Diệp Nhiễm không có thời gian sấy khô tóc, nhanh chóng chải đầu, những lọn tóc ướt đều thấm cả sau lưng áo. Cô cũng không quan tâm,
tay chân luống cuống di chuyển vào xe. Trèo lên bên cạnh vị trí Kha Dĩ Huân, khi cô xoay người đóng cửa, mái tóc dài vô tình bắn nước lên người anh ta.
“Không phải cố ý ——” Cô kéo dài âm điệu, trong lòng âm thầm chưa
nguôi giận, cũng may là nước, nếu là axit sunfuric thì thật tốt.
Kha Dĩ Huân liếc Diệp Nhiễm một cái, khuôn mặt trầm xuống đưa tay
ra phía khay đựng đồ trong xe để lấy khăn lông, vì dựa người vào gần
cô cho nên anh nghe thấy mùi hơi nước tươi mát trên người cô, như là
dầu gội đầu, lại không phải như vậy, anh nhíu mày, cố không nghĩ
đến.
Dùng khăn lông phất nhẹ nước đọng trên tây trang, anh mới đưa qua cho cô: “Lau đi.”
Diệp Nhiễm khoa trương làm biểu cảm đáng ghét, có lầm hay không?
Lau quần áo anh xong rồi mới đưa qua cho cô lau tóc! “Không cần!” Cô
hèn mọn cự tuyệt.
Kha Dĩ Huân thu hồi tay, đem khăn lông ném một bên: “Không cần thì thôi.” Anh cũng không kiên trì, phát động xe.
Điều hòa trong xe rất nhanh xua tan cái nóng oi bức, Kha Dĩ Huân
mặc tây trang cho nên không cảm thấy lạnh, quần áo và tóc Diệp
Nhiễm đều ẩm ướt, bị gió lạnh thổi vào lạnh phát run.
“Này! Anh chỉnh điều hòa nhỏ tý đi!” Cô nhịn không được nói.
Kha Dĩ Huân lái xe không nhìn cô, trả lời cũng rất rõ ràng: “Không thích!”
Diệp Nhiễm oán hận liếc nhìn Kha Dĩ Huân, người này thật độc ác. Diêp Nhiễm ôm lấy thân thể, đã sớm biết đáp án đi nhờ xe của anh ta sẽ không dễ dàng như vậy!
Gió rất lạnh, Diệp Nhiễm hắt xì hơi, nhẹ nhàng phát run nhưng cô không nói một lời, âm thầm chịu đựng.
Kha Dĩ Huân rốt cục cũng phiền chán nhếch khóe miệng, xoay vô
lăng quẹo sang ven đường, quá đột nhiên, cơ thể Diệp Nhiễm như muốn
bay ra khỏi xe. Anh miễn cưỡng tắt điều hòa, chộp lấy một chiếc khăn trên phía vô lăng, một tay kéo cô qua, không để ý đến việc cô kháng cự, dùng sức nắm lấy lọn tóc ướt sũng của cô lau lau vài cái.
“Bẩn! Bẩn!” Diệp Nhiễm tức giận đến độ khuôn mặt đỏ ửng, bị anh khống chế khiến cô không thể động đậy.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, lại lau đi phần áo phía sau lưng cô, anh
cởi áo khoác ngoài. Cô liếc mắt nhìn anh, không phải anh định lấy
áo khoác cho cô chứ? Có cần phải đóng kịch đến vậy hay không?
Không nghĩ tới anh cởi áo khoác ném về phía sau xe, Diệp Nhiễm bĩu môi, biết ngay anh ta không lãng mạn như thế, ít nhất không có hảo
tâm! Cửa sổ xe đột nhiên giảm xuống, cô liền phát hoảng, nhiệt độ bên
ngoài thổi vào nhưng cô lại cảm thấy thoải mái, Kha Dĩ Huân tiếp tục mặt lạnh lái xe, Diệp Nhiễm xoay người đón gió, vụng trộm cười cười, người này kỳ thực cũng không quá đáng.
Bận rộn cả ngày, cô nằm ngủ thẳng cẳng trên xe. Đến nơi Kha Dĩ
Huân cũng không gọi cô dậy, chỉ là cố ý đóng cửa xe thật mạnh để
đánh thức cô. Cô mê mang chớp mắt, vài giây sau mới hiểu rõ nội
tình, lúc này anh đã đi tới cửa lớn rồi. “Đợi tôi với!” Cô gọi
với theo anh một tiếng, hốt ha hốt hoảng nhảy xuống xe, vẫn còn không
quên lấy những thứ đồ lặt vặt trên xe.
Già trẻ nhà họ Kha ăn đồ do Diệp Nhiễm nấu đều tấm tắc khen
ngon, cô chỉ lo làm cũng không ngồi xuống ăn, chỉ có Kha Dĩ Huân
nhàn nhã ăn cháo, thờ ơ nhìn món hoành thánh chiên ở phía đối
diện.
Diệp Nhiễm cúi đầu bĩu môi, diễn xuất giỏi thật! Thật sự là không muốn ăn? Hay là ăn không nổi nữa?
Kha Thiệu Vĩ quay đầu về phía con trai cười nhạt, vì để cổ vũ
Diệp Nhiễm, ông hơi chút khoa trương: “Tiểu Nhiễm, ngon lắm, ngon lắm!”
Diệp Nhiễm đương nhiên hiểu rõ ý tốt của ông, cảm tạ mỉm
cười, Kha Dĩ Huân nhìn thấy cảnh này thì liền cười nhạo một
tiếng, biểu cảm của anh khiến nụ cười của cô tan thành mây khói,
không thể không quay đầu trừng mắt nhìn anh.
“Ba, ba cũng đừng ăn nhiều, món này khó tiêu hóa, ăn chút cháo đi
ạ, lần sau con lại làm cho ba.” Diệp Nhiễm quay sang lo lắng nói, vẫn
là ba chồng đối với cô tốt nhất.
Hồ Doanh ở một bên lau miệng: “Em cũng muốn ăn cháo, chị dâu,
hay là chị trộn thêm gỏi đi, gỏi chị trộn rất ngon, có điều
đừng cho nhiều dấm chua vào!” Hai từ ‘chị dâu’ nghe có vẻ kỳ
quái.
“A, được chứ.” Diệp Nhiễm đứng lên đi về phía phòng bếp, cô đã quen với việc này.
Bà Kha nhìn thấy con trai không phản ứng, trong lòng nghi hoặc,
yên lặng đứng lên cũng đi vào phòng bếp. Bà chủ vừa bước vào, đám
người làm cũng đều thức thời lui ra.
“Tiểu Nhiễm.” Bà Kha chuyên chú nhìn cô gái nhỏ đang tập trung
trộn gỏi, đột nhiên sinh lòng thương tiếc, dù sao tuổi của con bé
cũng còn quá nhỏ, mỗi lần thấy Diệp Nhiễm hốt ha hốt hoảng vội vàng
đi theo sau lưng con trai mình, khó có thể cảm nhận được chúng nó là vợ chồng.
“Dạ?” Diệp Nhiễm quay đầu cười với bà, chuyên tâm trộn gỏi.
“Con và Dĩ Huân... đã chính thức trở thành vợ chồng hay
chưa?” Bà Kha quyết định hỏi trắng ra, rất mịt mờ sợ cô bé nghe không hiểu.
Chậu inox trong tay Diệp Nhiễm rơi xuống trên mặt bàn đá cẩm
thạch, cô trịnh trọng xoay người nhìn bà: “Mẹ, chúng con đã thật sự
trở thành vợ chồng rồi ạ, đều đã đăng ký kết hôn, pháp luật cũng
công nhận!”
Bà Kha nghẹn ngào, không thể không mỉm cười: “Ý của mẹ không phải là vấn đề đó.”
Diệp Nhiễm nghi hoặc trừng mắt nhìn bà, còn ý nào khác nữa
sao? Đột nhiên mặt cô nhanh chóng chuyển thành đỏ ngầu, bỗng chốc
phản ứng kịp.
Bà Kha nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phào một hơi: “Tiểu Nhiễm,
thân phận chỉ là vô dụng. Dĩ Huân là con trai mẹ, mẹ hiểu tính
tình của nó. Nó từ nhỏ đã biết làm tổn thương người khác, con
cố mà thận trọng.”
Diệp Nhiễm nuốt nước miếng, thận trọng thôi sao, anh ta đích thị
là một tên khốn, rất biết xoi mói người khác, xát muối lên vết
thương người ta! Quả nhiên trong mắt ba mẹ, con cái luôn luôn là báu vật!
“Lúc trước nó đối với hôn sự này cũng không —— quá nhiệt tình.” Bà Kha cân nhắc từ ngữ một chút.
Diệp Nhiễm cúi đầu, chuyện này đương nhiên cô biết.
“Dĩ Huân sớm đã không để con vào mắt, chuyện này mẹ cũng
đã nhắc nhở nó, không được làm tổn thương con.” Bà Kha cố ý
nhấn mạnh, Diệp Nhiễm cũng hiểu ý bà. “Con muốn nó giúp con hoàn
thành mục tiêu, chỉ là ‘luật pháp công nhận’ cũng chưa đủ.” Bà Kha
mỉm cười, cảm thấy bản thân giống như đang xúi giục con dâu trở thành tội phạm. “Hơn nữa mẹ và ba con cũng đã thương lượng với nhau, chờ
con hạ sinh đứa nhỏ, thực sự trở thành một phần tử nhà họ Kha, chúng
ta sẽ đem các cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa giao cho con kinh
doanh.”
“Thật vậy ạ?” Mặt mày Diệp Nhiễm hớn hở.
“Đúng vậy!” Bà Kha nhìn cô cười cũng nhịn không được nở nụ cười,
cô quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, trong lòng hoàn toàn không thể che dấu được niềm vui, cao hứng cùng bi thương đều bộc trực như vậy, ngay cả
tính toán nhỏ nhặt của cô đều không thể giấu diếm, có lẽ chính tính cách này đã làm cho bọn họ cảm động.
Trên đường trở về Diệp Nhiễm im lặng bất thường, lặp đi lặp lại lời bà Kha nói, nguyên nhân chỉ là kết hôn cũng vô dụng. Đối với nhà họ Kha mà nói, cô còn chưa trở thành một phần tử trong gia đình họ,
phải nỗ lực để tăng cường tình cảm, phải có một đứa con, cô mới thực sự có thể hòa hợp vào gia đình này.
“Mẹ tôi và em nói cái gì rồi?” Kha Dĩ Huân quan sát cô một hồi
lâu, đổi lại bình thường cô đã sớm liếc mắt nhìn anh nhưng lần này
thậm chí anh cũng không nhìn thấy. Loại trầm tư hiếm thấy này là từ lúc mẹ anh đi theo cô xuống bếp, anh cơ bản có thể đoán được.
“Không có gì!” Diệp Nhiễm tức giận trả lời, mặt lại hồng hào đứng
lên, chuyện này cô phải nói như thế nào? Kha Dĩ Huân, hay là chúng ta sinh con đi?
Kha Dĩ Huân cúi đầu nở một nụ cười: “Mẹ tôi đã hứa cho em những lợi ích gì?”
“Hơ?” Diệp Nhiễm nghẹn họng nhìn Kha Dĩ Huân trân trối, chẳng lẽ mẹ anh ta đã nói gì với anh ta sao?
“Mẹ tôi suy nghĩ cái gì, dùng mười đầu ngón chân tôi vẫn có thể đoán được.” Anh nhướng mày: “Có thể khiến em lo lắng lâu như vậy,
điều kiện chắc chắn rất tốt? Ba mẹ tôi đối với em luôn rất hào
phóng. Nào, nói tôi nghe thử.”
“Quyền kinh doanh hoành thánh Chính Hoa.” Diệp Nhiễm nhíu mày, có chút khó khăn.
Kha Dĩ Huân cười ha ha: “Thật hào phóng, vượt qua sức tưởng tượng của tôi. Diệp Nhiễm, em thật biết cách làm ăn, chỉ cần em lên
giường với tôi thì sẽ có đãi ngộ thật tốt.”
Máu cô xông lên não, làm thế nào anh ta lại có thể mở miệng
nói như thế? “Không cùng anh lên giường, là cùng anh sinh một đứa
trẻ!” Cô bật thốt lên sửa lại, kết quả càng khiến bản thân mình cảm
thấy khó xử.
“Có gì khác nhau sao?” Nụ cười của anh trở lạnh.
Diệp Nhiễm cảm nhận được lời nói mỉa mai của Kha Dĩ Huân, không phải là đùa, là thật sự hèn mọn khinh thường. Cô cũng muốn nói vài
câu phản bác, vừa mới mở miệng thì đã thở dốc. Đúng vậy, mục
đích của cô không chỉ đơn giản như thế, là cô rất không cam tâm, tất
cả những gì anh từng nói, là cô muốn tay không bắt sói trắng.
Vừa rồi nhiệt huyết còn dâng trào bỗng chốc tan biến, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần đỏ lên.
Cô thở hắt ra, anh tùy tiện phát ngôn dù sao cô cũng không có đường rút lui rồi. Lúc trước cô đã hạ quyết tâm, vì để cửa tiệm hoành
thánh Chính Hoa sinh tồn, cô chịu khổ mất mặt đều phải nhẫn nhịn!
Cùng anh lên giường... cũng không phải không nghĩ tới, chuyện này đều nằm trong kế hoạch.
Bà Kha cũng đã nói, nếu trong lòng Dĩ Huân chấp nhận con là vợ nó, có lẽ nó sẽ đối xử tốt với con.
“Diệp Nhiễm, tôi chưa sẵn sàng.” Anh lạnh giọng tuyên bố, không khác gì cự tuyệt.
“Vậy khi nào thì anh mới có thể sẵn sàng?” Cô tâm phiền ý loạn, cũng không cẩn thận phân biệt ý tứ của anh, thuận miệng hỏi, hỏi
xong đầu óc mới bắt đầu nổ tung, cô... Rốt cuộc là cô đang nói
cái gì!
Kha Dĩ Huân nhịn không được cười thành tiếng: “Khi nào sẵn sàng tốt tôi sẽ nói cho em biết trước tiên.”