Lúc Kha Dĩ Huân đẩy cửa ra liền giật
mình: “Em đứng đây làm gì” Anh khẽ nhíu mày nhìn Diệp Nhiễm ngây
ngốc đứng ở đại sảnh: “Vừa về sao?” Anh nhìn nhìn đồng hồ, 11 giờ rồi!
Diệp Nhiễm mặc áo khoác vào, nước mắt chảy xuống, người cô đổ đầy mồ hôi, cơ thể lạnh run.
“Sao vậy?” Anh có chút nghi hoặc, đi tới, phát hiện tròng mắt cô
đỏ hoe, tóc ẩm ướt. Anh lau mặt cô, nói: “Về nhà còn mặc áo
khoác? Đổ đầy mồ hôi rồi này!”
Kha Dĩ Huân mới từ bên ngoài trở về, tay anh hơi lạnh, cả người Diệp Nhiễm run lên, cô liếc mắt nhìn anh, đột nhiên phát hiện muốn nói một câu lại gian nan đến vậy.
Anh nhíu mày chặt hơn: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại khóc?” Anh cất cao giọng: “Em về khi nào?”
Diệp Nhiễm chăm chú nhìn Kha Dĩ Huân, biết anh hoài nghi cái gì.
Đột nhiên cô rất sợ hãi, sợ anh phát hiện cô nghe lén, hoặc là anh lại đối xử với cô lạnh lùng như trước, hoặc là đến cả bóng
lưng cô anh cũng không muốn nhìn?
“Hôm nay...” Rốt cuộc cô cũng mở miệng, tuy rằng giọng nói khô khốc khó nghe: “Hôm nay... hôm nay là sinh nhật của em.”
Biểu cảm trên mặt Kha Dĩ Huân thả lỏng, giống như đứa trẻ
đứng nhìn cô: “Thế thì sao lại khóc? Em muốn quà gì!”
“Không muốn...” Cô lắc lắc đầu, nước mắt lại rơi, anh đã cho cô món quà tốt nhất rồi.
Anh bất lực mỉm cười, ôm cô đi lên lầu: “Ngày mai anh sẽ tặng quà cho em, thích cái gì?”
Cô thụ động ở trong lòng anh: “Em không cần, chỉ cần anh nhớ đến
ngày sinh nhật của em sau anh một tuần là được.” Cô sâu sắc nói.
Biểu cảm trên mặt Kha Dĩ Huân căng thẳng, một tuần trước anh
đúng là tội đồ. Anh thấy cô run rẩy, vừa rồi anh lại không phát
hiện, trán cô nóng quá, cô phát sốt rồi!
Anh ôm lấy cô: “Cảm rồi!” Anh bước nhanh lên lầu, giận tái mặt.
Diệp Nhiễm chua xót ôm chặt thắt lưng Kha Dĩ Huân, cô không muốn
mất anh, sự dịu dàng này cô không muốn mất đi! Bất kể là anh
không yêu cô, cô cũng không muốn buông tay.
Anh đặt cô lên giường, cởi bỏ áo khoác ngoài, dùng khăn ấm chà người cô, sau đó giúp cô đắp chăn.
Cô mở to mắt, dõi theo hình bóng anh.
Anh cầm thuốc, rót nước ấm, đỡ cô ngồi dậy: “Uống thuốc mau!”
Cô cắn môi dưới, nhìn khuôn mặt đẹp trai không đành lòng dời đi nơi khác: “Em có tên, gọi tên em chứ!”
Anh cười nhạo một tiếng: “Còn muốn tranh luận? Xem ra em bệnh không nặng. Diệp Nhiễm, uống thuốc mau!”
Cô cười thỏa mãn.
Anh giúp cô nằm xuống, cô nắm lấy tay anh thật chặt.
“Sao vậy?” Anh buồn cười hỏi.
“Kha Dĩ Huân... Chúng ta sinh một đứa bé đi.”
Thậm chí chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng không muốn buông tay!
“Cảm mạo nói bậy!” Anh dùng tay chỉ vào trán cô: “Suy nghĩ lung tung!”
Suy nghĩ bậy bạ? Không, anh không hiểu, đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ!
Ngày hôm sau anh tan việc trở về rất sớm, cô nằm ở trên giường ngẩn ngơ, cả người yếu ớt.
“Sinh nhật vui vẻ!” Kha Dĩ Huân ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhiễm, anh đưa tới cho cô một hộp quà.
Cô rất vui, thật sự rất vui.
Là một chiếc vòng tay rất đẹp, kiểu trang sức thịnh hành trong năm nay.
“Thích không?” Anh nhìn khóe môi cô mỉm cười, rốt cuộc anh cũng khiến cô nở nụ cười.
Cô cầm lấy vòng tay cẩn thận nhìn: “Kha Dĩ Huân, có thể khắc chữ vào trong vòng tay không?”
“Kha Dĩ Huân tặng cho Diệp Nhiễm?” Anh cười rộ lên: “Ngốc thật.
Được rồi, anh chìu ý em. Lần tới anh sẽ sai thư ký làm chuyện
này.”
Cô im lặng nghiêm túc nhìn chiếc vòng tay.
***
Kha Dĩ Huân ngày càng nhiệt tình, anh nắm chặt thắt lưng cô
xoay người, lại còn bị chiếc vòng trên cổ tay cô sượt trúng mí
mắt. Tự anh tặng cho cô, cuối cùng bị chính đồ vật này phản
chủ.
Cô khẽ khẽ rên, nơi đó của cô rất bót, gắt gao siết chặt dục vọng của anh, cơ thể cô dẻo dai phối hợp khiến anh phát cuồng,
động tác của anh nhanh hơn, từ trước đến nay anh chưa từng sung
sướng như vậy, anh khẽ thở dốc rồi giải thoát toàn bộ nhiệt tình
của mình vào trong người cô.
Kha Dĩ Huân thở hổn hển nghiêng người ngã xuống, tham luyến nhìn
vẻ mặt đối diện, gương mặt cô mông lung như một nàng tiên.
Diệp Nhiễm dần dần mở mắt, tròng mắt cô rất cứng rắn, mục
đích toan tính quá mạnh mẽ, đó là một loại quyết tâm, mà không phải là chuyện tình cảm.
Mặc dù cơ thể đau đớn nhưng cô không muốn lùi bước, cô giống như con rắn nhỏ quấn quanh người anh, khiêu khích vuốt ve cơ thể đầm đìa mồ hôi của anh: “Một lần nữa.”
Dục vọng của Kha Dĩ Huân đột nhiên tụt xuống, mỗi lần cô chủ động yêu cầu cũng là lúc anh mất hứng.
“Không, anh rất mệt.” Kha Dĩ Huân trực tiếp cự tuyệt.
“Em thật nỗ lực, vì cửa hàng hoành thánh mà nỗ lực đến
đáng sợ.” Mỗi lần cô muốn đạt được mục đích thì không hề che
giấu quyết tâm, anh cảm thấy vô cùng khinh miệt, bao nhiêu trìu mến
đối với cô bỗng chốc tan biến.
Cô nằm trên giường kiệt sức, cô không muốn giải thích, cũng
không thể giải thích. Cô nhắm mắt lại, Kha Dĩ Huân, anh vĩnh viễn
không biết, không biết rằng em muốn vì anh mà sinh con.
***
Khi cô cầm que thử thai từ trong phòng tắm lao tới, sung sướng
nói: “Kha Dĩ Huân, hai vạch, là hai vạch đó! Em, em mang thai rồi!” Trên mặt Kha Dĩ Huân không biểu lộ gì, đầu tiên là cô dùng hôn
nhân đổi lấy lợi ích, bây giờ thì muốn dùng đứa nhỏ để cầm cán
nhà họ Kha, càng ngày anh càng chán ghét cô.
Có lẽ cô vẫn còn nhỏ nên không hiểu được cảm xúc của anh, đem
tất cả mục đích để đổi lấy quyền lợi! Có điều cô lên kế hoạch rất tốt, có thể dụ dỗ được anh, hoặc là ba mẹ anh cho cô quá
nhiều hứa hẹn, gần đây cô đặc biệt vội vàng, toàn bộ tâm tư đều dồn
vào việc mang thai.
“Ngạc nhiên cái gì?” Anh ngồi trước máy tính cũng không thèm nhìn cô: “Em cuồng nhiệt như thế mà.”
Diệp Nhiễm bị thái độ lạnh băng của Kha Dĩ Huân khiến cho ngây ngốc. Cô cho rằng anh sẽ mừng rỡ như điên, không nghĩ tới anh lại
thờ ơ như vậy.
“Kha Dĩ Huân...” Trái tim cô chợt quặn đau, rất đau: “Anh thích con nít không?” Cô hỏi, cô cần xác nhận, nếu cả cô và đứa con cũng
không thể chiếm được tình cảm của anh, cô... cô cũng không biết nên làm cái gì.
Anh giương mắt nhìn cô, phát hiện trong mắt cô mông lung mờ mịt
khiến anh mủi lòng. Mặc kệ mục đích của cô xuất phát từ cái gì, cô
đã là vợ anh, trong bụng còn có đứa con: “Ừ, thích chứ.” Anh mỉm
cười nói.
Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống trên mặt Diệp Nhiễm, thích... là tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT