Liên Sinh gần đây tâm tình không được tốt lắm, nhất là thời điểm đối mặt với Tiểu Tam.
Kỳ thực thời điểm Liên Sinh tức giận với Tiểu Tam cũng không nhiều, nhưng mỗi lần Tiểu Tam đều có chút cảm giác sợ hãi, vì vậy mấy ngày nay Tiểu Tam cẩn cẩn dực dực làm bé ngoan, mỗi ngày dính ở bên cạnh Liên Sinh bưng trà rót nước, giả ngốc chọc cười, đem những cử chỉ của hiếu tử làm đến hoàn toàn đầy đủ. Sau khi khổ cực mấy ngày hiệu quả thật đúng là không tồi, chí ít Liên Sinh lại ôm hắn ôn nhuyễn gọi ‘tam nhi của ta’.
Tiểu Tam thở phào, nghĩ rằng mối nguy hiểm đã ra đi từ ngày đó.
Đến cái ngày hai mươi lăm tháng sáu đó, có họp chợ lên Nam Hà trấn buôn bán. Liên Sinh kêu Tiểu Tam theo cùng đến trấn trên mua mấy thứ gì đó. Tiểu Tam vốn không muốn đi, khí trời càng ngày càng nóng, còn phải chen lấn trong đám người thực sự có hơi không thoải mái. Bất quá, mấy ngày nay hắn vẫn luôn giả làm con ngoan, cho nên Liên Sinh đều đã nói rõ ràng ra rồi, không muốn cũng phải đi.
Tân Hà mấy ngày gần đây thân thể có chút không quá thoải mái, Thạch Đầu muốn cùng hắn đến y quán trấn trên xem bệnh. Vào một buổi sớm nọ, cả nhà bốn miệng đi xe bò cùng những người khác ở trong thôn sôi nổi lên đường.
Xe bò, bề ngoài thoạt nhìn cũng là có hai bánh xe bên trên giá là một tấm ván gỗ rất rộng, con người và vật kiện đều chen chúc trên tấm gỗ ấy. Tiểu Tam đối với việc ngồi trên loại xe này đã bắt đầu quen rồi, chậm tuy có chậm một chút, nhưng rất vững chắc, tuyệt đối không cần lo lắng phát sinh tai nạn giao thông tạo thành nhân viên thương vong. Cho nên, cũng hoàn hảo!
Một đường lắc lư tới trấn trên, so với mấy năm trước, nơi Nam Hà trấn không lớn này đã muốn phồn vinh không ít.
Nói đến tình hình phồn vinh, phải giới thiệu một chút bối cảnh xã hội. Nam Khánh quốc tuy không tính là một đại quốc, nhưng ở quốc gia không lớn này các phương diện về xây dựng xác thực không tồi. Dù sao cũng phải nói, quốc gia này trong thời phục hưng chính trị, quốc gia nội bộ ổn định, chính trị trong sạch, thương nghiệp thịnh vượng, nông mục (nông= nông nghiệp, mục=du mục) được mùa, quốc lực ở mọi mặt đều phát triển bình ổn, duy trì liên tục đi lên. Thậm chí có thể nói, so với tình hình lúc khai quốc, quốc lực hiện tại chính là phát triển cấp tốc.
Loại phát triển này thể hiện nhất ở phương diện thủ nghiệp chế tác nghiệp. Đồng thời thương nghiệp của quốc gia này tương đối mà nói là khá tự do, từ đại thành đến tiểu thành thậm chí là các loại buôn bán của trấn nhỏ, đều bắt đầu tiến nhập vào làn sóng thương nghiệp, kinh tế đột nhiên tăng mạnh, dân gian tài phú cùng phồn vinh chưa từng có.
Đương nhiên, mấy thứ ở trên, Tiểu Tam biết cũng không rõ lắm, hắn chỉ là biết Nam Hà trấn mấy năm qua phát triển không tồi, nguyên lai là một chợ buôn bán, đã biến thành khu thương nghiệp phi thường phồn vinh. Cụ thể hơn nữa, chính là thôn trấn này nhiều người hơn, nhiều xe hơn, có thể mua nhiều thứ, ăn nhiều món, các loại nông sản phẩm của nhà trồng cũng đều bán rất hảo. Những việc khác, hắn có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng cụ thể thì không thể nói rõ được.
Sau khi tới trấn, Thạch Đầu đưa Tân Hà trực tiếp đến y quán. Tiểu Tam vốn nói muốn cùng đi, nhưng Liên Sinh lại tha Tiểu Tam trực tiếp đến chỗ họp chợ đối diện cửa hàng. Nói là họp chợ kỳ thực không quá đúng, bởi vì ngoại trừ ngày họp chợ mỗi tháng, những thời điểm khác, ở đây cũng là nhất nhất phồn vinh, việc buôn bán đã sớm đóng quân ở đây trường kỳ hình thành nên thương phố chân chính.
Liên Sinh dẫn Tiểu Tam đến các gian hàng, ngắm nhìn một gian lại một gian, hàng may mặc, hàng trang sức, hàng hương phấn…
Tiểu Tam lúc mới đầu thì ngoan ngoãn theo phía sau Liên Sinh, coi như đang tôi luyện sức chịu đựng. Bất quá, nhìn tới nhìn lui, hắn phát hiện có điểm không thích hợp, mấy thứ kia rõ ràng là muốn mua cho mình a. Hơn nữa, cũng không phải một hai điểm!
Tại hiệu may mặc, Liên Sinh mắt cũng không chớp liền hướng tên hỏa kế trong *** muốn vài bộ quần áo, cũng để Tiểu Tam thử ngay tại chỗ. Bộ y phục mặc thử cuối cùng là một kiện trường sam mạch thanh sắc bằng vải lụa, cổ áo và tay áo có hoa văn ám sắc, chất liệu sờ lên nhẵn bóng trơn mịn, xúc cảm nhu hòa. Bởi vì hiện tại khí trời tương đối nóng, mà y phục mặc vào cũng mát mẻ thư thích, cho nên Tiểu Tam không nói gì liền thay bộ này mặc trên người.
Thuận tiện cũng thay đổi một chiếc quần dài cùng loại vải thuần một màu trắng, buộc tại bên hông chính là dây đai bằng tơ màu thanh sắc, buộc xong nút buộc vẫn còn thừa một đoạn dài thả xuống bên ngoài vạt áo, khi di chuyển sẽ lúc ẩn lúc hiện, cũng là có vài phần khả ái. Liên Sinh sau khi nhìn ngắm thì thấy tương đối thoả mãn, ở trong tiếng tâng bốc của *** viên cửa hàng dắt Tiểu Tam mỉm cười ly khai.
Cầm một bao lớn, lại đi tới hàng trang sức.
Kim trâm xác thực mắc tiền, xem thôi còn được, chứ thực sự mua thì Liên Sinh cũng có chút thịt đau a. Vì vậy thay Tiểu Tam mua một cây ngân trâm nhỏ, kiểu dáng cũng coi như là giản đơn trang nhã.
Cho tới nay, Tiểu Tam đều là dùng dây bố buộc tóc, hắn thật sự là không quen dùng cái que hình dạng như chiếc đũa này để cố định tóc, lúc đầu thì cự tuyệt mua nó. Tại trong một phen thuyết giáo của Liên Sinh, Tiểu Tam da đầu có chút tê dại, cuối cùng cũng chỉ phải cau mày tiếp nhận.
Mái tóc ở trong *** được chải chuốt lần nữa, phần nửa trên mái tóc bó thành một bó dùng cây trâm cài lên, Tiểu Tam nhìn nhìn, xác định bản thân thật sự học không được cách dùng cái món này. Nửa phần tóc còn lại thì để xỏa, Liên Sinh vui vẻ tự tay cầm lược giúp Tiểu Tam chải đầu. Tiểu Tam kháng nghị nói buộc tóc như vậy thì sau cổ sẽ rất nóng, lại bị Liên Sinh không đếm xỉa đến. Kháng nghị vô hiệu, cuối cùng vẫn là đội kiểu tóc này ra khỏi cửa hàng.
Có đôi khi, gia trưởng là rất độc tài a, bọn nhỏ có một nghìn lý do cũng không thể xóa bỏ một lý do trong đầu bọn họ!
Liên Sinh nguyên lai cũng có loại hàng động này. Trong nhà chỉ có một tiểu ca nhi thế này, từ nhỏ đã có mấy phần khả ái, vì vậy thỉnh thoảng hứng khởi lên sẽ đem Tiểu Tam nhà mình trang điểm cho phiêu phiêu lượng lượng. Tiểu Tam nghĩ loại hành vi này hoàn toàn có thể hiểu được, thái độ của bậc làm phụ mẫu là muốn làm cho hài tử nhà mình càng thêm khả ái, cũng không có gì kỳ quái. Hắn nghĩ loại hành động này kỳ thực cũng rất ấm lòng, cho nên lúc tâm tình hảo thì cũng sẽ phối hợp với hứng thú của Liên Sinh.
Đợi đến lúc đi tới hàng hương phấn, Tiểu Tam cuối cùng cũng phát hiện có chút quá mức rồi, chết sống cũng không chịu tiến vào. Này nếu thật sự để Liên Sinh trát cho hắn một tầng phấn bôi một tầng son, hắn sao còn có thể gặp người a? !
Vì vậy bám ở cánh cửa của hiệu hương phấn, mặc cho Liên Sinh vừa nói vừa kéo vẫn quyết không bước qua cánh cửa của cửa hiệu, rước lấy nhân chúng trong ngoài cửa hiệu chế giễu. Liên Sinh vô pháp, trừng Tiểu Tam mấy lần, thở dài, bảo Tiểu Tam ở cửa chờ, tự hắn đi vào mua chút thứ lập tức sẽ ra.
Tiểu Tam trưởng thành có gương mặt thanh tú xinh đẹp, thân thể cũng thon dài phiêu lượng, nhưng bản thân hắn không quá để ý mấy điều này, vì vậy vẫn luôn không sửa soạn cho cân xứng, thỉnh thoảng vì ra đồng làm việc, ăn mặc thoạt nhìn có chút lôi thôi.
Hôm nay bị Liên Sinh hảo hảo trang điểm một phen như thế, chính là đột nhiên có một loại mỹ cảm phiêu lượng làm cho người ta trước mắt sáng ngời. Đương nhiên, chính hắn không quá hiểu rõ bộ dạng của mình hiện tại, một đường cần làm gì thì làm.
Đợi đến khi đi trên đường, bị người nhìn chăm chăm nhiều hơn, mới phát giác có chút không thích hợp, liền ở trên người đông sờ tây ngó một phen, tưởng rằng chỗ nào đó có sai sót hay dính thứ gì khiến người ta dòm ngó. Tìm một hồi không phát hiện cái gì, lại lặng lẽ hỏi Liên Sinh, Liên Sinh thấy hành động của hắn đành phải bất đắc dĩ thở dài, âm thầm mắng hắn là một tiểu ngốc nghếch không hiểu chuyện!
Liên Sinh ngày đó vì sao phải trang điểm cho Tiểu Tam như thế, Tiểu Tam sau này mới biết được nguyên nhân, sau khi nghe xong thì dở khóc dở cười.
Nguyên lai là khi Tiểu Tam ở nhà xem mắt qua mấy lần đều cố ý phá phách làm chuyện kì quái, Liên Sinh liền cùng ông mai suy nghĩ một chiêu mới, đưa người ra bên ngoài. Ở dưới mắt quần chúng, vừa khiến hắn trở tay không kịp, cũng không thể cầm chổi đuổi người ta ra đường! Hài tử này mặc dù có chút ý tưởng kì quái, nhưng đa số tình huống chính là biết cư xử lễ phép! Chuyện quá quắt như vậy, có muốn cũng làm không được! Có thời gian nhìn đối phương nhiều thêm vài lần, hơn nữa nói chút lời hay, nói không chừng việc này thật đúng là có thể thành công!
Càng nghĩ càng thấy đúng, hai người đánh nhịp, cùng nhà đối phương gia nói ra chủ ý này.
Người nhà cùng Tiểu Tam làm mai na, là một tiểu thương hộ ở Nam Hà trấn, chủ nhân gia cũng không phải nhân gia hủ bại gì, thay tiểu tử nhà mình xem mắt, cũng là muốn nhìn trước hài tử nhà đối phương là thế nào, nếu như không tồi, lại tính chuyện gia sự cũng là không muộn. Nghe được cái chủ ý kia cảm thấy mới mẻ, nghĩ rằng nếu thật thành công, cũng là một chuyện mọi người ca tụng, nghĩ như vậy liền tiếp nhận.
Ý nghĩ này rất không tồi, thật sự nếu thực hiện tới cùng, không chuẩn còn chân có thể xảy ra chuyện gì đó! Đáng tiếc là không lo lắng đến nhân tố ngoài ý muốn, cuối cũng cũng là tiện nghi những người khác!
Liên Sinh gần đến thời điểm bữa trưa mới đưa Tiểu Tam tới trước tửu lâu lớn nhất trấn trên.
Dọc đường đi, Tiểu Tam đi theo sau Liên Sinh mua thứ này nhìn thứ kia, sớm đã có chút chán nản. Đi tới trước tửu lâu thì thấy một quầy nhỏ bán bánh dày, bánh dày trắng mập mập nhuyễn vù vù từng cái từng cái bày ở trong ***g trúc, thoạt nhìn tương đối mê người, vì vậy Tiểu Tam đột nhiên rất muốn ăn bánh dày, mặc kệ bạch nhãn của Liên Sinh vẫn cứ mang theo túi lớn túi nhỏ chen đến quầy bánh kia.
Ăn mặc tướng mạo vóc người đều phiêu đẹp lượng Tiểu Tam rất thuận lợi chen đến trước quầy bánh, vươn cánh tay thon dài sạch sẽ đưa cho lão bản mấy đồng tiền, mở miệng muốn hai gói bánh dày lớn, ước chừng mười mấy cái.
Việc này kỳ thực rất thuận lợi, không nghĩ hôm nay ăn mặc phiêu lượng, làm choáng váng ánh mắt nhiều người, cũng đưa tới mấy tên côn đồ của Nam Hà trấn.
Na mấy tên côn đồ phô ***g ngực, bu thành một đám tại quầy bánh dày, vừa lúc ngăn ở trước mặt Tiểu Tam.
“Tiểu ca nhi nhà ai nha? Mua bánh dày à?” Tên côn đồ thứ nhất mở miệng.
“Bánh dày này thoạt nhìn không tồi nga ~ vừa trắng vừa tròn lại mềm mại ~ sách ~ giống cái gì a?!” Tên cồn đồ thứ hai mở miệng, ngữ khí tương đối *** loạn, nghiêng người đứng ở chỗ Tiểu Tam, vừa nói vừa lấy tay khoa tay múa chân, mắt thì ngắm thẳng đến cái mông nhỏ vểnh vểnh của Tiểu Tam, tính ám chỉ tương đối cường a.
Chiêu này kỳ thực rất cẩu huyết (sến súa) nha! Nhưng thật đúng là đã xảy ra như thế!
Càng cẩu huyết hơn chính là, lời này vừa nói ra hai câu, một đại quả đấm bay tới. Tên côn đồ đệ nhị đó hét to một tiếng đã bị tấu ngã xuống đất, ô ô kêu mấy tiếng, phun ra một búng máu ngoài ra còn hai cái răng vàng.
Mọi người chung quanh hô một tiếng lui ra thành một vòng tròn, ở giữa chính là mấy tên tên côn đồ cắt ké cùng một người trẻ tuổi vĩ ngạn.
“A? Thái Kinh Vân?” Tiểu Tam trong tay còn cầm bánh dày, thấy trước mắt là một nam thanh niên mặc y phục hắc sắc đầu tiên là ngây người một chút rồi mới kịp phản ứng.
“Tiểu Tam? !” Liên Sinh vội vã đi tới, kéo Tiểu Tam ra một bên.
“Thiếu gia!” Mấy hắc y đại hán cũng vào vòng vây, đứng tại bên người Thái Kinh Vân, khí thế so với mấy tên côn đồ kia chính là cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Nam Hà trấn chỉ là một tiểu địa phương, cho dù có mấy tên côn đồ như vậy, cấp bậc đó cũng là không đủ tư cách trở thành nghiêm trọng, bị Thái Kinh Vân lạnh lùng trừng một cái, lại thêm khí thế của mấy hắc y đại hán, lập tức ngay cả răng cũng không nhặt, bò lăn ra bỏ chạy như một đám điểu thú tẩu tán.
Tiểu Tam đang cầm gói gói bánh dày chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cười hì hì đến gần Thái Kinh Vân hỏi: “Mấy người kia là chôm túi tiền hay là cản đường của ngươi? Sao lại đem răng cửa người ta đánh bay như thế? Có chút quá độc ác đi!”
Thái Kinh Vân đỡ trán, không thèm nói gì.
Liên Sinh thấy Thái Kinh Vân thì mặt liền đen, lúc này nghe được lời Tiểu Tam nói, mặt càng đen hơn!
_________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyện kể rằng ~~ ta là một người thích động tác chậm ~~
Muốn thấy cảnh thành thân, phải đợi một vài ngày nữa ~~
Tiểu Q gật đầu: ta cũng thế~ cũng thích chậm chạp =)) Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT