CHƯƠNG 6: NGỰ ĐIỂM PHÒNG

.

Cám ơn NanaYJ  và Yamiryu  và mauxanhvamauhong đã góp ý chỗ mình không biết.

.

Sáng sớm hôm sau, Lâm má má đã thức dậy. Tây Ly cung cách nơi này khá xa, nàng phải nắm chặt thời gian mới được.

 

“Lâm má má, ngài hôm nay thức sớm như vậy a!” Ngọc Sương thức tương đối sớm, nhìn thấy Lâm má má liền tiến lên hành lễ.

 

“Đúng vậy, hôm nay trong cung phân công tân nhân, ta muốn đi lĩnh một người trở về. Ta đi đứng chậm, sớm một chút đi qua thì tương đối hảo.” Lâm má má nói. Ngày hôm qua thu một số bạc lớn như vậy, nếu làm ra sai lầm, nàng cũng không biết công đạo với vị kia như thế nào.

 

“Tân nhân, ngài không phải nói năm nay không chuẩn bị nhận người tiến vào sao?” Ngọc Sương hỏi.

 

Lâm má má nghĩ nghĩ sau đó nói cùng Ngọc Sương, “Ngươi ngày hôm qua cũng nhìn thấy, Nguyên Phúc công công tới tìm ta. Kỳ thật là nhờ ta chiếu cố bà con xa của hắn, muốn người đó đến nơi này của chúng ta. Nguyên Phúc là hồng nhân bên người Thái tử điện hạ, ta cũng không thể cự tuyệt . Việc này, ngươi tự mình biết là được, cũng đừng nói với những người khác. Sau này, ngươi cũng giúp ma ma chiếu cố y một chút.”

 

“Biết , ma ma, ta sẽ không nói lung tung .” Ngọc Sương cũng biết Lâm má má tín nhiệm nàng, hồi đáp.”Ma ma người dùng đồ ăn sáng không?”

 

“Không còn kịp rồi, chờ ta trở lại rồi nói sau. Ngọc Sương, ngươi giúp ta đem phòng bên cạnh ta chỉnh lý một chút, đem đệm chăn đều đổi mới . Lần này tới là một song nhi cung thị, không thể ở cùng các ngươi.” Ngọc Sương cùng Ngọc Lang còn có Ngọc Linh ở một phòng , tuy rằng vẫn còn một cái giường ngủ, nhưng hiển nhiên là không thích hợp ở cùng một chỗ với các ngươi”.

 

“Dạ. ma ma ngài mau đi đi, ta sẽ thu thập xong .”

 

Thời điểm Lâm má má đến Tây Ly cung là vừa qua khỏi giờ Thìn. Dọc theo đường đi nàng muốn ngừng cũng không dám ngừng.

 

“Lâm má má ngài như thế nào lại đây.” Tịch ma ma tiến lên đỡ lấy nàng. Nàng có biết Lâm má má .

 

“Ta biết người ở nơi  này là do Tịch ma ma quản lý, ta chuẩn bị đến chọn một người trở về, ở chỗ của ta gần đây hơi nhiều việc. Hơn nữa người từ chỗ của Tịch ma ma đi ra đều nhất định là hảo .” Lâm má má hướng Tịch ma ma khen tặng.

 

“Ha ha người nào không biết Lâm má má ngài a, ngươi chỉ cần phái người tới nói một tiếng là được rồi. Ta sẽ trực tiếp đem người đưa qua , đâu  cần ngươi phải tự mình tới như vậy a.” Tịch ma ma biết Lâm má má là trong cung Hoàng hậu nương nương, không dám đắc tội, vội vàng cười nói.”Ta đây còn chưa có bắt đầu phân công, Lâm má má ngài trước chọn đi.”

 

“Như vậy có tốt không? ha ha.” Lâm má má cũng không khách khí, nhìn ba hàng cung thị phía sau Tịch ma ma.

 

Lâm Gia Bảo nhỏ con nên được xếp ở đầu hàng. Kia là đôi mắt to ngập nước, cùng một đôi má lúm đồng tiền thực dễ nhận ra. Tịch ma ma thấy Lâm má má vẫn luôn nhìn Lâm Gia Bảo liền nói.

 

“Nơi của Lâm má má chính là một chỗ tốt a, nếu được chọn thật sự là có phúc.”Lâm má má chỉ vào Lâm Gia Bảo và những người kia nói “Từng người các  ngươi nói tên của mình, bao nhiêu tuổi rồi.”

 

“An Bình từ ngươi bắt đầu đi.” Tịch ma ma sắp xếp nói.

 

Rất nhanh liền đến phiên Lâm Gia Bảo, “Nô tài Lâm An Trúc, năm nay 12 tuổi.” Lâm Gia Bảo hiện tại bị cải danh thành Lâm An Trúc. Tất cả tên bọn họ đều bắt đầu là chữ An.

 

“Cũng họ Lâm a, thật là có duyên! Ngươi có biết trù nghệ?” Lâm má má hỏi.

 

“Hồi ma ma, ta biết một chút.” Lâm Gia Bảo đáp.

 

“Ha ha, vậy chọn người này đi. Ta cũng không kén chọn lắm.  Tịch ma ma, chậm trễ ngươi lâu như vậy, ngươi tiếp tục an bài đi.” Lâm má má ngoắc Lâm Gia Bảo lại đây.

 

“Không có việc gì, không chậm trễ, Lâm má má có cần  chọn thêm một người nữa không?” Tịch ma ma gợi ý.

 

“Không cần, ta còn có việc, giờ ta trở về. Ngươi chắc cũng vội .” Lâm má má khoát tay.

 

“Lâm má má, ngài đi thong thả a.”

 

Tịch ma ma đăng ký nơi Lâm An Trúc đi, bảo hắn theo Lâm má má. Nhóm cung thị còn lại đều hâm mộ cùng ghen tị mà nhìn bọn họ rời đi.

 

Ra khỏi Tây Ly cung, Lâm má má cẩn thận đánh giá Lâm An Trúc đang đi theo nàng, “An Trúc, ngươi vốn tên gọi là gì? Là người ở nơi nào a? Nhà ở chỗ nào?”

 

“Hồi ma ma, nô tài vốn tên là Lâm Gia Bảo, là người Phái Huyền, nhà ở  Lâm gia thôn”. Lâm Gia Bảo hiện tại gọi Lâm An Trúc , nhưng hắn vẫn thích tên mà cha mẹ đặt cho hắn. Bất quá Tịch ma ma nói gọi là An Trúc thì lịch sự tao nhã dễ nghe.

 

“Gia Bảo a, là một cái tên rất hay. Bất quá, trong cung có quy củ, về sau chỉ có thể gọi An Trúc .” Lâm má má đối chiếu tin tức, xác nhận người là không sai.

 

“An Trúc hiểu được .” An trúc nhu thuận mà gật đầu.

 

“Thật ngoan! Ngươi cũng đừng sợ, ngươi xem, chúng ta đều họ Lâm, coi như là có duyên phận . Chúng ta hiện tại đi đến ngự điểm phòng ở Vĩnh Thọ cung, là địa phương chuyên môn làm điểm tâm cấp Hoàng hậu nương nương, mỗi ngày sự tình cần làm cũng không nhiều lắm. Ở chỗ đó sẽ có ba cung nữ cùng ngươi đồng thời làm việc, đều là những người thực hảo ở chung.”

 

“Ma ma, ta sẽ hảo hảo học, nghiêm túc làm việc .” Lâm Gia Bảo ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn cam đoan.

 

“Ân, hảo hài tử.” Lâm má má sờ sờ đầu của hắn.

 

Đi qua một quảng đường thật dài, Lâm má má mang theo Lâm Gia Bảo đi tới phòng bếp ngự điểm phòng.

 

“Lâm má má ngài đã về rồi.” Ngọc Lang tiến lên phía trước nói, ánh mắt nhìn nhìn Lâm Gia Bảo ở phía sau ma ma.

 

“Ma ma, ma ma, đây là người mới tới sao?” Ngọc Linh cũng tò mò hỏi.

 

“Phải , đây là An Trúc, cung thị mới tới ngự điểm phòng chúng ta.” Lâm má má đối với Lâm Gia Bảo bắt đầu giới thiệu, “Đây là Ngọc Sương, Ngọc Lang, Ngọc Linh.”

 

“Ngọc Sương tỷ tỷ hảo, Ngọc Lang tỷ tỷ hảo, Ngọc Linh tỷ tỷ hảo.” Lâm Gia Bảo nhất nhất hướng các nàng vấn an.

 

“Ha ha, ta rốt cục không phải là nhỏ nhất . An Trúc, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngọc Linh hỏi.

 

“12 tuổi .” Lâm Gia Bảo giương một đôi mắt to, nhìn về phía Ngọc Linh.

 

“12 tuổi a, ngươi thật nhỏ thật đáng yêu a! Nha, ngươi còn có má lúm đồng tiền nha.” Ngọc Linh nói xong còn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

 

“Hảo , đừng khi dễ người mới, đi làm việc đi. Ngọc Sương ngươi trước mang An Trúc đi đến phòng của hắn cất  đồ đạc, dàn xếp hảo.” Lâm má má đối Ngọc Sương phân phó.

 

“Dạ.”

 

Ngọc Sương mang theo Lâm Gia Bảo ra phòng bếp, đi tới ốc xá phía sau. Đem hắn đưa đến một gian phòng đơn.

 

“Sau này, đây sẽ là phòng của ngươi. Ngươi trước đem đồ vật cất kỹ, nhìn xem còn thiếu những thứ gì thì nói với  ta?”

 

Lâm Gia Bảo nhìn phòng của hắn, phòng cũng không lớn, nhưng thực sạch sẽ. Trong phòng có một cái  giường nhỏ cùng một cái tủ quần áo. Cạnh cửa sổ còn có một cái bàn cùng một cái ghế. Mấy loại gia cụ này đều có hoa văn xinh đẹp, những thứ đồ vật khác cũng thực đầy đủ, đệm chăn cũng đều là mới . Lâm Gia Bảo vui vẻ mà nói rằng:

 

“Phòng thực hảo , không thiếu .”

 

“Vậy ngươi đem đồ vật cất kỹ, ta sẽ mang ngươi làm quen một chút hoàn cảnh nơi này.”

 

Ngọc Sương nói xong, đối An Trúc  nhu thuận cũng thực thích. Sau khi quen thuộc hoàn cảnh, Lâm Gia Bảo cùng Lâm má má và các nàng đồng thời dùng ngọ thiện.  Nơi này, ngọ thiện cũng thực phong phú , có một một món mặn ba món chay, hương vị cũng thực hảo.

 

“Nơi này của chúng ta có phòng bếp, đều là tự mình đi đại trù phòng lĩnh nguyên liệu nấu ăn trở về làm . Không giống mấy cung khác, đồ ăn lĩnh trở về đều bị thiếu .” Ngọc Linh đắc ý nói.

 

“An Trúc  ngươi ăn nhiều một chút a.” Ngọc Sương gắp cho An Trúc  thêm chút thịt.

 

“Ân ân, cám ơn Ngọc Sương tỷ tỷ.” Lâm Gia Bảo quai hàm tắc nghẽn, hai má phình to , cố gắng nói lời cảm tạ.

 

Mọi người nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn đều nở nụ cười.

 

Buổi chiều, Lâm Gia Bảo liền vào ngự điểm phòng. Tẩy sạch tay, ở một bên nhìn Lâm má má làm điểm tâm. Lâm má má trước hết để cho hắn nhìn, cũng không bảo hắn động thủ. Một bên làm còn một bên cùng hắn giảng giải. Ngọc Lang kéo Ngọc Sương qua một bên,

 

“Ngươi xem, An Trúc  mới đến một ngày liền được coi trọng hơn ngươi”

 

Ngọc Lang từ trước vốn rất ghen tị việc Ngọc Sương có thể được Lâm má má trực tiếp dạy làm điểm tâm. Nhưng không có biện pháp, Ngọc Sương có thiên phú làm điểm tâm hơn nàng nên nàng cũng tương đối tin phục. Nhưng song nhi này mới ngày đầu tiên tới đã được mọi người thích, Lâm má má cũng rất xem trọng, nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt An Trúc  kia thật chướng mắt.

 

Ngọc Sương biết tính tình Ngọc Lang tranh cường háo thắng, cũng không để ý tới việc nàng châm ngòi. Chuyên tâm làm chuyện của mình. Ngọc Lang thấy Ngọc Sương không thèm nhìn nàng, hừ một tiếng.

 

Lâm má má đang làm ngưu nhũ cao. Ngọc Linh ở một bên trợ thủ. Lâm Gia Bảo cũng đứng ở một bên dụng tâm mà nhìn, nghiêm túc ghi nhớ các bước chế tác. Trước đem lòng đỏ, lòng trắng trứng gà tách ra. Sau đem đường cát để vào. Đánh/ khuấy cho đều tay đến khi tan hết. Tiếp tục lấy ngưu nhũ để vào lòng đỏ trứng quấy đều. Để muối vào lòng trắng trứng giảo đánh trong chốc lát. Để đường cát vào 2 phần đánh đến phát phao. Sau đó lấy lòng trắng trứng cho vào phần lòng đỏ trứng, rất nhanh quấy đều, không thể hoa vòng. Trong khuôn hoa của ngưu nhũ cao phết một lớp dầu, sau đó lại quét một vòng đường cát. Đổ trứng vào khuôn đến khi đầy tám phần, dùng ngón cái vẽ một vòng tròn quanh khuôn bánh.  Chưng ở trong ***g hấp hơn một khắc đồng hồ là có thể dùng.

 

 

“Nhìn hiểu được không? Cũng không khó lắm, làm nhiều lần sẽ quen. Đây chính là món điểm tâm mà Hoàng hậu nương nương yêu nhất, thường xuyên phải làm .” Lâm má má nói với An Trúc .

 

“Ân, đều nhớ kỹ .” Lâm Gia Bảo gật đầu.

 

Trong không khí ở phòng bếp tràn ngập mùi sữa thơm của ngưu nhũ cao, trong chốc lát đều chín hết. Ngọc Linh lấy ra đặt trên bàn để cho nguội, sau đó cẩn thận lấy ra khỏi khuông.

 

“Thời điểm lấy ra khỏi khuông phải cẩn thận, không thể làm hư. Giống như cái này, bị thiếu một mảnh nên không thể trình lên được. Nhất định phải dâng lên cái có hình dạng đầy đủ xinh đẹp.” Ngọc Linh cầm một cái bánh bị thiếu một mảnh cho y nhìn, “Giống như cái này, hình  dáng không dễ nhìn nên chúng ta có thể ăn, ha ha. Nơi này của chúng ta rất tốt phải không!?!” Nói xong liền nhét vào miệng An Trúc.

 

“Ngươi đừng nghe Ngọc Linh nói bừa. Tất cả các nguyên liệu nấu ăn đều có hạn ngạch . Nếu làm chuyện xấu nhiều thì không được .” Lâm má má cười, đính chính lại.

 

“Thơm quá, thực mềm, ăn ngon thật.”

 

Lâm Gia Bảo lập tức liền yêu thích món điểm tâm nồng đậm mùi sữa này. Ánh mắt cong cong thành một cái tuyến. Lâm Gia Bảo nghĩ nếu học được, về sau xuất cung có thể làm cho  người nhà ăn, bọn họ nhất định cũng sẽ thích .

 

Cứ như vậy, Lâm Gia Bảo dần dần thích ứng sinh hoạt trong cung. Hắn thực may mắn có thể ở ngự điểm phòng. Ma ma đối hắn thực hảo, các cung nữ tỷ tỷ đối hắn cũng thực chiếu cố.

 

Bất tri bất giác ở trong cung đã có hơn nửa năm, trong nửa năm này, hắn đã học làm vài loại điểm tâm. Lâm má má thường xuyên mang theo hắn đi đến chỗ của Hoàng hậu nương nương để đưa điểm tâm. Có mấy lần còn được thưởng ngân. Có đôi khi gặp được Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử. Thái tử điện hạ đặc biệt thích ăn điểm tâm, hơn nữa thực hào phóng, mỗi lần đều có thưởng. Lâm Gia Bảo đều để dành, đặt ở trong ví thêu mà nhị tỷ cho hắn. Hiện tại mỗi tháng còn có một lượng bạc tiền tiêu vặt, Lâm Gia Bảo tính toán chờ khi hắn xuất cung, nhất định có thể có được một số tiền lớn , trở về có thể xây cái nhà lớn hơn. Người một nhà đều ở cùng một chỗ, ngẫm lại cũng rất vui vẻ. [Y-H: người ngoan nên ước mơ cũng giản dị (^_^)]

 

“An Trúc , xếp xong chưa, đi thôi” Lâm má má hỏi.

 

Nửa năm qua, Lâm má má đối với biểu hiện nhu thuận của An Trúc  là thực vừa lòng . Sau khi được vị nào đó nhắc nhở, hiện tại mỗi lần đi đưa điểm tâm, nàng đều mang theo An Trúc .

 

“Hảo , ma ma” Lâm Gia Bảo đậy lại thực hạp, trả lời.

 

“Hảo, Ngọc Sương đi cùng ta .  Ngọc Lang cùng Ngọc Linh lưu lại.”

 

Lâm má má công đạo một chút sau đó mang theo Ngọc Sương cùng An Trúc  đi khỏi.

 

“Ma ma hiện tại càng ngày càng bất công , mỗi lần đều mang An Trúc  đi đến chỗ của Hoàng hậu nương nương.” Ngọc Lang ghen tị. Nàng nghe nói đến đó có thể thường xuyên gặp Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử.

 

“Dù sao mỗi lần được ban thưởng thì đều chia cho chúng ta là được rồi!” Ngọc Linh quan tâm nhiều lắm. Theo nàng,  đi đến chỗ của Hoàng hậu nương nương bên kia tất nhiên là có thể lộ diện, nhưng mỗi lần nàng đều nơm nớp lo sợ. Không đi mới là tốt.

 

Ngọc Lang nhìn bộ dáng không tiền đồ của Ngọc Linh, cũng lười cùng nàng tranh luận.

 

Bên trong chủ điện Vĩnh Thọ cung, hoàng hậu đang cùng hai đứa con trai của nàng nói chuyện phiếm. Hoàng hậu nhìn hai đứa con trai, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.

 

Đại hoàng tử Hiên Viên Hãn Thừa được phong làm Thái tử, làm việc thành ổn lão luyện, thường được Hoàng Thượng khen trò giỏi hơn thầy. Nhị hoàng tử Hiên Viên Hãn Khải tính cách dũng mãnh cương nghị, cũng được hoàng thượng yêu thích. Chính bởi vì có bọn họ, vị trí của nàng ở trong cung mới mười phân vững chắc, vô pháp lay động. Hai huynh đệ cũng là huynh đệ tình thâm, Hiên Viên Hãn Khải đối với hoàng huynh của mình sùng bái không thôi.

 

“Hôm nay cũng thật mệt, đói chết ta . Điểm tâm trong cung mẫu hậu ăn ngon thật.” Hiên Viên Hãn Khải tính tình ngay thẳng, liên tục ăn điểm tâm.

 

“Ngươi xem ngươi kìa, ăn từ từ. Còn có rất nhiều, ta bảo ngự điểm phòng làm thêm.” Hoàng hậu từ ái mà nhìn Nhị hoàng tử.

 

“Nhị hoàng đệ, lần sau không cho lỗ mãng như vậy. Lý tướng quân là người đã từng xông pha trên chiến trường, khoảng cách giữa các ngươi chênh lệch quá lớn. Ngươi trước hết nên luyện kiến thức cơ bản cho tốt, tùy tiện tỷ thí, nếu  bị thương thì làm như thế nào bây giờ?.”

 

“Hì hì, ta đã nghĩ cùng hắn khoa tay múa chân một chút. Dù sao hắn cũng sẽ không làm gì được ta .” Hiên Viên Hãn Khải không thèm để ý đạo.

 

“Như vậy còn có ý nghĩa gì. Ngươi còn  muốn ra chiến trường giết giặc, hồ nháo.” Nhị hoàng đệ này tính tình thật sự là, nghĩ đến đời trước…

 

“Ta cũng nghĩ ra chiến trường, lần này để cho ta cùng ngươi đi đi. Ta đã 15 rồi, thời điểm hoàng huynh bằng tuổi ta bây giờ cũng đã ra chiến trường đó thôi.” Hiên Viên Hãn Khải van nài.

 

Hiên Viên Hãn Thừa cự tuyệt nói: “Không cho! Về sau có cơ hội cho ngươi kiến công lập nghiệp. Lần này ngươi vẫn nên hảo hảo ở trong cung với phụ hoàng và mẫu hậu. Phụ hoàng nói, tháng sau sẽ cho ngươi cùng hướng nghị. Lúc đó ngươi cũng có thể học tập giúp đỡ phụ hoàng một chút, sang năm hảo khai phủ thành thân .”

 

Theo thám tử hồi báo từ biên thành, man tộc đã bắt đầu rục rịch, rất có thể xuôi nam. Hắn gần đây cũng luôn chuẩn bị cho việc xuất chinh, hắn nắm chắc có thể tiêu diệt man tộc. Nhưng lần này,  hắn tuyệt đối không mang theo Nhị đệ . Đời trước, cái chết của  Hiên Viên Hãn Khải đối với hắn, phụ hoàng cùng mẫu hậu là một kích quá lớn. Lần này nhất định không thể mạo hiểm bất luận cái gì.

 

“Hoàng huynh của ngươi nói đúng. Chiến trường không phải là một địa phương tốt. Ngươi cũng không còn nhỏ, nên chia sẻ một ít công việc với phụ hoàng của ngươi.” Hoàng hậu rất đồng ý với lời nói của Thái tử.

 

“Được rồi, được rồi. Điểm tâm còn không? Ăn ngon thật a.” Hiên Viên Hãn Khải vừa nghĩ tới những cái đó liền đau đầu, vội vàng nói sang chuyện khác.

 

“Chờ mẫu hậu cấp nhị hoàng đệ định thân thì tốt rồi, cũng có thể thu tâm của hắn.” Hiên Viên Hãn Thừa nói với mẫu hậu. Kiếp trước, nhị hoàng đệ chết trẻ, đều không có lưu lại con nối dòng. Lần này hy vọng hắn có thể cưới vợ sinh con sớm một chút, sửa lại mệnh cách kiếp trước.

 

“Ta đã có ý từ trước. Ta mới vừa nhìn qua  mấy nhà. Chờ phụ hoàng ngươi quyết định đi.” Hoàng hậu vẫn luôn muốn cho Nhị nhi tử thành thân. Dù sao hiện tại đại nhi tử trúng độc, cần chút thời gian để điều trị. Nhưng nếu nhị nhi tử sinh hoàng trưởng tôn trước đại nhi tử thì sẽ không tốt. Nàng không hy vọng huynh đệ bọn họ có bất luận cái gì ngăn cách.

 

Lúc này, Chu má má bên người hoàng hậu dẫn Lâm má má , Lâm Gia Bảo cùng Ngọc Sương bưng điểm tâm vào trong điện.

 

Hiên Viên Hãn Thừa liền nhìn chằm chằm vào Lâm Gia Bảo ngay từ khi y tiến vào. Đôi mắt hắn hận tại sao không thể dính tại trên người y. Mà Lâm Gia Bảo vẫn luôn cúi đầu nên không phát hiện ra hắn đang nhìn y chăm chú. Vì sợ bị nhìn ra là khác thường, hắn lấy một khối điểm tâm từ đĩa của Lâm Gia Bảo phóng vào trong miệng:

 

“Lâm má má trong cung của mẫu hậu thật sự là một báu vật a. Làm điểm tâm nào cũng ngon miệng. Ta nếu vài ngày không ăn liền sẽ tưởng niệm đó!”

 

“Ngươi nếu thích thì thường xuyên đến nơi này của mẫu hậu, cũng không phải chuyện gì to tác. Hay là ngươi phái Nguyên Phúc đến nói với Lâm má má là được rồi” Hoàng hậu đối với Lâm má má cũng thực vừa lòng, “Lát nữa gặp Chu má má lĩnh thưởng đi.”

 

“Mẫu hậu đã thưởng , ta cũng không thể keo kiệt . Nguyên Phúc…” Nguyên Phúc hiểu ý tiến lên ban thưởng cho Lâm má má.

 

Lâm má má mang theo Lâm Gia Bảo cùng Ngọc Sương tiến lên tạ ơn. Sau đó ba người trở về ngự điểm phòng.

 

“Hôm nay lại có thưởng a. Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ đều có thưởng nga.” Lâm Gia Bảo vui vẻ mà báo tin vui.

 

“Thật sự nha, thật vui vẻ a! An Trúc  a, mỗi lần ngươi đi theo Lâm má má thì đều được ban cho [thưởng cho]  nhiều hơn nha! Thật sự là vận may đâu.” Ngọc Linh hi hi ha ha mà nói.

 

“Ha hả nào có a, đều là phúc của Lâm má má. Hôm nay Thái tử điện hạ còn khen Lâm má má nữa.” Lâm Gia Bảo bị Ngọc Linh nói ngại ngùng .

 

Lâm má má đem mấy thứ được ban cho phân ra. Hoàng hậu nương nương thưởng chính là ngân trái cây, mỗi người phân được hai cái. Thái tử điện hạ thưởng chính là kim qua tử, mỗi người cũng được một cái.

 

Kim qua tử bé bé được làm rất tinh tế, Lâm Gia Bảo đặt ở trong lòng bàn tay càng xem càng thích. Đây là cái kim qua tử thứ ba hắn thu được , trong lòng nghĩ buổi tối sẽ nhờ Ngọc Sương tỷ tỷ làm một cái hà bao. Nửa năm qua thu hoạch tương đối nhiều, tiểu hà bao của hắn đã hết chỗ để vào rồi. [Y-H: đưa mình giữ cho (^_^)]

—– Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play