Ngồi ở trong xe, Kha Dĩ Huân và Diệp
Nhiễm cũng không nói chuyện. Không biết vì sao từ hôm qua đến giờ tâm
trạng của cô rất tệ, muốn được anh an ủi —— chắc cô quá ảo tưởng rồi.
Cô đã đủ khó chịu, không đủ tinh lực cùng anh đấu khẩu, điều cô có thể
làm, chính là không gây rối với anh.
Anh cũng không để ý tới cô. Cô thật sự không hiểu, nếu như bình
thường anh nói gì đó còn khiến cô dễ chịu hơn… Cửa tiệm hoành
thánh đã bị công ty xây dựng dùng tấm bạt lớn che lên, chỉ còn
trông thấy tấm bảng hiệu cũ kỹ của hoành thánh Chính Hoa.
Kha Dĩ Huân vừa xuống xe đã có nhiều công nhân vây quanh, Diệp
Nhiễm xuống xe không có người nào để ý. Cô đi theo đám người đó vào
công trường, một đốc công còn đang định ngăn cô lại, may mắn vừa lúc
trợ lý của Kha Dĩ Huân chạy tới giải vây cho cô.
Cô trầm mặc nhìn cửa tiệm không một bóng người, Kha Dĩ Huân nhất
định khinh thường cửa tiệm cũ kỹ này, toàn bộ bàn ghế đều ném vào trong góc, bị vùi lấp bởi gạch đá. Cô nhìn tro bụi dày đặc, những thứ
bàn gỗ cũ kỹ mà ông nội mua về đều hoài cổ. Ông nội và bà nội khi đó trông rất hạnh phúc, mỉm cười hiển thị rõ nếp nhăn.
Vô số lần, cô tan học trở về đã đi vào cửa tiệm này... Ông nội ở
phòng bếp vội vàng gói những viên hoành thánh, bà nội thì phụ trách
thu tiền, đây chính là toàn bộ ký ức thời thơ ấu của cô, mỗi lần nhớ
tới là tâm tình cô tốt hẳn lên. Ông nội và bà nội đã qua đời, hiện tại
cửa tiệm cũng sắp tiêu tan.
Công nhân bên cạnh tươi cười rạng rỡ bố trí việc tháo dỡ, trừ bỏ cô, tất cả mọi người đều cười rất tươi, bọn họ đều đang mong đợi một công
trình đặc sắc, được xây dựng độc đáo mới mẽ hơn so với cái cũ.
Kha Dĩ Huân đi tới đứng bên cạnh Diệp Nhiễm, cô nhìn anh anh cũng
không cười, có lẽ là một tâm trạng của bọn họ đã không được cải
thiện. Thấy cô nhìn mình chăm chú, anh cau mày, ánh mắt cứng nhắc di
chuyển. “Nó giống như việc con người già đi phải chết, những thứ cũ kỹ
thì phải được dỡ xuống, không phá hủy thì nó cũng tự sập, em không cần
phải đau lòng.”
Cô đau khổ gượng cười, hẳn là đang an ủi cô sao?
Tiếng nổ lớn chợt vang lên, bọn họ nãy giờ tâm phiền ý loạn không chú ý tới công nhân đã châm ngòi nổ khi nào. Cô theo bản năng trốn sau
lưng anh, hai tay bịt lỗ tai. Kha Dĩ Huân nở ra nụ cười hiếm hoi, anh
quay lại ôm cô, còn dịu dàng vỗ vỗ đầu cô.
Cô ở trong lòng anh tâm trạng trở nên tốt hơn. Không đợi cô nghĩ
nhiều, sau tiếng nổ là đến phiên máy xúc phá chạy vào, máy xúc
nâng lớp sàn nhà, ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm đổ sụp xuống một bên. Cô
giật nảy mình, nhát xúc này giống như đâm vào trái tim cô, đau quá.
Cảm giác được cô khẽ run, Kha Dĩ Huân cúi đầu nhìn cô.
Không muốn gào khóc ở trước mặt đám đông, cô nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng kìm nén. “Em đi trước!” Cô dùng sức đẩy anh, chỉ sợ chậm một chút nữa cô sẽ òa khóc, sau khi rời khỏi người anh cô cũng không quay
đầu lại, chạy đi, ở ven đường bắt xe taxi, chạy trối chết.
Nói xong địa chỉ nhà, cô núp ở sau ghế gắt gao che mặt, nước mắt chảy ra, cô tuyệt vọng khóc không thành tiếng.
***
Ngửa mặt ngã xuống giường, Diệp Nhiễm dùng một chiếc khăn lông che
mắt, cô nghe thấy dưới nhà có tiếng động, cô tốn rất nhiều thể lực cũng
không muốn quan tâm mọi thứ, dù là kẻ trộm đột nhập, cũng mặc kệ đi.
Cửa phòng ngủ vừa mở, tiếp theo là khăn lông bị xốc lên, ánh sáng
cùng tâm tình chật vật khiến cô hoảng loạn xoay người, mặt nhanh chóng
vùi vào chiếc gối gần đó.
Cô cảm giác được nệm lún xuống, anh ngồi ở đó, do dự một chút, anh sờ tóc cô: “Em không sao chứ?”Anh buồn cười hỏi.
Anh nắm lấy vai cô, không để ý cô giãy dụa đem cô mạnh mẽ lật qua,
không muốn để anh thấy đôi mắt sưng húp của mình, Diệp Nhiễm gắt gao bụm mặt. Cô có chút khó thở, trên người anh toàn mùi rượu, hẳn là buổi
tiệc rượu chúc mừng khởi công?
“Khóc cái gì?”
Cô đề phòng anh sẽ kéo mạnh tay nhưng anh chỉ ngồi ở bên người cô nhẹ giọng nói chuyện, cô an tâm, thả lỏng cơ thể.
“Em cũng biết đấy, vị trí tốt như vậy nếu dùng để bán hoành thánh thì e là...” Anh khó khăn nói chuyện. “Bốn cửa tiệm khác vẫn đang
tồn tại không phải sao, những người giúp việc cũ anh đã điều
họ qua đó, khai trừ không được, bọn họ đều vừa già vừa lười,
lại còn là bảo bối của em.” Anh cười gượng.
“Bọn họ không có già không có lười!” Cô kháng nghị, cô thích
anh nói chuyện với cô như vậy, chỉ cần anh thì thầm vài câu thì cô sẽ
không còn khó chịu nữa, thật sự... cô không biết phải nói gì, vừa rồi
còn khóc rất nhiều mà.
Anh mỉm cười nhếch môi: “Công trình chỉ mới bắt đầu, khoảng thời
gian này anh tương đối rảnh, nghỉ ngơi một tuần không thành vấn đề, em
muốn đi đâu?”
Cô bụm mặt nửa ngày không trả lời, anh cũng không sốt ruột nói tiếp, rốt cục cô nhịn không được hỏi: “Chúng ta có thể đi đâu?”
Anh trầm ngâm một chút: “Không thể đi xa, hay là chúng ta đi đến công viên Disneyland ở Nhật Bản, thế nào?”
Cô hít hà mũi: “Anh nói được tiếng Nhật không?”
Anh nở nụ cười: “Không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT