Hôm nay anh đưa cậu đi học như những ngày trước kia, trời chỉ se se lạnh,
cậu luồng tay qua ôm eo anh, ấm áp thật. Con đường ngày thường hôm nay
bỗng như đổi mới, có vẻ như hơi ấm của tình yêu đã làm đổi mới nó, khiến cho cảnh vật cũng theo tâm tình mà biến đổi. Vạn vật trong đất trời chỉ là cái vô thường, chẳng qua là do tâm tính, tình trạng của con người mà cảm nhận nó là đẹp hay là xấu. Cũng như một trang giấy, tâm trạng của
con người sẽ quyết định vẽ ra trên trang giấy đó là cả một rừng hoa hay
chỉ là vết bẩn của mực đời. Huy khẽ nói qua với cậu:
- Em à.
- Gì vậy anh ? – cậu ngơ ngác nhìn anh.
- Ừm … anh không muốn thấy em qua lại với tên Phong đó đâu. – chắc chắn đang ghen.
- Em biết rồi, anh ấy chỉ xem em là em trai thôi.
- Ừm, vậy là tốt rồi. Anh hứa sẽ yêu em, sẽ không rời khỏi em. Dù cho
trên đời không ai cười với em, cũng có anh cười với em. Dù họ có quay
lưng với em, có đổi xử tệ bạc với em thì anh vẫn dành trọn cả đời để đối xử tốt với em. – Anh cũng không hiểu sao mà mình nói như vậy nhưng chắc chắn đó đều là lời tận đáy lòng.
- Hừ, tên này … không biết từ khi nào lại dẻo miệng đến thế. – cậu cuối người ngại ngùng.
- Anh nói thật mà. Anh nguyện sẽ đi cùng em đến chân trời góc bể, dù là
nơi lạnh nhất, dù có khổ ải thì đối với anh, có em thì sẽ là nơi an lạc
nhất. Anh không hối tiếc gì cả … Chỉ có một thứ làm anh vướng bận, em có biết là gì không ?
- Là gì ???
- Chính là em.
- Ơ … cái tên
này. – mặt cậu đỏ hết cả lên khi nghe anh nói vậy. Cũng phải, lời nói êm dịu như vậy, phát ra từ chính khẩu ngữ của người mình yêu thì ai lại
không thích. Lời ăn tiếng nói cũng được xem là một vũ khí bí mật có thể
cưa đổ, làm say mê bao nhiêu con người.
Huy chở Vũ vào trường, dưới
ánh mắt ngạc nhiên của bao người trong đó có cả nhỏ Anh với thằng Tùng.
Hai người mới bước vào lớp thì nhỏ Anh với thằng Tùng cũng nháo nhào
đến:
- Sao … sao … sao hai đứa bây ? – nhỏ Anh ngơ ngác.
- Ừ … hỳ hỳ. – cậu chỉ cười trừ.
- Mới giận đó đây, ngồi khóc dầm non dầm nước, mà bây giờ mặt mũi tươi rói. – thằng Tùng cũng không chừa.
- Hừ … im ngay. – cậu nói.
- Thôi đi hai đứa, chọc hoài. – anh cũng nói đỡ để tránh bớt phần nào.
Cả bốn người cười nói vui vẻ rồi cũng quay về chỗ ngồi để chuẩn bị cho
tiết học. Hôm nay vui thật, Vũ cứ cười suốt buổi dưới những trò đùa của
Huy cùng với những chiêu trò của nhỏ Anh và Tùng. Buổi học cũng chớm kết thúc, anh cùng cậu bước ra nhà xe đi về. Không chần chừ, Vũ leo thẳng
lên xe đến nỗi Huy cũng phải lúng túng vài giây, anh quay người nói với
cậu:
- Lớn rồi mà cứ như con nít.
- Vẫn là con nít mà … mới có 16 tuổi chứ mấy. – cậu cười cười, chu chu cái miệng trông thật dễ thương đến anh cũng xiêu lòng.
- Hừ, còn nói.
- Hihi … đi về thôi. – cậu vừa nói xong thì anh cũng lên xe đèo cậu về.
Bầu trời hôm nay đầy rẫy những đám mây xám xịt, chúng cuộn tròn lại rồi
lon ton bay đi, xếp chồng lên nhau như những con sóc đang nhảy qua lại
đùa giỡn. Hai bên đường là những chậu hải đường đang nở rộ vào mùa đông, sắc hoa đỏ có, vàng có, tím có, … làm nổi bật cả một chặng đường, đâu
đó lát đát vài cây mào gà với cái bông đỏ chóe như cái tên gọi, chúng là những con gà làm thức dậy cả khu phố khi đông về. Vũ ngồi sau chọc gẹo
anh đủ điều, nào là lấy tay vẽ lên lưng áo, nào là giật vài sợi tóc gáy
phía sau, đến nỗi nhiều lúc anh phải cáu gét bảo dừng lại nhưng bản tính trẻ con vẫn trỗi dậy, cậu vẫn cứ chọc Huy khiến anh cũng phải thua cuộc mà bỏ qua, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm. Đi một lúc thì cũng đến
nhà, Vũ nhảy vọt xuống xe rồi chạy vào nhà để Huy một mình dắt xe vào,
anh chỉ cười cười rồi lắc đầu. Anh bước vào nhà, theo Vũ lên phòng, vừa
vào thì cậu đã nằm ra giường, ngáp ngắn ngáp dài trông có vẻ mệt mỏi,
anh nói:
- Trưa nay ba mẹ không về hả em ?
- Không, ba mẹ đi làm, tối mới về.
- Ừm, em đi tắm rửa, thay đồ rồi đi với anh.
- Đi đâu.
- Đi qua nhà ra mắt ba mẹ anh.
- Ơ … ơ. – cậu hơi ngạc nhiên.
- Còn nằm đó, đi tắm mau lên.
- Dạ … dạ. – cậu ngoan ngoãn như một con mèo, liền xách đồ đi vào phòng
tắm. Tiếng nước chảy róc rách nghe thật êm tai, anh ngồi ra giường lắng
nghe những giai điệu cậu hát. Anh chợt nhớ sắp đến là sinh nhật của cậu
2/12, cũng nhanh thật vừa đúng kỉ niệm 4 tháng yêu nhau, không gọi là
quá ngắn, cũng không đủ dài, nhưng đối với tình yêu đồng giới thì 4
tháng yêu nhau cũng là một quãng đường tương đối vững chãi, một chặng
thời gian đủ để tin tưởng, yêu nhau cho đến dài lâu. Anh đang suy nghĩ
gì đó thì cậu bước ra, đầu tóc vẫn còn hơi ước ước, trên khuôn mặt vẫn
còn đọng lại vài giọt nước nhỏ li ti trông thật đáng yêu. Anh cười cười
bước đến hôn lên má cậu một cái “ chóc” rồi lấy đồ đi vào phòng tắm,
khóe miệng nở một nụ cười tỏa nắng. Vũ đứng đó, mặt hơi hơi ửng hồng rồi ngồi xuống giường, lấy laptap ra lướt facebook.
Một lát sau thì anh
cũng bước ra, trên người chỉ bán nude, quấn một cái khăn ở hông, còn
phần trên lộ ra những cơ thịt rắn chắc cùng với cơ bụng sáu múi. Vũ nhìn thấy tự dưng mặt đỏ cả lên, tuy không phải lần đầu thấy anh như vậy
nhưng vẫn cảm thấy kì kì, cậu liền lấy tay che đi khuôn mặt đỏ ửng của
mình. Anh cười gian xảo, bước đền cạnh cậu:
- Em yêu, sao che mặt lại rồi. – vừa nói, anh vừa gỡ hai cánh tay của cậu ra.
- Anh này, mặc đồ vô đi, kì chết được. – mặt vẫn chưa hết đỏ.
- Haha … em cứ đỏ mặt như thế rồi sau này anh sẽ chữa hết cái bệnh dỏ mặt này của em.
- Hừ, đáng gét.
Anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng nàn, lưỡi anh quấn quýt lấy lưỡi cậu,
chiếc lưỡi ma quái tung hoành khắp khoan miệng, Vũ cũng có phần đáp trả, khiến anh lại càng thích thú hơn. Một nụ hôn dài, anh buông đôi môi cậu ra, trước mặt anh có một quả cà chua đang chín mọng. Mặt cậu đỏ hết cả
lên, anh đưa tay véo má cậu một cái rồi chỉ cười cười bảo:
- Thay đồ đi rồi anh chở em qua nhà anh để ra mắt ba mẹ.
- Anh đi ra cho em thay đồ.
- Không, để anh thay đồ cho em. – chưa để cậu nói gì, Huy đã chạy đến tủ
quần áo, lục tung cả lên, chọn ra một bộ đẹp nhất. Anh liếc nhìn cậu rồi chạy đến đè lên người cậu, bắt đầu thay y phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT