Anh buông em ra … buông em ra. – cậu vùng vằn thoát ra khỏi cái nắm chặt ở đôi vai.

- Anh … anh nghĩ em yêu người khác, anh nghĩ em là loại người như vậy sao. Em … em gét anh, chúng ta chia tay. – Vũ đã khóc, nước mắt cứ lăn dài, cậu bước đi vào lớp trong tuyệt vọng.

- Vũ … Vũ …. – Huy gọi Vũ trong tuyệt vọng, anh làm gì thế này, anh đã gây ra chuyện lớn rồi, cậu sẽ không tha thứ cho anh mất. Huy hận chính bản thân mình, không hiểu vì sao mình lại nói như vậy … thật là. Anh thờ thẫn bước đi vào lớp.

Vũ chạy thẳng vào lớp, không quan tâm đến ai cả, cậu cố gắng chạy thật nhanh để không ai phát hiện mình đang khóc, đang đau buồn. Cậu chạy lên lớp, bước đến chỗ ngồi, hai đứa bạn thân thấy vậy liền xúm lại chỗ cậu. Nhỏ Anh hỏi cậu:

- Ê Vũ, mầy sao vậy, sao buồn thế kia ?

- Không … không có gì đâu …. – cậu lấy tay lau lau nước mắt, cố không cho hai đứa bạn thấy.

- Mày nói mau, bạn bè với nhau cả, mày không nói ??? Ok, từ sau này tao với Anh không là bạn với mày nữa. – Tùng quay sang nói với cậu rồi vờ bỏ đi.

- Khoan, đừng đi mà, tao nói …. – cậu níu áo của Tùng lại.

- Rồi, bây giờ nói tao nghe. – Tùng hạ giọng nhỏ nhẹ với cậu, nhỏ anh cũng vỗ vai cậu an ủi.

- Chuyện là vầy … abc …xyz… fgh ….

- À … à, thôi tao hiểu rôi. Tùy mày thôi, yêu cũng tốt, không yêu cũng tốt, dù sao đi nữa ngày tháng sau này nhất định phải sống cho tốt vào, đừng có ngồi mà khóc lóc mãi như thế. Nghe rõ chưa ? – Tùng an ủi cậu.

- Ukm ukm, đúng đó, sau này mày sống cho tốt, dù sao cũng còn có hai tụi tao mà. – nhỏ anh cười hiền với cậu.

- Um … um – Vũ lấy tay lau nước mắt, cậu cười một cái trông thật dễ thương. Nói cũng phải, đau buồn chỉ thêm khổ thân, chỉ thêm hành hạ thể xác, cậu nhất định phải sống tốt, còn gia đình, bạn bè, người thân nữa … Trống đánh vào lớp đã điểm lên, hai đứa kia cũng an tâm mà quay về chỗ ngồi. Vũ ngồi đấy chợt nhìn qua không thấy Huy đâu cả.Cứ như vậy, đã hơn mấy tiết học trôi qua, cậu cứ nhìn về phía cửa lớp, trong tim chợt nhói đau. Chật, cậu lại nghĩ đến anh rồi, không được, càng nghĩ càng đau thêm thôi.

Buổi học kết thúc, Vũ lấy xe ra về, hôm nay lòng cậu trống rỗng, như có ai đó đang bóp ngẹt đường thở khó thở quá … cậu đạp xe đi trên đường trong vô thức, luôn suy nghĩ về anh. Không biết tại sao lại yêu sâu đậm đến như thế, không hiểu tại sao lúc nào cũng nghĩ về đối phương một cách vô thức như vậy. Nước mắt lại rơi, không hiểu vì sao nó cứ rơi mãi, vì anh mà bao nhiêu lần mắt phải thấm lệ buồn, vì anh mà cậu đau thương nhiều quá…. Ai cũng vậy, chỉ mong sao yêu nhau, nắm tay nhau đi đến cuối con đường, kể cả cậu cũng vậy: “ Hai tay bưng dĩa muối gừng/ Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau.” Trời nổi gió, lạnh quá, gió thổi rì rào qua các cành cây trơ trụi, phải chăng thiên nhiên cũng muốn trêu con người, gió thổi lạnh như sát muối vào vết thương lòng Vũ, khiến cậu đau lại càng thêm đau, buồn lại càng buồn thêm. Kèm theo gió là những cơn mưa phùn, cậu vội nhanh chân đạp xe về nhà nếu không sẽ ngã bệnh mất thôi …

Vũ về đến căn nhà thân thuộc, trên người hơi lấm tấm vài giọt mưa, hôm nay cậu cũng chỉ có một mình. Cậu bước đi thờ thẫn về phòng, nằm bệch xuống giường …. Nước mắt … nước mắt lại rơi … vẫn là hình ảnh đó, hình ảnh của anh, bóng dáng của anh cứ hiện ra trong đầu cậu. Cậu ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi, trong vô thức, bất giác cậu gọi tên anh trong giấc mơ ….

Còn Huy … từ lúc đó, anh chạy đi mất, chạy mãi đến một quán bar, gọi một chai rượu thượng hạng, uống, uống mãi, uống cho quên đi tất cả. Nhưng càng uống lại càng uống lại càng nhớ rõ, nhớ đến con người mang tên Trần Hoàng Vũ, càng uống lại càng tỉnh, càng cảm thấy hối lỗi. Để rồi tự vấn bản thân mình rằng: chính mình đã làm điều gì vậy, mình đã để mất em ấy một cách ngu ngốc đến thế sao … Nước mắt anh khẽ rơi, đâu phải là công, là top, là seme thì không biết khóc, ai cũng là con người, cũng có lúc yếu đuối như vậy thôi ….

*** Sáng hôm sau ***

Vũ đến trường một mình trong bộ dạng thất thần, hôm nay trời sao mà lạnh đến thế như rằng thiên nhiên cũng muốn trêu ghẹo con người, gió thổi vù vù muốn quật ngã các cành cây trơ trụi, hôm nay chỉ mình cậu chống chọi với cái lạnh kia, chỉ mình cậu cố sức đạp đến trường… Đến bây giờ cậu mới hiểu cảm giác của anh, bao lâu nay, anh vẫn ngồi đấy đưa đón cậu thường ngày … nhưng chưa bao giờ anh phàn nàn gì cả… Đến lớp, hình bóng quen thuộc ngày nào cũng không thấy đâu, Vũ buồn buồn đi ra ngoài ngồi trên bậc lang cang dài lại càng thấy cô đơn, lại càng thấy bản thân yếu đuối, nhỏ bé thế kia giữa dòng đời rộng lớn, vô định … Vũ ngồi thẫn thờ ở đó, bỗng nhiên cậu cảm thấy có một ai đó đang đứng bên cạnh cậu, nhìn qua mới biết đó là Văn Phong, anh ta mới hỏi chuyện:

- Nhóc có chuyện buồn à ?

- Um …um …. – cậu gật gật đầu rồi lại lắc đầu.

- Em với Huy giận nhau à …

- Um … um …. – cậu không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

- Anh nói cho em nghe chuyện này nhé ….

- Anh nói đi. – giọng cậu vẫn hơi buồn buồn

- Anh thật sự rất yêu em, yêu từ lúc em bước lên sân khấu thì anh đã để ý đến em, anh tặng em sợi dây chuyền, anh giả vờ đụng trúng em, tất cả đều chỉ muốn làm quen với em, tất cả chỉ muốn yêu em, em cho anh một cơ hội được không ? – nói rồi Phong nắm lấy tay Vũ, nhưng cậu chần chừ rồi rụt tay lại.

- Em … em … em không biết ! – cậu vô thức không còn gì để nói.

- Thôi được … anh sẽ đợi, thời gian sẽ chứng minh tình cảm anh dành cho em .... – nói rồi Phong bước đi, ánh mắt vấn ánh lên một tia hi vọng.

- ….. – Vũ vẫn im lặng, ngồi đó thẫn thờ. Thật ra cậu không cảm nhận được sự ấm áp, hay tình yêu trong cách Phong đối xử với cậu, bởi vì cậu có yêu anh ta đâu … người cậu yêu thật sự là Huy, mãi mãi vẫn là người đó in khắc sâu trong lòng cậu … Người ta thường bảo tình yêu của tuổi học trò chỉ là sự thích hay chỉ là say nắng nhất thời, nó sẽ không tồn tại lâu dài, tuy nhiên đâu phải lúc nào cũng vậy, có nhiều lúc sự say nắng nhất thời đó lại là mối gắn kết bền lâu, lại là sợi tơ hồng đẹp nhất thế gian. Ai cũng vậy, chỉ mong sao tình đầu và sẽ cũng là tình cuối. Vũ đứng dậy lặng lẽ đi vào lớp, các tiết học lại bắt đầu trôi qua … Hôm nay Huy vẫn không đến lớp, Vũ vẫn nhìn qua chỗ của anh, lại nhớ đến hình dáng đó, nụ cười đã hút hồn cậu ngay từ thuở xưa. Nước mắt lại rơi, cứ thế mà các tiết học cứ chầm chậm trôi qua, con tim cậu cũng nhói đau mấy lần khi nghĩ về anh …

Cuối giờ, Vũ bước đi ra về trên khuôn mặt vẫn thoáng hiện một nỗi buồn lớn. Cậu đang dắt xe ra cổng thì Phong chạy đến cạnh cậu, anh khẽ nói:

- Tối nay em đi dạo phố với anh nhé, anh sẽ qua nhà rủ em đi.

- Um … um … cũng được. – cậu cũng muốn đi ra ngoài dạo cho khuây khỏa, cho vơi đi nỗi buồn một phần nào.

- Thật hả … vậy tối anh sẽ qua nhà rủ em đi.

- Ukm ukm, thôi em về đây.

- Pye em.

Cậu lên xe ra về, trong lòng không một chút bận tâm. Mặc kệ tất cả, chuyện gì đến sẽ đến, chuyện gì đi sẽ qua đi, con người luôn theo quy luật của tự nhiên mà phát triển, không thể sống hoài sống phí trong quá khứ, không thể chìm ngập trong nỗi đau thương như vậy mãi … Nói thì nói vậy, ai cũng có thể giác ngộ ra điều đó, nhưng con người chứ không phải là thần thánh, cũng chỉ là người trần mắt thịt cũng có thất tình lục dục, có một số người cứ sống mãi trong cái quá khứ cứ như sa vào hố cát lún, càng lâu thì càng lún sâu hơn. Cũng có người biết thoát khỏi quá khứ, tìm đến một cái gọi là hạnh phúc mới, có thể liều mình đánh cược với cuộc đời, bước ra khỏi vũng lầy.

Vũ về nhà, lặng lẽ đi lên phòng, hôm nay cậu cũng chả có tâm trạng ăn trưa. Không hiểu vì cái gì, vì sao mà lại mất ăn mất ngủ như thế … phải chăng lại vì anh … Cậu nằm bệch ra giường, vì mệt quá mà ngủ thiếp đi. Bất chợt xuất hiện trước mắt cậu là một bầu trời xanh cao vời vợi, nắng ấm tỏa khắp nơi, vội bật người dậy mới thấy mình đang nằm trên một cánh đồng cỏ xanh rì trải tận đến chân trời xa. Bỗng nhiên, từ đằng xa có một chàng trai chạy đến, ôm Vũ vào lòng, cậu bất giác đưa tay ôm lại anh ta … là Huy. Chưa kịp để cậu nói gì, anh đã thỏ thẻ bên tai:

- Em đi với anh.

- Đi đâu cơ ? – cậu ngơ ngác.

- Đi tìm HẠNH PHÚC CUỐI TRỜI XA. – nói rồi anh đưa tay ra.

- Ơ … ơ …. – cậu đưa tay của mình ra nắm lấy bàn tay anh. Bất chợt tất cả các hình ảnh từ anh, từ bâu trời, nắng ấm, đồng cỏ xanh biến mất. Cậu cố với tay đến anh nhưng không, xung quanh chỉ là màn đêm tối … Vũ vội bật người dậy, trán toát mồ hôi, thì ra đó chỉ là mơ. Cậu ngồi thu mình lại, khóc thút thít, tại sao lại là anh, tại sao đến mơ cũng là về anh, tất cả đều là hình bóng của anh … Ngồi đó khóc một hồi lâu, nhìn qua đồng hồ mới biết bây giờ là 5h chiều, cậu liền vội đi chuẩn bị đồ ăn tối. Bật bếp lửa lên, hơi ấm của nó tỏa ra khắp gian bếp, bấy nhiêu cũng đủ để cậu nhớ đến những ngày anh ăn cơm cùng cậu, những ngày anh trêu gẹo cậu tại đây… Cậu khẽ lắc lắc đầu xua tan cái hình ảnh đó đi, chú tâm vào việc nấu ăn. Nấu đồ đã xong hết, cậu về phòng lấy đồ đi tắm. Hôm nay trời lạnh lắm, cậu với tay bật vòi nước nóng, những tia nước chảy lên đầu, xuống má, đến cổ, len lỏi đến từng da thịt, ấm lắm, tuy nhiên cũng không đủ để sưởi ấm cái lạnh của sự cô đơn của cậu lúc này…

Vũ bước ra khỏi phòng tắm, đi xuống cầu thang thì thấy ông Thanh và bà Ngân cũng đã về đến nhà. Thấy con hơi buồn, ông gặn hỏi:

- Thèn Huy đâu mà con buồn thế kia ?

- …. – cậu không nói gì, chỉ lắc lắc đầu rồi đi xuống nhà bếp dọn đồ ăn. Một chặp sau mới nói vọng lên:

- Ba, mẹ xuống ăn cơm. – ông Thanh cũng bước xuống ngồi vào bàn ăn. Bữa cơm diễn ra trong im lặng, có đôi lúc bà Ngân nhìn thấy đứa con của mình mắt đã rưng rưng lệ, trong đầu bà cũng đoán đâu đó là hai đứa giận nhau, hay cải vã nhau là chuyện thường trong tình yêu. Một lúc sau thì cậu buông đũa, xin phép lên phòng khách… Vũ ngồi trên sofa trong bộ dạng thất thần, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa “ bing boong ! bing boong.”, cậu đứng dậy bước ra:

- Ra ngay, ra ngay. – vừa mở cửa ra thì đã thấy Văn Phong đứng ngoài đó. Anh cười với cậu.

- Đi thôi.

- Um … um… anh đợi một xíu. – cậu quay vào trong nói vọng xuống dưới nhà.

- Ba mẹ ơi, con đi dạo chút nha.

- Ừ … đi sớm về sớm nghen con. – bà Ngân lay hoay dọn bàn ăn.

- Đi thôi. – cậu quay người nói với Phong.

Cậu vừa đi vừa nghe anh nói nhiều chuyện về con người, về gia đình anh, và cũng có đôi lúc anh nhắc về cậu. Gió thổi mang theo hơi lạnh đến buốt da buốt thịt, thấy cậu hơi run run trong chiếc áo khoác mỏng, anh kéo cậu lại gần nhưng cậu lại ngại mà đẩy ra. Con đường nhuộm màu vàng nâu bởi các ánh điện, nhìn qua ánh đèn có thể thấy những giọt mưa li ti bay bay trông thật đẹp mắt. Anh nhìn qua cậu:

- Vũ à.

- Gì vậy ? – giọng cậu vẫn hơi buồn buồn.

- Em vẫn còn buồn sao ?

- Um … um …. Vẫn còn chút chút. – cậu cuối gầm mặt xuống.

- Người đó không thương em, vậy anh thương em được chứ ? Tại sao em cứ buồn như vậy, anh đau lắm em biết không ? Anh xin em cho anh một cơ hội được không ? – đôi mắt Phong ánh lên hai tia hi vọng, hi vọng nhỏ nhoi. Cậu cũng cảm thấy hơi nhẫn tâm, nhưng không được, yêu là yêu, chứ không phải yêu là vì thương hại.

- Em … em … em xin lỗi, em không thể tiếp nhận tình cảm anh dành cho em. Nhưng em tin chắc rằng sẽ có người tốt hơn em đang chờ anh phía trước, ta không thể làm tình nhân nhưng ta có thể làm bạn. – cậu hạ giọng, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

- Anh … anh … thôi được rồi, em không đồng ý cũng không sao. Nhưng phải hứa với anh là không được buồn như vậy nữa. – anh đưa ngón tay út ra, ý bảo cậu ngoéo tay hứa.

- Ukm ukm … em hứa với anh. – cậu đưa ngón tay út của mình ngoéo với tay của anh, cười tươi một cái xua tan mọi muộn phiền.

- Cũng khuya rồi, ta về thôi.

- Um um …. – cậu đi cùng anh bước ra về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play