TYRION

Ngài chắc mình phải rời đi sớm thế này không?” Tướng chỉ huy hỏi.

“Rất chắc chắn, Lãnh chúa Mormont ạ,” Tyrion trả lời. “Anh trai Jaime của tôi sẽ băn khoăn không biết tôi biến thành cái gì mất. Anh ấy có thể nghĩ ông đã thuyết phục được tôi khoác bộ đồng phục đen.”

“Giá mà tôi có thể.” Mormont cầm một cái càng cua và bóp vỡ. Dù đã có tuổi, nhưng tướng chỉ huy vẫn có sức mạnh như một con gấu. “Anh là một người khá ranh ma, Tyrion. Chúng tôi cần những người như anh ở Tường Thành.”

Tyrion cười. “Vậy tôi sẽ lùng sục tất cả người lùn ở Bảy Phụ Quốc và mang họ tới đây cho ngài, Lãnh chúa Mormont.” Anh thản nhiên hút thịt càng cua khi mọi người ồ lên cười. Những con cua được mang tới từ Trạm Đông trong buổi sáng nay, đặt trong thùng tuyết, và chúng ngon tuyệt.

Ser Alliser Thorne là người duy nhất trong bàn không nở lấy một nụ cười. “Lannister đang nhạo báng chúng ta”

“Chỉ nhạo báng ông thôi, Ser Alliser,” Tyrion nói. Lúc này, tiếng cười quanh bàn có chút lo lắng, bối rối.

Đôi mắt đen của Thorne nhìn thẳng Tyrion với vẻ thù hận. “Đối với một người chỉ cao bằng nửa người khác thì ngài khá bạo miệng đấy. Có lẽ ngài và tôi nên cùng nhau ra sân nhỉ.”

“Vì sao?” Tyrion hỏi. “Cua ở đây cơ mà.”

Lời nói này càng làm người khác cười ác hơn. Ser Alliser đứng bật dậy, môi mím chặt. “Tới đây và biến lời nhạo báng của ông thành lưỡi thép xem nào.”

Tyrion nhìn thẳng vào bàn tay phải. “Vì sao, tôi đã có lưỡi thép trên tay rồi, Ser Alliser, dù nó chỉ là một cái dĩa ăn cua. Chúng ta đấu được không?” Anh nhảy lên ghế và bắt đầu chọc chọc vào ngực Thorne bằng cái dĩa tí xíu. Những tiếng cười rú rít lên trong phòng. Một ít thịt cua bay. khỏi miệng tướng chỉ huy khi ông há hốc mồm vì nghẹn. Kể cả con quạ của ông cũng tham gia cùng, kêu ầm ĩ từ trên cửa sổ. “Đấu! Đấu! Đấu!”

Ser Alliser Thorne bước ra khỏi phòng với vẻ cứng đờ như thể bị cắm dao vào mông.

Mormont vẫn há mồm thở hổn hển. Tyrion đấm vào lưng ông. “Người chiến thắng nhận được chiến lợi phẩm,” anh nói lớn. “Tôi chiếm phần cua của Thorne.”

Cuối cùng tướng chỉ huy cũng hoàn hồn. “Anh là một kẻ xấu xa mới dám chọc tức Ser Alliser tới vậy,” ông quở trách.

Tyrion ngồi bệt xuống và nhấp một ngụm rượu. “Nếu một người tự vẽ bia trên ngực mình, sớm muộn cũng có kẻ bắn tên trúng hắn ta. Tôi đã gặp nhiều kẻ đã chết còn hài hước hơn Ser Alliser của ngài đấy.”

“Không đâu,” Đại quản gia, Bowen Marsh, một người tròn trĩnh và đỏ lựng như quả lựu phản đối. “Ngài nên nghe những cái tên khôi hài hắn đặt cho những cậu nhóc mình huấn luyện cơ.”

Tyrion có nghe qua vài cái tên hề. “Tôi cược mấy cậu nhóc đó cũng có vài cái tên cho ông ta,” anh nói. “Gột bỏ băng bao phủ mắt đi, các công tước tốt bụng của tôi. Ser Alliser Thorne chỉ nên đi dọn chuồng ngựa, chứ không phải huấn luyện những chiến binh mới.”

“Đội Tuần Đêm không thiếu người làm việc trong chuồng ngựa,” Lãnh chúa Mormont càu nhàu. “Dường như dạo gần đây họ toàn gửi cho chúng tôi những kẻ như thế. Nào là trẻ chăn ngựa, mấy thằng trộm vặt, và bọn hiếp dâm. Ser Alliser là một hiệp sĩ được phong tước, một trong số ít những hiệp sĩ mặc đồ đen kể từ khi tôi lên làm tướng chỉ huy. Ông ấy đã chiến đấu rất dũng cảm tại Vương Đô.”

“Nhưng ở sai phe,” Ser Jaremy Rykker cộc lốc nhận xét. “Nên biết, tôi đã ở trên chiến trường cùng ông ta. Tywin Lannister đã cho chúng tôi một sự lựa chọn tuyệt vời. Mặc đồ đen, hoặc thấy đầu mình cắm trên giáo trước lúc hoàng hôn. Tôi không có ý xúc phạm gì đâu, Tyrion.

“Không sao, Ser Jaremy. Cha tôi rất thích xiên đầu người, đặc biệt đầu những kẻ làm ông ta bực bội. Và với khuôn mặt thanh tú như ngài, chắc chắn ông ta sẽ trang trí đầu ngài trên Cổng Thành. Tôi nghĩ trông ngài sẽ đẹp choáng váng trên đó.”

“Cám ơn,” Ser Jaremy trả lời cùng một nụ cười mỉa. Tướng chỉ huy Mormont húng hắng. “Thi thoảng tôi sợ rằng Ser Alliser đã hiểu đúng về anh, Tyrion. Anh đang chế giễu chúng tôi cùng mục đích cao cả của chúng tôi ở đây.”

Tyrion nhún vai, “Tất cả chúng ta đều cần bị chế giễu lúc này hay lúc khác, Lãnh chúa Mormont ạ, ít nhất là để chúng ta không quá nghiêm túc. Làm ơn, cho tôi thêm rượu nào.” Anh giơ cốc lên.

Khi Rikker đổ rượu đầy cốc, Bowen Marsh nói, “người anh nhỏ bé mà cơn khát ghê gớm quá đi.”

“Ô, tôi nghĩ Lãnh chúa Tyrion cũng to lớn đó chứ,” Maester Aemon nói từ đầu bàn bên kia. Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng tất cả các sĩ quan cấp cao của Đội Tuần Đêm đều im lặng để lắng nghe. “Tôi nghĩ anh ta là một người khổng lồ tại ở nơi đây, nơi tận cùng trời đất.”

Tyrion nhẹ nhàng trả lời, “Tôi được gọi bằng nhiều cái tên, thưa Lãnh chúa, nhưng người khổng lồ thì khá hiếm đấy.”

“Dù sao,” Maester Aemon nói trong khi hướng đôi mắt trắng sữa, mờ đục vào khuôn mặt Tyrion, “tôi nghĩ đó là sự thật.”

Lần đầu tiên, Tyrion thấy mình không thể nói nên lời. Anh chỉ có thể lịch sự cúi đầu và nói, “Ngài thật tử tế, thưa Maester Aemon.”

Ông già mù mỉm cười. Ông khá nhỏ bé, hói đầu và nhăn nheo vì tuổi già. “Tôi được gọi bằng nhiều cái tên, thưa Lãnh chúa,” ông nói, “nhưng hiếm ai nói tôi tử tế.” Lần này chính Tyrion bật cười đầu tiên.

Sau đó khá lâu, khi việc ăn uống đã xong xuôi và một vài người rời đi, Mormont mời Tyrion ngồi bên bếp lửa và cốc rượu nóng quá mạnh khiến anh chảy nước mắt. “Ở nơi phương bắc xa xôi này có thể đi trên vương lộ rất nguy hiểm,” Tướng chỉ huy nói trong khi uống rượu.

“Tôi đã có Jyck và Morree đi cùng,” Tyrion nói, “còn Yoren xuống phía nam.”

“Yoren chỉ là một người đàn ông. Đội Tuần Đêm sẽ hộ tống anh tới Winterfell,” Mormont cương quyết tuyên bố. “Ba người là đủ.”

“Nếu như ngài đã muốn vậy, thưa lãnh chúa,” Tyrion nói. “Ngài có lẽ nên cử Snow đi. Cậu ấy sẽ rất mừng nêu có cơ hội được gặp lại những người anh em của mình.”

Mormont nhăn mặt qua bộ râu muối tiêu rậm rạp. “Snow? Ô, con hoang nhà Stark. Tôi nghĩ là không. Một người lính trẻ cần quên đi cuộc sống họ bỏ lại phía sau, anh em, gia đình và tất cả mọi thứ. Một chuyến về thăm nhà sẽ khuấy động những cảm xúc mà tốt nhất nên ngủ yên. Tôi hiểu những điều đó. Những người bà con của tôi... chị gái tôi Maege giờ đang trị vì Đảo Bear, sau tội lỗi đáng hổ thẹn của thằng con trai của tôi. Tôi có những cô cháu gái mình chưa từng gặp.” Ông uống một ngụm nữa. “Hơn nữa, Jon Snow chỉ là một cậu bé. Anh sẽ cần ba tay kiếm khỏe mạnh, để giúp bản thân được an toàn.”

“Tôi rất cảm động vì sự quan tâm của ngài, Lãnh chúa Mormont.” Rượu mạnh làm Tyrion váng đầu, nhưng chưa say tới mức làm anh không nhận ra Gấu Già muốn một cái gì đó từ anh. “Tôi ước mình có thể đáp lại lòng tốt của ngài.”

“Anh có thể,” Mormont thẳng thừng nói. “Chị gái ngài đang ngồi cạnh nhà vua. Anh trai ngài là một hiệp sĩ vĩ đại, và cha ngài là Lãnh chúa quyền lực nhất trong Bảy Phụ Quốc. Hãy thay chúng tôi nói với họ. Hãy nói với họ những thứ chúng tôi đang cần ở nơi này. Chính ngài đã nhìn thấy rồi đấy. Giờ, quân lực của chúng tôi còn chưa tới một ngàn. Sáu trăm ở đây, hai trăm ở Tháp Đêm, thậm chí ở Trạm Đông còn ít hơn nữa, và chỉ có một phần ba trong đó là lính chiến đấu. Tường Thành dài cả trăm lý. Hãy nghĩ về điều đó. Nếu có một vụ tấn công, tôi chỉ có ba người phòng thủ trên mỗi dặm tường thành”.

“Ba một phần ba,” Tyrion nói kèm một cái ngáp.

Mormont dường như chẳng nghe thấy anh nói gì. Ông già đang hơ tay trước bếp lò. “Tôi đã cử Benjen Stark đi tìm con trai Yohn Royce, đã mất tích ngay trong buổi đi tuần đầu tiên. Cậu nhóc nhà Royce đó còn non nớt như cỏ mùa hè vậy, nhưng cậu ta muốn nhận danh dự tự mình chỉ huy, và nói rằng đó là quyền lợi của một hiệp sĩ. Tôi thật sự không muốn xúc phạm tới cha cậu ta, vì thế tôi chịu thua. Tôi đã cử cậu ta đi cùng hai người tôi cho là giỏi như bất kỳ ai trong Đội Tuần Đêm. Tôi thật ngốc.”

“Ngốc,” con quạ đồng tình. Tyrion liếc nhìn lên. Con chim đang dòm anh bằng đôi mắt đen tròn lấp lánh, vừa nhìn vừa rỉa cánh. “Ngốc” nó lại réo lên. Chắc chắn ông già Mormont này sẽ phật ý nếu anh bóp chết sinh vật kia. Tiếc thật.

Tướng chỉ huy không để ý gì tới con chim lắm mồm kia. “Gared gần bằng tuổi tôi và đã sống tại Tường Thành lâu hơn tôi,” ông nói tiếp, “nhưng dường như ông ta đã không giữ lời thề và đào ngũ. Tôi không thể nào tin nổi, không thể nào là ông ấy được, nhưng Lãnh chúa Eddard đã gửi cho tôi cái đầu ông ấy từ Winterfell. Còn về Royce, không có bất cứ một thông tin gì. Một người đào ngũ, hai người mất tích, và giờ Ben Stark cũng không thấy đâu.”

Ông thở dài thườn thượt. “Tôi phải cử ai đi tìm ông ấy đây? Trong hai năm, tôi đã cử đi bảy mươi người. Tôi đã quá già yếu không thể chịu nổi gánh nặng này, nhưng nếu tôi đặt nó xuống, ai sẽ nhấc nó lên đây? Alliser Thorne? Bowen Marsh? Tôi chắc hẳn phải mù như Maester Aemon mới không nhìn ra bản chất của họ. Đội Tuần Đêm đã trở thành một đội quân gồm những thằng nhóc ủ rũ và những lão già mệt mỏi rồi. Trừ những người ngồi cùng bàn với tôi ngày hôm nay, có lẽ tôi chỉ có hai mươi người biết đọc, thậm chí số người biết suy nghĩ, tổ chức và chỉ huy còn ít hơn. Từng có thời phải dành bao mùa hè để xây dựng lại trạm gác, và mỗi đời tướng chỉ huy lại nâng Tường Thành lên cao hơn lúc đầu. Nhưng giờ tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cố sống sót.”

Tyrion nhận ra, ông ta đang vô cùng nghiêm túc. Anh cảm thấy có chút thương thay cho ông già này. Lãnh chúa Mormont đã dành phần đời tươi đẹp ở Tường Thành, và ông cần phải tin rằng những năm tháng cống hiến đó có chút ý nghĩa nào đó. “Tôi hứa, nhà vua sẽ lắng nghe những lời thỉnh cầu của ngài.” Tyrion trịnh trọng nói, “và tôi sẽ nói với cha và cả Jaime nữa.” Anh sẽ nói. Tyrion Lannister rất biết giữ lời. Nhưng anh sẽ không nói những điều không nên; rằng Vua Robert sẽ lờ anh đi, rằng Lãnh chúa Tywin sẽ hỏi liệu anh có mất trí không, còn Jaime sẽ chỉ cười.

“Anh còn trẻ, Tyrion ạ,” Mormont nói. “Anh đã chứng kiến bao mùa đông rồi?”

Anh nhún vai. “Tám, chín. Tôi không nhớ rõ.”

“Và tất cả đều ngắn ngủi.”

“Đúng như ngài nói, lãnh chúa.” Anh sinh ra vào cuối mùa đông, một mùa đông nghiệt ngã kinh khủng mà các maester kể rằng nó kéo dài gần ba năm, nhưng những ký ức đầu tiên của Tyrion lại là về mùa xuân.

“Khi tôi còn là một cậu bé, người ta nói mùa hè dài đồng nghĩa với một mùa đông sắp tới sẽ dài đằng đẵng. Mùa hè này đã kéo dài chín năm, Tyrion, và mùa hè thứ mười sắp tới với chúng ta. Hãy nghĩ đi.”

“Khi tôi còn bé,” Tyrion trả lời, “bà vú của tôi kể rằng, một ngày, nếu con người sống tốt, thần thánh sẽ cho chúng ta một thế giới với mùa hè bất tận. Có lẽ chúng ta tốt hơn chúng ta nghĩ, và Đại Mùa Hè cuối cùng cũng tới rồi.” Anh cười toe toét.

Tướng chỉ huy không lấy gì làm thích thú. “Anh chắc chắn không ngốc tới mức đi tin vào điều đó đâu, lãnh chúa. Giờ ngày đã ngắn hơn. Ở đây không thể có sai lầm gì, Aemon đã nhận được thư từ Citadel, và tự mình nghiên cứu. Chúng ta đang đối diện với cuối hè rồi.” Mormont vươn tay ra và nắm chặt lấy tay Tyrion. “Anh phải nói cho họ hiểu. Tôi nói cho anh nghe, lãnh chúa, bóng tối đang tới rồi. Có những thứ man rợ trong rừng sói tuyết, voi ma mút và gấu tuyết cỡ bằng con bò rừng, và tôi đã thấy những sinh vật xấu xa hơn trong những giấc mơ của mình.”

“Trong những giấc mơ của ông,” Tyrion nhại lại, trong khi tâm trí lại nghĩ về việc anh đang muốn một cốc rượu mạnh nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play