Cuối cùng, khi ông leo xuống tới một con đường mòn hẹp, nhão nhoẹt bùn thì Ngón út đang uể oải dựa người vào vách đá ăn táo. Ông cảm thấy gần như muốn tìm lỗ mà chui xuống.

“Càng ngày ngài càng già yếu và chậm chạp rồi đấy, Stark,” anh ta nói, và ném quả táo xuống dòng nước xiết.

“Không sao, chúng ta sẽ cưỡi ngựa tiếp.” Anh ta có hai con ngựa. Ned lên ngựa và đi theo sau, dọc theo đường mòn vào thành phố.

Cuối cùng Baelish ghìm cương ngựa trước một ngôi nhà gỗ ba tầng xiêu vẹo, với ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ dính bụi. Tiếng nhạc và tiếng cười lục khục vọng ra và tỏa dần trên mặt nước. Bên cạnh cánh cửa có treo một chiếc đèn dầu trên một sợi xích nặng nề, trên đó có một quả cầu thủy tinh đỏ viền chì.

Ned Stark giận dữ xuống ngựa. “Một nhà thổ,” ông nói khi xoay vai Ngón út. “Cậu dẫn tôi cả một chặng đường dài để tới một nhà thổ.”

“Phu nhân trong đó,” Ngón út nói.

Đây là lời xúc phạm cuối cùng. “Brandon đã quá tử tế với cậu,” Ned nói khi đẩy gã đàn ông nhỏ thó kia vào tường và dí con dao xuống ngay dưới bộ râu cằm nhọn.

“Lãnh chúa của tôi, không,” một giọng vội vã hét lên. “Ngài ấy nói thật đấy.” Có tiếng bưức chân sau lưng ông.

Ned quay người lại, dao vẫn nắm trong tay, khi một ông già tóc bạc phơ vội vã tới chỗ họ. Ông ta mặc đồ vải thô màu nâu, và lớp da mềm mại dưới cằm rung lên từng chặp theo bước chạy. “Đây không phải việc của ông,” Ned bắt đầu; nhưng đột nhiên, ông nhận ra người đó. Ông hạ con dao xuống, sửng sốt. “Ser Rodrik?”

Rodrik Cassel gật đầu. “Phu nhân đang đợi ngài trên lầu.”

Ned bối rối tra dao vào vỏ. “Catelyn thực sự ở đây? Đây không phải trò đùa biến thái gì đó của Ngón út chứ?”

“Giá mà thế, Stark” Ngón út nói. “Đi theo tôi, cố tỏ ra hoang đàng hơn và bớt giống Quân sư của Nhà Vua đi. Mọi chuyện sẽ hỏng bét nếu như ngài bị nhận ra. Có lẽ ngài nên vuốt ve một hai bộ ngực, chỉ để qua cửa ấy mà.”

Họ bước vào trong, qua phòng sinh hoạt chung đông đúc, nơi một ả béo đang hát mấy khúc ca dâm dục trong khi những cô gái trẻ xinh đẹp trong những bộ váy vải lanh và những dải lụa màu sắc đang dán chặt người lên mấy gã đàn ông hoặc đong đưa trong lòng họ. Chẳng ai buồn để ý tới Ned. Ser Rodrik đợi bên dưới trong khi Ngón Út dẫn ông lên tầng ba, đi dọc theo hành lang, và vào một căn phòng.

Bên trong, Catelyn đang đợi. Bà hét lên khi nhìn thấy ông, chạy tới bên ông, và ôm ông thật chặt.

“Phu nhân của ta,” Ned kinh ngạc thì thào.

“Ồ, tốt quá cơ,” Ngón út nói và đóng cửa. “Ngài đã nhận ra vợ mình.”

“Em cứ sợ rằng ngài sẽ không bao giờ tới, lãnh chúa của em,” bà thì thầm trước ngực ông. “Petyr đã cho em biết tình hình. Cậu ta nói về những rắc rối của ngài với Arya và hoàng tử trẻ. Những mấy đứa thế nào rồi?”

“Cả hai đều đang than khóc, và tức giận,” ông nói. “Cat, ta không hiểu. Nàng làm gì ở Vương Đô vậy? Có chuyện gì sao?” Ned hỏi vợ. “Là Bran à? Có phải con...” chết là từ ông định bật ra, nhưng ông không thể nói.

“Đúng là về Bran, nhưng không phải như chàng nghĩ,” Catelyn nói.

Ned không hiểu. “Vậy thì sao? Sao nàng lại ở đây, tình yêu của ta? Sao lại ở nơi này?”

“Chỉ vì bề ngoài của nó,” Ngón út nói và dựa người vào bệ cửa sổ. “Một nhà thổ. Ngài không thể nghĩ ra Catelyn Tully ở một nơi hạ cấp thế này?” Cậu ta mỉm cười. “Nếu có thể, tôi sẽ sở hữu ngay nơi đặc biệt này, để tiện thu xếp mọi chuyện. Tôi là người lo lắng nhất khi cố tránh cho nhà Lannister biết Cat đang ở tại Vương Đô này.”

“Vì sao?” Ned hỏi. Giờ ông đã thấy tay bà, thấy cách bà ngượng nghịu nắm tay, thấy những vết sẹo đỏ hồng, thấy hai ngón cuối bàn tay trái cứng đơ. “Nàng bị thương.” Ông nắm lấy tay bà, lật lại. “Thần thánh ơi. vết thương sâu quá... một nhát chém do kiếm hoặc là... chuyện gì xảy ra vậy, phu nhân?”

Catelyn rút con dao găm bên dưới áo choàng và đặt vào tay ông. “Lưỡi dao này được mang tới để cắt cổ Bran và để thằng bé chảy kiệt máu.”

Đầu Ned giật mạnh. “Nhưng... ai... vì sao...”

Bà đặt ngón tay lên môi ông. “Hãy để em nói hết. Như thế sẽ nhanh hơn. Nghe này.”

Ông im lặng lắng nghe, và bà kể lại toàn bộ sự việc, từ trận hỏa hoạn tại tháp thư viện tới Varys và những lính canh cùng Ngón út. Và khi bà nói xong, Eddard Stark sững sờ bàng hoàng ngồi bên bàn, con dao nắm chặt trong tay. Con sói của Bran đã cứu mạng thằng bé, ông đờ đẫn nghĩ. Jon đã nói gì khi họ tìm thấy lũ sói con trong tuyết nhỉ? Những đứa con của ngài cần có những con sói này, thưa lãnh chúa. Và ông đã giết chết con sói của Sansa, và để làm gì? Có phải ông đang thấy tội lỗi không? Hay sợ hãi? Nếu thần thánh đã gửi những con sói kia tới, vậy ông đã làm chuyện ngu ngốc gì đây?

Ned đau đớn cố hướng suy nghĩ về con dao. “Con dao của Quỷ Lùn”. Ông không hiểu chuyện này là thế nào. Tay ông nắm chặt lấy cán dao trơn mượt bằng xương rồng, và cắm nó xuống mặt bàn, cảm nhận lưỡi dao ngập trong gỗ. Nó đứng đó như trêu chọc ông. “Vì sao Tyrion Lannister lại muốn Bran chết? Thằng bé đâu có làm tổn hại gì tới hắn.”

“Mấy người nhà Stark các ông không có gì ngoài tuyết giữa hai tai à?” Ngón út hỏi. “Quỷ Lùn không bao giờ hành động một mình.”

Ned đứng dậy, đi đi lại lại khắp phòng. “Nếu hoàng hậu dính líu gì trong vụ này, ôi cầu chúa không phải, thì chính nhà vua... không, tôi không tin được.” Nhưng ngay khi nói những lời đó, ông bỗng nhớ lại buổi sáng lạnh giá trên vùng mộ, và việc Robert cử mấy tay giết thuê truy lùng công chúa Targaryen. Ông nhớ tới đứa con trai vừa mới lọt lòng của Rhaegar, cái sọ nát bấy của nó, và cái cách nhà vua quay lưng đi, y như tại phòng tiếp kiến của Darry cách đây không lâu. Ông vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây lời cầu xin của Sansa, cũng như Lyanna đã từng cầu xin.

“Rất có khả năng nhà vua không biết,” Ngón út nói. “Đây không phải lần đầu tiên. Vị minh quân Robert của chúng ta thường nhắm mắt trước những thứ ngài không muốn thấy.”

Ned không biết trả lời thế nào. Đầu ông đang nhức nhối. Khuôn mặt cậu bé hàng thịt cứ hiển hiện lên trước mắt ông, gần như bị chẻ làm hai, nhưng nhà vua đã không nói một lời.

Ngón út nhàn nhã tới bên bàn, rút con dao lên. “Lời buộc tội nào của ngài cũng khép ngài vào tội khi quân cả thôi. Buộc tội nhà vua và ngài sẽ phải khiêu vũ cùng Ilyn Payne trước khi ngài kịp mở miệng. Còn hoàng hậu... nếu ngài có bằng chứng, và có thể khiến Robert chịu lắng nghe, thì may ra...”

“Chúng tôi có bằng chứng,” Ned nói. “Chúng tôi có con dao.”

“Cái này ư?” Ngón út xoay tròn con dao. “Một miếng thép đẹp, nhưng nó là con dao hai lưỡi đó, ngài lãnh chúa ạ. Quỷ Lùn chắc chắn sẽ thề sống thề chết rằng con dao này đã bị mất hoặc bị đánh cắp hồi hắn ta ở Winterfell, và vì kẻ sát thủ hắn thuê đã chết, ai ở đó mà đối chất?” Anh ta nhẹ nhàng ném dao trả lại Ned. “Tôi khuyên ngài nên ném con dao này xuống sông và quên nó đi.”

Ned lạnh lùng nhìn anh ta. “Lãnh chúa Baeỉish, tôi là Stark vùng Winterfell. Con trai tôi nằm đó, tật nguyền, và có thể đang hấp hối. Nó có thể đã chết, cùng với Catelyn, nhưng may mà nhờ có con sói chúng tôi tìm thấy. Nếu ngài thực sự tin tôi có thể quên được, ngài vẫn là tên ngốc to xác y như hồi ngài thách đấu kiếm cùng anh trai tôi.”

“Có thể tôi ngu ngốc... nhưng Stark ạ, tôi vẫn ở đây, trong khi anh trai ngài đã nằm dưới nấm mồ lạnh lẽo mười bốn năm nay. Và nếu ngài mong sớm hội ngộ với anh trai mình thì tránh xa những lời phiền phức của tôi, tùy ngài thôi, nhưng tôi không thích nằm trong nhóm đó, cám ơn rất nhiều.”

“Ngài là người cuối cùng tôi muốn mời vào bất cứ đảng phái nào, Lãnh chúa Baelish ạ.”

“Ngài làm tổn thương tôi sâu sắc đó,” Ngón út đặt tay lên tim. “Về phần tôi, tôi luôn thấy người nhà Stark rất phiền phức, nhưng Cat đã gắn chặt với ngài, vì những lý do tôi chẳng thể hiểu nổi. Tôi sẽ cố vì em ấy mà giữ mạng cho ngài. Tôi thừa nhận, đây là chuyện ngốc nghếch, nhưng tôi không thể từ chối vợ ngài bất cứ chuyện gì.” Ngón út nói.

“Em đã nói với Petyr về những nghi ngờ của chúng ta đối với cái chết của Jon ArrynCatelyn nói. “Anh ấy hứa sẽ giúp ngài tìm ra sự thật.”

Eddard không thích thú gì với tin tức này, nhưng quả thật họ cần giúp đỡ, mà Ngón út từng giống như một người anh trai của Cat. Đây cũng không phải lần đầu tiên Ned phải thỏa hiệp với một kẻ mà ông căm ghét. “Tốt thôi,” ông nói và nhét con dao vào thắt lưng. “Nàng có nhắc tới Varys. Tên thái giám có biết tất cả không?”

“Không phải từ em,” Catelyn nói. “Ngài không cưới một cô ngốc đâu, Eddard Stark. Nhưng Varys có nhiều cách để biết được những điều không ai có thể biết. Ned, em thề, hắn có những cách vô cùng đen tối.”

“Ai chẳng biết hắn có gián điệp,” Ned tùy tiện nói.

“Còn hơn thế,” Catelyn khẳng định. “Ser Rodrik đã bí mật nói chuyện cùng Ser Aron Sangatar, thế nhưng gián điệp vẫn biết. Em sợ kẻ đó.”

Ngón Út cười mỉm. “Cứ để Lãnh chúa Varys cho anh, phu nhân yêu quý. Nếu em chấp nhận được lời tục tĩu nho nhỏ này - ở những nơi tốt hon nơi đây - anh đã nắm bi của hắn trong tay.” Anh ta khum khum bàn tay, mỉm cười nham hiểm. “Nếu đúng hắn là đàn ông, và thực sự có bi. Nếu anh là em, anh sẽ lo lắng về nhà Lannister hơn là về viên thái giám đấy.”

Ned không cần Ngón út chỉ dạy ông. Ông đang nghĩ lại ngày Arya được tìm thấy, nhớ lại nét mặt của hoàng hậu khi bà ta nói, Chúng ta có một con sói, thật nhẹ nhàng và bình tĩnh làm sao. Ông nghĩ tới thằng nhóc Mycah, về cái chết đột ngột của Jon Arryn, về cú ngã của Bran, về vị vua già điên loạn Aerys Targaryen hấp hối trong phòng chầu còn máu lão đang khô dần trên lưỡi kiếm mạ vàng. “Phu nhân,” ông nói và nhìn Catelyn, “ở đây nàng không thế làm gì hơn. Ta muốn nàng trở về Winterfell ngay lập tức. Nếu có một vụ ám sát rồi, rất có thể sẽ còn những vụ khác. Dù ai ra lệnh giết Bran, kẻ đó cũng sớm biết con còn sống.” “Em đã mong được gặp các con...” Catelyn nói.

“Hành động đó kém khôn ngoan nhất đấy,” Ngón út chen ngang. “Tháp Đỏ là nơi tai vách mạch rừng.”

“Ngài ấy nói đúng đó, tình yêu của ta,” Ned vừa nói vừa ôm lấy bà. “Đưa Ser Rodrik về Winterfell. Ta sẽ chăm sóc các cô con gái. Về nhà với những người con trai của chúng ta và bảo vệ chúng nhé.”

“Được thôi, lãnh chúa của em.” Catelyn ngửa mặt lên, đắm chìm trong nụ hôn của Ned. Những ngón tay bị thương của bà gắt gao tuyệt vọng ôm lấy lưng ông, như muốn mãi mãi bảo vệ ông trong vòng tay mình.

“Lãnh chúa và phu nhân có muốn dùng phòng ngủ không?” Ngón út nói. “Tôi nên báo cho ngài hay, Stark, ở đây làm thế phải mất tiền đấy.”

“Em chỉ mong anh để bọn em lại một lát,” Catelyn nói.

“Tốt thôi.” Ngón Út bước ra cửa. “Nhưng đừng lâu quá. Đã tới lúc quân sư và anh phải trở về lâu đài, trước khi có người nhận ra.”

Catelyn tới bên và nắm tay anh ta. “Em sẽ không quên anh đã giúp đỡ em thế nào, Petyr. Khi người của anh tới chỗ em, em không biết họ mang em tới gặp bạn hay thù. Đối với em anh còn hơn một người bạn. Em đã một lần nữa tìm lại được người anh những tưởng đã không còn.”

Petyr Baelish mỉm cười. “Anh nhạy cảm lắm đấy, phu nhân yêu quý. Tốt nhất đừng nói với ai. Anh phải mất hàng năm trời để triều đình tin rằng anh là một kẻ xấu xa độc ác, và anh rất ghét thấy công sức mình bỏ ra đổ xuống sông xuống biển.”

Ned không tin một lời nào, nhưng ông vẫn lịch sự nói, “Tôi cũng rất cám ơn ngài, Lãnh chúa Baelish.”

“Ồ, đây mới là một kho báu chứ,” Ngón Út vui vẻ nói.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Ned quay lại bên vợ. “Một khi nàng về nhà, hãy thay ta gửi thư cho Helman Tallhart và Galbart Glover. Nói với họ mỗi người hãy dựng một đội quân một trăm cung thủ và củng cố lại Moat Cailin. Hai trăm tay cung tràn ngập nhuệ khí có thể chặn đứng một đội quân định vượt qua Neck. Nói với Lãnh chúa Manderly rằng ông ấy cần tăng cường sức mạnh và gia cố lại tất cả hàng phòng thủ tại Cảng White, và đảm bảo luôn có quân canh gác. Và từ ngày hôm nay trở đi, ta muốn nàng cẩn trọng theo dõi Theon Greyjoy. Nếu có chiển tranh chúng ta sẽ vô cùng cần hạm đội của cha cậu ta.”

“Chiến tranh ư?” Nỗi sợ hằn lên khuôn mặt Catelyn.

“Sẽ không có đâu “ Ned hứa, cầu cho điều đó là thực. Ông lại nắm tay bà. “Nhà Lannister là những kẻ nhẫn tâm mang bộ mặt yếu đuối, và Aerys Targaryen đã học được bài học đau buồn của mình, nhưng chúng sẽ không dám tấn công phương bắc mà không có tổng lực của cả vương quốc, và chắc chắn chúng sẽ không thể nào có được. Ta chơi trò bịp này tới cùng nếu không có gì bất thường. Hãy nhớ vì sao ta tới đây, tình yêu của ta. Nếu ta tìm ra bằng chứng rằng nhà Lannister sát hại Jon Arryn...”

Ông cảm thấy Catelyn đang run rẩy. Bàn tay với những vết sẹo bám chặt lấy ông. “Nếu,” bà nói, “thì sao, tình yêu của em?”

Ned biết đó là phần nguy hiểm nhất. “Công lý đến từ nhà vua,” ông nói. “Khi biết rõ sự thực, ta sẽ nói với Robert.” Và thầm cầu nguyện rằng ngài vẫn là người như ông nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play