Bạt Thác Vô Cực từ khi quay về biệt viện mỗi ngày đều niệm không ngừng, muốn Giang Phong mau mau đem Bạt Thác Thứ Cô mang về sống cùng bọn họ.
Thế nhưng Giang Phong lo lắng chuyện bụng hắn một ngày mỗi to lên, mà Bạt Thác Thứ Cô cũng không biết rõ Bạt Thác Vô Cực cùng hắn đều là song tính nhân, nếu để nó trở về nhìn thấy bụng phụ vương mình, trong lòng không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Cùng Bạt Thác Vô Cực thương thảo một phen vẫn là quyết định chờ sau khi đứa nhỏ sinh hạ sẽ đi đón nó trở về.
Bụng Bạt Thác Vô Cực to lên phi thường nhanh, bất quá mới tháng sáu, bụng đã lớn đến nỗi đi đường phải cố gắng hết sức, trong lòng hắn cũng nghi hoặc, lần trước hoài Cô nhi đến đủ tháng bụng cũng không lớn như lúc này, Giang Phong giễu cợt hắn nói ‘ trong bụng khẳng định chứa tới hai tiểu oa nhi’
Vì chiếu cố hắn, Giang Phong từ bên ngoài tìm về một nha hoàn tay chân lanh lợi nhưng lại câm điếc, còn như vì sao cố ý thỉnh một nha hoàn ách ba, thì là bởi vì việc một nam nhân sinh đứa nhỏ ở Viêm Di quốc không phải nói không có, nhưng lại phi thường hiếm thấy.
Bạt Thác Vô Nhược cùng hoàng đế thành khách quen trong biệt viện, Bạt Thác Vô Cực cùng Bạt Thác Vô Nhược sau một đêm nói chuyện thì biết được, nguyên lai Bạt Thác Vô Nhược cũng từng hoài đứa nhỏ, chẳng qua là hắn không phải là song tính nhân, mà là dùng dược để thay đổi cấu tạo sinh lý.
Buổi chiều hôm nay Vô Nhược lại tới biệt viện thăm viếng hắn, nhưng mà lúc này phía sau còn có thêm một tên chướng mắt.
Hoàng đế thấy hắn thì dùng giọng mũi hừ hắn một cái.
Thấy rõ như vậy, Bạt Thác Vô Cực không biết nên khóc hay nên cười.
Hàn huyên nói chuyện với nhau một buổi chiều, Bạt Thác Vô Cực bỗng nhiên nhớ lại còn có chút nghi vấn không có lời giải đáp, thế là mở miệng nói: “Đúng rồi, Vô Nhược, ta nhớ rõ ngươi không phải đón dâu xung hỉ sao? Còn có, thân thể của ngươi hình như khoẻ mạnh lên rất nhiều…” Bạt Thác Vô Cực một hơi hỏi rất nhiều vấn đề.
Hoàng đế ngồi bên cạnh uống trà nghe vậy liền cười ha ha.
” Hắn cười cái gì?”
Bạt Thác Vô Nhược cũng mỉm cười, “Năm đó Tử Hồng công chúa mà ta cưới là hoàng tỉ của Duật, Tử Hồng công chúa khi đó đã có người vừa ý, Duật vì để cho người hữu tình sẽ thành thân thuộc, nghịch ngợm phẫn thành Tử Hồng công chúa đi đến Huyền Vũ quốc hòa thân, đây là nguyên nhân ta cùng Duật nhận thức nhau. Sau đó Duật nói cho ta biết thân thể của ta suy yếu không phải là do trời sinh, mà là có người cố ý thả độc dược mạn tính trong đồ ăn của ta.
Bạt Thác Vô Cực kinh ngạc, “Thiệt hay giả?”
“Ân. Vô Cực, ngươi còn nhớ Minh Tân vương không?”
Hắn gật đầu.
Hắn sao có thể không nhớ rõ? Minh Tân vương bất ngờ chết ở đại môn nhà mình, dân chúng đều phỏng đoán Minh Tân vương chết là bởi vì trước mặt mọi người phản đối việc hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế mà rước lấy họa sát thân. Bởi vậy mới vừa đăng cơ, dân chúng đối hắn ôm ý niệm không đồng tình, tựa hồ bất mãn hắn không nên vì ngôi vị hoàng đế mà sát hại Minh Tân vương.
Cái chết của Minh Tân vương không phải là do hắn gây nên, thế nhưng mọi người lại nhất nhất cho rằng việc này cùng hắn không thoát khỏi quan hệ. Chuyện này làm cho Bạt Thác Vô Cực thật là có miệng mà khó trả lời.
” Hạ độc người khác cũng là hắn, hắn thu mua cung nữ, mỗi ngày bỏ độc trong đồ ăn của ta. Đây là Duật phát hiện”.
“Hắn thực ác độc.”
“Đúng vậy.” Bạt Thác Vô Nhược cười yếu ớt lắc đầu, “Không nói chuyện này nữa, đều đã là chuyện quá khứ. Ban đêm chân đau không?”
” Một chút, bất quá Giang Phong có giúp ta nhu”.
” Vậy là tốt rồi, đã hoài thai phải cẩn thận một chút, thân thể đã không phải của một mình ngươi”.
“Ta biết.”
Hắn nhìn về phía bầu trời đã muốn tối, “Trễ rồi, không ngờ đã đến chiều, hôm nào ta lại đến cùng ngươi tâm sự.”
Hoàng đế vừa thấy hắn tính toán rời đi liền vui vẻ đứng lên, “Ngươi cuối cùng cũng muốn trở về, trẫm đợi muốn ngủ gật”.
” Ta không bức ngươi theo ta ở chỗ này”.
” Có thể nào a, bụng ngươi mới vừa có cục cưng, trẫm phải trông chừng ngươi”.
Bạt Thác Vô Cực ở một bên nghe thấy, hết sức kinh hỉ, “Vô Nhược? Ngươi cũng hoài đứa nhỏ? Sao không nói cho ta?”
Hắn mỉm cười, “Không phải cố ý không nói với ngươi, chẳng qua là Viêm Di quốc có tập tục, mang thai không đầy ba tháng là không thể cùng người khác nhắc tới, huống hồ ta đều lớn tuổi như vậy lại mang thai, khó tránh khỏi chú ý chút việc vặt”.
” Hiện tại bị ta biết rồi, làm sao đây?”
” Không sao, chỉ là tập tục mà thôi.”
” Nhược, ngươi còn muốn để trẫm chờ bao lâu?” Hoàng đế không kiên nhẫn kéo hắn đi về phía đại sảnh.
Hắn bất đắc dĩ hướng Bạt Thác Vô Cực cười cười phất tay nói tái kiến, không bao lâu thân ảnh đã biến mất khỏi biệt viện.
Hai người vừa đi khỏi, căn phòng to như vậy nhất thời tĩnh lặng. Bên ngoài ngày đã tối hơn một nửa.
Giang Phong gần đây ở kinh thành mở cửa hiệu. Sáng sớm nghe nói nguồn cung cấp hàng xảy ra chút vấn đề thì đã chạy tới cửa hàng, hiện tại trời đã tối mà vẫn không thấy hắn trở về.
Hắn đứng ở ngoài cửa chờ, thẳng đến khi những chấm nhỏ xuất hiện trên bầu trời cũng không thấy Giang Phong trở về.
Nghe nói tiểu ách ba cũng không phải là trời sinh câm điếc, chỗ thiếu sót đó là do sau này tạo thành, bởi vậy tai nàng chưa mất thông, có thể nghe thấy người ta nói chuyện.
Tiểu ách ba khua tay chỉ chỉ bụng hắn muốn dẫn hắn đi vào.
Bạt Thác Vô Cực nghĩ, đại khái là nàng muốn nói hắn là người đang mang thai, không thể để đứa nhỏ trong bụng chịu đói.
Đấu không lại cố chấp của nàng, hắn đành phải theo nàng tiến vào phòng trong.
Tiểu ách ba bồi hắn ăn một chút cơm, liền đóng gói đồ ăn hướng hắn cáo biệt.
Nhà tiểu ách ở tại biệt viện phụ cận, gia cảnh thanh bần, nàng từ nhỏ liền ở phụ cận làm nha hoàn, thậm chí làm công sống qua ngày, nhà nàng còn có phụ thân tuổi già cùng với một đám đệ muội phải nuôi sống, nàng xem mỗi ngày đồ ăn còn lại không phải đổ đi thì cũng cho súc vật ăn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nàng khoa tay múa chân hỏi Giang Phong có thể hay không đem đồ ăn thừa lại đóng gói về nhà, mới đầu Giang Phong cũng không hiểu ý tứ của nàng, lý giải hồi lâu mới hiểu được, niệm tình tiểu ách tay chân lanh lợi chưa từng chậm trễ việc hầu hạ Bạt Thác Vô Cực, thế là sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Cơm nước xong tiểu ách tỏ vẻ nguyện ý chờ Giang Phong trở về mới rời đi, nhưng Bạt Thác Vô Cực lắc đầu muốn nàng tranh thủ thời gian đem đồ ăn đưa trở về cho người nhà.
Hắn luôn mãi thúc giục làm tiểu ách đành phải hướng hắn nói lời từ biệt.
=== Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT