CHƯƠNG 4

Trong án có án

.

Mọi người vốn chỉ là tiện đường đi dạo tới Hoàng phủ, không ngờ lại tra ra được một vụ án kỳ quái.

Nguyên bản Hoàng Thụy Vân và Tào Kiếm là người bị hại, lúc này thoáng cái biến thành kẻ hại người, hiềm nghi rất cao.

Bọn Triển Chiêu đầy bụng hồ nghi, trở lại cổng Khai Phong phủ, liền thấy Trương Long Triệu Hổ mang theo một nhóm đông nha dịch trở về.

“Có đầu mối không?” Triển Chiêu hỏi.

Trương Long Triệu Hổ lắc đầu, “Triển đại nhân, chúng ta không chỉ Đông ngoại ô, mà cả Khai Phong thành cũng lật tung lên rồi, còn hỏi rất nhiều người qua đường, cũng không tìm được vị cô nương kia.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hư không biến mất sao? Hay là thật sự gặp phải độc thủ rồi.

“Lại nói, còn bị chúng ta phát hiện một chuyện quái lạ.” Mã Hán nói với Triển Chiêu, “Lúc chúng ta đi tìm người, có mấy quản sự của vài thế gia tới gặp chúng ta, nói là trong phủ bọn hắn, cũng mất rất nhiều nha hoàn.”

“Cái gì?” Triển Chiêu giật mình.

“Đúng vậy, đại thể cũng có tao ngộ giống với nha hoàn ở quý phủ của Bạch ngũ gia.” Triệu Hổ nói, “Nghe nói là bị lừa gạt tình cảm, cũng nghe nói là cùng người bỏ trốn rồi bị vứt bỏ… Nói chung đều là bị phụ tâm hán làm thương tổn, điểm giống nhau, chính là bọn họ hơn nửa đêm mang nến thơm tiền giấy ra ngoài, rồi không thấy trở lại.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Có chuyện này!

“Ai nha, có phải xuất hiện bắt cóc không?” Âu Dương Thiếu Chinh nhịn không được hỏi, “Bắt cóc này không lừa gạt tiểu thư mà lừa gạt nha hoàn a.”

Triệu Phổ nhíu mày, “Có thống kê lại chưa, tổng cộng mất bao nhiều người?”

“Tính tới giờ là sáu.” Triệu Hổ trả lời, “Chúng ta chuẩn bị dẫn theo nhiều người nữa đến từng nhà tra hỏi, tỉ mỉ tính toán.”

“Đã sáu người, nhiều vậy sao…” Triển Chiêu nhíu mày, “Sao không thấy ai báo án.”

“Có thể lý giải.” Công Tôn thở dài, “Cũng không phải chuyện gì vinh quang, có thể chủ nhân gia sợ nhận trách nhiệm, nên bèn giấu đi.”

Tứ đại hộ vệ mang theo người phân công nhau đi thăm dò, bọn Triển Chiêu vào Khai Phong phủ.

Bao Chửng vừa lúc đi tới, thấy Triệu Phổ còn rất kỳ quái hỏi, “Vương gia ngươi chưa tiến cung sao?”

Triệu Phổ thắc mắc, “Tiến cung?”

“Bát vương gia nói hoàng thượng phái người tìm ngươi khắp nơi đó.” Bao Chửng cười ha hả, “Nói là đêm nay muốn xướng Song Hoàng với ngươi.”

(Song Hoàng: hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói, ở đây bác ý Bao là kẻ xướng người họa)

Triệu Phổ sờ sờ cằm, “Xướng cái gì Song Hoàng a?”

Bao Chửng bước lên một bước, tiến đến bên tai hắn nói hai câu.

“Nga?” Triệu Phổ đột nhiên hưng phấn lên, thuận tay đem Tiểu Tứ Tử lặng lẽ đưa cho Bạch Ngọc Đường bên cạnh, sờ sờ đầu bé một chút, quay đầu nói với Công Tôn, “Ta lẩn trước, một hồi các ngươi tiến cung đi, trong cung đêm nay xác định chơi vui!” Nói xong, chạy mất dạng.

Công Tôn có chút khó hiểu —— Mắc gì nói với mình?

Bao Chửng cũng sờ sờ chòm râu.

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm phất tay a phất tay với Triệu Phổ, vừa liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang bế mình.

Bạch Ngọc Đường cũng rất thắc mắc, vì sao tất cả mọi người đều tiện tay đưa Tiểu Tứ Tử cho mình?

Tiểu Tứ Tử và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một hồi lâu, tiểu gia hỏa đột nhiên khoanh tay trừng hắn.

Bạch Ngọc Đường có chút ngu ngơ mà nhìn bé.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ cánh tay trái của Bạch Ngọc Đường, lại vỗ vỗ cái mông của mình, “Nâng chỗ này.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, bất quá vẫn làm theo.

Tiểu Tứ Tử lại vỗ vỗ cánh tay phải của hắn, “Dời xuống chút, nâng phía sau.”

Bạch Ngọc Đường nghe theo.

Tiểu Tứ Tử nhích nhích cái mông, “Bế cao chút.”

Bạch Ngọc Đường nghe theo, bế Tiểu Tứ Tử lên cao một chút, Tiểu Tứ Tử thuận tay ôm cổ hắn.

Công Tôn và Triển Chiêu bên cạnh đều gật đầu, “Đúng chuẩn rồi!”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm giúp Bạch Ngọc Đường chỉnh lý tóc tai, nói với hắn, “Sau này nên bế tiểu hài tử tương tự thế này! Giống như nâng một quả cầu tròn!”

Bạch Ngọc Đường bật cười, trả lại cho bé một câu, “Ngươi không phải quả cầu tròn sao…”

Chỉ là Bạch Ngọc Đường vừa thốt ra miệng, chỉ thấy Công Tôn ở phía sau cuống quýt xua tay với hắn.

Nhìn lại Tiểu Tứ Tử.

Chỉ thấy mặt Tiểu Tứ Tử soạt một cái liền trầm xuống.

Bạch Ngọc Đường nhịn cười —— Lại biến thành một tròn vo mặt xụ rồi.

Triển Chiêu lắc đầu —— Sao lại khi dễ Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường nghĩ mình có thể đã nói lời quá đáng, hẳn nên dỗ dành bé nó vui vẻ vui vẻ, bất quá nên dỗ dành tiểu hài tử như thế nào hắn lại không có kinh nghiệm, đang định hỏi Triển Chiêu một chút.

Lại nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên rất nghiêm túc nói, “Bạch Bạch là đại mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành đẹp nhất thiên hạ!”



“Phốc…” Triển Chiêu thoáng cái cười đến cong thắt lưng, Công Tôn vội bế Tiểu Tứ Tử lại, xoay người chạy vào trong Khai Phong phủ.

Bạch Ngọc Đường một lúc lâu mới lấy lại nhịp thở, nhìn nhìn bốn phía, mọi người đang nhịn cười hai bên lập tức tan tác, ngay cả Bao Chửng cũng nỗ lực khống chế khóe miệng nhếch lên, bảo trì uy nghiêm của một vị đại nhân, cước bộ cái kia mềm mại a.

Cổng Khai Phong phủ to như vậy, chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ và Triển Chiêu đang ôm bụng khom lưng cười.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn cười vui vẻ như vậy, vươn tay đẩy hắn một cái.

Triển Chiêu không đứng vững, lảo đảo.

Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng đi vào Khai Phong phủ.

Triển Chiêu đứng vững tí tởn đuổi kịp, thuận tiện dùng khuỷu tay huých hắn một cái, cũng đụng cho Bạch Ngọc Đường lảo đảo, rồi Triển Chiêu bỏ chạy tới phía trước.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu theo vào, cùng hắn tiến vào viện tử, vừa quan sát xung quanh, “Thì ra Khai Phong phủ dài như vậy.”

Triển Chiêu lui về một bước, đứng bên cạnh hắn, cười hỏi, “Cũng không tệ lắm ha?”

“Ân… Không tệ thì đúng là không tệ.” Bạch Ngọc Đường nói, vươn tay chỉ vào đám mèo lớn mèo nhỏ vừa ăn no, đang ngồi xổm thành một loạt mà liếm móng vuốt lau mặt hỏi, “Thân thích của ngươi?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu vươn tay hai véo hai bên quai hàm Bạch Ngọc Đường, nhéo khuôn mặt dễ nhìn của hắn, “Thúc bá a di ta, đi ra xếp hàng nghênh tiếp ngươi đó, ngươi còn không biết chào hỏi!”

Bạch Ngọc Đường vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn tay đang nhéo mặt mình của Triển Chiêu, “Nhẹ chút, khuôn mặt này mà hỏng không có cái thứ hai đâu.”

Triển Chiêu kinh ngạc, buông tay, thuận tiện giúp hắn xoa xoa san bằng, trong miệng còn nói, “Như thế, kéo hỏng thì quá lãng phí rồi…”

Bên này hai người đang đùa giỡn, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng líu ríu hưng phấn.

Hai người theo tiếng động nhìn qua, lại càng hoảng sợ, chỉ thấy tại cửa viện, đại khái có mười mấy nha hoàn vây quanh, ngay cả Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi cũng ở bên trong, không biết đã trà trộn vào từ lúc nào.

Đám nha hoàn lúc này có người ôm mặt có người cắn khăn tay.

Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, chợt nghe tiếng hút không khí nổi lên bốn phía.

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn nhìn, đám nha đầu kia có vẻ lại không chống cự nổi rồi… Cũng đúng, lúc trước Triệu Phổ và Công Tôn đi vào, các nàng đã bị kích thích không nhỏ, lại bị Tiểu Tứ Tử phủ thêm một đòn, phỏng chừng tâm can tỳ phế thận cũng không phải đặc biệt tốt, lúc này đòn sát thủ tới, cái ngoảnh đầu nhìn lại của Bạch Ngọc Đường phỏng chừng có thể khiến các nàng bị ‘giết’ đến thỏa mãn.

“Ai, chừa cho người ta một mạng để xây bảy tầng tháp đi*.” Triển Chiêu vươn tay túm tóc Bạch Ngọc Đường, để hắn quay đầu lại, sau đó nắm một góc tay áo trắng, “Đi, mời uống rượu.

*(lấy từ câu: Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp)

Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu đi uống rượu của phủ Khai Phong.

Hai người vừa mới ra khỏi viện tử, phía sau đám nha hoàn đã nhịn không được, di oa kêu loạn.

Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi ôm má hỏi các tỷ muội mới ở xung quanh, “Phối không phối không?”

“Hảo phối hảo phối!” Đám nha hoàn gật đầu cái rụp, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm, “Đúng là hảo phối…”

Đám nha hoàn soạt cái quay đầu lại, chỉ thấy Bao đại nhân vuốt chòm râu đứng phía sau các nàng.

Đám nha hoàn ôm má cũng quên mình định nói cái gì.

Chỉ nghe Bao đại nhân “Ha hả” hai tiếng, chắp tay sau lưng xoay người đi.

Đám nha hoàn trầm mặc một lúc lâu, Thần Tinh Nhi “Ai nha” một tiếng, “Bao đại nhân cũng rất khả ái đó…”

“Phải đó.” Nguyệt Nha Nhi ôm má, “Tuy rằng rất đen nhưng rất suất.”

Nói xong, tất cả nha đầu đều nhìn nàng, một lúc lâu, cùng nhau chỉ vào nàng, “Nguyệt Nha Nhi khẩu vị nặng quá!”

.

Không để ý tới một đám nha đầu cười đùa thế nào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã ở trong viện tử uống rượu.

Công Tôn thay một bộ y phục khác, nắm tay Tiểu Tứ Tử đi ra, ôm lấy bé đặt bé lên ghế, đè đầu bé hướng sang Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.

Công Tôn ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Tứ Tử, “Nói a.”

Tiểu Tứ Tử tội nghiệp ngẩng đầu lén liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, chắp tay sau đít nhón đầu ngón chân dụi dụi, dẩu mỏ, “Ta sai rồi…”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Công Tôn chọt chọt cái bụng Tiểu Tứ Tử, “Còn gì nữa.”

Tiểu Tứ Tử hé miệng, “Ta không có lễ phép.”

Công Tôn tiếp tục chọt chọt bé, “Tiếp tục.”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, một viên tròn vo mếu máo, “Ngươi không nên tức giận.”

Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn còn định chọt bé, vươn tay gạt qua, “Đồng ngôn vô kỵ, sao ta lại tức giận được.”

Tiểu Tứ Tử lén nhìn Công Tôn, như vậy là nói —— Xem đi! Đã nói hắn sẽ không tức giận.

Công Tôn ngồi xuống bên cạnh bé, Triển Chiêu cũng rót một chén rượu cho y.

Tiểu Tứ Tử chạy xuống phóng đến trong viện chơi với mèo nhỏ, đồng thời bị đám nha hoàn ẩn núp gần đó bắt được, đút đủ loại đồ ăn.

Ba người uống vài chén, chợt thấy Bao Chửng đi vào viện, “Các ngươi chuẩn bị một chút, trễ chút nữa cùng bản phủ tiến cung.”

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn sửng sốt.

Công Tôn chỉ chỉ vào mình, “Ta cũng phải đi?”

Bao Chửng gật đầu, “Hoàng thượng nghe nói ta tìm sư gia, nằng nặc đòi gặp ngươi.”

Bao Chửng nói, chợt thấy Triển Chiêu nháy mắt với mình, liếc sang Bạch Ngọc Đường.

Bao Chửng cũng biết, Bạch Ngọc Đường không muốn tiến cung gặp hoàng thượng gì đó, bèn đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống bên bàn đá, cười nói, “Hoàng thượng đêm nay thỉnh là cơm nhạt, không cần dựa theo lễ tiết trong cung, mặt khác…”

Bao Chửng dừng lại một chút, “Tình hình cụ thể là nhờ Bạch thiếu hiệp giúp một chuyện.”

Bạch Ngọc Đường phiền muộn, bất quá Bao Chửng dẫn người lên Thiên Sơn tra án, có thể nói là có ơn với phái Thiên Sơn, còn bắt đi cừu địch tác loạn ở phái Thiên Sơn hắn, hắn không lý nào không chừa cho ông mặt mũi, bèn nói, “Đại nhân mời nói.”

Bao Chửng mỉm cười, ai nói Bạch Ngọc Đường chất phác chứ, cảm kích hiểu lễ, gia giáo rất tốt.

“Hoàng thượng nói, bảo ta mang theo chí ít hai nữ tử có công phu tốt tiến cung… Nữ tử công phu tốt nhất Khai Phong phủ ta hẳn là trù phòng đại nương…”

Triển Chiêu nhịn cười, “Càn khôn thập thức thiêu hỏa côn (củi đốt lò)!”

Bao đại nhân cũng cười, đây là chiêu thức mà Triển Chiêu hỗ trợ tổng kết được khi lần đầu tiên kiến thức cảnh trù phòng đại nương dùng thiêu hỏa côn đánh các nha dịch không ngoan ngoãn ăn cơm, rồi cấp tốc truyền khắp Khai Phong phủ, ngay cả bách tính thành Khai Phong cũng biết.

Bạch Ngọc Đường hỏi một câu, “Võ công rất cao, là muốn cao bao nhiêu?”

“Người giang hồ bình thường đánh không lại.” Bao Chửng nói.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hướng về phía đối diện kêu một tiếng, “Thần Tinh Nguyệt Nha.”

Chưa tới một lúc, liền thấy hai nha hoàn chạy vào, hẳn là vừa mới đùa giỡn với các nha hoàn ở Khai Phong phủ, lúc vào trên hai gò má còn đang cười, cúi đầu đứng sau Bạch Ngọc Đường, “Thiếu gia.”

Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng, “Hai nàng có được không?”

Bao Chửng lúc trước từng nghe Triển Chiêu nhắc tới, hai nha hoàn này công phu vô cùng tốt, nhưng chỉ thoạt nhìn, đều chỉ mới mười sáu mười bảy, không biết có được không…

“Ách, thiếu hiệp, kỳ thực chuyện là như vậy.” Bao Chửng nói, lần này hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi ngoại trừ cả triều văn võ, còn có các sứ thần của phiên quốc. Trong đó sứ thần của Xa quốc phía nam là nữ, một môn phái võ lâm vừa thành lập, tên gọi là phái **, chưởng môn là…”

(cái chỗ dấu ** này là vì ta tìm không ra cái tên môn phái, mà bản lậu ta copy được thì chỉ có hai dấu này thôi, cho nên ta tạm dùng ** này nhé, tìm được bổ sung sau hoặc nàng nào biết thì nói cho ta biết nha -__-)

“Diêu Tố Tố phải không?”

Bao Chửng còn chưa dứt lời, Nguyệt Nha Nhi đã hỏi.

Bao Chửng gật đầu, rất là kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều đã nghe đến môn phái này, bất quá hẳn là vừa phát triển trong vài năm gần đây mà thôi, có vẻ rất đình đám tại Miễn quốc, bất quá dù sao cũng không phải võ lâm Trung Nguyên, cho nên không quá hiểu biết.

Bạch Ngọc Đường hỏi Nguyệt Nha Nhi, “Dùng công phu gì?”

Nguyệt Nha Nhi trả lời, “Diêu Tố Tố là hoành không xuất thế, hẳn là xấp xỉ ba mươi tuổi, đường võ công không rõ, bất quá thiện dùng độc chưởng và ám khí, thuộc về Nam phái. Khinh công hẳn là không tốt lắm, nhưng chưởng rất mạnh, dùng bạch xà nhuyễn tiên.”

Bao Chửng thắc mắc, “Nguyệt Nha cô nương, nhận thức Diêu Tố Tố?”

Thần Tinh Nhi ở bên cạnh chen vào, “Nguyệt Nha Nhi là Công Tôn tiên sinh phiên bản võ lâm!”

Công Tôn không nghe rõ, “A?”

“Công Tôn tiên sinh học rộng tài cao, cái gì cũng biết! Nhưng chuyện giang hồ võ lâm khẳng định không biết.” Tính cách của Thần Tinh Nhi dí dỏm hơn Nguyệt Nha Nhi rất nhiều, cũng hoạt bát không ít, trêu ghẹo, “Nguyệt Nha Nhi trí nhớ tốt, nàng dò la chuyện trong giang hồ, cái gì cũng biết!”

Công Tôn cười chắp tay với Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi có chút xấu hổ.

Bạch Ngọc Đường hỏi Thần Tinh Nhi, “Có thể đánh thắng không?”

Thần Tinh Nhi nhướng mi một cái, “Đương nhiên.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với Bao Chửng, “Đại nhân, Thần Tinh Nhi có bảy phần bản lĩnh của nương ta, đừng nói là người giang hồ bình thường, dù cho là giang hồ cao thủ, muốn thắng nàng cũng không dễ, trừ phi có công lực như ta và Triển Chiêu.”

“Nga…” Bao Chửng yên tâm gật đầu, nhanh chóng đứng lên chắp tay với Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi, “Đêm nay làm phiền hai vị cô nương theo bản phủ tiến cung, đến lúc đó, có lẽ phải giúp một tay.”

Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi vội hoàn lễ, “Đại nhân khách khí, có chuyện gì cần, tùy ý phân phó.”

Mọi người sau khi đàm xong, Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ngươi có đi không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hắn quả thật không muốn đi, gặp hoàng đế gì đó, bất quá…

Đang suy nghĩ, Tiểu Tứ Tử không biết lúc nào đã chạy trở về, vươn tay nắm tay áo hắn, “Bạch Bạch cùng đi đi mà.”

Bạch Ngọc Đường nhìn bé.

Công Tôn ôm lấy bé, lườm bé, ý là —— Ngươi lại có gì muốn phát biểu.

Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, “Cùng đi náo nhiệt mà, nếu không Bạch Bạch một mình ăn cơm chiều không vui.”

Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, tuy nói Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi từ trước đến nay làm việc đắc lực, nhưng dù sao niên kỷ còn nhỏ, lỡ như bị thương, nương hắn sẽ không khách khí với hắn, vì vậy gật đầu, “Hảo.”

Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đối diện mở to hai mắt —— Oa! Thiếu gia ngày hôm nay tâm tình tốt đến kinh hoàng a! Quả nhiên vừa gặp Triển Chiêu thì cái gì cũng dễ nói.



Lúc chạng vạng, mọi người liền theo Bao đại nhân tiến cung.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chia nhau cưỡi ngựa.

Bao Chửng dẫn theo Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi, còn có Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử, phân biệt ngồi kiệu tiến cung.

Vén lên rèm cửa sổ, Tiểu Tứ Tử nhìn phong cảnh bên ngoài.

“Phụ thân, Khai Phong thật sự rất lớn nga.” Tiểu Tứ Tử sau khi vào Khai Phong, tâm tình cũng rất tốt, hoặc là nói… sau khi gặp được mọi người, tiểu gia hỏa luôn rất hài lòng, Công Tôn cũng sắp không nhớ rõ lần gần nhất nó còn khóc đến nước mũi tèm lem nữa rồi.

“Tiểu Tứ Tử, một hồi tiến cung không được nói bậy a, có biết chưa?” Công Tôn nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tận lực nói ít một chút.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Còn nữa a, người khác hỏi ngươi cái gì, ngươi không được nói lời không tốt về Khai Phong phủ, cẩn thận người ta đưa ngươi vào tròng*.”

*(nguyên văn: cấp nhĩ hạ sáo, khó giải thích quá mà cũng chả hợp với văn Việt nên đổi luôn =”=)

Tiểu Tứ Tử thắc mắc, “Vào tròng là cái gì?”

Công Tôn cười cười, “Chuyện trong cung, phụ thân không hiểu, ân… nói thế nào nhỉ, Bao đại nhân quyền cao chức trọng…”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử có vẻ đã hiểu, gật đầu, “Phụ thân chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho Bánh Bao Nhỏ đúng không?”

Công Tôn bật cười, nhéo mũi bé, “Đúng đó.”

Tiểu Tứ Tử vỗ ngực, bảo Công Tôn cứ yên tâm.

.

Tất cả mọi người tiến vào từ cửa Nam, Triển Chiêu dẫn theo Bạch Ngọc Đường đi cửa Bắc.

Cửa Bắc, quả nhiên rất nhiều thị vệ, Nam Cung Kỷ cầm một tấm bản vẽ, đang phân công nhân thủ.

Triển Chiêu xuống ngựa, “Nam Cung.”

Nam Cung Kỷ ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu thì gật đầu, “Triển huynh.”

Triển Chiêu đi tới trước mặt, chỉ thấy Nam Cung Kỷ đang quan sát Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường quả thật không như những người tiến cung khác, ít nhất hắn không thể hiện rõ là có hài lòng hay không hài lòng.

Nam Cung Kỷ chắp tay, “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, người này hắn không nhận ra, bất quá hẳn hắn biết mình là ai, tính cách có vẻ rất đặc biệt.

“Nam Cung Kỷ.” Triển Chiêu giới thiệu với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, đại nội đệ nhất cao thủ, cũng chắp tay lại.

Nam Cung làm ra tư thế thỉnh.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền tiến cung, đi từ cửa Bắc, đi ngang qua vài con đường thật dài, hai bên đều là tường cao vây quanh, nguyên bản nghĩ là con đường hẳn phải càng đi càng rộng, không biết vì sao, càng đi càng hẹp.

Triển Chiêu ý thức được, lại đi lạc rồi, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hắn, “Hoàng cung Đại Tống cấu tạo theo hình cái giếng, ngươi đã quẹo hai lần, còn quẹo nữa chúng ta sẽ đi ngược ra cửa Bắc.”

Triển Chiêu xấu hổ gãi gãi đầu.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, vươn tay sờ sờ tường, chỉ về phía Đông, “Hẳn là từ hướng này, đi ra đường nhỏ, thấy đường chính đi về phía Nam là được.”

Triển Chiêu chăm chú gật đầu, “Đúng vậy, giống như ta nghĩ đó, vì vậy nên mới mặt dày dẫn đường.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười cùng đi với hắn, khi Triển Chiêu lại một lần nữa không rõ phương hướng thì túm hắn một cái, chỉ chỉ một bên, ý bảo —— Bên này.

Triển Chiêu ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục dẫn đường, thấy được đường chính rộng lớn của hoàng cung, âm thầm cảm khái —— Không ngờ lần này thành công đi ra! Dĩ vãng mỗi lần đều phải trực tiếp bay lên nóc nhà tìm đường, Bạch Ngọc Đường quả thật cần thiết để du lịch tại gia, vạn năng chuột vương!

Hai người đi một hồi, liền thấy phía trước có hai người đi tới, một mái đầu đỏ tươi đặc biệt nổi bật, hẳn là Âu Dương Thiếu Chinh. Âu Dương sóng vai đi với một nam nhân, thoạt nhìn chưa tới ba mươi, một thân hắc y nhưng không phải Triệu Phổ. Người này gầy hơn Triệu Phổ, da rất trắng, Âu Dương vừa đi vừa không biết đang nói cái gì, hắn chỉ lẳng lặng đi ở bên cạnh, thái độ mặt không biểu tình đó khiến Triển Chiêu cảm thấy hơi quen quen. Có điều… Bạch Ngọc Đường thường ngày mặt than, giống như băng sơn, người này thì có chút âm trầm, còn có một cỗ lãnh khốc và ngoan lệ khí khó hiểu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Ai vậy, sát khí nặng như vậy?

“Uy!” Lúc này, Âu Dương thấy hai người bọn họ, vươn tay vẫy vẫy, nhiệt tình như lửa giống như màu tóc của hắn.

“Hai ngươi đã tới, Nam Cung nói hai ngươi đã sớm đi vào, có lẽ lại lạc đường.” Âu Dương Thiếu Chinh cười hì hì.

Triển Chiêu xấu hổ, cái chữ “lại” kia hơi bị chói tai.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt.

Triển Chiêu nhìn trời —— Hoài niệm Bạch Ngọc Đường tương đối bình thường lúc mới gặp gỡ kia. Nghĩ tới đây, Triển hộ vệ sờ cằm, có vẻ như Bạch Ngọc Đường đối với người khác đều rất bình thường, chỉ là đối với mình thì càn quấy lại hay nói đùa… Vì sao?

Suy nghĩ một lúc lâu, Triển hộ vệ nghĩ thông suốt —— Người lành hay bị bắt nạt! Phỏng chừng là đạo lý này, mình quá dễ tính rồi!

“Ta giới thiệu nè.” Âu Dương Thiếu Chinh vỗ hắc y nhân âm trầm bên cạnh, “Huynh đệ ta, Trâu Lương.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức mà nhướng mi một cái —— Độc Lang Trâu Lương! Vị này chính là đệ nhất cao thủ của Triệu gia quân ngoại trừ Triệu Phổ, nhân xưng Tây Bắc Lang, là tả tướng quân của Triệu Phổ, thống soái cánh tả đại quân gần hai mươi vạn người, bách chiến bách thắng, thì ra tuổi còn trẻ như thế a.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu với hắn.

Trâu Lương nhìn Âu Dương.

Âu Dương nói, “Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường.”

Trâu Lương vẫn như cũ không nhúc nhích, tiếp tục nhìn Âu Dương.

Âu Dương nói, “Bằng hữu của vương gia.”

Trâu Lương chắp tay hành lễ, rất lễ phép, nhưng vẫn như cũ miệng vàng khó cạy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng liếc mắt nhìn nhau —— Thi lễ chỉ vì bọn họ là bằng hữu của Triệu Phổ, quả nhiên tướng lĩnh của Triệu gia quân mỗi người đều có tính cách quỷ dị, duy nhất không đổi là thề sống thề chết thuần phục, tuyệt không hai lòng.

Âu Dương và Trâu Lương dường như còn có chuyện phải làm, từ biệt hai người, trước khi đi Âu Dương còn nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đêm nay có náo nhiệt xem!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu —— Náo nhiệt?

.

.

__________________ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play