Sau khi bọn họ trở lại biệt viện, Bạt Thác Vô Cực vẫn chưa muốn trở về phòng nghỉ ngơi, mà cầu khẩn Giang Phong dẫn hắn lên thuyền, bọn họ còn thuận đường cầm theo cần câu.
” Vô Cực ngươi biết câu cá không?” Tiểu thuyền bơi tới trung tâm hồ nước.
Vô Cực lắc đầu. “Ta dạy cho ngươi.” Giang Phong lấy cần câu để sát vào hắn nói nhỏ:” Trước tiên ở tại đây móc chuỗi mồi câu, sau đó ném dây câu vào trong hồ nước…” Nói còn chưa xong, bàn tay đã cứng đờ buông cần câu rơi vào trong hồ.
Bạt Thác Vô Cực nâng mặt hắn, hôn lên môi hắn, nhiệt tình hôn.
Giang Phong nhiệt liệt đáp lại hắn, hai người như củi khô lửa bốc, tình cảm mãnh liệt hôn đối phương.
Một đoạn hôn xong, hai người đều suyễn khí.
“Giang Phong, đến làm đi.”
“Ở trong này?”
“Ân, ngươi không muốn sao?”
Giang Phong cúi đầu gặm đôi môi ướt át của hắn, “Không, chẳng qua là ở trên thuyền làm, hành vi có chút phóng đãng, bất quá ngươi đã không để ý thì ta như thế nào để ý chứ?”
Hắn đẩy vạt áo ra, vải bông rách nát làm lộ ra da thịt của Bạt Thác Vô Cực, Giang Phong cúi đầu khẽ hôn lên miệng vết thương, hôn một hồi lâu, mới cách lớp áo chuẩn xác hôn lên nhũ tiêm của Bạt Thác Vô Cực.
“. . . . . . Ta muốn ngươi. . . . . . Trực tiếp, trực tiếp tiến vào. . . . . .” Hắn đẩy Giang Phong ra đưa tay cởi xuống quần dài để lộ hạ thân trần trụi, xoay người nửa ghé vào thân thuyền, đem hậu huyệt lộ ở trước mắt Giang Phong.
Giang Phong nhìn cúc huyệt trước mắt không ngừng co rút lại, nuốt nước miếng một cái “Vô Cực, ta sợ ngươi đau. . . . . .” Từ sau khi biết được hắn mang thai, Giang Phong không hề cùng hắn làm chuyện kia, không phải không có hưng trí, mà là sợ tình ái kịch liệt sẽ làm Bạt Thác Vô Cực không tiếp nhận nổi.
Hơn một tháng chưa từng tiến vào huyệt động, hiện tại chưa mở rộng liền trực tiếp tiến vào, hắn sợ hậu huyệt sẽ rạn nứt chảy máu.
” Không sao ta chịu được… Ta hiện tại hảo muốn ngươi… Mau vào…” Hắn bán mị đôi mắt quay đầu nói với Giang Phong.
Vẻ mặt nhiễm thượng *** mị nhân đến cực điểm, Giang Phong ở bên trong nội tâm giãy dụa một phen, vẫn là đấu không lại dục vọng vội vàng giải thoát hạ thân, dục vọng gắng gượng để trên cúc huyệt, chầm chậm đi vào.
Quả nhiên bên trong phi thường chặt, hung khí bị nội vách tường trói buộc, mỗi một bước đẩy vào đều làm cho Bạt Thác Vô Cực nhíu mày, khuôn mặt vì cảm nhận đau đớn sâu sắc mà vặn vẹo.
Hung hăng đĩnh nhập, đem dục vọng toàn bộ chôn vào dũng đạo.
“Vô Cực, chịu đựng được không?”
Bạt Thác Vô Cực cảm giác có chất lỏng chậm rãi chảy ra, chắc là đã xé rách xuất huyết, nhưng hắn tuyệt không để ý, hắn thầm nghĩ muốn Giang Phong mau chút tiến vào.”Tiếp tục. . . . . . Mau động. . . . . . Đừng dừng. . . . . .” Hắn vặn vẹo tấm lưng.
Nhịn không được nhiệt tình của hắn, Giang Phong gầm nhẹ tiếng, bắt đầu trong cơ thể qua lại tiến lên, khi trọng khi chậm chạp đỉnh vào bên trong hắn, khoái cảm lúc này mới chậm rãi từ nơi Giang Phong không ngừng xuyên qua kéo tới.
“Ân. . . . . . Giang Phong. . . . . . Mau, mau. . . . . .” Như là gã say lại rơi vào hầm rượu, cả người nhẹ phiêu phiêu làm mê say cả thể xác lẫn tinh thần Bạt Thác Vô Cực, hắn hùa theo Giang Phong, thỏa thích ngâm khẽ.
Lửa nóng nơi kết hợp như khuyến khích Giang Phong, làm cho động tác Giang Phong không khỏi dần dần khuếch đại.
Con thuyền bồng bềnh trên hồ, vì động tác kịch liệt của hai người mà lay động theo, trên mặt hồ vốn yên bình mạt mạt gợn sóng.
Những con cá thong dong bơi dưới hồ, đều né qua tiểu thuyền đang không ngừng lung lay.
Bạt Thác Vô Cực ghé vào trong ngực hắn mỏi mệt nhắm mắt “Ân. . . . . . Ngươi muốn nhiều lắm…”
“Mệt mỏi?” Giang Phong săn sóc lau mồ hôi trên trán hắn “Bụng đau không?”
“Còn được…”
Giang Phong ôm hắn, hưởng thụ yên bình cùng thanh thản khó có được này.
Trong chốc lát qua đi,, “Giang Phong, ngươi còn có chuyện gì gạt ta không?”
” Không có.. Đã không còn.”
” Giang Phong, tuy rằng ta không thể tha thứ chuyện ngươi diệt Huyền Vũ quốc, nhưng mà… Cám ơn ngươi cứu ta. Cám ơn ngươi an ủi nỗi cô đơn của ta”
Đúng vậy Giang Phong đã xuất hiện cứu vớt hắn. Giang Phong dùng ôn nhu của mình, tình yêu của mình, từ từ đưa hắn trong vực sâu cô độc kéo ra.
Bất luận là mười lăm năm trước, hay là mười lăm năm sau, tình yêu của Giang Phong chưa từng thay đổi.
Tuy rằng trong lúc đó Giang Phong từng làm cho hắn thương tâm, tuy rằng trong lúc đó, có không ít chua sót cùng nước mắt, thế nhưng… thế nhưng… hắn tin tưởng, hạnh phúc sẽ xóa đi từng vết thương này.
Giang Phong nhéo mũi hắn một cái “Đừng nói cái gì cảm ơn, tình cảm là từ hai phía. Vô Cực, tuy rằng chúng ta từng sai mất mười lăm năm, nhưng chúng ta còn có vài cái mười lăm năm nữa, không phải sao?”
Còn có vài cái mười lăm năm. . . . . .
Ngu ngốc, tiếp qua hai, ba cái mười lăm năm, tóc bọn họ đều bạc trắng .
Nhưng hứa hẹn này, bọn họ sẽ cùng nhau cả đời, dùng những tháng ngày sau này bù lại chỗ trống mười lăm năm.
Bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, rồi sau đó cùng nhau, quá trình này mặc dù trải qua rất nhiều gian khổ , nhưng quay đầu nhìn lại tựa hồ tất cả đau đớn cùng thương tổn đều tan biến, còn lại…
Là trời quang mây sáng.
Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,
Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.
Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,
Thuỳ phạ!
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.
Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,
Vi lãnh,
Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.
Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,
Quy khứ,
Dã vô phong vũ dã vô tình.
(Định Phong ba –Tô Đông Pha
Rừng động dừng nghe chuyển lá cành
Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh
Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng
Nào ngán!
Áo tơi mưa khói mặc bình sinh
Vi vút gió xuân say chợt tỉnh
Hơi lạnh
Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh
Ngoảnh lại những nơi luôn vắng vẻ
Rời bước
Cũng không mưa gió cũng không hanh)
Ngoảnh lại những nơi luôn vắng vẻ
Rời bước
Cũng không mưa gió cũng không hanh
─Hoàn chính văn─
Phiên ngoại Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT