“Quy luật này, ngược lại vẫn chưa từng thay đổi qua.” Long Nghệ vuốt ve ban chỉ trên ngón tay, sau đó cầm lấy kính viễn vọng, nhìn ra bên ngoài.
Khuôn mặt cung nữ mới nhìn thì dọa người thật, nhưng nếu như ngày ngày đều nhìn, cũng không còn thấy quá khủng bố nữa.
Lomg Nghệ quan sát một hồi, bỗng nhiên nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, lại hỏi, “Nàng tên là gì?”
Người này mặc dù giống Kì Phi, nhưng lại không giống Kì Phi.
“Hồi Hoàng thượng, người này tên là Lý Tú Nhi.”
“Tú Nhi.” Long Nghệ vui mừng nói, “Không biết tên thật của nàng là gì. Bất quá cái tên Tú Nhi này, cũng gọi rất dễ nghe.”
Sau đó y lại hỏi, “Dạ Ưng, ngươi đã nhìn thấy chân diện mục của người này chưa?”
Long Nghệ hơi hơi sửng sốt, sau đó cười nói, “Như thế, trẫm ngược lại càng cảm thấy hứng thú.” Y căn dặn Dạ Ưng, “Tăng thêm số người canh gác, quan sát thật kỹ nữ nhân này.”
Y nghĩ nghĩ, lại nói, “Nếu cung nữ kia có hành động gì, liền đến bẩm báo.”
Buổi tối ngày thứ hai mươi mốt, Chung Túc yên lặng đi ra khỏi phòng ngủ, mang theo túi hành lý, đi về địa phương đã sớm dò xét trước đó.
Địa phương kia là khu vực điểm mù của thủ vệ, thị vệ tuần tra cách mỗi khắc mới tới đó tuần tra một lần, có lợi cho hành động của mình.
Nếu như hết thảy đều thuận lợi, hắn liền có thể rời khỏi cấm cung này, đi đến thế giới bên ngoài.
Hắn đi đường rất nhanh, lập tức biến mất trong đêm tối.
Dạ Ưng nhìn theo thân ảnh của Chung Túc, trầm mặc không lên tiếng ra hiệu cho nhóm thủ hạ ám vệ.
Ám vệ thi triển khinh công, tốc độ vô cùng nhanh, đi vào Dưỡng Tâm điện.
Nhạc Bích hôm nay có phiên trực, Nhược Thanh thay hắn làm việc, cũng không ở trong phòng ngủ.
Bên ngoài tẩm phòng, bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào. Chung Túc nhíu mày, đè bụng lại, vừa định đi ra ngoài hỏi thăm xem có chuyện gì, liền gặp hai cung nữ nhảy vào trong phòng, thấy hắn liền tiến tới giữ chặt lại.
Kể từ sau khi hắn biến thành nữ nhân, số phận liền càng ngày càng trở nên xui xẻo.
Chung Túc hơi giãy giụa một chút, lại nghĩ rằng chưa biết chuyện gì, cũng không dám quá mức dùng sức, chỉ có thể mặc cho bọn họ lôi kéo ra khỏi cửa.
Hắn bị hai cung nữ lôi ra ngoài viện, bên ngoài viện có một mỹ nhân mặc y phục quý phi, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, dáng người xuất chúng. Phía sau nàng còn có bốn năm cung nữ thái giám theo hầu, nhìn thấy Chung Túc bị người tha ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đây là cái người quái dị kia?”
“Đúng vậy.” Thái giám bên cạnh nịnh nọt nói, “Tu Nghi nương nương, chính là người này, mấy ngày nay luôn ở bên ngoài Minh Nguyệt hiên lén lén lút lút, hồng san hô của Minh Nguyệt hiên, hơn phân nửa chính là người này trộm.”
Chung Túc nhíu mày.
Vì cái gì việc này cũng có thể có liên quan đến hắn nữa vậy?
“Nga? Lá gan thế nhưng rất lớn.” Hàn Tu Nghi nghe xong, nhìn bộ dáng của nữ nhân trước mắt, bỗng nhiên cười nói, “Đi vào lục xoát.”
Vài cung nữ lên tiếng đáp ứng, đi vào trong phòng bắt đầu lục tung đồ đạc tìm kiếm.
Hàn Tu Nghi nghe thanh âm lục lọi bên trong, nâng cằm Chung Túc lên nói, “Gương mặt này nhìn vô cùng đáng ghét, cũng không biết bên trong là bộ dáng gì.”
Thái giám đứng phía sau lập tức hiểu ý, mang tới một chậu nước giếng thật lớn, “ào’ một cái tạt thẳng lên người Chung Túc.
Chung Túc lập tức ướt đẫm toàn thân, trong lòng biết không ổn, vội vàng mở miệng nói, “Tu Nghi nương nương, ta không có trộm…” Hắn còn chưa dứt lời, lại một chậu nước khác đổ lên đầu.
“…”
Câu nói kế tiếp bị nghẹn lại trong họng, Chung Túc biết hôm nay hắn nhất định trốn không thoát.
Hàn Tu Nghi nhìn khuôn mặt chậm rãi phai mất lớp phấn son của cung nữ trước mắt, cư nhiên có vài phần xinh đẹp diễm lệ, bỗng nhiên lóe lên một tia ghen ghét.
Hai năm trước nàng vào cung, được sủng ái phi thường, ở trong cung xưa nay hoành hành ngang ngược, ngay cả Đức Phi Hiền Phi cũng không để vào mắt.
Thái giám phụ trách ngự thư phòng Đức Sùng là tâm phúc của nàng, mấy ngày nay Đức Sùng nói cho nàng biết Hoàng thượng đối với một cung nữ quét dọn vô cùng để ý, nàng không biết cung nữ này có tư sắc gì có thể khiến Hoàng thượng bị mê hoặc, liền mượn việc hồng san hô bị mất trộm, đi vào Thọ Di cung sinh sự.
Chính là không nghĩ tới, cung nữ này cư nhiên lại có dung mạo bực này.
Lòng đố ký điên cuồng mà dâng trào.
Kỷ Mộ Niên trở lại hoàng cung, liền gặp hai quầng thâm đen dưới mắt Long Nghệ , ngạc nhiên nói, “Hoàng thượng, hôm qua cả đêm không ngủ sao?”
“…”
Long Nghệ nằm ở trên giường tại Phong Sở trai đọc tấu chương, ngáp liên tục, nghe được Kỷ Mộ Niên hỏi, lạnh lùng hừ một tiếng.
Y mới không thừa nhận, bản thân đường đường là thiên tử, lại bị chuyện nguyệt sự của nữ nhân mà ép buộc đến cả đêm không ngủ.
Hoàng đế âm u lật một quyển tấu chương, sau đó lập tức nổi giận.
Tấu chương tấu chương, tất cả đều là tấu chương, suốt ngày đều là tấu chương.
Lập hậu lập hậu, tất cả đều là lập hậu, suốt ngày đề cập chuyện trẫm lập hậu!
Mi tâm Long Nghệ nhăn càng ngày càng chặt, đơn giản ‘bộp’ một tiếng ném tấu chương trên tay đi, gối tay lên gối đầu nhắm mắt lại.
Trong mông lung, khuôn mặt cổ quái của nữ nhân kia thoáng hiện ở trước mắt.
Y lại mở mắt ra, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên đang lặng lẽ nhặt tấu chương dưới đất lên.
“Mộ Niên.” Long Nghệ kêu.
“Có thần.”
“Trẫm bỗng nhiên có một ý tưởng.”
Kỷ Mộ Niên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng đột nhiên cong lên, “Trầm bỗng nhiên nghĩ, nạp cung nữ kia làm thiếp.”
“…”
“Chánh tứ phẩm, Tài tử, thế nào?”
“Hoàng thượng thích là được.”
“Vậy ta sai người đi truyền khẩu dụ.” Hoàng đế đứng dậy, gọi Đức Phúc.
“Có nô tài.” Đức Phúc quỳ xuống.
“Cung nữ tên là Tú Nhi kia hiện đang ở nơi nào?” Long Nghệ hỏi.
Lời này gần đây mỗi ngày Hoàng đế đều đã hỏi một lần, “Hồi Hoàng thượng, Tú Nhi ở phòng ngủ dành cho cung nữ ở Thọ Di cung.”
Long Nghê nhíu mày nói, “Hôm nay nàng ta lại tạm nghỉ?”
Đức Phúc có chút khó xử trả lời, “Hoàng thượng, người của Thọ Di cung truyền lời, nói Tú Nhi kia…”
Y nói đến đây lại không dám nói tiếp nữa.
“Tú Nhi kia làm sao?” Long Nghệ không kiên nhẫn nói.
Thấy Hoàng đế vội vã hỏi, Đức Phúc cũng chỉ có thể trả lời.
“Tú Nhi kia, nói là đau bụng kinh, tới không được.”
“…”
Long Nghệ cảm thấy, y hẳn là không nên hỏi.
Y phất tay áo nói, “Thôi, không cần truyền khẩu dụ nữa.”
Kỷ Mộ Niên kinh ngạc nhìn về phía Long Nghệ.
Long Nghệ nhếch khóe môi nói, “Trẫm tự mình đi một chuyến.”
Y tâm tình tốt ngồi lên liễn xa, nhìn về phía chỗ ở của cung nữ, còn phân phó Đức Phúc không được để lộ ra.
Hoàng liễn còn chưa đến nơi, y đã nghe thấy tiếng tát tay thanh thúy từ xa xa truyền đến.
“Nói, hồng san hô có phải ngươi trộm hay không.” Bên trong truyền ra thanh âm của Hàn Tu Nghi.
Cảm xúc của Long Nghệ có chút trầm xuống, sai người dừng liễn xa lại, tự mình thong thả bước vào.
Vừa đến cửa viện, y liền nhìn thấy một người mặc cung phục, quỳ ở trong viện, bị hai cung nữ khác chế trụ, trên mặt sưng đỏ thành một mảnh, nhưng cho dù như thế, sống lưng người này vẫn vô cùng thẳng tắp.
“Hồi nương nương, san hô kia quả thật không phải ta trộm .”
Chung Túc đã bị trúng hơn hai mươi cái tát, cho dù Chung Túc hắn tính tình nhẫn nại, lại bị tội danh ăn trộm vô lý đổ lên đầu, còn bị một phen ép buộc thế này, thanh âm của hắn cũng chuyển từ nhún nhường thoải hiệp vì lợi ích toàn cục lúc ban đầu thành thanh thúy ngay thẳng như hiện tại.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng Hàn Tu Nghi, ngay cả khi bộ dạng chật vật, cũng giấu không được thần sắc kiên định trong đôi mắt.
Mà thời điểm Chung Túc giương mắt nhìn Hàn Tu Nghi, cũng thấy được phía sau lưng vị nương nương này xuất hiện một nam nhân thân mặc kim bào, diện mạo tuấn mỹ, đang vững vàng nhìn lại hắn.
Sau khi bốn mắt đối diện nhau, lại ‘chát’ một tiếng tát tay thanh thúy vang lên.
Mặt Chung Túc bị tát lệch sang một bên, sau đó hắn mấp máy khóe môi, cúi đầu không nói.
Người nọ, e rằng chính là Hoàng thượng.
Hắn nghĩ trong lòng. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT