- Ayyyy …. Za … - cậu thức dậy sau một đêm nằm dưới đất, đầu cổ, vai, toàn thân đều đau nhức cả. Cậu nhìn qua hắn thì hắn vẫn còn đang nằm đó khi ngủ hắn thật dễ thương, sờ lên trán thì cũng đã hết sốt mà người thì mồ hôi nhiều quá. Cậu vắt một khăn ấm, cởi từng cúc áo của hắn lau mồ hôi cho hắn. Trông body của hắn cx tuyệt đấy chứ, bất giác mặt cậu đỏ bừng, lắc lắc cái đầu thật mạnh gạt bỏ ý nghĩ đó đi. Đang lau thì hắn đột ngột tỉnh dậy, như theo bản tính

- Aaaa … cậu làm gì vậy … đồ biến thái – hắn ta đạp vào bụng cậu một phát khiến lưng cậu va vào cạnh bàn. Thật rõ đau, một phần là bụng, một phần là hông lưng, thật khốn khiếp. Hắn vội mặt lại áo, cậu vẫn nằm đó mà nhăn nhó hết sức. Đến bây giờ hắn mới sơ lượt xung quanh, thấy toàn là thuốc hạ sốt, là khăn ấm, là nước ấm. Hắn ta tự cảm thấy mình có lỗi, hắn vội chạy đến đỡ cậu thì bị cậu gạt phắt đi. Cậu cố gắng lếch vào phòng, tiếng đau đớn của cánh cửa vang lên * rầm *. Thật đáng trách, ở ngoài cánh cửa là một con người đang tự trách mình. Thật là …. Còn ở phía bên trong cánh cửa, đang im lặng chỉ nghe được tiếng nấc từ cổ họng của cậu. Cậu đang rất buồn, cậu không ngại mưa gió đưa hắn vào nhà, không ngại cực khổ chăm sóc hắn, vậy mà giờ lại như thế, cậu khóc mãi, khóc mãi … Ngồi trong đó khóc đã đời thì cậu cũng đi ra trông bộ dạng thật tệ hại đầu tóc rối bù, hai mắt đã xưng lên thật đáng thương. Cậu hé cánh cửa ra, rảo mắt xung quanh, không thấy ai chắc hắn đã về, cậu mới dám bước ra, đi ra đến phòng khách thì thấy hắn đang ngồi đó với khuôn mặt suy tư ưu sầu. Thấy cậu, hắn vội chạy đến nhưng không kịp rồi tiếng đau đớn của cánh cửa lại vang lên. Hắn đứng ở ngoài đập cửa nói vào

- Vũ à, tôi biết tôi sai rồi, cậu mở cửa ra đi, tha lỗi cho tôi đi

- … - cậu vẫn im lặng, đến bây giờ cậu mới nghe được một câu nói dài nhất từ hắn, nhưng khác hẳn, lời nói không còn lạnh lẽo mà mang một sự hối lỗi không hề nhẹ.

- Tôi thành thật xin lỗi mà, Vũ, mở cửa đi – hắn ta vừa đập cửa vừa nói

- …. – cánh cửa dần được mở ra nhè nhẹ, đứng trước mặt cậu hắn đang nở một nụ cười, khiến con tim cậu lệch đi một nhịp, trời đất như quay cuồng, không biết trời trăng mây gió gì nữa

- Vũ … Vũ, sao vậy – hắn lay lay người cậu, cũng khiến cậu tỉnh giấc mộng

- Tôi không sao

- Tôi xin lỗi cậu nhé

- Ừm – cậu mở cửa ra, cùng hắn ra phòng khách, bây giờ cậu vẫn thấy hơi đau đau, quả thật hắn thật ác độc.

- Cậu còn đau sao – hắn thấy bộ mặt nhăn nhó của cậu nên cũng rất lo. Cho dù lạnh như băng tuyết vạn năm đi nữa, thì hắn vẫn sai, quan tâm người khác cũng là đúng thôi.

- Không sao, mà tại sao cậu lại ngã trước nhà tôi

- À, tại vì ba mẹ tôi đi công tác cả rồi, một tháng họ xuất hiện tại nhà nhiều lắm là 4 -5 lần, có khi không về … đêm ở nhà chán nên tôi đi dạo phố nào ngờ mắc mưa to, lại không quen biết ai nên cũng không có chỗ trú mưa, tôi cứ đi mãi đến khi không biết gì, tỉnh dậy đã thấy cậu rồi.

- Ừm … cậu ăn gì chưa

- Ừm … ừm… * ọt ọt * - bụng của hắn cũng đã biểu tình, mặt hắn bất chợt đỏ lên

- Hay cậu ở lại, tôi nấu cho cậu

- Ukm… vậy được sao

- Được tất

-Ừm … cảm ơn – nói hết câu thì Vũ đã đi xuống bếp. Còn Huy ngồi trên sofa, hắn bật Tivi lên xem chương trình gì gì đó. Cứ mặt cho cậu muốn nấu gì nấu, nghe sao mà thơm quá, cũng đành thôi chứ hắn đâu có biết nấu nướng gì, vô bếp chỉ được cái ăn hại.

Sau một hồi mày mò dưới bếp, cậu gọi hắn xuống dùng bữa, bây giờ trời cũng khá là tối. Hắn ăn như chưa từng được ăn, ăn như đói ba năm, nhìn hắn ăn cũng phát thèm… cũng phải, vì từ sáng đến giờ hắn có gì để ăn đâu, tên này xem ra cũng khá dễ thương đấy chứ….

Hắn ăn no nê cả… cậu nhìn hắn không nhịn cười được. Hắn hơi ngây người

- Cậu cười cái gì vậy

- Không … không … không có gì … hahaha – cậu cười không ngớt

- Sao lại cười – vẫn khuôn mặt ngây ngây ngáo ngáo đó

- ….. – cậu chỉ chỉ lên má , vẫn cười, cười và cười. Hắn lấy tay sờ lên má, thì ra có một hạt cơm còn dính trên má khiến hắn ta đỏ mặt cả lên, không dám nhìn cậu nữa

- Thôi thôi, tôi xin lỗi … ha … ha

- Ừm, trời cũng tối rồi, tôi về nhé

- Ừm, pp cậu

- Pp – nói rồi hắn cũng bước ra cổng, không quên chào cậu một lần nữa rồi ra về.

Trong nhà, cậu cũng không biết tại sao lại có một cảm giác thân thương đến như vậy, cảm giác như một người thân, như một thứ gì đó ấm áp lắm. Cũng đành cho qua, cậu thu dọn bát đĩa rồi lên phòng mà nghỉ ngơi. Hôm nay cậu không còn sợ như hôm trước, không hiểu tại sao cậu lại thấy bình yên, ấm áp lạ thường. Mà dù sợ đi nữa cũng đành thôi, hôm qua ngủ dưới sàn nhà một đêm, lại bị một cú đạp vào bụng, một cái va vào hông lưng bấy nhiêu cũng đủ mệt mỏi rồi,cộng thêm làm bữa ăn cho hắn nữa, mệt chồng thêm mệt…. Cậu leo lên giường, duỗi tay chân thật thoải mái, rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play