Hôm nay trời Sài Gòn bắt đầu bằng những cơn mưa, cơn mưa rào, mưa to, mưa
nhỏ cùng nhau rớt xuống. Những dòng người hối hả, những xe cộ vượt như
bay trong cơn mưa. Hôm nay trời mưa buồn. Đời tự muôn thuở tiếng mưa có
vui bao giờ … rốt cuộc thì tĩnh cũng đã tan vỡ đau thương. Ông Thanh và
bà Ngân đã ngồi trong xe đợi sẵn, Vũ và Lâm cũng nhanh chân bước vào xe. Anh sẽ là người đi cùng cậu sang Nga, có anh sẽ có người chăm sóc cho
cậu trong những năm ở nước ngoài … Chiếc xe lăn bánh, nhanh dần rồi lao
vút vào cơn mưa dai dẳng. Vũ vẫn buồn buồn, nhìn ra ngoài khung cửa
kính, những giọt nước mưa trên kính lăn dài rồi chạy ra khỏi tầm nhìn
cũng kéo theo những giọt nước mắt lăn dài. Đã mấy ngày nay cậu cô đơn,
khóc thầm trong tuyệt vọng. Nhìn những cánh hoa rơi trong mưa gió, lại
nhớ bao kỉ niệm thuở xưa, lại thương thay cho một số phận đau đớn. Biết
tìm ở nơi đâu một bóng hình năm cũ để khỏa lấp những nỗi trống vắng hư
hao trong kiếp người phiêu bạc ? Trong gió có những giận hờn, trong mưa
có những luyến tiếc, nhung nhớ về những tháng năm xưa cũ đã trôi qua một cách vô tình. Trong hoa thấp thoáng niềm ai oán xoát thương cho kiếp
người đa truân, cho những con người lắm sự đau thương, bi thảm …
Mưa nhỏ dần rồi cũng tạnh hẳn, bầu trời xua tan đi những đám mây xám xịt,
thay vào là những đám mây trắng bồng bềnh, bầu trời cũng trong xanh hẳn
ra, có vài tia nắng len lõi qua đám mây chiếu xuống trần những cái ấm áp nhất sau cơn mưa dài.
***
Vũ đã hoàn tất thủ tục, chỉ cần bước
qua một cánh cửa, cậu sẽ xa nơi này trong một thời gian dài. Bà Ngân
rươm rướm nước mắt, nói:
- Con qua đó phải giữ gìn sức khỏe, nhớ cố gắng học nha con ….
- Con đi mạnh khỏe nhé, ba với mẹ sẽ đợi con về. – ông Thanh xoa đầu đứa con của mình, ân cần hỏi han vài thứ rồi quay sang Lâm.
- Lâm con cũng nhớ giữ gìn sức khỏe và nhớ chăm sóc em nha con.
- Vâng ạ, ba mẹ ở nhà mạnh khỏe ạ …. – Lâm nói.
Hai người cùng xuất trình giấy tờ cần thiết để qua cửa, tuy nhiên, long Vũ
vẫn có gì đó lưu luyến, cứ quay đầu lại nhìn về phía xa xa. Lúc này ,
chỉ mong rằng có một bóng hình nào đó xuất hiện, chỉ chờ rằng họ sẽ đến. Đôi lúc, một sự hiện diện cũng đủ để nhớ khắp một thời gian dài … Cậu
lại thất vọng, bước qua cánh cửa. Bỗng nhiên đằng sau có tiếng nói thật
lớn:
- VŨ ! TRẦN HOÀNG VŨ ! DÙ EM CÓ GÉT ANH, CÓ HẬN ANH THÌ NAH CŨNG CAM LÒNG. EM HÃY NHỚ KÌ ANH CHỈ YÊU MÌNH EM, EM CÓ ĐI ĐÂU, TRỐN TRÁNH
ANH BAO LÂU THÌ TRÁI TIM NÀY MÃI CHỈ THUỘC VỀ EM !!!
- …. – cậu lại
một lần im lặng trong sự đau xót, chỉ mong đây là một giấc mơ. Vũ quanh
đầu không nhìn lại nữa, lặng lẽ bước đi lên máy bay trong nước mắt.
…
Chiếc máy bay đã cất cánh, Huy chỉ biết nhìn theo chiếc máy bay đi thật xa
trên nền trời xanh thẳm. Thôi rồi ta đã xa nhau, một người lại đau
thương như chết, một người lại ôm mối tình giữ nguyên vẹn trong lòng: “
Ăn năn không dứt, máu và nước mắt cả một đời. – Hận không thể trở về
giấc mộng ngày xưa cũ.” Bây giờ mỗi người mỗi ngã, biết tìm bóng hình
quen thuộc tại nơi đâu. Hỡi thế gian tình là gì mà mê luyến cả lòng
người, mà khiến cho đôi ta thề nguyện sống chết, khiến cho Nam Bắc hai
đàng biệt li. Cuộc đời có sinh ly tử biệt, có hợp có tan như vầng trăng
trên trời, có lúc tròn mà cũng có lúc khuyết. Người đến phương xa … có
còn nhớ cố nhân hay không ?
***
Chiếc máy bay xuyên qua từng tầng
mây trắng xóa, một bầu trời đầy nắng ấm áp. Tia nắng xuyên qua ô cửa
kính rọi vào khuôn mặt cậu khiến vài giọt nước mắt long lanh như hạt
ngọc. Đôi bàn tay cứ kiên trì lau nước mắt như những chú chim nhỏ bé
đang tha từng hạt cườm bay đi về phương xa. Từng kỉ niệm, từng hình ảnh
lại chạy ra trong đầu cậu, tất cả như hối hả, tất cả như xôn xao, cứ ùa
về như bão lũ. Vẫn là cả đồi cỏ xanh mướt, vẫn là từng câu chữ hẹn ước
nguyện thề. Nhưng tất cả đã là một quá khứ, một dĩ vãng đã xa xôi … Tiếc thay, cả một kiếp người không ai mãi sống cho một quá khứ, dù nó vàng
son hay đậm đà đến mấy thì cũng mãi là quá khứ. Cậu chỉ biết tự nhủ rằng mình phải sống cho hết mình, phải sống thật tốt, chỉ cần sống tốt là đủ rồi … Vô luận là làm gì, cũng chẳng bao giờ có thể quay trở về quá khứ. Cứ sống cho hiện tại là đủ rồi …
*** Moskva, ngày 30 tháng 12 năm 2020. ***
Hiện tại đang là màu đông, tuyết rơi trắng xóa trên những con đường. Những
hàng cây trơ trụi lại khiến người ta cảm thấy trống vắng trong lòng.Vũ
ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm vài hạt tuyết rơi trắng xóa. Cậu qua đây cũng đã được 2 năm, tuy vậy nhưng chưa lúc nào quên được hình bóng ấy,
chưa lúc nào quên được nụ cười khi xưa. Có lẽ, mãi mãi cũng không quên
được, cậu lại săm soi chiếc nhẫn ngày xưa, một giọt nước mắt rơi xuống,
không biết đây đã là lần thứ mấy cậu rơi nước mắt vì một người rồi. Bất
chợt, cậu tự hỏi:
- Nơi ấy có tuyết không ? Cố nhân !
Tuyết lạnh
nhưng tuyết đẹp đẽ và thanh khiết. Nó lại khiến con người ta nghĩ về một mái ấm gia đình, một sự sum họp vui tươi hay là một nỗi nhớ người xưa
da diết. Từng hạt tuyết rơi trắng xóa giăng mắc khắp nơi tạo nên một
không gian lạnh lẽo muôn trùng. Con người ta bình thản gạt đi sự ưu buồn của những hoài niệm đã xa, nhưng mãi cũng không quên được bởi vì nó đã
từng là một thứ không thể thiếu đối với bản thân …
Tuyết là đây, lạnh lẽo cũng là đây, ưu phiền, u hoài cũng chính đây. Là cái rợn ngợp trước sự bao la của đất trời vũ trụ. Là thấy mình nhỏ bé biết bap, như một
bông tuyết nhỏ nhoi trong trời đông lạnh giá.
Là một nỗi nhớ nhung
thầm lặng, da diết không nguôi đến cắt da cắt thịt một bóng hình. Nhớ
ngày nào còn vui vầy bên nhau, còn nói lời thề non hẹn biển, ước nguyện
trăm năm tình viên mãn, lúc đó không gì ấm áp bằng. Nay mỗi kẻ một
phương, mỗi người một ngã, ở nơi ấy, biết hay chăng người xưa đã quên
hay còn nhớ những tháng năm cũ hay không ?
Chỉ còn lại nơi đây một
màu trắng bao phủ khắp nơi. Một bức tranh u buồn, ảm đạm, lạnh lẽo, một
thứ gì đó bi lệ mà đau thương. Còn đâu những tháng ngày xưa cũ, còn đâu
những lúc quây quần tri kỉ, còn đâu những lời mặn mà tình cảm, tất cả
chỉ là hồi ức xưa …
Ánh điện trong phòng đã tắt hẳn và chiếc rèm cửa
cũng đã che khuất đi. Bây giờ trời đêm yên ắng lạ thường , chỉ nghe
tiếng gió thổi lao xao, hơi lạnh ngập tràn hết cả con đường, bây giờ chỉ còn một vầng trăng khuyết im phăng phắc. Ánh trăng cũng tan loãng vào
cái lạnh đến nỗi phai mờ đi ánh bạc lung linh. Không biết rằng … đã qua
bao ngày buồn tủi. Đã bao nhiêu ngày nhung nhớ tràn ngập nước mắt … “
Thời gian sẽ làm phai mờ đi quá khứ, nhưng mãi mãi cũng không xé toạc
được quá khứ.”….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT