Cửa hàng của Hạ Hổ ở ngay trên con đường sát bên, đi bộ qua cũng là hơn một chút thì đến.
Bởi vì Nam Khánh quốc đang dốc sức xúc tiến phát triển thương nghiệp, loại tiểu địa phương như Nam Hà trấn này hiện nay cũng biến chuyển từng ngày, chậm rãi mà biểu hiện vài phần cảnh tương phồn vinh. Ở phạm vi hai dặm trong thương khu (khu thương nghiệp), mọi người cơ hồ làm đủ hết các nghề công thương hoá thực (1). Các cửa hàng rực rỡ muôn màu, không nói là ngựa xe như nước khắp bốn lộ tám phường, nhưng cũng tính là tới lui không ngừng tiếng người huyên náo. Chỉ mỗi tửu lâu khách ***, trên đường cũng là một hơi mở đến mấy toà.
Hạ Hổ cùng Văn thanh hai người chạy về nông thôn ở, vốn có đem theo chút tiền, hơn nữa trong nhà cũng góp cho hắn một phần. Tiền vốn cho việc buôn bán so với nhóm tiểu thương tiểu phiến (bán hàng rong) tự nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Thuê được một cửa hàng mở ra về hướng Nam đường lớn, vị trí không được tốt lắm nhưng cũng tuyệt không xấu. Một toà lầu mới hai tầng làm bằng gỗ, lầu một mở ***, lầu hai để người ở, ngoại trừ việc nằm sát đường mà có chút ồn ào, những cái khác cũng coi như hảo, thương trụ lưỡng nghi (2).
Trong *** chủ yếu kinh doanh một số sản phẩm phụ thuộc về nông nghiệp, ngoại trừ chút phần ‘tinh phẩm’, như trứng ướp ngũ vị hương cùng nấm khô do tự gia đình sản xuất, mấy cái khác đa số là nông gia sản phẩm mà Hạ Hổ cùng đám hoả kế (phụ việc) đến từng địa phương ở nông thôn thu gom. Trải qua gia công đơn giản, liền được mang tới cửa hàng. Hạ Hổ khi hơn mười tuổi đã theo thôn nhân Lưu Bố học qua những chuyện mua đi bán lại này, hiện tại làm những công việc này cũng không gây khó dễ được hắn. Mấy tháng qua, sinh ý làm ra cũng không tệ lắm, có xu hướng vững bước giương lên.
Tiểu Tam dắt Tiểu Tứ một đường nhanh chóng đi tới, khi đến cửa hàng, vừa lúc nghe thấy Hạ Hổ đang lớn tiếng răn dạy tiểu hỏa kế trong ***. Đó là hài tử khoản mười bốn mười lăm tuổi hình như bởi vì phá hỏng khúc vải gì đó trong ***, hiện tại khiến cho Hạ Hổ mắng đến hai mắt đẫm lệ.
“Nhị ca gào cái gì mà gào? Thực là uy phong nha, cứ như ngươi chưa từng làm sai điều gì vậy!” Tiểu Tam tựa ở cửa nhìn một lúc, liền nhếch mép cười nửa miệng.
“Những thứ khi ngươi còn bé xé hư làm hư còn nhiều hơn ni! Ta nhớ rõ năm đó ngươi cùng đám nhóc trong thôn đánh nhau, còn xé hỏng cái quần của mình. Phơi mông trần mà chạy qua hơn nửa làng!”
Hạ Hổ vốn lấy thân phận người lãnh đạo mà đang thuyết giáo đến hăng say, trong lòng cảm thấy sự ưu việt tăng cao, nhưng đột nhiên bị Tiểu Tam cứ như thế cắt ngang, khuôn mặt sụp xuống tại chỗ. Mấy người hỏa kế lớn lớn nhỏ nhỏ trong *** đương nhiên cũng nghe thấy, tất cả các gương mặt đều vặn vẹo, muốn cười mà không thể cười.
“… Ngươi hôm nay sao lại tới đây? ! Còn dẫn theo Tiểu Tứ!”
Hạ Hổ kéo khóe miệng đi qua, loại biểu tình cười nửa miệng này của Tiểu Tam, là khiến hắn trong lòng lo sợ bất an nhất. Hài tử này nhất định là ở nơi nào đó tức giận gì ấy mà trong lòng không thoải mái, muốn tìm hắn trút giận.
“Thế nào? Ngươi mở cửa hàng ở chỗ này liền không thể để ta tiến vào nhìn một chút?” Tiểu Tam bỏ tay Tiểu Tứ ra, để nó tự mình vào trong cửa hàng chơi trước.
Thằng bé bị Tiểu Tam một đường lôi kéo đến đau cả tay, đang mất hứng ni, cũng không cùng Hạ Hổ chào hỏi, tự mình vọt vào trong nhà chơi.
Hạ Hổ nhanh chóng bồi cười: “Nói gì vậy, ngươi muốn đến nhìn, nhị ca ta vui mừng còn không kịp! Nhanh nhanh vào nhà rồi nói. Dùng bánh uống trà, nhị ca bưng ra cho ngươi!” Thấy tiểu hỏa kế kia còn đang đờ người ngốc ở một bên, liền trừng mắt qua ý bảo mau biến.
Thời điểm Tiểu Tam tức giận không nhiều lắm, cũng đáng kiếp vận xui của Hạ Hổ, từ nhỏ cứ luôn khoái đâm đầu vào họng súng như thế, từng nhiều lần bắt lửa lên người. Hạ Hổ khi còn bé bị Tiểu Tam chèn ép đến quen rồi, lúc này nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Tam, dĩ nhiên lấy lòng đệ đệ nhà mình.
Tiểu Tam trong lòng hiện có một ngọn lửa nhỏ đang ở chung quanh va đập lung tung, nói nói mấy câu đều bốc ra sặc người. Thấy Hạ Hổ tiểu tiểu dực dực ở một bên bồi cười, cũng ý thức được bản thân có chút phản ứng quá đáng, hít vào một hơi áp chế khí tức hanh khô đang chuyển động.
“Không đi, cái này cho ngươi, là mấy thứ cần dùng trong hôn lễ. Ba bảo ngươi nhanh chuẩn bị hảo, hôm nay khi ta trở về sẽ mang đi một ít.”
Tiểu Tam bĩu môi, từ trong lòng móc ra tờ giấy nhăn nhúm quăng cho Hạ Hổ. Lại hướng Tiểu Tứ đang bò lên cái kệ hàng hoá ở bên cạnh nói một câu: “Ca mang ngươi đi ăn cái gì ha, có đi hay không?”
Tiểu Tam cảm thấy tâm tư của mình có chút không thích hợp, không muốn tại phương diện nào đó nhìn quá nặng nề, liền muốn đi ăn vài thứ để xoa dịu a xoa dịu. Khi tâm tình bất hảo, áp lực quá lớn thì ăn gì đó vẫn có thể xem là một hảo phương pháp giúp thả lỏng thư giản. Muốn ăn liền ăn, dù sao hắn cho tới bây giờ chưa từng lưu ý đến vóc dáng hình tượng này nọ.
Đối với việc ăn cái gì đó, Tiểu Tứ là tuyệt đối có hứng thú. Oạch một tiếng liền từ trên cái giá trượt xuống, reo hò nhào tới ôm lấy đùi Tiểu Tam. Lải nhải trong miệng đều là ca ca hảo!
“Ai?! Không đúng nha! Trong này còn có mấy thứ là của Tiểu Tam a… Ách? Người đâu rồi? …” Hạ Hổ nhặt tờ giấy lên xem, càng xem càng thấy không thích hợp, trong danh sách thật dài này, có phân nửa đều thuộc về đồ cưới các loại! Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt nào còn bóng dáng của Tiểu Tam nha, đã sớm mang theo thằng nhóc Tiểu Tứ kia chạy mất rồi.
Lại nói, lễ thành hôn của Tiểu Tam được định vào cuối thu năm nay, này cũng là sau khi Liên Sinh cùng Thái Kinh Vân cò kè vòng vèo một phen mới đạt thành.
Lúc không tìm được nhân gia (nhà chồng tương lai), thì ước gì hắn ngay ngày mai liền có thể xuất giá. Đợi đến khi thực sự tìm được nhân gia định hôn sự rồi, Liên Sinh lại luyến tiếc, trong lòng còn muốn giữ lại Tiểu Tam ở bên mình đợi a đợi, đợi đến khi hắn mười tám tuổi lại lấy chồng cũng không trễ.
Thái Kinh Vân đương nhiên không muốn đợi lâu như vậy, xuất ra cách thức đàm phán trên thương trường cùng Liên Sinh hảo hảo trao đổi một phen, không hoàn toàn thắng lợi, nhưng cũng có chút thành tích. Chí ít y có thể tại trên kế hoạch ban đầu của Liên Sinh, sớm hơn nửa năm đem Tiểu Tam lĩnh về nhà!
Một người sau xuân, một người cuối thu, cũng không cách nhau bao nhiêu thời gian. Liên Sinh tính toán, dứt khoát đem mấy thứ dùng cho thú nhân cùng giá nhân (ý là Hạ Hổ thì thú vợ và Tiểu Tam gả chồng)mua đủ hết một lượt. Dù sao tiền bạc cũng đã sớm chuẩn bị hảo rồi! Mua chung một lượt cũng đỡ lại phải tốn tâm tư chạy đi thêm mấy lần.
Lại nói về hai huynh đệ Tiểu Tam và Tiểu Tứ.
Thằng bé Tiểu Tứ tới những nơi đông người, liền giống như là hăng máu gà, hưng phấn mà trên chạy dưới nhảy. Tiểu Tam dẫn nó đi non nửa con đường liền thấy cực kỳ hối hận, nhóc con này một dạng loạn nhảy ở trong đám người bính tới bính lui, không dán mắt theo sát một cái là không biết nó lủi đi nơi nào. Tiểu Tam thật muốn tìm một sợi dây buộc lên eo nó kéo đi cho xong, con khỉ nhỏ nghịch ngợm chưa từng khó dắt như thế!
Những sạp thức ăn nho nhỏ trên đường so với mấy năm trước càng thêm phong phú. Hai huynh đệ đầu tiên là tìm đến một sạp mua hai xâu bánh đường ba*, que trúc xuyên qua viên ba ba trơn nhẵn vàng óng ánh, lại dùng lá chuối gói hờ nắn ở trên tay, có thể vừa đi vừa ăn, chậm rãi thưởng dụng. Loại thức ăn vặt chiên bằng dầu mềm mại này ngon ngọt mà không gắt dầu không thấy ngấy, chỉ nhìn thôi mà khiến người ta vị khẩu đại khai (3).
Ăn gì đó rồi, đồ ngọt quả nhiên có thể khiến cho tâm tình tốt đẹp lên. Tiểu Tam chậm rãi ăn, dọc đường đi đông nhìn tây ngó, hơn nữa còn đợi Tiểu Tứ, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Gần đến giữa trưa, Tiểu Tam dẫn Tiểu Tứ đem những sạp thức ăn vặt trên đường dạo qua hết đến không sai biệt lắm. Tiểu Tam còn hảo, khi ăn còn biết tiết chế một chút, Tiểu Tứ lại không được như thế, món gì cũng đều phải ăn, đặt trên tay nó món gì thì chỉ trong chớp mắt liền trôi tuột xuống bụng. Kết quả sắp đến giờ cơm, lại ưỡn lên cái bụng nhỏ béo ù, chết sống không chịu tự mình đi —— bị căng cứng rồi!
Tiểu Tam trong tay còn cầm theo mấy món thượng vàng hạ cám, bảo hắn bế thằng nhóc Tiểu Tứ béo núc đó, hắn mới không nguyên ý ni! Lớn như vậy rồi, không thể tiếp tục nuông chiều nó! Huống chi nhóc ù kia nặng hơn ba mươi bốn cân, bế một chút còn hảo, chứ bế đi nửa con phố, cả tay cũng đều đứt mất đó a!
Vì vậy hai huynh đệ ở trên đường lớn mắt to trừng mắt nhỏ, một người chết sống bắt bế không chịu tự mình đi, một người chết sống không chịu bế bắt nó tự đi!
Mắt thấy Tiểu Tam tức giận đến muốn vung cái tát, Tiểu Tứ làm nũng chuẩn bị chơi xấu bĩu môi khóc lớn, đằng sau đột nhiên vươn ra một đôi tay đem nhóc béo kia nhấc lên.
Tiểu Tam đầu tiên là sửng sốt, đợi đến khi thấy được một thân hắc y mới trầm tĩnh lại, đúng là Thái Kinh Vân đem Tiểu Tứ bế lấy.
“Ngươi sao lại ở đây?” Tiểu Tam thuận miệng hỏi, sau đó lại nhớ tới hồng tụ thiêm hương trong thư phòng kia, không tự chủ mà vẻ mặt khẽ biến trừng qua mấy lần.
“Gần đến giờ cơm trưa, liền ra ngoài tìm các ngươi!”
Thái Kinh Vân có thể là không quá khéo bế hài tử, hai tay cứng ngắc đem Tiểu Tứ nâng lên đặt ở trước ngực mình, tư thế thoạt nhìn có chút không được tự nhiên. Tiểu Tứ tự mình xoay bảy xoay tám ở trên người y tìm vị trí thoải mái. Đối với biểu tình ‘hảo hung’ này của Thái đại ca, nó biết là không nên tùy tiện đòi hỏi.
“Hanh! Ăn no rồi! Còn có, buông thằng nhóc chết tiệt đó ra đi, để nó tự mình đi!”
Tiểu Tứ vừa nghe, liền xoay người ôm lấy cổ của Thái Kinh Vân, còn chôn đầu trên vai bờ vai rộng của y, xem ra là quyết tâm không xuống.
Khí lực của Thái Kinh Vân khẳng định so với Tiểu Tam lớn hơn nhiều, bế một thằng bé béo ù không nói. Sau khi Tiểu Tứ tự điều chỉnh tốt tư thế, y còn có thể xuất ra một tay thừa lực tiếp nhận mấy thứ trên tay Tiểu Tam.
“Không gãy tay không gãy chân, ta tự mình làm!”
Tiểu Tam không tự giác ầm ĩ, vung vung tay không để ý tới Thái Kinh Vân, nhất định phải tự mình mang mấy món kia. Thái Kinh Vân cười cười, cũng không nói gì nữa, bế Tiểu Tứ đi ở bên cạnh hắn.
Hai người vào hẻm nhỏ đi tắt qua cửa hàng của Thái Kinh Vân, thôn trấn không lớn, quẹo mấy vòng liền đến.
Tiểu Tam trước đó cũng ăn khá nhiều thứ, lúc này trong bụng còn chưa có chỗ trống, cơm trưa này nọ cũng là ăn không vô. Nhóc Tiểu Tứ kia ăn no liền ngủ gà ngủ gật, sau khi tiến vào cửa hàng thì dứt khoát tìm một giường nhỏ cho nó tự mình ngủ.
Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam xác thực là ăn không vô, cũng không bắt buộc, trước tiên để hắn một mình ở thư phòng ngồi, còn mình thì tìm mấy người Điền bá cùng nhau ăn cơm.
Tiểu Tam cũng từng ở trong thư phòng ngốc qua mấy lần, cảm giác mới mẻ sớm đã không còn, từ trên giá sách của Thái Kinh Vân tùy ý rút ra một quyển sách cầm trong tay, vừa đọc sách vừa ở trong thư phòng lượn quanh, ăn có chút nhiều, vừa đi vừa tiêu thực a!
Thái Kinh Vân cơm nước xong liền lập tức trở lại thư phòng, phía sau còn có ‘hồng tụ thiêm hương’ yêu kiều kia theo gót.
Tiểu Tam thấy hai người cùng nhau trở về, nhíu mày. Thái Kinh Vân diện vô ngân tích (mặt có không dấu vết gì), trực tiếp đi qua.
Độ ấm vào mùa xuân có lúc cũng không cao, Tiểu Tam mở cửa sổ ở trong phòng đi tới đi lui, hai tay dĩ nhiên bị gió tạt đến lạnh. Thái Kinh Vân thuận tay tiếp nhận quyển sách trong tay Tiểu Tam, phát giác hai tay Tiểu Tam cư nhiên có chút lạnh.
Sau khi nhìn qua gian phòng thì khẽ nhíu mày: “Cẩm Lâm, sao không nhanh chóng thay trà nóng cho Tiểu Sam công tử? Làm việc như thế nào vậy hả?”
Vị “Hồng tụ thiêm hương” kia thấy Tiểu Tam ở trong phòng, sắc mặt đã khẽ biến rồi. Còn nghe thấy Thái Kinh Vân hỏi như vậy, sắc mặt càng thay đổi vài lần, cuối cùng dừng ở màu trắng xanh.
“Thái thiếu gia, ta không phải nô bộc trong phòng này! … Còn có, ta tên là Cẩm Hạc!”
________________
(1) hoá thực: kinh doanh thương nghiệp và khai thác mỏ thời xưa
(2) thương trụ lưỡng nghi: Cả sống và làm việc đều thích hợp
*bánh đường ba: Nhìn giống bánh trôi nhể ^^ nhưng đc chiên qua bằng dầu trước khi nấu với đường
(3) vị khẩu đại khai: đại khái dạ dày cùng miệng đều mở rộng, hay nói cách khác khiến nhìn là muốn ăn ngay
Vừa sửa lại máy tính bàn, xoá vài chương trình, giờ chạy đc QT khá nhanh rùi, có thể edit mà khỏi cần xin xỏ mượn lap rùi ^^ Tiêu Nhi có thể vùng lên edit thêm nhìu chương rồi. Bravo (^o) (/o^)/ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT