Đột nhiên có tiếng động cơ xe gầm lên cách đó một hàng xe và ánh đèn pha rọi thẳng về phía chúng tôi đang đứng. Anh Nash đứng thẳng người dậy, rền rĩ kêu lên đầy thất vọng, khi thấy chiếc xe lừ lừ tiến về phía chúng tôi, trước khi vòng ra cửa chính đi lên khỏi hầm. “Chắc anh phải đưa em về nhà thôi" - một tay anh ôm lấy mặt, một tay vẫn đang nắm lấy tay tôi.
Tôi chớp chớp mắt, vẫn chưa hết choáng vì bị cái đèn pha kia chiếu thẳng vào mắt. “Em không muốn về nhà đâu. Cả nhà đã lừa dối em trong suốt bao năm qua. Em chẳng còn gì để nói với họ nữa”
"Chẳng nhẽ em không muốn biết tại sao họ lại nói dối em sao?"
Tôi đúng ngây người nhìn anh mất một giây. Đúng là tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đối chất với họ thật. Đảm bảo họ sẽ rất sốc cho coi.
Một nụ cưòi từ từ nở trên môi tôi và tôi thấy nó cũng đang hiện trên môi anh Nash. “Chúng ta đi thôi.”
thôi.”
CHƯƠNG 12
“ANH CŨNG VÀO CÙNG EM CHỨ?” - tôi hỏi, khi anh Nash gạt cần số sang chế độ Đỗ, nhưng vẫn để máy nổ.
Đèn ngoài sân không đủ sáng để tôi nhìn rõ được mắt anh, nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi. “Em có muốn anh vào cùng không?”
Tôi có muốn không nhỉ?
Một bóng người mảnh khảnh đang đứng cạnh cửa sổ trước: bác Val, một tay chống nạnh, một tay cầm cái cốc to bự tổ chảng hồi chiều. Hai bác đang đợi tôi về để nói chuyện. Hay nói chính xác hơn là để lên lớp tôi, bởi vì rõ ràng là họ không hề có ý định kể sự thật cho tôi nghe và vẫn đang đinh ninh rằng chưa có ai biết được bí mật này.
“Có, em muốn.”
Nhưng không phải vì tôi cần anh ra mặt đấu tranh giùm tôi. Một mình tôi cũng có thể tự đứng ra đối chất với hai bác về cái bí mật khủng khiếp đã bị che đậy suốt ngần ấy năm trời - nếu không muốn nói là cả cuộc đời tôi.
Tôi cần một ngươi ở bên cạnh cổ vũ ình.
Anh Nash mỉm cười, khoe hàm răng trắng bóc, và đưa tay vặn khóa tắt máy.
Chúng tôi ra khỏi xe và anh nắm lấy tay tôi, âu yếm hôn nhẹ lên má tôi. Mặc dù biết rằng hai bác đang đợi mình trong nhà, nhưng sự đụng chạm của anh khiến tôi chỉ muốn được đứng ở đây mãi.
Tôi không bị điên. Giờ thì tôi đã chắc chắn điều dó. Và tôi không phải là người duy nhất - anh Nash cũng giống như tôi. Mặc dù vậy tôi vẫn run khi mở của bước vào trong nhà. Anh Nash đi ngay sau lưng tôi.
Bác Val đang đứng giữa nhà, mặc dù đã cố gắng nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng đang hiện rõ trên khuôn mặt. Bác Brendon đứng bật dậy khỏi cái ghế bành, nhìn tôi và anh Nash thở phào nhẹ nhõm. Bác ấy lo cũng phải thôi; vì tôi đã không trả lời lại một lần nào mười hai cái tin nhắn thoại mà bác nhắn cho tôi suốt từ chiều tới giờ.
Nhưng sự nhẹ nhõm đó không kéo dài lâu. Sau khi chắc chắn là tôi vẫn còn sống, giờ thì bác ấy trông như muốn bóp cổ tôi đến nơi rồi.
Sự giận dữ của bác chuyển dần từ tôi sang anh Nash. "Thôi muộn rồi. Kaylee sẽ gặp cháu ở lễ tưởng niệm ngày mai."
Bác Val chỉ im lặng nhấm nháp cốc cà phê - mà tôi đoán là toại “cà phê” đặc biệt - và không hề có ý định nói đỡ giùm tôi lời nào.
Anh Nash nhìn tôi đò xét và cái nắm tay chặt của tôi với anh chính là câu trả lời. “Bác Brendon ơi, đây là anh Nash Hudson. Cháu có vài điều cần hỏi bác, và anh ấy sẽ ở lại đây cùng cháu. Nếu không cháu sẽ đi cùng anh ấy.”
Đôi lông mày rậm rạp của bác nhíu lại. “Hudson à?” - bác nheo nheo mắt nhìn anh Nash đầy thăm dò, rồi đột nhiên trợn tròn hai mắt, ra chiều kinh ngạc - “Cháu là con trai của Trevor và Harmony đấy à?”
Hả? Tôi hết quay sang nhìn anh Nash lại nhìn bác Brendon. Phía bên trái tôi, bác Val đang ho sặc sụa, tay đấm ngực thình thịch. Bác ấy vừa bị sặc "cà phê".
"Hai người biết nhau ạ?" - tôi bối rối hỏi, nhưng rõ ràng mặt anh Nash trông cũng đang ngạc nhiên không kém gì tôi.
"Bác biết bố mẹ cháu" - bác Brendon nói với anh Nash - “Nhưng bác không hề biết là mẹ cháu đã quay lại thị trấn này” - vừa nói bác vừa đút hai tay vào túi quần, và dáng đứng đó khiến bác tôi trông còn trẻ hơn bình thường - "Bác rất tiếc về chuyện của bố cháu."
“Cháu cảm ơn bác” - anh Nash gật đầu. Có vẻ như anh ấy đã quá quen với hoàn cảnh này.
Kế đó, bác Brendon quay sang nói với tôi. “Bố của bạn cháu là...” Và đột nhiên bác ấy chợt hiểu ra vấn đề. Nét mặt bác tối sầm lại. “Cháu đã nói cho con bé biết.”
Anh Nash lại gật đầu, nhìn thẳng vào mắt bác Brendon. “Em ấy có quyền được biết.”
“Và rõ ràng là hai bác không hề có ý định kể cho cháu nghe.”
Bác Val ngồi phịch xuống cái ghế gần nhất và ngửa cổ tu một hơi hết sạch cốc nước, sau đó đặt nó lên cái khay để trên bàn.
“Cũng không thể nói chuyện này là hoàn toàn bất ngờ được. Bố cháu đã đang trên đường tới đây để giải thích cho cháu nghe mọi chuyện rồi” - bác Brendon đung đưa hai cánh tay ở hai bên hông, một cách thừa thãi. Sau đó bác thở dài và tự gật đầu với bản thân, như thể vừa hạ quyết tâm làm điều gì dó - “Hai đứa ngồi xuống đi. Bác tin là cả hai có nhiều câu hỏi dành cho bác.”
“Mọi ngươi có muốn uống gì không?” - bác Val chuệnh choạng đứng dậy, tay cầm cái cốc đã rỗng không.
“Có ạ” - tôi cười nịnh nọt - “Cháu cũng muốn một cốc giống như bác.”
Bác Val chau mày lại - không buồn để ý tới mấy nếp nhăn trên trán của mình - sau đó từ từ đi vào trong bếp.
"Cho anh một cốc cà phê nhá” - bác Brendon gọi với theo, và ngồi phịch xuống cái ghế hoa quen thuộc, nhưng không thấy tiếng bác Val đáp lại.
Tôi ngồi xuống ghế sô-pha và anh Nash cũng ngồi xuống cạnh tôi. Trong bầu không khí yên lặng của phòng khách, tôi chợt ý thức được về sự thiếu vắng của bà chị họ. Không có người chất vấn tra hỏi tôi, hay tán tỉnh bạn trai của tôi. Cũng không nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng chị ấy. Nói chung là không một tiếng động. “Chị Sophie đâu hả bác?"
Bác Brendon thở ra khó nhọc và ngả người ra sau ghế. "Chị cháu không biết gì về mấy chuyện này đâu. Chị ấy đang ngủ."
"Vẫn ngủ ý ạ?”
“Ngủ lại. Bác Val đánh thức chị cháu dậy ăn tối nhưng chị ấy hầu như chẳng ăn được gì. Sau đó lại uống mấy viên thuốc chết tiệt kia và quay trở lại giường ngủ rồi. Có lẽ bác phải đổ hết xuống toa-lét và giật nước đi thôi” - bác Brendon hạ giọng lầm bẩm cái câu cuối cùng nhưng cả anh Nash và tôi đều nghe thấy.
Riêng về khoản này thì tôi ủng hộ bác Brendon cả hai tay hai chân.
Nhưng không đủ để dập tắt sự giận dữ đang âm ỉ nãy giờ trong tôi. Tôi quay sang nhìn bác với ánh mắt đầy trách móc. “Vậy là cháu không phải là con người hả bác?”
Bác Brendon thở dài. “Cháu đúng là chẳng bao giờ vòng vo được chuyện gì.”
Sắc mặt tôi vẫn không hề thay đổi, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh Nash.
“Không, về lý thuyết mà nói chúng ta không phải con người - bác nói - “Nhưng sự khác biệt giữa hai loài là rất ít."
"Vâng, ít..." - tôi đảo tròn hai mắt - “Ngoài mỗi chuyện thấy trước được cái chết và cất tiếng thét thôi.”
"Vậy là bác cũng là một bean sidhe ạ?” - anh Nash xen vào, cố gắng xoa dịu bầu không khí đang cáng như dây đàn. Ít nhất trong hai chúng tôi cũng cần có một người bình tĩnh...
“Ừ. Bố của Kaylee, em trai bác cũng vậy” - bác Brendon đưa mắt nhìn tôi và tôi có thể đoán được bác ấy sắp nói ra câu gì tiếp theo, qua ánh mắt đầy thương cảm kia của bác - “Và mẹ của cháu.”
Chuyện này không liên quan gì tới mẹ tôi hết. Bởi mẹ sẽ không bao giờ nói dối tôi. “Thế còn bác Val ạ?”
“Con người” - bác Val đã tự trả lời khi bước vào trong phòng khách, hai tay hai cốc cà phê bốc khói nghi ngút. Bác cẩn thận đi qua tấm thảm trải sàn và đưa một cốc cho bác. Brendon, trước khi ngồi xuống cái ghế bành đối diện - "Và chị Sophie cũng vậy.”
“Bác có chắc không ạ?” - anh Nash nhíu mày hỏi - “Có thể em ấy vẫn chưa có cơ hội để bộc lộ khả năng của mình?”
“Chị ấy cũng có mặt chỗ Meredith chiều nay mà anh” - tôi nhắc.
“À, ừ nhỉ.”
“Hai bác đã biết điều đó khi con bé vừa ra đời” - bác Val lờ đi như không nghe thấy cuộc trao đổi giữa tôi và anh Nash.
“Bằng cách nào ạ?” - tôi hấp tấp hỏi.
Bác Val đủng đỉnh vắt chân sang một bên, và đưa cốc cà phê lên miệng. “Con bé đã khóc” - bác ấy nói, mắt nhìn vô định vào cái tường phía sau lưng tôi - “Một bean sidhe nữ không bao giơ khóc khi vừa sinh ra.”
“Thật ý ạ?” - tôi trố mắt quay sang xác nhận lại với anh Nash, nhưng anh ấy chỉ nhún vai tỏ ý cũng không hề biết gì như tôi.
Bác Brendon nhìn vợ đầy âu yếm, sau đó quay lại nhìn hai đứa bọn tôi. “Các bean sidhe nữ có thể có nước mắt, nhưng không bao giờ hét thành tiếng thực sự cho tới khi họ cất tiếng hát cho linh hồn đầu tiên của mình.”
"Không thể thế được. " Hồi bé chắc tôi phải khóc nhiều lần rồi chứ nhỉ? Cả trong đám của mẹ nữa...
OK, khi ấy tôi vẫn còn quá bé nên không nhớ được chuyện gì cả. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi đã hét chối chết khi lao thẳng cái xe đạp từ trên vỉa hè vào bụi hồng của nhà hàng xóm, năm 8 tuổi. Và một lần nữa năm 11 tuổi, khi tôi chẳng may bứt cái khuyên tai ra khỏi lỗ tai trong lúc chải đầu. Và khi tôi bị bạn trai đá lần đầu tiên năm 14 tuổi.
Rút cuộc tôi đã có những linh cảm chết người này từ bao giờ mà không hề nhận ra vậy? Họ biết rất rõ vấn đề của tôi là ở đâu nhưng bao lâu nay vẫn vờ như không biết và đối xử với tôi như với một bệnh nhân tâm thần?
Hai má tôi nóng bùng lên vì giận dữ. Mỗi câu trả lời của bác chỉ càng mang tới nhiều câu hỏi hơn về những điều đáng ra tôi đã phải biết từ lâu. "Tại sao bác không nói cho cháu biết vậy?” Tôi nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế để không hét ầm lên và đánh thức chị Sophie. Tôi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện. Phí mất bao thời gian nghi ngờ về độ tỉnh táo của trí não mình.
Trong khi cái tôi thực sự cần phải nghi ngờ lại là bản năng con ngươi của mình!
“Bác rất xin lỗi, Kaylee à. Bác cũng muốn lắm chứ" - bác Brendon nhắm mắt lại, như thể đang cố tập trung lấy lại tinh thẩn. Và khi bác mở mắt nhìn tôi một lần nữa, tôi nhận ra rằng mình tin lời bác ấy nói - “Bác đã định kể hết moi chuyện cho cháu nghe, khi cháu ở trong... bệnh viện hồi năm ngoái. Nhưng bố cháu đã yêu cầu bác không được nói gì. Mọi chuyên dù sao cũng đã xảy ra rồi, và bố cháu hy vọng rằng có thể trì hoãn thêm một chút thời gian nữa. ít nhất là cho tới khi cháu tốt nghiệp xong trung học.”
Thì ra họ hy vọng tôi có thêm thời gian chính là cho việc đó! Không phải để sống, mà để có một thời niên thiếu bình thường, giống như con người. Một ý nghĩ cao cả, nhưng cách thực hiện lại hơi lỗ mãng...
"Cháu cũng hơi ngạc nhiên là bác có thể giấu chuyện này lâu thế đấy!” - tôi nhoài người ra sát mép ghế, tay anh Nash vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi. Anh là lý do duy nhất khiến tôi vẫn ngồi yên được trên ghế, thay vì nhảy dựng lên gào thét ầm ỹ cho thỏa cơn giận dữ đang cháy phừng phừng trong đầu nãy giờ - “Bác nghĩ tới khi nào thì cháu mới gặp một người sắp chết vậy?”
Bác Brendon nhìn tôi đầy đau khổ. “Hầu hết các thanh thiếu niên đều không phải chứng kiến cảnh đó. Bọn bác đã hy vọng rằng cháu cũng sẽ nằm trong số may mắn ấy, và cứ kéo dài thời gian chờ đợi. Bố cháu sẽ là người giải thích mọi chuyện với cháu. Khi cháu đã sẵn sàng.”
“Thế theo bác thì khi nào cháu mới sẵn sàng đây? Cháu đã sẵn sàng từ năm ngoái rồi, khi cháu nhìn thấy một em bé đầu trọc lốc ngồi trên chiếc xe lăn, được mẹ đẩy đi trong khu trung tâm mua sắm và bóng đêm đang bao trùm lấy người em ấy! Hai bác đang đợi bố cháu sẵn sàng thì có.”
“Con bé nói đúng đấy, anh Brendon ạ” - bác Val ngả người ra sau ghế, hai chân bắt chéo lại đầy duyên dáng. Tôi im lặng chờ đợi nhưng thay vì nói tiếp, chỉ thấy bác ấy đưa cốc cà phê lên miệng.
"Tại sao ngay từ đầu mọi người đã giấu cháu bí mật này?”
“Bởi vì cháu...” - bác Val lại mở miệng, nhưng đã bị chồng cắt ngang bằng một cái nhìn nghiêm nghị.
“Điều đó thì phải để cho bố cháu giải thích.”
“Đâu phải bố cháu không có thời gian! ” - tôi phẫn nộ kêu lên - “Bố cháu có tận 16 năm cơ mà.”
Bác Brendon gật đầu và tôi đọc được nỗi ân hận trên nét mặt bác ấy. “Bác biết chứ, cả bố cháu cũng biết. Nhất là khi cháu đã phải chịu nhiều tổn thương như thế để tìm ra sự thật..." - bác liếc sang nhìn anh Nash như muốn biện minh - Bác nghĩ người lớn đã sai khi chờ đợi lâu như thế. Nhưng sáng mai là bố cháu sẽ có mặt ở đây rồi, và bác sẽ không làm thay công việc của bố cháu. Đây là câu chuyện mà bố cháu cần phải kể.”
Câu chuyện ư? Tôi tưởng chỉ là một lời giải thích đơn giản thôi chứ, còn có cả một câu chuyện đằng sau cơ à?
"Bố cháu sẽ đến thật ạ?” - tôi sẽ chỉ tin khi nhìn thấy bố bằng chính mắt của mình.
Bố tôi đang có những câu trả lời mà ở đây không ai muốn nói cho tôi nghe. Và chỉ khi có biến cố lớn như thế này xảy ra ông mới chịu quay trở lại Mỹ. Bố không quay về để gặp tôi. Bố quay về để sửa chữa lại hậu quả mà mình để lại, trước khi bác dâu tôi tự đứng ra làm.
Bác Brendon khẽ nhăn mặt trước sự hoài nghi của tôi - chắc bác ấy đọc được điều đó từ các vòng xoáy đang xoay tròn trong mắt tôi. “Bác đã gọi cho bố cháu chiều hôm nay...”
“Chính bác đã gọi cho bố cháu” - bác Val chữa lại - “Bác đã dọa nếu bố cháu không chịu lên máy bay ngay lập tức, bác sẽ...”
“Em uống đủ rồi đấy” - bác Brendon đứng bật dậy và giật lấy cái cốc trên tay vợ, làm bác Val bất ngờ không kịp phản ứng - “Anh sẽ pha cho em cốc cà phê mới” - sau đó bác cầm cốc đi vào trong bếp, không quên quay ra giải thích với anh Nash - “Bác xin lỗi. Vợ bác vẫn chưa quen được với mấy chuyện này. Bác ấy đang rất lo lắng cho Sophie và Kaylee, và bác ấy cũng là bạn của mẹ Meredith Cole.”
Hai bác ấy chỉ là bạn cùng tập thể dục thôi mà, đâu phải là chị em sinh đôi gì đâu. Và tôi chưa bao giờ thấy bác Val uống quá một ly rượu, bởi vì bác ấy nói trong rượu chứa quá nhiều calo.
Anh Nash gật gù. “Mẹ cháu chắc cũng buồn khi biết tin này."
Ờ, nhưng tôi dám cá là cô ấy không trầm mình vào rượu brandy như thế này...
“Mẹ cháu dạo này thế nào?”
“Mẹ cháu vẫn chưa quên được bố cháu” - anh Nash nhìn xuống bàn tay đang nắm tay lấy tay tôi, rõ ràng không hề thoải mái khi nói về gia đình mình.
Nét mặt bác Brendon dịu lại, nhìn anh đầy thông cảm. “Tất nhiên rồi.”
Sau đó bác đi vào trong bếp và câu chuyện giữa chúng tôi tạm thời bị gián đoạn.
Tôi cũng không biết phải xóa tan bầu không khí ngượng nghịu này như thế nào, nên chỉ biết cúi mặt nhìn chằm chằm xuống thảm. Anh Nash cũng vậy.
Nhưng bác Val thì biết. “Cô ấy chắc chắn sẽ không như vậy.” Hai tay bác ấy thả thõng thượt sang hai bên thành ghế. Chưa bao giờ tôi thấy bác ấy trông... thiếu sức sống như thế này.
“Mẹ cháu ý ạ?” - anh Nash bối rối hỏi lại, nhưng tôi biết bác ấy đang nói về ai. Bác ấy đang nói về mẹ tôi.
“Không như thế nào ạ?" - tôi vội tò mò hỏi lại. Trưóc giờ chẳng ai chịu nói về mẹ trước mặt tôi.
“Nếu đổi lại là cô ấy, chắc cô ấy đã kể hết mọi chuyện với cháu rồi. Nhưng chú Aiden lại không dám đối mặt với điều đó. Chú ấy không được mạnh mẽ như cô ấy” - sự căng thẳng trong ánh mắt bác Val nhìn tôi khiến tôi hơi chột dạ - “Bác chưa bao giờ gặp ai mạnh mẽ như Darby. Bác đã luôn ao ước được như cô ấy cho tới khi...”
“Valerie!” - bác Brendon đang đứng ở bậc cửa, trên tay là cốc cà phê mới pha - mà tôi đoán là không có rượu trong đó.
“Cho tới khi làm sao cơ ạ?”
"Không có gì. Bác cháu đang không biết là mình đang nói gì đâu” Bác Brendon thở dài, đặt cốc nước xuống bàn - mà không cần tấm lót cốc - rồi bước thẳng tới chỗ bác Val đang ngồi và cúi xuống dìu vợ đứng dậy.
Mặc dù hai chân bác Val có vẻ hơi lảo đảo thật nhưng ánh mắt trông vẫn rất tỉnh táo khi thẳng thắn đón nhận cái nhìn trách cứ của chồng. Và không hề có ý định rút lại những gì mình vừa nói. Rõ ràng bác Val ý thức được rất rõ bản thân đang nói gì.
"Bác phải đưa bác gái đi nghỉ đây. Rất vui được gặp cháu, Nash. Cho bác gửi lời chào mẹ nhé.” Sau đó bác nhìn tôi và liếc ra phía cửa.
Có vẻ như giờ thăm viếng tới đây là kết thúc rồi.
“Bác Brendon ơi?” - tôi có một câu hỏi mà không thể chờ được đến lúc gặp bố, và tôi muốn được nắm tay anh Nash khi nghe câu trả lời đó.
Bác Brendon ngập ngừng dừng lại, bác Val dựa đầu vào vai chồng, hai mắt nhắm nghiền, “Ơi?”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Tại sao bác Val lại nói cháu đang sống bằng thời gian đi mượn ạ?”
“Cháu đã nghe thấy hai bác nói chuyện lúc chiều nay hả?"
Tôi gật đầu, và siết chặt lấy tay anh Nash.
Một nỗi đau đớn khẽ thoảng qua khuôn mặt bác Brendon, trước khi bác gượng cười và xốc bác Val đứng thẳng lên. “Đó chính là một phần của câu chuyện mà bố cháu sẽ phải nói cho cháu biết, cố gắng kiên nhẫn thêm một chút nữa và đợi để nghe từ bố cháu. Hãy tin bác, bác Val không biết bản thân đang nói gì đâu.”
Tôi thở dài đầy thất vọng. “Vâng.” Tôi hiểu rằng đó là tất cả những gì tôi có thể nghe được từ bác Brendon ngày hôm nay. Cũng may là sáng mai thôi bố sẽ có mặt ở đây, và lần này tôi sẽ không để cho bố đi mà không trả lời hết mọi câu hỏi của tôi.
“Hãy cố ngủ một chút đi Kaylee. Cháu nữa, Nash ạ. Ngày mai hai đứa còn phải tham gia buổi lễ tưởng niệm của Meredith nữa, sẽ mệt mỏi lắm đấy.”
Hai chúng tôi gật đầu, và bác Brendon bế bổng bác Val lên tay - người đã đang say giấc nồng từ bao giờ - và đi về phía cuối hành lang.
"Uầy" - anh Nash khẽ huýt sáo khi tôi ngả người ra ghế sô-pha nhìn anh - “Bác em đã uống bao nhiêu thế?”
“Cũng khó nói. Bình thường bác ấy ít uống lắm, vì thế chỉ cần uống hơi nhiều một chút là bác ấy đã nằm thẳng cẳng rồi. Mà bác ý lại còn bắt đầu uống từ chiều nay cơ.”
“Mỗi khi buồn là mẹ anh lại nướng bánh. Có những tuần anh chỉ toàn ăn bánh ngọt và uống sữa sô-cô-la.”
Tôi toét miệng cười. “Để em đổi cho anh.” Bác Val nhà tôi đến một miếng bơ còn chẳng dám ăn, nói gì đến bánh ngọt và sô-cô-la. Lý thuyết của bác ấy là việc không biết làm bánh đã giúp bác ấy tiết kiệm được hàng ngàn calo mỗi tháng.
Lý thuyết của tôi là với tổng số brandy bác ấy uống vào bụng suốt 8 tiếng vừa rồi, đáng ra bác ấy đã có thể ăn nguyên một khay bánh ngọt.
“Anh thích bánh ngọt mà. Em cứ ở lại đây với bác em thôi.”
“Ờ, em cũng đoán thế.”
Anh Nash đứng dậy, và tôi đi theo anh ra ngoài cửa, ngón tay vẫn đan chặt vào tay anh. “Anh phải trả lại xe cho anh Scott, trước khi anh ấy báo cảnh sát.” Tôi tiễn anh ra ngoài và khi chúng tôi dừng lại trước cửa xe, tôi vòng tay ôm lấy eo anh. Được thoải mái ôm anh như thế này thật là thích.
“Anh Nash ơi.” Tôi đặt hai tay lên vai anh.
“Ừmm?”
Tôi khẽ đẩy anh ra, mắt anh vẫn không rời khỏi mắt tôi, nhìn tôi say đắm, các vòng xoáy trong mắt anh đang xoay tròn dữ dội. Liệu có phải vì chúng tôi cùng một giống loài nên mới nảy sinh những ham muốn không sao cưỡng lại được như thế này không?
Tim tôi chợt đập chậm hẳn lại và nhói đau. Liệu anh có thích tôi thật không hay đây chỉ là tác động của hoóc-môn khi hai ngươi cùng một giống loài gặp nhau? Nếu tôi là con người, liệu anh có còn muốn tôi nữa không?
Mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Tôi đâu phải là con người. Anh Nash cũng vậy.
“Anh có muốn em qua đón anh ngày mai không?”
Anh Nash nhíu mày bối rối trước sự thay đổi đề tàỉ đột ngột của tôi. Sau đó anh hít một hơi thật sâu, các vòng xoáy trong mắt anh cũng đã quay chậm lại và anh xoay người đứng dựa lưng bên cạnh tôi. “Còn bố em thì sao?”
“Bố em có thể tự lái xe.”
“Anh tưởng em sẽ không muốn đi, nhất là khi bố em về nhà như thế này.”
“Em đi chứ. Và em sẽ kéo cả bố và bác mình đi cùng.”
Anh Nash nhướn mày, vòng một tay qua eo tôi. “Tại sao?”
“Bởi vì nếu quả thực có tay thần chết nào đó đang nhắm tới các cô gái trẻ, chắc chắn hắn sẽ không cưỡng lại được cám dỗ và mò tới giảng đường ngày mai. Và càng nhiều bean sidhe xuất hiện ở đó, cơ hội một trong mấy người chúng ta gặp được hắn sẽ càng cao, đúng không anh?”
“Về lý thuyết thì là như thế” - anh Nash nhăn nhó nhìn tôi, và tôi đoán ngay là sẽ có một từ “nhưng” đi kèm theo đó - “Nhưng Kaylee này...” - Tôi nhe răng cười thích thú vì vừa đoán đúng được một chuyện không liên quan gì tới cái chết - "...chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu. Không nhanh như vậy đâu. Lại càng không thể ở cùng một địa điểm.”
“Anh quên rồi à, ba vụ liên tiếp xảy ra trong ba ngày. Và lần nào cũng xảy ra ở những nơi tập trung nhiều thanh thiếu niên trẻ. Buổi lễ tưởng niệm ngày mai sẽ là buổi tập trung lớn nhất của chúng ta trong cùng một giảng đường, kể từ lễ tốt nghiệp năm ngoái. Vì thế khả năng hắn sẽ chọn một người trong số đó là rất cao.”
“Nếu hắn làm như vậy thật thì sao? Em định sẽ làm gì?" - anh Nash hạ giọng nói khá gay gắt, không quên liếc vội ra sau vai tôi xem có ai không. Rõ ràng đằng sau sự nổi giận bất ngờ này của anh thực chất là một nỗi lo sợ.
Tôi biết đáng ra tôi cũng phải cảm thấy sợ hãi mới phải. Và sự thực là tôi cũng sợ lắm chứ. Riêng cái ý nghĩ về việc ngoài kia, các thần chết đang ở nhan nhản khắp nơi thu lượm các linh hồn, cũng đủ khiến cho bụng tôi chộn rộn và lồng ngực thắt lại rồi. Và việc đi tìm một trong vô vàn những thần chết đó lại càng... điên hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT