Cám ơn NanaYJ và Yamiryu và mauxanhvamauhong đã gợi ý mấy chỗ mình không biết.
.
Trong đại trạch của Tiết gia, Tiết Vinh, Tiết Vinh là con trai trưởng của Tiết Chí Triều, còn có Tiết Quý, Tiết Tùng tụ cùng một chỗ. Về chuyện Tiết Chí Kỳ chết, Tiết gia điều tra thật lâu nhưng không có tra được dấu vết nào. Tiết Quý thực không cam lòng rời đi, Tiết Vinh thấy bóng dáng đệ đệ Tiết Quý rời đi giống như lập tức già thêm vài tuổi, mất đi con trai trưởng đối với đệ đệ Tiết Quý thật sự là một đả kích thực lớn. Tiết Vinh hít một hơi,
“Sau này, cần phải căn dặn con cháu trong gia tộc đều hảo hảo thu liễm, bớt rêu rao ở bên ngoài, tổng cảm thấy mưa gió nổi lên…”
“Phụ thân ngươi là nói…” Tiết Chí Triều cũng trầm mặc .
“Chí Triều a, ngươi đi viết phong thư cho Lệ Vương điện hạ, hỏi xem có thể đưa hai đích tôn đến Lịch Thành hay không…” chỗ của Lệ Vương là đường lui cuối cùng của Tiết gia bọn họ, Tiết Vinh biết Hoàng Thượng sớm hay muộn gì cũng sẽ thanh toán Tiết gia bọn họ. Bất luận là hoàng đế nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một gia tộc vẫn luôn đối nghịch với hắn tồn tại, hiện tại đại thế của Tiết gia đã mất. Ngôi vị hoàng đế đã ổn, lại có thái tử xuất sắc như vậy. Tiết Vinh ở trong lòng hiểu được Lệ Vương là không hy vọng , mà Lệ Vương rốt cuộc cũng là con trai trưởng của tiên hoàng, chỉ cần Lệ Vương không phạm sai lầm gì, an tâm làm một Vương gia nhàn tản, hoàng đế sẽ không đuổi tận giết tuyệt …
“Dạ. Phụ thân, ta liền đi viết thư cho Lệ Vương điện hạ.”
Lệ Vương quý phủ, Lệ Vương Hiên Vìên Chiêu Hồng đang đọc thư tín từ kinh thành do khoái mã đưa tới. Nhìn thư của Tiết Vinh bọn họ, thỉnh cầu muốn đem đích tôn đưa tới Lịch Thành, ở trong lòng Hiên Vìên Chiêu Hồng cười lạnh:
“Tiết Vinh này càng ngày càng nhát gan…”
Hiên Vìên Chiêu Hồng tiếp tục nhìn tiếp, đương nhìn đến thấy trong thư viết Thái tử chuyên sủng một song nhi tiểu thị , nhưng việc Thái tử phi ốm đau liệt giường thì vô pháp nhìn thấy thêm được tin tức gì. Hiên Vìên Chiêu Hồng cau mày, xem ra sự tình có chút kỳ quái… Nghĩ đến bí mật của hắn cùng Tiết Thải Dụ …
Hiên Vìên Chiêu Hồng thật lâu không cùng Tiết Thải Dụ liên hệ , gần đây hắn chuẩn bị phái người đưa thêm một ít thuốc bột hoán hoa thảo. Nhưng hoán hoa thảo hoa sinh trưởng rất ngắn, hiện tại hắn cũng đang phái người thu thập.
Hiên Vìên Chiêu Hồng gọi tâm phúc bên người, phân phó bọn họ đi kinh thành trước, đi liên hệ với thám tử trong Thái tử Đông Cung, xem xét một chút coi Thái tử phi đến tột cùng là bị làm sao, là bị bệnh thật hay là…
Sau khi Tiết Chí Kỳ chết, mẫu thân của Tiết Chí Kỳ là Triệu thị rất thống khổ. Càng nghĩ càng không cam lòng, Triệu thị bèn thương nghị với ma ma tâm phúc của mình …
Trương Ưng Tường được phụ thân phân phó, lúc bắt đầu cũng ngoan ngoãn nghe lời không đi ra ngoài, nhưng sau đó hắn liền cảm thấy buồn chán . Trương Ưng Tường thấy đã nhiều ngày qua gió êm sóng lặng , Tiết gia có cho người tìm hắn hỏi qua hai lần sau đó cũng không thấy phái ai đến nữa. Trương Ưng Tường lặng lẽ chuồn ra phủ, đi tửu lâu uống trà, mấy ngày trôi qua, cũng không có việc gì phát sinh. Trương Ưng Tường cũng dần dần buông cảnh giác, tiếp tục cùng một ít hồ bằng cẩu hữu cùng nhau chơi đùa.
Buổi tối ngày hôm đó, Trương Ưng Tường từ thanh lâu đi ra, mới vừa đi tới góc đường đã bị người trùm bao tải, bị đánh một trận… Trương Ưng Tường chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó là từng trận côn bổng đánh tới, đánh đến hắn đau đến phát ra tiếng. Hắn đặc biệt cảm giác trên đùi mình bị đánh thiệt nhiều, đau đến nỗi khiến hắn phải lui thành một đoàn lăn lộn trên mặt đất.
Tiết Quý nóng giận chạy tới chất vấn Triệu thị, “Việc của Trương Ưng Tường là do ngươi làm đi? Đã nói với ngươi rồi, cái chết của Chí Kỳ không quan hệ với Trương gia …”
“Thì đã sao, rõ ràng để hắn đi theo Chí Kỳ của chúng ta, Chí Kỳ thì chết, hắn lại hảo hảo. Ta không buộc hắn đền mạng cho nhi tử của ta đã là không tồi …” Triệu thị gần như điên cuồng.
“Quả thực là không thể nói lý, ngươi như vậy… Trương Kế Hạc biết sẽ nghĩ như thế nào …”
Tiết Quý nghĩ Trương Kế Hạc là người ở bên cạnh hắn hai mươi mấy năm, lại biết rất nhiều bí mật của hắn. Triệu thị đã điên rồi, mấy đứa con thứ khác trong nhà cũng khó đảm đương được đại nghiệp. Hoàn hảo, hắn bên ngoài còn có một tư sinh tử, hiện giờ là một hài tử không tồi …
Trương Kế Hạc một mình ở trong thư phòng, sắc mặt trầm trọng. Nhớ tới nhi tử nằm ở trên giường không thể nhúc nhích. Chân Trương Ưng Tường đều bị đánh gãy , nghĩ đến sau này nhi tử hành tẩu sẽ khó khăn, Trương Kế Hạc thật hận, nội tâm không ngừng giãy dụa. Đột nhiên cửa sổ bị một trận gió to thổi mở, một hắc y nhân tiến vào, Trương Kế Hạc hoảng sợ. Hắc y nhân đưa cho Trương Kế Hạc một cái dược hạp nói:
“Thái tử điện hạ nói nhi tử của ngươi sẽ cần cái này.”
Hắc y nhân thấy Trương Kế Hạc nhận lấy, sau đó không nói cái gì, lại thả người nhảy vào trong bóng đêm biến mất không thấy tung tích. Trương Kế Hạc kích động cầm dược hạp, mở ra thì thấy bên trong là thuốc mỡ trong suốt đang ánh lên sắc xanh [Y-H: chắc là gel salonpas (^_^)], một cỗ dược hương đập vào mặt. Trương Kế Hạc nghĩ chân nhi tử hẳn là được cứu rồi, hắn nắm chặt dược hạp âm thầm hạ quyết tâm…
Nửa tháng đi qua, Hiên Vìên Chiêu Hồng phát hiện người hắn phái đi không có tin tức, thì biết đại sự không ổn… Thái tử Hiên Vìên Hãn Thừa nhất định là biết chuyện về hoán hoa thảo . Mà bệnh của Thái tử phi cũng nhất định là hành vi của Thái tử.
Hiên Vìên Chiêu Hồng cùng tâm phúc mưu sĩ thương nghị thật lâu, cuối cùng Hiên Vìên Chiêu Hồng quyết định đánh cuộc một phen…
Hai mươi ba tháng chạp, chính thức mở màn cho năm mới. Khoảng thời gian giữa cuối năm và đầu năm gọi là “Vội năm”, trong Đông Cung Thái tử thu được rất nhiều quà tặng từ thuộc hạ cùng các quan lại. Vật phẩm tiến cống chủ yếu là dã vật cùng vật quý hiếm từ các nơi. Khâu má má cũng nhất nhất chỉnh lý sau đó lập ra danh sách trình Thái tử điện hạ xem qua, sau đó đem mấy thứ này đó đưa về khố phòng.
Hiên Vìên Hãn Thừa cũng có ý để cho Lâm Gia Bảo hiểu biết thêm về công việc này, sau tết âm lịch còn để cho Gia Bảo coi sóc việc thưởng tặng cho các nhóm triều thần. Cứ như vậy vô hình trung đề cao địa vị của Gia Bảo, làm cho trong và ngoài triều xem trọng Lâm Gia Bảo hơn.
Ngày hai mươi bốn tháng chạp, trong cung treo đèn ***g màu đỏ, trong trong ngoài ngoài hoàng cung đều phải quét dọn sạch sẽ, ngày hai mươi sáu tháng chạp, bắt đầu treo môn thần (tranh hộ pháp dán trên cánh cửa), câu đối. Vài ngày trước trừ tịch, trong hoàng cung còn dán phúc tự vào song cửa sổ.
Lâm Gia Bảo cầm phúc tự chính mình viết ban cho Nguyên Khánh, Thư Nhã cùng Thư Cầm. Trước kia, y chính là cung nhân chờ đợi được ban cho, tới bây giờ y có thể giống như quý nhân chủ động ban cho đến người khác.
Đêm trừ tịch, trong điện cử hành gia yến hoàng thất. Tham gia đại yến trừ tịch chỉ có hoàng đế, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa và hậu cung tần phi. Hiên Viên Hãn Thừa tự nhiên mang theo Lâm Gia Bảo đi.
Xiêm y của Lâm Gia Bảo là quần áo màu đỏ sậm nhìn có vẻ thực vui mắt, Hiên Viên Hãn Thừa nắm chặt tay Gia Bảo: “Ngoan bảo chớ khẩn trương.”
Hiên Viên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu. Sau đó, vô cùng tự nhiên mà dẫn Lâm Gia Bảo ngồi xuống, để Gia Bảo ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.
Trong lúc nhất thời Lâm Gia Bảo bị rất nhiều ánh mắt tụ tập trên người, vị trí bên cạnh Thái tử điện hạ luôn luôn là Thái tử phi. Hiện giờ Thái tử phi bị bệnh, Thái tử điện hạ cư nhiên công khai mà để cho một song nhi tiểu thị ngồi nên không khỏi làm cho mọi người có mặt dòm ngó.
Lâm Gia Bảo cũng là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người, khiến cho rất nhiều người tò mò nhìn chăm chú. Tất cả mọi người phỏng đoán người này chắc là song nhi được đồn là có tướng mạo mỹ diễm tuyệt luân, rốt cuộc thì y đã làm như thế nào mà chiếm được sủng ái của Thái tử điện hạ …
Chỗ ngồi trong yến hội được phân bố hai bên, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu ngồi chính giữa, vị trí Thái tử Hiên Viên Hãn Thừa ở đầu tiên phía đông, sau là Nhị hoàng tử Hiên Viên Hãn Khải, sau đó nữa theo thứ tự là tam hoàng tử, tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử vị trí, cuối cùng là công chúa. Phía Tây, đầu tiên là vị trí tần phi tối được yêu thích của hoàng thượng, tiếp theo chính là quý nhân còn có thị thiếp Thái tử điện hạ và nữ quyến. Bởi vì hiện giờ chỉ có Thái tử điện hạ đã thành thân, bốn vị hoàng tử còn lại cũng không có nữ quyến tham gia.
Du thị cùng Tống thị ngồi ở vị trí gần cuối, Tống thị cũng không cảm thấy cái gì, nhưng Du thị thì không giống . Du Cần nắm chặt tay, vô cùng ghen tị. Vì cái gì song nhi kia có thể ngồi bên người Thái tử điện hạ …
Hoàng đế cùng hoàng hậu tự nhiên đều thấy được động tác của Thái tử, nhưng hai người bọn họ đều vờ như không nhận thấy được điều gì trái quy củ, không hẹn mà chỉ im lặng cười cười, tựa như vìệc này là chuyện bình thường, hành động này khiến cho mọi người càng tò mò đối với Lâm tiểu chủ …
Hoàng đế tuyên bố gia yến bắt đầu, tấu nhạc nổi lên, các cung nữ nhẹ nhàng nhảy múa. Bữa tiệc có rất nhiều chủng loại thức ăn, biểu diễn ca múa cũng an bài xa hoa. Lâm Gia Bảo lần đầu tiên tham gia yến hội lớn như vậy, ở trong lòng phát ra từng trận tán thưởng.
Lâm Gia Bảo thực cẩn thận dùng cơm, chú ý động tác của mình. Thời khắc nhắc nhở chính mình không cần phạm sai lầm để Thái tử điện hạ bị mất mặt…(^_^). Khi dùng đồ ăn được một nửa, Hiên Vìên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo mời rượu Hoàng Thượng cùng hoàng hậu.
Hoàng đế Hiên Vìên Chiêu Thâm nhìn thấy Thái tử mang theo tiểu thị kia tiến đến mời rượu, mỉm cười mà uống hết. Hoàng hậu nhìn Thái tử đối đãi Lâm Gia Bảo giống như bảo bối, ở trong lòng thầm nghĩ ngày nào đó cần phải nhắc nhở Thái tử một chút. Tuy nói là chuyên sủng với Lâm tiểu thị, nhưng hành vi của Thái tử những ngày gần đây có chút thái quá.
Hoàng hậu đối với Lâm Gia Bảo vẫn thực vừa lòng , cảm thấy y nhu thuận hiểu chuyện, sẽ không thị sủng mà kiêu, tính tình cũng đơn thuần thảo hỉ. Hoàng hậu duyệt vô số người, nhưng giống như Lâm tiểu thị vào cung được hai năm, lại làm tiểu thị của Thái tử, còn có thể bảo trì hồn nhiên đúng là không tệ. Nhưng dù sao cũng là một song nhi, hoàng hậu cảm thấy nàng vẫn nên nhắc nhở Thái tử không cần diễn giả mà chuyển thành thật, rồi lại trầm mê quá sâu .
Sau khi Thái tử điện hạ kính rượu xong, ngay sau đó là những hoàng tử, công chúa khác cũng tiến lên kính rượu, tiếp theo nữa mới là tần phi.
Rượu quá ba tuần, Nhị hoàng tử Hiên Vìên Hãn Khải đi vào trước mặt Hiên Vìên Hãn Thừa, “Hoàng huynh, ta mời ngươi…” Hiên Vìên Hãn Khải đã có chút say, “Hoàng huynh lần sau xuất chinh ngươi nhưng nhất định phải mang ta cùng đi a…”
Hiên Vìên Hãn Thừa cười cùng hắn đối ẩm, “Hảo… Hảo… Ngươi cần phải dụng tâm luyện võ học binh pháp mới được…”
Hiên Vìên Hãn Khải vỗ ngực lớn tiếng mà bảo chứng, “Hoàng huynh yên tâm, ta nhất định… Nhất định hảo hảo học…”
Tam hoàng tử, tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử ba người cũng cùng lên mời rượu Thái tử điện hạ, trong ba người bọn họ, lớn nhất là mười hai tuổi mà nhỏ nhất mới chín tuổi. Đối với Thái tử hoàng huynh vừa là ngưỡng mộ vừa là kính sợ.
”Kính hoàng huynh…”
Trải qua việc tiên hoàng đoạt vị, từ nhỏ bọn họ đã được mẫu phi của mình giáo dục phải tôn kính hai huynh trưởng, phải làm tròn bổn phận. Đối với Thái tử huynh trưởng thần võ bất phàm, bọn họ cũng là vạn phần sùng bái .
Hiên Vìên Hãn Thừa đầu tiên là thân thiết quan tâm công khóa của bọn họ, lại cổ vũ bọn họ:
“Hảo hảo ở trên thư phòng đọc sách, tương lai giúp đỡ cho phụ hoàng, vì đế quốc hiệu lực.”
“Dạ.”
Ba vị hoàng đệ được Thái tử điện hạ cổ vũ đều thực kích động, ba người lập tức ưỡn ngực thẳng tắp .
Hiên Vìên Hãn Thừa quyết định sẽ không giống như kiếp trước mà luôn tràn ngập cảnh giác đối với ba hoàng đệ, vì để cho bọn họ làm những Vương gia nhàn tản, kiếp này hắn chuẩn bị đem ba hoàng đệ này hảo hảo điều giáo, tương lai cũng có thể lợi dụng tài năng của bọn họ để làm hưng thịnh cho vương triều Hiên Viên. Kim thế Hiên Vìên Hãn Thừa có rất nhiều chuyện muốn hoàn thành, nhưng vì tương lai để có thể có càng nhiều thời gian làm bạn với Gia Bảo, cho nên hắn không làm cho thân thể của mình quá mức mệt nhọc, vì vậy tìm thêm nhiều người giúp đỡ là chuyện cần nên làm. (^_^).
Sau đó lại có một số người đến mời rượu, Lâm Gia Bảo cũng ở một bên tiếp khách, cũng uống hạ mấy chén rượu nhạt. Hoàn hảo Hiên Vìên Hãn Thừa có dự kiến trước, phân phó Nguyên Khánh chỉ rót cho Gia Bảo rượu trái cây. May là như thế, nhưng Lâm Gia Bảo vẫn không thắng nổi rượu lực, khuôn mặt nhỏ nhắn đã chuyển sang hồng, nhìn giống như một quả táo chín.
Kết thúc yến hội là bắn pháo hoa, Lâm Gia Bảo say mê nhìn những màu sắc rực rỡ loá mắt trên bầu trời, tán thưởng nói:
“Thật đẹp…”
Sau khi yến hội kết thúc, Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo cùng nhau ngồi bước liễn trở về, dọc theo đường đi pháo hoa vẫn còn tiếp tục nở rộ.
Ngồi trên bước liễn, Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn thấy hoa hỏa chiếu rọi xuống bảo bối, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn Lâm Gia Bảo nói.
”Ngoan bảo, lòng ta chỉ có ngươi…”
Lâm Gia Bảo đầu có chút vựng vựng , nghe Hiên Vìên Hãn Thừa nói xong, càng cảm thấy chính mình giống như ngồi trong đám mây.
”Trong lòng ta cũng chỉ có tướng công, Gia Bảo thật sự rất thích tướng công… Rất thích rất thích…”
“Ngoan bảo của ta…”
Hiên Vìên Hãn Thừa ôn nhu hôn môi Gia Bảo, không có gì thoải mái bằng với việc cùng bảo bối lưỡng tình tương duyệt. Lâm Gia Bảo ngay dưới cái ôm ấp ấm áp thoải mái cùng nụ hôn ôn nhu của Hiên Vìên Hãn Thừa liền ngủ…
Hiên Vìên Hãn Thừa hôn lên trán bảo bối một cái, đem áo choàng của Lâm Gia Bảo kéo hảo, ủng y vào trong ngực, trong lòng dị thường thỏa mãn…
Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT