã vụt biến mất vào trong không khí. Tôi đoán là anh ấy quay trở lại bệnh viện, nơi giờ nghỉ ăn tối đã hết từ lâu.

“Làm ơn đưa cô ta đi nhanh giùm, trước khi bố mẹ tôi về đến nhà.” – Laura cáu kỉnh nói, tưởng rằng tôi đang nói chuyện với cô ta – “Họ không thích tôi giao du với mấy đứa con gái say xỉn chẳng ra gì.” Tôi phải kiềm chế lắm mới không thốt ra những lời mỉa mai về tình bạn của cô ta với bà Sophie nhà tôi, thay vào đó tôi chỉ quay lưng đóng cửa cái rầm.

Trên đường về nhà, tôi đã gọi điện cho bố tôi nhưng tối nay bố lại phải làm thêm giờ nên cuộc gọi của tôi được chuyển thẳng vào hộp thư thoại. Tôi đã cúp máy mà không để lại lời nhắn nào bởi lẽ có câu chuyện “xe ô tô của con bị đâm vỡ nát bởi một tay tiền vệ đang say Hơi thở của Quỷ” tôi nên trực tiếp kể lại với bố thì hơn.

Đã gần tới nửa đêm - giờ giới nghiêm chính thức của tôi – lúc tôi dừng xe lại trong sân và Emma vẫn đang say giấc nồng trên băng ghế phía sau. Anh Nash bế cậu ấy vào trong nhà và đặt lên giường của tôi. Sau khi cởi giày cho cậu ấy xong xuôi, tôi đi ra phòng khách ngồi xem phim Night of the Living Dead (Đêm của những thây ma sống) - một bộ phim kinh điển từ những năm 1960 – cũng với anh Nash, và bát bỏng ngô thơm phức.

Cánh cửa bật mở, đúng lúc trên phim những thây ma đầu tiên cũng phá rào xông vào trang trại, làm tôi hoảng hồn nhảy dựng lên, bỏng ngô bắn tung tóe khắp nơi.

Bố tôi uể oải bước vào, trong chiếc quần bò và áo sơ mi màu bạc, trông mệt mỏi không khác gì một thây ma. Tất cả cũng chỉ vì những ca làm thêm giờ ngày này qua ngày khác, cốt sao có thể lo đủ cơm ăn áo mặc cho hai bố con tôi. Đột nhiên bố đứng khựng lại và ngó đầu ra ngoài hiên. Tôi biết bố đang tìm cái gì.

“Xe của con đâu?” Bố cởi áo khoác, quẳng lên chiếc ghế trong phòng khách. Sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt đầy mệt mỏi của bố.

Tôi đứng bật dậy, trong khi anh Nash lom khom quỳ xuống nhặt chỗ bỏng ngô đang vương vãi trên sàn nhà. “Ừm… con gặp chút tai nạn và…”

“Con không bị làm sao chứ?” Bố nhíu mày, nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân xem có bị thương ở đâu không.

“Không ạ. Con thậm chí còn không có mặt trên xe.” Tôi đút hai tay vào túi quần bởi vì chẳng biết phải làm gì với chúng.

“Hử? Thế con đã đi đâu?”

“Con đi dự tiệc ở nhà một người bạn. Một anh chàng tên là Doug Fuller đã chẳng may…đâm phải xe con.”

Hai bên lông mày của bố nhắm tít lại, đến nỗi chúng gần như chạm vào nhau. “Con có uống bia rượu gì không đấy?”

“Không ạ.” Ơn Chúa. Nếu không giờ này tôi đã bị bố phát ột cái cốc nhựa và bắt đi thử nước tiểu rồi. Sao bố không đổi nghề làm cảnh sát hay quản giáo nhỉ, chắc chắn sẽ suốt ngày được tuyên dương và tặng thưởng huân chương à xem.

Bố đưa mắt dò xét tôi thêm một lúc nữa rồi quyết định tin lời tôi nói. Sau đó ông chuyển hướng sang anh Nash, đang đứng đằng sau tôi với bát bỏng ngô vừa đánh đổ. “Nash, về thôi cháu.” Vẫn câu nói quen thuộc của bố tôi mỗi khi gặp anh.

Anh Nash đưa cho tôi cái nát và hỏi. “Em có cần anh đưa Emma về không?”

“Emma á?” - bố thở dài, đưa tay lên vuốt mái tóc nâu dày cộp của mình – “Con bé đâu?”

“Trong giường của con ạ.”

“Say xỉn à?”

Tôi đã nghĩ đến chuyện nói dối bố, bởi tôi không dám chắc ông sẽ phản ứng như thế nào, mặc dù người say không phải là tôi. Nhưng người Emma giờ đang nồng nặc mùi bia, có muốn dấu tôi cũng khó mà giấu nổi.

“Vâng. Con chẳng còn cách nào khác. Con đâu thể quẳng cho cậu ấy chùm chìa khóa và chúc cậu ấy lái xe an toàn…”

Bố lại thở dài cái thượt và lắc đầu. “Không, con đã làm đúng.”

“Vậy là cậu ấy có thể ngủ lại nhà mình tối nay đúng không ạ?” Ôi, không thể tin được, bố thậm chí còn không hề nổi giận.

“Chỉ một lần này thôi. Lần sau là bố sẽ gọi điện ẹ con bé đấy. Nash, hẹn gặp cháu ngày mai.”

“Vâng ạ, cháu chào bác.” Anh siết chặt tay tôi và đi ra phía cửa. Lần nào cũng vậy, anh thường đi bộ từ nhà tôi về nhà anh, chỉ cách đó hai con phố.

“Chuyện gì đã xảy ra thế con?” Bố khóa cửa lại và ngồi xuống chiếc ghế bành yêu thích của mình, trong khi tôi đang phân vân không biết có nên kể cho bố nghe toàn bộ sự thật hay không. Về Hơi thở của Quỷ. Bởi mỗi lần nhắc tới mấy chuyện liên quan tới Cõi Âm là bố thường rất khó giữ được bình tĩnh.

“Con đã nói với bố rồi. Anh Doug Fuller đâm vào xe con mà.”

“Có nghiêm trọng lắm không?”

Tôi thở dài, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý trước cơn thịnh nộ của bố. “Anh ấy tông thẳng xe con vào cái hòm thư bằng gạch của nhà hàng xóm.”

Bố hít một hơi thật sâu, còn tôi chỉ biết nín thở chờ đợi.

“Cậu nhóc đó đã uống rượu đúng không?” Bố hỏi và tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Một phần trong tôi đã tin chắc rằng bố sẽ đoán ra chuyện Hơi thở của Quỷ qua thái độ vừa rồi của tôi. Hoặc nếu không cũng là do linh tính của người làm cha mác bảo. Vậy mà bố đã không hề nghi ngờ gì, và nếu tôi không nhầm thì bố thậm chí còn thấy nhẹ nhõm sau khi biết được lý do của vụ tai nạn.

Và tôi không hề có ý định phá hỏng suy nghĩ ấy của bố. “Con không biết. Cũng có thể. Nhưng anh ta vốn nổi tiếng là một kẻ ngu ngốc rồi.”

“Họ đem xe của con đi đâu rồi?”

“Ga-ra trên đường số 3 ạ.”

Bố đứng dậy và hơi mỉm cười với tôi. Dường như bố đang thấy mừng khi được đối mặt giải quyết một vấn đề của con cái, giống như bao ông bố bà mẹ bình thường khác. “Sáng mai bố sẽ qua đó xem sao. Cậu Fuller đó có bảo hiểm đúng không?”

“Vâng. Cảnh sát đưa cho con cái này.” – tôi đưa bố tời giấy có đầy đủ thông tin liên lạc của anh Doug và số điện thoại của công ty bảo hiểm – “Và anh Doug cũng đã hứa là bố anh ấy sẽ trả tiền cho việc sửa chữa chiếc xe.”

“Chắc chắn phải như thế rồi.” - bố tôi cầm tờ giấy đi vào trong bếp, nơi có ánh sáng tốt hơn – “Con ngủ sớm đai. Cả con và Emme sáng mai phải đi làm đúng không?”

“Vâng ạ.” Từ trưa tới bốn giờ chiều, hai đứa chúng tôi sẽ phải đứng bán vé và phục vụ bỏng ngô tại rạp chiếu phim Cinemark, để kiếm thêm tiền đổ xăng. Mà phần lớn sẽ được dùng vào việc đi từ nhà tới chỗ làm và ngược lại. Thật đúng là một cái vòng luẩn quẩn.

Trở về phòng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm như vừa được ân xá khỏi án tử hình. Sau khi thay quần áo và đánh răng xong, tôi nằm xuống cạnh Emma. Nằm nghe hơi thở đều đều của cậu ấy như thế này, khiến tôi không thể không nghĩ tới hậu quả khủng khiếp nếu cậu ấy quả thực chui vào chiếc xe ấy.

Tôi đã mất Emma một lần và không hề muốn lại đánh mất cậu ấy thêm lần nữa. Vì thế tôi cần phải tìm cho ra cách nào mà một người trần mắt thịt như bạn trai của cậu ấy lại chạm được tay vào Hơi thở của Quỷ - và sau đó đảm bảo làm sao để chuyện đó không bao giờ lặp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play