Thanh âm thần tử chỉnh tề đồng loạt vang lên trong điện.
Long Nghệ ngồi xuống long ỷ, trên long ỷ điêu khắc đồ đằng long phụng uy vũ, đặt trên đài cao chính giữa Sùng Hòa diện. Long Nghệ ngồi thẳng tắp, ánh mắt cách một tầng chuỗi ngọc lưu ly quét nhìn triều thần bên dưới, sau đó thanh âm rõ ràng cất giọng nói, “Các khanh gia bình thân.”
Được Hoàng đế phê chuẩn, Tả Tề Dự nhìn cái hốt (thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc cần tấu) trong tay, ấn theo hạng mục công việc đã được chuẩn bị tốt trước đó, bẩm tấu.
“Hoàng thượng đăng cơ đã hơn sáu năm, đến nay vẫn chưa lập hậu. Thần nghĩ quốc gia không thể một ngày không có vua, hậu cung cũng không thể một ngày vô chủ. Hậu vị tựa như đế mẫu, là mẫu nghi thiên hạ, Hoàng thượng hiện có tứ Phi cửu Tần (bốn quý phi, chín tần phi), người người đều tài mạo song toàn, không bằng chọn một người trong đó, sắc lập Đế hậu.”
Nhưng thật ra cũng có lão thần bước ra khỏi hàng, khuyên Hoàng thượng trước tiên khai chi tán diệp.
Mọi người đều biết, vị Hoàng đế đương triều này từ sau khi đăng cơ năm hai mươi tuổi, nạp phi tử cũng không phải số ít, nhưng lại cố tình không có lấy một đứa con nối dõi.
Không có hoàng tử, vị trí hoàng hậu đành phải bỏ không. Cách đây không lâu, Long Nghệ còn có thể dùng việc không có long tử để ngăn chặn việc khuyên can lập hậu, nhưng theo thời gian, hoàng thất vẫn chưa có con nối dõi, ngược lại có mấy Tiệp dư (tên nữ quan thời xưa, là phi Tần của vua chúa) cùng Tài nử, sinh được một vài nữ hài, được phong Tần vị.
Vì thế đề tài lập hậu lại như măng mùa xuân sau cơn mưa, liên tục mọc lên.
Mâu quan Long Nghệ nheo lại, nhìn chằm chằm Khúc Vụ một lúc, sau đó chậm rãi mở ra. Y một lần nữa quét mắt nhìn thần tử đang đứng giữa triều khuyên nhủ can gián nói, “Việc lập hậu, trẫm đều có tính toán.”
Long Nghệ híp híp mắt, chỉ là vừa thanh tỉnh, đầu óc còn có chút mơ hồ. Y nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Mộ Niên, nhíu mày nói, “Người này nhìn qua vừa lạ mắt lại vừa quen mắt, trẫm có phải gặp qua nàng ta ở đâu rồi hay không?”
Kỷ Mộ Niên theo tầm mắt của Long Nghệ nhìn qua, trong nháy mắt sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Tuy rằng trong lòng có vướng mắc, nhưng Kỷ Mộ Niên vẫn chi tiết bẩm báo.
“Hồi Hoàng thượng, người này chính là vị cung nữ mà ngày hôm trước Hoàng thượng sai ta đi điều tra.”
Long Nghệ lại liếc mắt nhìn về phía xa xa kia một cái, đầu óc xoay chuyển ngược lại linh hoạt hơn một chút, nhưng nhìn tư thế quét rác của cung nữ kia, vẫn là không khỏi biến sắc.
“Người này chính là Kì Phi?”
“…”
Kỷ Mộ Niên ho khan vài tiếng, không đáp lại.
Long Nghệ trừng mắt, nhìn thân hình người này, cùng với Kì Phi ba năm trước đây bị biếm lãnh cung kỳ rất giống nhau, cũng cùng với cung nữ lần trước gặp ở Trầm Cảnh cung giống nhau như đúc, nhưng mà tư thế này lại thật sự là vô cùng cổ quái.
Ngụ ý là, Kì Phi bị biếm lãnh cung, cách ba năm không thấy, liền sa đọa thành cái dạng này?
Y trong lòng nghi ngờ, trong đầu muốn đi dạo, một bên xuống liễn xa, một bên dọc theo đường mòn, đi vào Phong Sở trai, sau đó y liền nghĩ tới trước đó cùng Kỷ Mộ Niên đánh cược.
Long Nghệ nhìn về phía Kỷ Mộ Niên, Kỷ Mộ Niên cũng đang nhìn y.
Miệng y bất giác nhếch lên, nhân tiện nói, “Đức Phúc.”
“Có nô tài.” Thái giám đi theo bên người Long Nghệ vội vàng quỳ xuống.
“Trẫm nhớ rõ năm trước Tây Vực có tiến cống một cái kính viễn vọng, đặt ở trong Thọ Di cung, ngươi mang tới đây.” Long Nghệ nói.
“Dạ.” Đức Phúc đáp lời, sau đó lui đi.
Long Nghệ đi đến phiến cửa sổ nhỏ trước mặt, vén bức màn lên, nhìn ra bên ngoài. Xuyên thấu qua khung cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn được tình cảnh cung nữ kia quét rác.
Khi hắn còn là bộ đội, việc quén dọn sân huấn luyện của quân đội sẽ do các quân nhân thay phiên nhau thực hiện, hắn cũng quét qua toàn bộ sân nơi đó. Khi đó, bộ đội bọn họ một bên quét dọn, một bên còn có thể hát vang quân ca, hô thật to thật rõ khẩu hiệu, tăng thêm tinh thần làm việc.