Mặt trời đã le lói đằng phía rạng đông, hôm nay là một ngày chủ nhật bắt
đầu bằng những ánh bình minh cây xanh nắng gội. Những ánh nắng hiếm hoi
của ngày đông dài. Đường xá đã nhộn nhịp hẳn lên, tiếng xe cộ bóp còi
nghe inh ỏi, cùng với tiếng rao từ những gian hàng tạo nên một khung
cảnh bộn bề tấp nập.
Trong căn phòng vẫn có hai kẻ đang ngủ say vì
trận mây mưa tối qua. Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ, rọi thắng vào mặt
Huy, khiến anh cũng khó lòng mà ngủ tiếp. Anh khẽ thức dậy, uể oải vươn
vai sau một đêm ngon giấc, bỗng chốc anh nhìn qua Vũ, thấy cậu đang ngủ
say liền hôn lên má cậu một cái rõ kêu. Không ngừng ở đó, anh lại ve vãn cái thân thể trần truồng như nhộng kia, cậu như cảm thấy điều gì đó,
liền bật người dậy nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Tên biến thái. – cậu chằm chằm nhìn anh trong khi anh chỉ biết cười rồ lại khiến cậu càng phát hỏa.
- Haha … vợ anh dậy rồi hả ?
- Hứ. Tên đáng gét.
- Cứ gét anh hoài, hông sợ anh đi tìm người khác à ?
- Hừ, anh dám sao ?
- Hỳ hỳ.
- Còn cười, người ta động vào người anh nơi nào, em cắt luôn nơi ấy.
- Haha, đúng là vợ anh. Hết nói nỗi !!! – anh cười trong câu nói ngông nghênh của cậu rồi tiếp lời.
- Đi xuống nấu cơm đi vợ.
- Xuống em dạy nấu ăn cho nè !
- Thiệt hả ? – ánh mắt lóe lên hai tia sáng.
- Đi làm vệ sinh cá nhân trước đã.
- Biết rồi, vợ ạ.
Anh bỗng bế xộc người cậu lên, cùng nhau đi vào phòng vệ sinh. Tiếng cười
đùa râm rang cả căn phòng nhỏ, tiếng nước, tiếng cười hòa quyện tạo nên
một thứ vừa thực vừa hư, mong manh nhưng lại lung linh huyền ảo, pha
thêm một chút là sự yểu điệu, nhẹ nhàng và ấm áp của tình yêu …
Có
bao giờ bạn tự hỏi, chính bản thân mình đã thật sự yêu ai thật lòng và
bạn đã bỏ quên thứ gì hay chưa ? Vâng, xin thưa, nếu trái tim bạn đau
nhòi vì họ, nếu bạn buồn vì một ai đó, nếu bạn sẵn lòng yêu họ hơn chính bản thân mình hay là trao cả mạng sống của mình cho họ thì đấy cũng gọi là tình yêu. Tình yêu là thứ “ như thực như hư”, là chuyện muôn thuở
của đời người, chưa ai định nghĩa nó cho trọn vẹn cả, có người bảo nó
vừa có cay đắng, vừa có ngọt bùi, cũng đúng đấy. Có người lại bảo rằng
tình yêu là thứ đẹp nhất trên đời, khiến cho hai trái tim xích lại gần
nhau, khiến đôi lứa thề nguyện với nhau cho đến bạc đầu nghĩa phu thê,
cũng chả sai. Thật là vậy, yêu chính là cảm xúc của con người khi dâng
trọn cả trái tim, cả thể xác và tâm hồn mình cho đối phương … Vậy về
việc bỏ quên ? Bạn đã bỏ quên điều gì ? Phải chăng là những thứ lặt vặt
bị bạn bỏ quên khi qua thăm nhà bạn. Phải chăng là những đồng tiền bạn
để quên tại nơi ở cũ hay là chốn công sở. Không phải ! Những thứ đó cũng có thể nói là “ của đi thay người”. Bạn biết không, thứ bạn bỏ quên một cách tàn nhẫn chính là bản thân bạn, bạn đi yêu người để rồi trái tim
bạn nhói đau, để thân thể bạn tổn thương, trong khi bạn vẫn chạy đuổi
theo cái gọi là đơn phương, cái gọi là lụy tình. Tàn nhẫn quá !!! Trái
tim bạn, thân thể bạn đau nhói, có thể là bị hủy hoại một cách không
thương tiếc. Có khi nào bạn nằm ngủ mà đã thử suy nghĩ về những gì mình
đối xử với bản thân mình chưa, cái mà theo mình suốt cả cuộc đời, cái mà hình hài máu mủ của cha mẹ ban cho … Bởi vậy mới nói: “ tôi bỏ quên em
mất rồi …”
Huy cùng Vũ bước xuống cầu thang, vừa đi vẫn không ngừng
đùa giỡn, nói những chuyện bâng quơ, mông lung, đôi lúc lại là những
điều của tương lai, những hi vọng và khát khao của tình yêu. Mặt cậu đỏ
hết cả lên khi nghe những điều anh nói, vừa cảm thấy ngọt ngào, lại vừa
cảm thấy ngại ngùng e thẹn …
- Vợ dạy anh nấu ăn hả ?
- Uk uk, để
sau này anh nấu em ăn, em khỏe !!! – miệng nở một nụ cười như ánh trăng
non. Anh cũng như bị hút hồn trong nụ cười ấy, trời trăng mây gió cứ
xoay tròn, anh cũng nở một nụ cười như ánh ban mai. Vũ không nói gì nữa, chỉ kéo anh đi vào trong gian bếp.
Buổi học đầu tiên của anh bắt
đầu. Công việc thứ nhất đó chính là rửa rau củ quả và thái thịt. Anh vốn đã vụng về, vì vậy công việc thái thịt thì cái lại quá to, cái lại quá
mỏng khiến cậu nhịn cười không nổi, buông miệng một câu:
- Huy đại thiếu gia mà vụng về thế kia … Haha.
- Hừ, em dám trêu anh sao ? – anh lấy bàn tay đã lạnh cóng vì nước đặt
lên hai gò má của cậu, khiến cái lạnh xâm nhập cả lục phủ ngũ tạng, lạnh đến thấu xương thịt, cậu chỉ biết nhắm nghiền mắt kèm theo vài tiếng
hít hà. Không đùa giỡn nhiều, Vũ lại tiếp tục kéo anh vào công việc thứ
hai đó là nấu canh. Bếp lửa đã được bật lên làm ấm cả gian nhà bếp, cậu
bắt một xoong nước, vài phút thì nước đã sôi. Huy bắt đầu cho các thứ
vào, cậu lay hoay rồi bảo:
- Anh nêm gia vị mỗi thứ một ít, em đi tolet xíu nha.
- Biết rồi vợ. – Vũ bước vào tolet để mình anh lại nhà bếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT