Kha Dĩ Huân thận trọng cắn một miếng bánh quẩy, có chút nghi hoặc nói: “Sớm như vậy em đã đi ra ngoài mua bánh quẩy? Những cửa hàng bánh quẩy bây giờ hầu như không còn tự làm như trước kia, bọn họ đều đặt mua từ nhà cung cấp, dầu mỡ khá nhiều, không an toàn.”

Diệp Nhiễm ngồi ở bàn ăn đối diện, cô nghiêng đầu cười tủm tỉm: “Vậy có ngon không?”

Kha Dĩ Huân lại cắn một cái: “Tạm được.”

Diệp Nhiễm đắc ý lắc đầu, khiêu khích nói: “Nói cho anh biết, bánh quẩy này là do chính tay em làm!”

Kha Dĩ Huân ngạc nhiên, vừa cẩn thận nhìn bánh quẩy trong tay vài lần vừa nhìn sang Diệp Nhiễm.

“Cho nên anh có thể yên tâm, nhất là về chuyện an toàn thực phẩm.” Cô ha hả cười.

“Là chính tay em làm?” Kha Dĩ Huân nhìn Diệp Nhiễm giống như đang nhìn quái vật.

Cô biểu cảm khẩn trương: “Anh cũng không cần lo lắng về việc em lãng phí dầu mỡ, em làm rất nhiều, biếu cho chị Trần một phần, ông cụ Dương, còn đó chị Đồng. Ngoài ra phần dư còn lại em gửi tặng các ông cụ, bà lão ở công viên, phần dầu mỡ còn thừa thì dùng để nấu ăn, không tốn bao nhiêu cả.”

Anh không để ý tới lời cô nói, trái lại tự ăn hết dĩa bánh quẩy, chậm rãi đằng hắng: “Ai hỏi em về chuyện dầu mỡ hả? Ông cụ Dương là ai?” Chị Đồng thì anh biết, là hàng xóm sống gần đây, khi gặp chị thì anh cũng chỉ lịch sự gật đầu, không nghĩ tới cái người trời sinh nội trợ này còn quen biết cả khu phố.

“Thì chính là cái ông cụ sống cô đơn một mình ở gần nhà mình đó, các con ông ấy đều ở nước ngoài. Làm bạn với ông ấy chỉ có hai chú chó trong nhà, thật đáng thương...”

Kha Dĩ Huân bắt đầu đau đầu, cô còn nhỏ tuổi đã kết hôn, nếu mười năm nữa dám chừng cô sẽ bước vào hàng ngũ của các bà thím tối ngày lải nhải. “Tôi gọi ông ấy bằng bác, còn em sau này hãy gọi ông ấy là bác Dương, chắc em không muốn vai vế của em đổi lại thành cháu của tôi đâu chứ?” Anh mạnh mẽ gián đoạn câu nói giữa chừng của cô.

“A, vâng.” Cô khiêm tốn thụ giáo. Vẻ khiêm nhường vừa mới xuất hiện được một giây, giây sau đã bị đổi thành dụng tâm kín đáo cười ngọt, đôi mắt cong cong, lông mi dày che trú ánh mắt, vẻ bướng bỉnh hiện rõ mồn một.

“Nói đi, em muốn cái gì?” Anh hé miệng cười, mỗi lần cô lộ vẻ mặt này, thường thường đại biểu lại muốn cầu xin anh.

“Kha Dĩ Huân, ông xã ——” Cô cũng không sợ buồn nôn.

“Nói thẳng chủ đề, em làm nũng thật kinh quá.”

“Được, được.” Diệp Nhiễm có chút thất vọng, Kha Dĩ Huân cũng không thích cô tỏ vẻ thân thiết: “Anh có thể dành ra một vài chỗ trống trong ngăn tủ cho em hay không? Bằng không em giống như là đang sống tạm ở trong phòng anh vậy.” Cô phàn nàn, quần áo của cô hiện nay đều ở trong phòng cô, như thể anh cần cô thì cô mới được quyền xuất hiện ở trong phòng anh, cảm giác này, thật không tốt.

Anh trầm ngâm một chút, nhíu mày: “Có cần thiết không? Yêu cầu bị bác bỏ.”

“Cũng không phải em ép buộc anh!” Cô cũng biết anh sẽ không vui đáp ứng: “Chẳng lẽ mỗi lần như vậy em đều phải mặc áo sơ mi của anh, có phải rất phiền toái không?”

Kha Dĩ Huân dùng khăn giấy xoa xoa tay: “Tùy tiện đi.”

“Vâng ——” Cô cố ý kéo dài âm điệu để anh biết cô mất hứng. Tuy rằng hai người đã thân mật hơn trước rất nhiều nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình không hiểu rõ anh, loại cảm giác này khiến cô không muốn từ bỏ, quả thực không biết là cách anh càng gần nhưng thực chất lại càng xa hơn.

“Tôi phải đi làm rồi.” Quả nhiên anh lại ngoảnh mặt làm ngơ. Cô không trả lời, đôi lúc cô tự nhiên phát giác, khi cô cười anh cũng sẽ cười, khi cô mất hứng anh lại xoay người rời đi, giống như cô chỉ là một thằng hề trong mắt anh. Cô bẹt bẹt miệng, kỳ thực cô chẳng phải tức giận thật sự, chính là hi vọng anh có thể la mắng cô, về điểm này anh cũng chưa từng làm.

Sáng hôm sau, Kha Dĩ Huân tỉnh lại, Diệp Nhiễm vẫn theo lẽ thường biến mất, hẳn là đang ở trong phòng bếp xào nấu gì đó, sau lại giống như nhà ngoại giao đi chào hỏi hàng xóm. Anh quả thực bội phục tinh lực của cô, hay là cô thừa dịp anh đi làm lại ở nhà nằm ngủ? Cô không cần đồng hồ báo thức, buổi sáng rời giường hoàn toàn dựa vào tự giác, mặc kệ đêm qua anh đòi hỏi cô điên cuồng thế nào, có bản lĩnh thì tỉnh dậy trước anh. Anh thật sự hoài nghi cấu tạo cơ thể của cô, cô ... và Đới Thần Thần không giống nhau, Thần Thần —— luôn thích ngủ nướng, ăn điểm tâm cũng phải để Dĩ Hiệt gọi đi gọi lại nhiều lần.

Kha Dĩ Huân theo quán tính xuống giường là mở ngăn tủ chọn xem hôm nay mặc quần áo gì, không ngờ phát hiện ngăn tủ bên trái đã đổi thành quần áo lặt vặt của Diệp Nhiễm. Anh cười khổ, bất kể thế nào, cô vẫn là người chăm chỉ cẩn trọng, về mặt này thì anh có thể thừa nhận. Mặc dù cô đang từng bước bước vào cuộc sống của anh nhưng anh vẫn miễn cưỡng chấp nhận, cũng chỉ có thể là cô, bởi vì cô quá cứng đầu giống anh.

Tiến vào phòng tắm, anh vặn vòi sen nhắm chặt hai mắt, theo thói quen cầm lấy chai sữa tắm trên kệ, bôi lên người mới cảm thấy không đúng, anh cuối đầu nhìn xuống thì thấy chai sữa tắm nam anh từng đặt ở chổ cũ đã bị thay thế thành mùi hương dâu tây vị thiếu nữ.

Kha Dĩ Huân rửa sạch người một cách giận dữ, đầu tiên anh hét thật to: “Diệp —— Nhiễm!”

Mãi đến khi anh nhìn thấy cô đang chằm chằm bĩu môi chà rửa bên ngoài của những chai lọ, rồi đặt chúng vào một khung nhựa gọn gàng ở tầng một, anh mới bỏ qua, ấp úng không nói rời nhà đi làm. Bầu không khí trong xe ngột ngạt, anh nghe thấy mùi hương dâu tây trên người mình, đầu óc không khỏi ảo não, nhíu mày, lại không biết vì sao mình bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play