Diệp Nhiễm đứng trước cửa tiệm ký nhận
đồ uống. Cầm một chồng giấy quơ giữa không trung, cô đột nhiên hạ mắt,
một người đàn ông đang đứng ——là Kha Dĩ Huân.
Anh cầm áo vest trên tay, cổ không thắt caravat, nút áo sơmi mở rộng, thân hình rắn chắc ẩn hiện.
Khu phố này ít có ai đẹp như Kha Dĩ Huân, vì vậy khi anh xuất hiện mọi người trên đường đều tò mò nhìn anh, tuy rằng bộ dạng này không
thể hiện được sự giàu có nhưng gương mặt tuấn mỹ và khí thế sắc bén vẫn
khiến anh nổi bật.
Kha Dĩ Huân đứng ở bên đường, là tới tìm cô sao? Đã lâu không gặp, tâm trạng của anh trông rất tốt.
Diệp Nhiễm rất muốn ôm đầu bỏ trốn, trốn đi để Kha Dĩ Huân không nhìn thấy mình. Hiện tại cô đang mặc một chiếc áo sơmi, tóc cột đuôi
ngựa, so với lúc trước ở nhà trông ghê tởm hơn. Hai chân cô run lên,
muốn chạy vào trong cửa tiệm, lại đột nhiên không có can đảm, ngớ ngẩn
đứng giữa phố.
Anh cau mày thiếu kiên nhẫn, trong lúc đó vô tình thì nhìn thấy cô.
Diệp Nhiễm dời mắt, mất tự nhiên cúi đầu, Kha Dĩ Huân mỉm cười lập tức đi qua.
Cô mang một đôi dép phẳng, cúi đầu cả người mới đến ngực anh. Cô
đen hơn trước kia một chút, dường như càng gầy, hình hài giống như một đứa bé.
“Sao gầy vậy? Kinh doanh không tốt?” Kha Dĩ Huân chất vấn.
Cô dường như không nghĩ đến câu nói đầu tiên sẽ là thế này, cô
ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt, lại xấu hổ nhìn đi nơi khác: “Kinh doanh…
rất tốt.” Cô thành thật trả lời, tựa hồ không nghe rõ lời bông đùa
của anh.
Kha Dĩ Huân mỉm cười.
“Bà chủ, xem đủ hàng chưa?” Người giao hàng nhìn thấy Diệp Nhiễm thất thần, lớn tiếng nhắc nhở.
“Ừ, ừ.” Diệp Nhiễm kích động nhìn: “Đủ rồi, còn thiếu 10 thùng Mirinda nữa thôi.”
Anh nghe người ta gọi cô bằng “bà chủ” thì nở nụ cười, cũng không vội vã nói, lẳng lặng nhìn cô thu xếp.
Trong tiệm có soái ca đến tìm “bà chủ”, mọi người đều dáo dác cười, Diệp Nhiễm đỏ mặt, làm bộ không nhìn thấy.
“Nói chuyện được không?” Kha Dĩ Huân nhếch miệng cười, trở thành
“bà chủ” cũng rất nghiêm túc, trước kia từng là “cô chủ nhỏ”, bây giờ
gần như “thành tinh” rồi.
Cô gật gật đầu, yên lặng đi cùng anh qua hai con đường, một tiệm cà phê xa lạ, bọn họ bước chân vào.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống ghế, Diệp Nhiễm không muốn mở
miệng trước, sau khi gọi thức uống, cô luôn luôn cúi đầu nhìn tay.
Kha Dĩ Huân lấy tay lau lau mồ hôi trên trán, hưởng thụ một chút
điều hòa rồi chậm rãi nói: “Lần này anh đi cùng với người đại sứ quảng cáo để tuyên truyền sản phẩm, thuận tiện đến tìm em.”
Cô giương mắt nhìn, nghe anh nói như vậy lòng cô lại lo lắng. Cô đã
thích ứng với cuộc sống không có anh, cô cũng không hy vọng anh “thuận
tiện” đến tìm cô!
“Anh muốn nói cho em biết ...” Kha Dĩ Huân cố ý kéo dài âm điệu,
quả nhiên thấy cô khẽ run, không khỏi nở nụ cười: “Bốn cửa tiệm còn lại đang chuẩn bị tháo dỡ.”
Tay cô nắm chặt, trái tim quặn đau, cô gật gật đầu, phản ứng bình tĩnh, dù sớm hay muộn cô đã chuẩn bị rồi.
Phản ứng của cô lại khiến anh thu hồi nụ cười, người phục vụ đưa nước uống tới, bầu không khí trở nên trầm mặc.
“Muốn đi xem không? Anh đưa em đi.” Kha Dĩ Huân nửa đùa nửa thật, ánh mắt không hề thay đổi.
Rốt cục cô cũng giương mắt nhìn anh, bình thản cười, là anh trào
phúng hay là có ý tốt đối với cô cũng chẳng còn ý nghĩa. Cô vẫn không
nói chuyện, không phản bác, chẳng lẽ nói lời cảm tạ với anh?
Nụ cười của cô lại khiến anh cau mày, thời gian đau khổ tựa hồ quá
dài rồi. Ánh mắt cô đã thay đổi, anh cảm giác được. Rất khó tưởng tượng, người con gái chỉ mới 21 tuổi thôi mà lại có một đ6i mắt lạnh nhạt?
“Có bạn trai chưa?” Mặt anh không biểu cảm đột nhiên hỏi.
Lối nói chuyện của anh khiến cho cô không theo kịp: “Vẫn chưa.” Cô thành thật trả lời.
“Về thôi.” Mặt anh trầm xuống đứng lên.
“Ừ, tạm biệt.” Diệp Nhiễm cũng đứng lên, có chút hối tiếc liếc
nhìn ly cà phê đá chưa kịp uống, bởi vì thất thần nên cô thuận tiện nói: “Đi đường cẩn thận.”
Kha Dĩ Huân mím môi nhìn Diệp Nhiễm: “Ai bảo là anh muốn đi?”
Cô thật sự bị anh chọc điên rồi, anh nói về thôi, còn vội vã đứng dậy khiến cô chưa kịp uống nước.
“Đã đến đây rồi thì mời anh ăn một bữa cơm đi.” Anh nhìn cô chẳm chằm, không tiếng động khiển trách.
Cô muốn cự tuyệt, ở cùng nhau đè nén cảm xúc thập phần khó chịu, một kẻ có tiền còn muốn người khác mời cơm? Không đợi cô nói, anh đã
giành lên tiếng: “Anh muốn ăn hoành thánh chiên.”
Diệp Nhiễm bất lực nhíu mày, Kha Dĩ Huân thích nhất là hoành
thánh chiên, mỗi lần cô làm anh đều ăn hết, cự tuyệt anh, vẫn không
nhẫn tâm. Cô thở dài, gật gật đầu.
Đưa anh trở lại cửa hàng, còn phải xếp cho vị đại thiếu gia này
riêng một bàn, cô cảm thấy những chuyện này vượt ra ngoài phạm vi của cô rồi.
Kha Dĩ Huân độc chiếm một cái bàn thu hút rất nhiều người trong cửa tiệm, anh lại thoải mái ăn, xem thường mọi cái nhìn xung quanh. Cửa
tiệm rất đông khách, Diệp Nhiễm cố gắng sắp xếp cho những vị khách khác
chờ đợi, cô khổ sở hy vọng anh nhanh chóng rời đi.
Một số người giúp việc cũng lo lắng, lần lượt tới hỏi cô vị soái ca kia là ai, hơn nữa đã sớm kết luận anh ta và “bà chủ” có mối quan hệ
đặc biệt. Không có người nào nghĩ Kha Dĩ Huân là chồng của Diệp Nhiễm,
bởi vì gương mặt của cô quá nhỏ so với tuổi kết hôn.
“Một người quen thôi!” Cô bị khách phàn nàn, đối với câu hỏi của người giúp việc càng thêm bực bội.
Cuối cùng Kha Dĩ Huân cũng thỏa mãn đứng dậy, cô thở dài một hơi.
Sau đó cô sai dì Đỗ nhanh chóng dọn dẹp bàn, sắp xếp vị khách tiếp theo.
Không đợi cô nói lời chia tay, Kha Dĩ Huân chen chúc oán giận chất vấn: “Anh ngồi ở đâu?”
Dây thần kinh của Diệp Nhiễm đứt đoạn, cô nhéo cánh tay anh, kéo anh vào góc tường: “Không phải anh ăn no rồi sao!”
“Ăn no lái xe rất nguy hiểm.” Kha Dĩ Huân quệt miệng, giọng nói mệt nhọc.
Cô nuốt nước bọt: “Gần đây có vài nhà nghỉ, anh tùy tiện tìm đi.”
Anh liếc mắt đảo qua: “Không có khách sạn, quên đi.”
“Lên xe của anh mà ngủ.” Diệp Nhiễm không nhịn được đề nghị.
“Không!” Kha Dĩ Huân dứt khoát cự tuyệt: “Bình thường em ngủ ở đâu?”
Diệp Nhiễm nhíu mày, không thể dẫn anh đến nhà dì ngủ được: “Theo
em.” Cô nhụt chí, muốn cùng anh phân rõ giới hạn nhưng cuối cùng lại
không hạ được quyết tâm.
Diệp Nhiễm dẫn Kha Dĩ Huân lên lầu theo lối cầu thang, không gian chật hẹp khiến cô dẫm lên chân mũi chân anh.
Tầng này thật chất chỉ là một cái gác, dáng người Diệp Nhiễm rất
nhỏ, chỉ cần không cẩn thận xoay người thì đã đụng trần nhà, còn chưa
kịp nhắc nhở, Kha Dĩ Huân đã đụng đầu vào tường.
“Cẩn thận!” Cô nhịn không được khẽ gọi, đưa tay giữ chặt anh.
Kha Dĩ Huân sắc mặt tái mét bị cô dẫn vào phòng, trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ đơn giản. Cửa sổ rất thấp, cùng một tấm rèm mỏng
trong môi trường tối tăm.
Cô để anh ngồi xuống, cuối cùng anh cũng có thể duỗi thẳng lưng, sắc mặt nới lỏng. Cô mở quạt máy và nhang muỗi cho anh, sau đó vội vã
muốn xoay người xuống lầu.
“Em ngủ ở đây sao?” Anh ẩn ý hỏi, nếu cô quay đầu thì có thể nhìn thấy anh chau mày, sắc mặt ảm đạm.
“Ừ.” Cô không dụng tâm trả lời, khi nào cửa tiệm đóng muộn, cô sẽ ở đây, dần dần thành thói quen rồi.
“Nhà em cũng đâu phải không có tiền?” Giọng Kha Dĩ Huân tức giận, gác xếp nhỏ, anh với tay nắm cánh tay cô.
Không gian nhỏ hẹp cộng với tiếp xúc thân mật khiến Diệp
Nhiễm co quắp, dùng sức muốn thu tay lại, dưới lầu toàn là khách
hàng, cô cũng không thể làm to chuyện.
“Buông ra!”
“Cầm đi!” Kha Dĩ Huân không quan tâm Diệp Nhiễm giãy dụa, móc một tấm thẻ tín dụng từ trong áo vest nhét vào tay cô.
“Không!” Mặt cô trắng bệch, giọng cất cao hơn, cảm giác dưới lầu có tiếng người nói, cô ổn định lại tâm tình, đè thấp cổ họng: “Buông
ra! Em có tiền! Không cần thẻ này.”
“Nhận đi rồi anh buông.” Tay Kha Dĩ Huân dùng lực, cánh tay Diệp Nhiễm tê rần.
Giằng co một lát, cuối cùng cô cũng gật đầu.
“Bỏ vào túi đi!”
Diệp Nhiễm bất lực bỏ thẻ vào túi. Anh nới tay, cô lập tức bước nhanh xuống lầu, lại không thèm liếc anh một cái.
Kha Dĩ Huân cởi giày nằm xuống. Trên gối có mùi của cô... Anh nhìn lên trần nhà.
Hôm nay thái độ của cô khiến anh tức giận.
Anh cho rằng anh có thể thản nhiên để cô rời đi, càng cố gắng để tìm cơ hội bù đắp cho cô, loại bỏ cảm giác tội lỗi. Anh thay đổi
chỗ ở, cho rằng tất cả ký ức đều sẽ bỏ lại.
Nhưng cuối cùng anh biết, anh không làm được.
Chẳng biết từ lúc nào anh đã có thói quen nhìn thấy cô ở trong phòng chờ anh. Hoặc khi anh lái xe về cô đứng sau cửa vẫy vẫy tay
cười. Từ khi cô đi, căn nhà trở nên im ắng. Trước kia anh cảm thấy
cô rất phiền, cô ngủ phòng khác anh như trút được gánh nặng, cô ở
nơi khác, anh lại cảm thấy cô đơn.
Khi tivi chiếu đến tiết mục cô thường xem, anh nghĩ ngay đến
khuôn mặt vừa tươi cười vừa cắn hạt dưa của cô, đoán rằng không biết ở một nơi khác cô có đang xem chương trình này không.
Anh ghét cảm giác này, rõ ràng không yêu nhưng lại lưu luyến. Đúng
vậy, anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành lại đi nhớ nhung một con bé vắt mũi chưa sạch.
Lúc anh trang hoàng đổi toàn bộ đồ mới trong nhà, chỉ có một mình anh khó chịu, anh biết, anh nên đi tìm cô.
Cho cô thời gian bình tĩnh, cho cô thời gian chữa lành vết thương,
dường như là chỉ mình anh đang kiếm cớ, có lẽ… anh thất bại rồi.
Rõ ràng là anh ích kỷ, không hiểu rõ được cảm xúc kỳ quái này, chỉ biết rằng anh không thể mất cô!
Ngửi được mùi của cô, nằm trên giường của cô, dưới lầu có tiếng
người ồn ào nhưng anh lại vô cùng an tâm, chậm rãi nhắm mắt, thậm chí
ngủ một đêm ở đây thoải mái hơn mấy tháng ngủ ở nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT