Mùa đông này, bên cạnh Tiểu Tam xảy ra một số việc, có chút sớm hơn dự liệu, có chút trở tay không kịp.
Liên Sinh vào một ngày đông ấm áp sinh ra Tiểu Tứ cho Hạ gia, Tiểu Tứ mập mập không có gây sức ép thế nào cả liền cứ thế mà ra ngoài, từ trở dạ đến sinh hạ chỉ mất một hai canh giờ, thuận thuận lợi lợi khiến nhóm đại thúc đến hỗ trợ nói là chưa từng thấy qua hài tử ngoan như thế. Trẻ mới sinh không khả ái như trong tưởng tượng của Tiểu Tam, giống như một tiểu hầu tử da hồng. Đầu tiên nhìn thì tuyệt không cảm thấy khả ái đáng yêu. Mà lúc sinh ra thì được người ta coi là đứa nhỏ nhu thuận, thời gian sau mới phát hiện, nó cũng không nhu thuận như vậy, khiến Tiểu Tam đầu đau không ngớt. Đây là chuyện thứ nhất.
Chuyện thứ hai phát sinh trên người Hổ Tử. Nó vào một ngày sau khi Tiểu Tứ sinh ra không lâu thì đột nhiên đưa ra thỉnh cầu muốn theo thôn nhân Lưu Bố học làm tiểu thương kinh doanh. Hạ Tứ Lang lúc đó cực lực phản đối, đời đời đều là mặt hướng về ruộng đất, dựa vào những mảng ruộng này phồn duyên sinh tức (sinh sôi sinh lợi) . Nghề tiểu thương, mặc dù tại đời này không tính là nghề hèn hạ, nhưng vì các câu từ sắc bén của con buôn khiến nhóm thương nhân vẫn là không chiếm được những lời tốt lành. Tất nhiên là không được! Vì thế Hổ Tử còn cùng hắn nói qua, sau lại bị Hạ Tứ Lang răn dạy khiển trách cho một trận.
Trong nhà chỉ có Tiểu Tam âm thầm đồng ý cách nhìn của Hổ Tử, bất quá hắn lại khuyên bảo Hổ Tử nên đợi lớn hơn chút nữa mới nói tiếp cái việc làm thương nhân này. Chuyện này, kỳ thực cũng là có sở liệu trước rồi. Cái hồi xuân tập đánh nhau bị thương kia, Hổ Tử hẳn là có xúc động cái gì, tuy rằng vẫn rất tùy tiện, nhưng từ một số hành vi của nó vẫn là nhìn ra chút manh mối nó đã thay đổi rồi. Trong nhà những người khác không biết chữ đọc sách, cho nên chỉ có Tiểu Tam thấy được chút biến hóa của nó, chỉ là vẫn có chút mơ hồ không quá rõ ràng, thẳng đến khi Hổ Tử nói ra làm thương nhân kiếm nhiều tiền thì hắn mới như là bắt được nguyên do. Tại xuân tập lần trước, Hổ Tử cũng giống mình yêu thích xem cố sự cẩm tập, tạp văn thú sự*. Đều là mấy quyển sách không có nhiều nội hàm dùng để học chữ giải khuây. Tại khi xuân tập qua đi, Tiểu Tam bắt đầu xem chút thi từ kinh luận, hơn nữa còn rất cố gắng. Những quyển sách đó Tiểu Tam nhận được hai bản, hắn xem không hiểu lắm, đoán rằng Hổ Tử cũng là xem không hiểu nhiều, bởi vì tại gần đây, quyển sách đó nó cũng không thèm nhìn, đến hỏi Tiểu Tam ở đây có sách vở liên quan đến việc kinh doanh hay không, có quyển sách nào có thể học cách kiếm được nhiều tiền hay không.
*cố sự cẩm tập, tạp văn thú sự: những câu chuyện xưa, tạp văn, chuyện lý thú
Tại thế giới lúc đầu, không ai nói thương nhân có bao nhiêu hèn hạ, đám người có chút bản lĩnh đều cũng tại trên con này mò mẫm, liều mạng một phen. Mọi người tới tới lui lui minh mục trương đảm(trắng trợn) quang minh chính đại mà truy cầu lợi ích. Cho nên Tiểu Tam không phản đối Hổ Tử học việc buôn bán, làm việc buôn bán. Hắn chỉ là nghĩ hiện tại Hổ Tử mới mười một tuổi còn quá nhỏ, mặc kệ là sinh lý hay tâm lý đều không thích hợp cho nó vào lúc này bắt đầu tham gia ‘công tác’, hơn nữa sợ mấy ý nghĩ trẻ con gọi là muốn kiếm nhiều tiền muốn kỵ đại mã thì nhiều hơn là quyết tâm.
Bất quá, đem tâm tính mọi người trong nhà ra phân tích một chút, Hổ Tử kinh thương cũng là thích hợp, nó có vài phần nhạy bén, ăn nói khéo léo, tràn đầy sinh mệnh, cá tính hướng ngoại lại hào phóng, đối nhân xử thế vẫn luôn không tồi. Tuy rằng đối với tiền tài còn chưa có khái niệm gì, nhưng chỉ cần có ý nghĩ muốn kiếm nhiều tiền, như vậy nó đối với tiền tự nhiên sẽ mẫn cảm lên. Mà trong nhà Hạ Tứ Lang cùng Liên Sinh đúng là đối phương diện này hoàn toàn không có khái niệm, từ việc kinh doanh nuôi gà mà xem, bọn họ làm không được sinh ý gì cả. Thạch Đầu vẫn luôn thật thà chất phác, lại càng học không được mấy chiêu xảo quyệt. Tiểu Tam tuy rằng nói là từ một nơi thương nghiệp dày đặc mà xuyên qua, nhưng đối với kinh doanh quản lý cũng là không có hiểu biết, hắn vẫn luôn là người bị kinh doanh bị quản lý, nói chút cố sự thương nghiệp thì còn được, còn bảo đi làm thương nghiệp, hắn hoàn toàn không có tự tin.
Trong nhà vẫn là có vài thứ nhất định cần phải có người làm kinh doanh để duy trì, Tiểu Tam nghĩ bản thân làm không được, cho nên từ đầu vẫn luôn có ý nghĩ muốn đem tràng diện (trường hợp) này làm lớn lên! Hắn sau khi ăn cơm no thì làm sao cũng không cảm thấy đói, mặc kệ là trên sinh lý hay tâm lý, hắn đều là người rất dễ mình thỏa mãn. Nhưng kinh nghiệm đời trước cũng nói cho hắn biết, tuyệt đối không cần đối đầu với đồng tiền! Ý nghĩ này của Hổ Tử vừa xuất hiện, hắn đương nhiên tán thành! Tuy rằng không thể giúp đỡ gì nhiều, nhưng hắn vẫn là có vài thứ có thể giao cho Hổ Tử! Giúp đỡ một chút chuyện nhỏ là hoàn toàn không thành vấn đề!
Bởi vì đa số mọi người phản đối, cho nên chuyện của Hổ Tử cũng không được quyết định lại, Hạ Tứ Lang lại càng gầm lên muốn Hổ Tử sang năm bắt đầu theo hắn xuống ruộng, đọc sách đều đọc đến đầu óc lỗ mãng rồi, suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện sai lệch! Nhưng Hổ Tử cho tới bây giờ vẫn không là đứa nhỏ nhu thuận, năm ấy sau không quá mấy ngày liền để lại thư rời nhà bỏ đi, lưu lại cả nhà bởi vì hắn tràn đầy lo âu!
Mà hoàn toàn khiến Tiểu Tam trở tay không kịp là chuyện của Thái tiểu thiếu gia. Lần kia sau khi leo núi du ngoạn, nó liền không còn rời khỏi trang viện nữa, hắn đặt vài thứ này nọ vào khe đá nó cũng không nhận lấy, Tiểu Tam vì thế sinh ra một chút dự cảm không tốt lắm. Chính là cửa viện bình thường đóng chặt, cho dù Tiểu Tam nhân dịp đưa đồ ăn tiến vào trù phòng ở hậu viện, cũng bị người ta nhanh chóng đuổi ra, cuối cùng một lần cũng không chạm mặt Thái gia tiểu thiếu gia!
Chỉ tới khi thu tẫn sơ đông (hết thu sang đông), hắn mới ở trong khe đá lấy ra một phong thư ngắn, một đống sách cũ. Thư là một bức nhắn nhủ cáo biệt. Gia tộc họ Thái cử người tới muốn dẫn tiểu thiếu gia hồi tộc! Tiểu Tam thậm chí không biết nó lúc nào ly biệt, hắn không biết nên vì hài tử kia cảm thấy lo lắng hay là vui mừng, có thể trở lại đại gia tộc đã nói lên nhà nó đối nó coi trọng, sau này nhất định có nơi dùng nó, như vậy tất nhiên sẽ hảo hảo bồi dưỡng, sau này lớn lên cũng định là phú quý giữa dòng người! Nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một mảng trang viện xám đen bị che lấp kia, cả ngày đều là tĩnh mịch vô âm, trong lòng vẫn là sinh ra chút bất an mạc danh kỳ diệu!
Tiểu Tam mười tuổi tại vụ xuân thì mở ra một phần đất. Mảng đất chính là đất trồng rau ban đầu ở nhà cũ, Tiểu Tam hướng Hạ Tứ Lang đòi được tự mình học trồng gì đó, Hạ Tứ Lang cũng đồng ý để Tiểu Tam tự lăn qua lăn lại. Một đời nhóm nhà nông trồng trọt còn không tính là tinh tế, quy trình nghe thì tương đối giản đơn. Đã từng hỏi qua Thái thiếu gia, có loại sách nào chủ yếu về làm nông dạy người ta trồng trọt hay không, đáp án là không có. Tựa hồ đối hệ thống khoa học nông nghiệp không cao. sản lượng không biết như thế nào nhưng có lẽ chẳng hơn được so với thế giới trước .
Tiểu Tam đem giấy Hổ Tử từng dùng lấy kim chỉ nối thành một cuốn tập, thành quyển ghi chép công tác nông nghiệp của hắn. Hắn đem những gì hắn học được từ Hạ Tứ Lang ghi vào, hắn cũng đem những thứ có liên quan đến nông sản trong trí nhớ ở đời trước viết vào bản hoạch định. Quá trình thực nghiệm gieo trồng của hắn là vô cùng lớn, ban đầu hắn chia mảng đất thành sáu khối mỗi khối dài lớn nhỏ mười thước, lần đầu tiên gieo trồng chính là đậu nành cùng rau muống, phân biệt chia làm ba khối đất nhỏ. Mỗi một khối đều là cố ý phân chia đối đãi. Từ lúc bắt đầu làm đất đã bất đồng, thời gian gây giống, tỉa cây, bón phân, đều có bất đồng, hắn muốn thực nghiệm vài thứ trong trí nhớ, để đạt được thành tích tốt hơn.
Vì vậy, năm ấy tuy rằng bên cạnh thiếu đi hai người, nhưng hắn vẫn càng bận rộn. Hắn vẫn tiếp tục tham gia việc dưỡng giun, nuôi gà đẻ trứng, tìm chút thời gian chăm sóc một phần sáu khối thực nghiệm của hắn, nhưng hắn chủ yếu vẫn là bị ép trông hài tử!
Tiểu Tứ nhà họ Hạ đại danh là Hạ Vị, đơn giản bởi vì hắn sinh vào giờ Mùi (từ 13-15h)! Sinh ra đã được một tháng Tiểu Tam hầu như là không thấy được nó, Liên Sinh mang theo Tiểu Tứ ở trong phòng ‘ở cữ’, gian phòng kia Tiểu Tam bị cấm tiến vào, kháng nghị thì vô hiệu! Vì vậy Tiểu Tam muốn nghiên cứu một chút Liên Sinh là làm thế nào đút sữa, cuối cùng vẫn không có kết quả. Hỏi người khác, ai cũng đều che miệng cười, nói là chờ hắn sau này lớn lên tự nhiên sẽ biết. Lời này nói ra Tiểu Tam ngay cả tâm tình truy hỏi cũng đều không còn.
Một tháng sau rời khỏi phòng Tiểu Tứ có thể bắt đầu uống sữa dê, khiến Tiểu Tam có chút nghi hoặc khó hiểu, tiểu bảo bảo sớm như vậy có thể tăng thêm thức ăn phụ trợ sao? ! Bất quá, nhìn đứa nhỏ trắng tròn béo ú mềm mại kia cũng không có gì là không thích ứng được, cũng không hỏi nhiều.
Tiểu Tứ từ khi rời khỏi căn phòng, liền như diều gặp gió mà lớn lên . Chẳng biết vì sao, tiểu tử kia thời gian dính Tiểu Tam so với dính Liên Sinh còn dài hơn, thích nhất là bắt Tiểu Tam cùng nó chơi đùa. Hơn nữa, tính tình không được tốt lắm, chỉ cần không vừa ý nó, nó liền ngồi một chỗ luyện giọng, không đạt mục đích không bỏ qua. Thanh âm kia có thể nói ma âm xuyên não, xuyên lực mười phần. Tiểu Tam mỗi ngày phải cùng chơi với nó, cho nó thứ này thứ kia, bồi nó đi ngủ…
Liên Sinh cười nói Tiểu Tứ cứ như là do Tiểu Tam sinh. Vì vậy mỗi ngày ngoại trừ buổi tối ôm đi ngủ, những việc khác đều yên tâm giao cho Tiểu Tam, trừ phi là Tiểu Tam bị nháo phiền muốn kháng nghị, mới cười tủm tỉm ôm Tiểu Tứ đi chơi. Cũng may thỉnh thoảng Tân Hà cũng sẽ giúp đỡ, lúc này mới để Tiểu Tam thở phào nhẹ nhõm, không bị thằng nhóc làm cho đầu đau kia ồn ào đến chết.
Cứ như vậy, thời gian như lưu thủy trôi đi. Mỗi ngày đều ở dưới những tình huống phong phú, Tiểu Tam thậm chí còn không kịp nghĩ ngợi, thời gian cũng đã đi hết một ngày, một tháng, một năm, lại một năm nữa lộ trình…
Mấy năm này, Hổ Tử vẫn không có về nhà, thư gửi về được vài phong, trên thư đều là nói mấy câu tốt đẹp, cứ như là hòa đồng rất không tồi, Liên Sinh mỗi lần nhận được thư đều âm thầm rơi lệ một phen.
Tiểu Tam thì phụ trách hồi âm, ngoại trừ giúp người nhà đáp lời, hắn còn cố ý viết một ít thứ liên quan đến kinh thương đưa cho Hổ Tử, có lúc là một cố sự, có lúc là một câu nói. Mấy thứ kia là trước đây ở trong sách thấy qua, cũng có chút mơ hồ vô căn cứ. Bình thường nhớ tới cái gì liền viết xuống cái đó, sau đó khi để cho người đưa thư thì gộp hết lại mang đi. Vì vậy bức thư mỗi lần đều là một phong lớn thật dày, cũng may mỗi lần nhờ người mang mấy thứ này nọ đều là cả một bao to, một bao nằng nặng đó giấy mực đặt ở trong bao cũng không tính là dễ gây chú ý. Hổ Tử hồi âm chỉ nói là đã nhận được, không nói thêm gì, Tiểu Tam cũng không biết mấy thứ kia có giúp được gì hay không!
Viện tử trong rừng trúc càng lúc càng tĩnh lặng, quả thực như là đã chết rồi không còn chút sức sống. Trong viện tử lớn như vậy chỉ có hai ba lão bộc ngốc ở bên trong, người cùng vật dụng đều vào một ngày xuân chuyển đi hết, Tiểu Tam từng theo đoàn xe như rồng rắn kia vừa đi vừa tìm kiếm, mặc kệ là người hay vật hắn đều không quá nhận thức, Thái thiếu gia tất nhiên là cũng không ở đó. Sau khi băng qua thôn trang hắn không thể không thất vọng trở về nhà!
Hắn rầu rĩ nghĩ, từ nay về sau, hài tử kia cùng hắn không còn tụ cùng nhau nữa sao…
______________________
Ai nha~ Sao chả ai thèm comt để tám nhảm với người ta vậy nha?~~~
Chương này có 2 câu hiểu nhầm ý, thành thật xin lỗi mọi người, ta đã sửa lại rồi, mong mọi người thứ lỗi *chắp tay* Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT