Bàng phi bưng một chén canh đi vào, nhẹ nhàng đặt trong tay hắn.
Triệu Trinh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn nàng, nhíu mày, “Không phải bảo ngươi theo thái hậu các nàng xuất cung tránh một thời gian sao?”
Bàng phi không nói gì, ngồi xuống bên cạnh hắn, mở chén, bên trong là bồ câu hầm, cẩn thận tỉ mỉ cầm đũa gỡ xương bồ câu.
Ngoài cửa, bốn con mèo chạy đến, hai con lớn mang theo hai con nhỏ.
Mèo lớn một con trắng như tuyết một con trắng màu gạo, hai con mèo nhỏ đều là màu trắng gạo.
Trong đó con mèo lớn vàng nhạt màu gạo nhảy lên long thư án, ngồi xổm trước mặt Triệu Trinh, meo một tiếng, cọ đầu vào người hắn.
Triệu Trinh dở khóc dở cười, vươn tay sờ sờ đầu nó, Bàng phi múc một thìa bồ câu, đưa đến bên miệng Triệu Trinh, vừa nói, “Người tặng Tiểu Tam Tử cho Ân Hầu, Bông Gòn và Đậu Phộng tìm khắp sân đã lâu.”
Triệu Trinh há mồm định giải thích một câu, thìa thứ hai đã đút vào.
“Ngươi đi tránh một lúc, lát nữa sẽ rối loạn…” Triệu Trinh ngắt một miếng bồ câu nhỏ đút cho mèo.
“Ta không sợ đâu.” Bàng phi nhướng hai hàng lông mày, hiện ra vài phần khí thế kiều man, “Còn gì mà chưa thấy chứ.”
Triệu Trinh bật cười, Bàng phi thường ngày quả thật rất can đảm, từ nhỏ được thái sư sủng lên trời, kiều man nhưng không dã man, đó là điểm mà người khác thích nhất ở nàng.
“Hoàng thượng…”
Trần công công chạy vào, thấy Bàng phi đã ở, ngẩn người.
“Thế nào rồi?” Triệu Trinh hỏi.
“Tới!”
Triệu Trinh gật đầu, ôm lấy bốn con mèo lớn nhỏ, nhét vào trong tay Bàng phi, “Vậy chí ít cũng ra sau bình phong tránh một chút.”
Bàng phi dẩu môi, bất quá vẫn đứng lên đi ra sau, đi tới phân nửa cũng không quên quay đầu lại dặn dò, “Người cũng không được chịu thiệt a.”
Triệu Trinh dở khóc dở cười, xua tay với nàng —— Mau đi trốn.
Vì vậy, Bàng phi ôm mèo ngồi sau bình phong, Triệu Trinh đưa cho nàng một bao hạt dưa, Bàng phi vừa cắn hạt dưa vừa thắc mắc, ai đưa hạt dưa cho hoàng thượng cắn vậy.
Trong Khai Phong phủ, Tiểu Tứ Tử bọc chăn đọc sách trẻ em, hắt xì một cái, dụi dụi mũi, lật một trang khác, rôm rốp nhai một hạt đậu phộng hương hồi.
…
Thủ vệ ngoài cổng hoàng cung thưa thớt, hoàn toàn không phát giác đã có vài người lẻn vào hoàng cung.
Triệu Trinh tiếp tục phê duyệt tấu chương, chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Nam Cung Kỷ đi tới bên cạnh Triệu Trinh đứng thẳng, thấp giọng nói, “Vào rồi.”
“Có ai bị thương không?” Triệu Trinh thản nhiên hỏi.
“Không, đã đổi thành cao thủ cả rồi, có thể chống cự.” Nam Cung thấp giọng trả lời.
Triệu Trinh gật đầu, ý bảo đã biết.
Lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, có một thanh âm truyền đến, “Hoàng thượng!”
Triệu Trinh giả vờ không biết, gắt gỏng nói, “Chuyện gì mà ồn ào như vậy?!”
“Hoàng thượng, thời giờ đã điểm.”
Thanh âm này nghe ra vừa lạ vừa quen, lạ là vì ít có cơ hội để nghe, quen là vì vừa mới nghe không bao lâu… Thanh âm của Triệu Nguyên Tá.
“Thời giờ gì đã điểm?” Nam Cung Kỷ hỏi ngược.
Lúc này, Triệu Nguyên Tá vung tay áo, không có thông truyền, sải bước đi đến, “Thời giờ thoái vị đã điểm!”
“To gan!” Nam Cung khựng lại, “Triệu Nguyên Tá, ngươi điên rồi phải không?”
“Ta không điên, năm xưa điên là do Triệu Nguyên Hỉ làm hại.” Đang khi nói, Triệu Nguyên Tá đánh giá thần sắc của Triệu Trinh.
Triệu Trinh lúc này, chậm rãi uống canh bồ câu, bồ câu đã ăn xong, mùi vị cũng không tệ. Khẩu vị của Triệu Trinh các phi tử biết rõ hơn cả ngự trù, hắn cũng thích ăn cơm do vợ mình làm, rất có cảm giác được sống như bình dân bách tính, cưới lão bà về đương nhiên là để nấu cơm.
Triệu Trinh cũng không biết mình đã đi vào cõi thần tiên hồn bay lên trời như thế nào, ngốc lăng một hồi, mới hỏi Triệu Nguyên Tá, “Ăn không?”
Triệu Nguyên Tá ngẩn người, có chút nghi hoặc —— Tại sao Triệu Trinh bình tĩnh như thế? Lẽ nào có mai phục? Không thể a… không có chút sơ sót nào, dù cho Triệu Phổ không chết, cũng không thể ngăn cản.
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy người của mình đã tiến vào hoàng cung, vây quanh ngự thư phòng, bên ngoài cũng truyền đến tiếng xôn xao ầm ĩ.
Triệu Nguyên Tá yên tâm, quay đầu lại nhìn Triệu Trinh, “Triệu Trinh, xem tại tình thúc chất của ta với ngươi, nếu ngươi chủ động thoái vị, ta sẽ tha cho ngươi không chết, thế nào? Ngươi làm Giang Lăng Mục, ta ngồi ngai vàng của ngươi, ngai vàng này vốn là của ta, ta mới là…”
“Trẫm cho ngươi xem thứ này trước đã.” Triệu Trinh nói, đem một cuộn tranh vẽ giao cho Nam Cung.
Nam Cung trải ra.
Trên bức tranh vẽ một nam tử tiêu sái, thập phần nho nhã văn tú, mặc một bộ cẩm bào, trên tay cầm một chén rượu, đứng trong viện… giữa trán, tựa hồ có chút ưu sầu.
Triệu Nguyên Tá nhíu mày, dường như không rõ.
“Người này ngươi không nhận ra, nhưng người này hẳn là ngươi biết.”
Triệu Trinh nói rồi lấy ra một tờ giấy hình tam giác lắc lắc vài cái, giao cho Nam Cung, Nam Cung đem dán lên phần mặt dưới cặp mắt của nam tử kia, vì vậy… người trong tranh giống như phủ một tầng khăn che mặt.
Mà nhìn lại nam tử, đôi mắt, mặt mày có chút loan loan, trong mắt ưu sầu hậm hực, dường như có tâm sự, mà ánh mắt này —— Quá quen thuộc.
Triệu Nguyên Tá ngẩn người… Ánh mắt này, rất giống của Đào Hoa nương nương.
“Trương mỹ nhân năm xưa tìm một thế thân, có chút giống ả, nàng kia sinh một khuê nữ, cũng có một đôi mắt hoa đào thế này.” Triệu Trinh chậm rãi nói, “Bất quá chỉ là giống nhau thôi, bề ngoài giống nhưng thần tình không giống… biết vì sao ánh mắt này dễ nhận ra như vậy không?”
Triệu Nguyên Tá hơi há mồm.
“Bởi vì là trọng đồng*.” Triệu Trinh vẫn không nhanh không chậm nói, “Trọng đồng tử rất hiếm hoi, trọng đồng cũng không quá rõ ràng, đồng tử lớn, cặp mắt càng lớn.”
*(trọng đồng là trong một mắt có hai con ngươi)
Theo lời Triệu Trinh, sắc mặt Triệu Nguyên Tá lại trắng vài phần.
“Bức vẽ này, tìm được trong khố phòng, trong thương khố hoàng cung của trẫm cất một thương khố nhỏ chứa những vật phẩm của tiền triều.” Triệu Trinh cười nhạt một tiếng, “Bức vẽ này là họa sĩ Đổng Nguyên nổi danh nhất Nam Đường vẽ ra, người trong tranh là người có trọng đồng tử mà thế nhân đều biết, biết là ai chưa?”
Mặt của Triệu Nguyên Tá lúc này trắng xanh, nhìn Triệu Trinh.
“Là Hậu Chủ Lý Dục.” Triệu Trinh nhìn Triệu Nguyên Tá, “Vị Đào Hoa nương nương kia của ngươi, là hậu duệ của hoàng tộc Nam Đường, ngươi hợp tác tạo phản với một tên hoàng tử hoàng tôn của tiền triều à? Ngươi nói ngươi có khác gì con lợn đâu nhỉ?”
Trên nóc nhà, bọn Triển Chiêu đã nghe trộm một hồi đang nhịn cười —— Nghe lời này của Triệu Trinh, Triệu Nguyên Tá ngày hôm nay phỏng chừng sẽ tức chết, trò hay còn chưa mở màn đâu.
Biến cố thình lình xảy ra, khiến Triệu Nguyên Tá ngây ngẩn cả người, sau đó suy nghĩ một chút, rất nhanh đã trấn định lại, “Triệu Trinh, ngươi đừng hòng kéo dài thời gian, hôm nay toàn bộ Khai Phong đều nằm trong lòng bàn tay ta rồi, ta cũng không muốn tổn thương ngươi, dù sao…”
Triệu Trinh đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Ái phi, bồ câu còn không?”
“Còn.”
Bàng phi ló đầu ra, một tay ôm một con mèo nhỏ, một tay còn cầm bao hạt dưa, hỏi, “Hoàng thượng còn thèm?”
“Ừ.” Triệu Trinh gật đầu, “Trẫm càng ăn càng đói không biết tại sao nữa.”
“Ta đi lấy.” Bàng phi nói rồi đem mèo nhỏ nhét vào tay Nam Cung Kỷ, sau đó chạy ra ngoài.
Triệu Nguyên Tá quay đầu lại, ngoài cửa có nhân mã của mình canh giữ… nhưng Bàng phi một đường chạy ra, không ai đi ngăn cản.
Bàng phi ngại một người chặn đường, còn giơ tay đẩy một cái, “Ai nha, phiền quá đi thôi, nhiều cây cột như vậy, đều là thùng cơm còn chặn đường!”
Lúc nói thì nàng đã chạy ra viện đi về phía ngự thiện phòng.
Triệu Nguyên Tá lúc này mới phát hiện thủ hạ của mình không ổn.
“Người đâu!” Triệu Nguyên Tá hô một tiếng, nhưng không có động tĩnh.
Hắn vội vàng chạy ra, mới phát hiện tất cả đều bị điểm huyệt, mà bị điểm huyệt lúc nào, căn bản không ai biết.
Trên nóc nhà, Ân Hầu ngồi xổm lắc đầu —— Triệu Nguyên Tá này, cho rằng mang theo vài tên ăn hại vào hoàng cung chạy một vòng là có thể làm hoàng đế à? Giờ để xem ngươi chết như thế nào.
“Ta…” Triệu Nguyên Tá lúc này thất kinh, nghĩ có thể có biến, định chạy, nhưng trước mặt có một người nhảy xuống, giơ tay cản lại.
Triệu Nguyên Tá vừa thấy người đến là Triệu Phổ, kinh ra một thân mồ hôi lạnh, đặt mông ngồi xuống đất, “Ngươi…”
“Thế nào, Nguyên Tá hoàng huynh.” Triệu Phổ vươn tay vỗ vai hắn, “Còn chưa có ôn chuyện mà, ăn cơm rồi đi.”
Triệu Nguyên Tá há to miệng… Lúc này, hắn cũng biết mình đại khái đã gặp tai vạ rồi.
Triệu Nguyên Tá vội chạy vào thư phòng, phủ phục xuống đất cầu Triệu Trinh tha mạng.
Lúc này, Bàng phi chạy chậm vào, trên tay cầm một chén bồ câu hầm nóng hổi, đưa cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh đứng lên, nhận chén canh, nói với Nam Cung Kỷ, “Chuẩn bị một bộ long bào cho hoàng thúc.”
Triệu Nguyên Tá sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, nghĩ hắn là đang vũ nhục mình.
Triệu Trinh cười khẽ, nâng chén canh nhìn Triệu Nguyên Tá, “Hoàng thúc không phải muốn làm hoàng đế sao? Không bằng làm một chút thử xem, có đã ghiền hay không.”
Trên nóc nhà, Ân Hầu cười hì hì, “Tiểu hoàng đế này rất thú vị.”
Thiên Tôn cũng gật đầu, chọt chọt Ân Hầu, “Một hồi, chúng ta cũng đi làm thử.”
“Làm hoàng đế một ngày, tất cả mọi người dưới mông mình.” Ân Hầu nghĩ đề nghị này không sai.
Triển Chiêu có chút vô lực nhìn hai lão đầu.
Triệu Nguyên Tá lúc này nhìn Triệu Trinh, cảm thấy vô cùng xa lạ. Hắn cũng tự nhận gặp không ít loại người, có kẻ mặt luôn hầm hầm, nghiêm túc bá đạo, có kẻ thì luôn dịu dàng tươi cười, tiếu lí tàng đao… nhưng vị hoàng chất này của hắn, không cười cũng không giận, không ấm cũng không nóng, nói chuyện không nhanh không chậm, nhìn không ra bất luận tình tự gì.
Triệu Trinh đi ra sau bình phong, Nam Cung Kỷ gọi hai tiểu thái giám tới, giúp Triệu Nguyên Tá thay long bào.
Lúc này, Triệu Nguyên Tá run như cầy sấy, cả người mềm nhũn, hắn không biết Triệu Trinh muốn làm gì.
Nam Cung Kỷ đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu, ghé vào tai hắn nói một câu, “Vương gia, hảo hảo hưởng thụ, có thể giữ mạng hay không, phải xem biểu hiện của ngài.” Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Cẩn thận ăn nói.”
Triệu Nguyên Tá tê liệt ngồi bên bàn, Triệu Phổ cũng đi đến, cười gật đầu với hắn, “Cẩn thận ăn nói a.” Nói xong, chạy ra đằng sau.
Sau bình phong, Triệu Trinh đang ngồi trên một cái ghế nhỏ ăn bồ câu hầm, Bàng phi bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa vẽ phác thảo hình thêu, Nam Cung ôm kiếm đứng bất động như cây cột.
Triệu Phổ tìm cái ghế ngồi xuống, Đậu Phộng liền nhảy lên đùi hắn, meo một tiếng.
Triệu Phổ buồn cười, vươn một ngón tay ghẹo nó.
Bàng phi nắm một nhúm hạt dưa đưa cho hắn.
Triệu Phổ dở khóc dở cười… Bàng phi và Triệu Trinh từ nhỏ đã quen, tuy là phu thê, kỳ thực cũng là bạn thanh mai trúc mã. Nhìn dáng vẻ hai người bọn họ ngồi cắn hạt dưa, Triệu Phổ đột nhiên nhớ tới cái thời cùng nhau chơi đùa lúc bé…
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ không khỏi lắc đầu, trên đời dĩ nhiên thật sự có nhiều kẻ muốn cướp cái ngôi hoàng đế bỏ đi này như thế, Triệu Trinh là không cách nào khác mới phải ngồi, có cách thì đã sớm không thèm, mang theo người mình âu yếm tự do tự tại hơn bị nhốt trong hoàng cung này rất nhiều.
Chờ Triệu Nguyên Tá ngồi lên long ỷ, nhìn ra bên ngoài, những tùy tùng ngoài cửa đã không thấy đâu, toàn bộ thư phòng cùng với trong viện, chỉ còn lại một mình hắn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có vài bạch y nữ tử chạy vào.
Người dẫn đầu, là Đào Hoa nương nương che mặt.
Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giấu mình sau mái cong trên nóc nhà, nhìn thấy rõ ràng.
Triển Chiêu quay đầu nhìn Thiên Tôn, ý là hỏi —— Là ả ta sao?
Thiên Tôn thờ ơ nhún vai một cái —— Không nhớ rõ nữa.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, mọi người chú ý lắng nghe.
Đào Hoa nương nương vừa vào cửa, thấy Triệu Nguyên Tá mặc hoàng bào ngồi sau long thư án… không biết nên hình dung như thế nào, trong óc thì lại nghĩ tới vài chữ “Mặc long bào không như thái tử”*.
*(ngụ ý sinh ra là thái tử, nhưng không có dáng vẻ của thái tử, dù có mặc long bào của hoàng đế cũng không thể thể hiện)
“Triệu Trinh đâu?” Đào Hoa nương nương tiến vào đại điện, phát hiện khắp nơi không ai, có chút khó hiểu.
Triệu Nguyên Tá lúc này sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh chảy đầy tay… Triệu Trinh ở ngay phía sau hắn, không chỉ có Triệu Trinh, còn có Triệu Phổ! Triệu Phổ hoàn toàn không bị thương cũng không có dấu hiệu trúng độc, chứng tỏ căn bản không hề trúng kế! Kế hoạch của bọn họ thất bại, nếu như Triệu Phổ sớm có chuẩn bị, vậy một chút nhân mã nhỏ nhoi kia sẽ bị Triệu gia quân giết sạch.
Nghĩ tới đây, Triệu Nguyên Tá hất hàm, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đào Hoa nương nương bị hắn hỏi thì có chút khó hiểu mà nhìn hắn.
Triệu Nguyên Tá giơ tay cầm lấy bức họa Lý Dục trên bàn, ném ra đất, “Ngươi giải thích thế nào!”
Quyển tranh cuộn sau khi rơi xuống mặt đất, tự nhiên trải ra.
Bức họa Lý Hậu Chủ trải đến bên chân Đào Hoa nương nương, ả cúi đầu, quan sát vô cùng chuyên chú.
“Hừ!” Triệu Nguyên Tá vỗ bàn, “Ta đã sớm nhìn ra ngươi lòng dạ âm hiểm muốn hủy Triệu thị ta, hợp tác với ngươi chẳng qua là lừa ngươi mà thôi! Hôm nay lấy được cả nhân tang, ngươi còn gì để nói?!”
Sau bình phong, Triệu Phổ liếc nhìn Triệu Trinh, Triệu Trinh đang bưng chén canh bất đắc dĩ lắc đầu —— Triệu Nguyên Tá này thực sự giết hắn chẳng có ý nghĩa! Dù sao cũng là hoàng tộc, tốt xấu cũng phải có chút tôn nghiêm. Không phải là tạo phản sao, hoàng tử ai mà chẳng muốn làm hoàng đế, phản rồi, bị bắt rồi… cùng lắm thì chết, ít nhất còn giữ được khí phách của hoàng gia, có cốt khí một chút. Kẻ tiểu nhân thế này, ngu xuẩn đến cực điểm, thảo nào năm xưa tất cả mọi người xem trọng Triệu Nguyên Hỉ. Đáng tiếc, một kẻ quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến nỗi căn bản không cách nào xưng đế, một kẻ quá thông minh, kết quả thông minh bị thông minh lầm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Triệu Nguyên Tá cũng muốn đấu lại Triệu Trinh? Không phải sống lâu hơn ăn nhiều muối hơn thì lợi hại hơn đâu, so với Triệu Trinh hắn đúng là cực kỳ nhu nhược.
Ân Hầu đột nhiên hỏi Triển Chiêu, “Triệu Phổ có chơi cờ với Triệu Trinh bao giờ chưa?”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Thật ra thì chưa từng nghe tới.”
Lúc này, sau bình phong Triệu Trinh ăn xong bồ câu, lết sang cái bàn thấp bên cạnh, ngoắc Triệu Phổ.
Triệu Phổ bật cười… đi tới xếp bằng ngồi bên kia, Bàng phi từ trong ngăn tủ nhỏ một bên lấy ra bàn cờ và viên cờ đặt lên bàn, Triệu Trinh cầm cờ trắng, Triệu Phổ cầm cờ đen, hai người bắt đầu đánh cờ.
Bàng phi ngồi một bên bóc vỏ cam cho hai người, như khi còn bé vẫn thường làm. Hai người này vừa chơi thì có thể đấu cả ngày, thẳng thua khó phân, sau đó trưởng thành, Triệu Phổ đi biên quan, Triệu Trinh cả ngày ồn ào không ai chơi cờ cùng, mọi người trong cung đều nhường hắn.
Đào Hoa nương nương bên ngoài thấy Triệu Nguyên Tá rất kỳ lạ, có chút hoài nghi, lại thấy bình phong phía sau tựa hồ có động tĩnh, có chút cảnh giác. Ả nghĩ đến là, Triệu Nguyên Tá có thể muốn qua sông đoạn cầu ám toán mình.
(p/s: xí, tới đây tự nhiên muốn nói, Bàng phi bóc vỏ cam thì mùi nó bay xa, có n thì cũng không thể nghĩ có người muốn ám toán mình được, đánh lén mà còn ngồi ăn cam ăn quýt sao? Còn nữa, chuyện cờ với vây có liên quan gì tới vụ án này à? Đưa vào chi cho nó dài không biết???? Gấp đôi 1 chương bình thường đó!!! Ngồi gõ mà bức xúc!!!)
Vươn tay nhặt lên quyển tranh cuộn trên mặt đất, Đào Hoa nương nương nở nụ cười, tháo xuống sa khăn che mặt, “Triệu thị hôm nay khí số đã hết, là Chuẩn vương nói, thế nào, ngươi không họ Triệu à?”
Triệu Nguyên Tá há há mồm.
“Nếu ngươi họ Triệu, vậy chứng tỏ ngươi cũng phải chết!” Đào Hoa nương nương thốt lên, vung tay.
Những bạch y nữ tử kia liền rút kiếm.
Triệu Nguyên Tá cuống quýt đứng lên, “Ngươi! Ngươi nghĩ ngươi trốn được sao?”
“Tại sao ta phải trốn chứ?” Đào Hoa nương nương nhướng cao hai hàng lông mày trợn trừng mắt, lúc này ả không có sa mỏng che mặt, càng thêm tương tự với Hậu Chủ trong bức họa vài phần.
“Ngươi… thật sự là hậu nhân của Nam Đường?” Triệu Nguyên Tá kinh hãi.
“Hoàng cung này, vốn nên là của Lý gia ta, Triệu gia các ngươi cướp giang sơn của người khác, còn ngồi rất vững!” Đào Hoa nương nương cười nhạt, “Ngày hôm nay ta muốn toàn bộ họ Triệu trong thiên hạ, đều chết cùng với tên vua vong quốc nhà ngươi!”
Nói xong, ả hạ lệnh, “Giết sạch tất cả những kẻ trong cung!”
Triệu Nguyên Tá thấy đám bạch y nữ tử xông tới phía mình, vội vàng bò lên trên long thư án, vịn vào bình phong, “Hoàng… hoàng thượng! Cứu mạng a, Cửu vương gia!”
“Rầm” một tiếng, bình phong bị đè ngã.
Sau bình phong, Bàng phi ôm con mèo nhỏ ngồi trên ghế, chuyên tâm nhìn một bên, Triệu Phổ và Triệu Trinh đang chơi cờ, hình như đấu rất hưng phấn, chẳng thèm để ý đến ai.
Nam Cung Kỷ ôm đao, đứng sau bình phong cách đó không xa, bên chân là bình phong đã ngã rạp, cùng với Triệu Nguyên Tá nằm úp trên bình phong.
Đào Hoa nương nương sửng sốt, sau đó cau mày, thầm nghĩ —— Hỏng!
Đồng thời, xung quanh vang lên tiếng kèn, còn có tên lệnh vút lên trời, toàn bộ khoảng trời trên thành Khai Phong sáng rực ánh pháo, trong nháy mắt sáng như ban ngày.
Có một bạch y nữ tử vội vã chạy vào báo, “Cung chủ, rừng đào ở đông sơn bị đốt… người của chúng ta trúng mai phục, độc của bách tính trong thành hình như cũng được giải.”
Đào Hoa nương nương lui về phía sau một bước, Nam Cung Kỷ đột nhiên giơ tay, tiến lên phía trước vung lên…
Theo động tác của hắn, xung quanh có rất nhiều cao thủ đại nội tiến vào thư phòng, bắt đầu bao vây tiễu trừ đám bạch y nhân kia.
Bạch y nhân căn bản không cách nào chống lại, yểm hộ Đào Hoa nương nương giật lui..
Chỉ tiếc, chưa ra khỏi ngự hoa viên, đã bị Trâu Lương mai phục gần đó bắt giữ.
Triệu Phổ ăn một mảng cờ trắng của Triệu Trinh, thấy hắn không phục, liền cười, “Làm chính sự đi thôi, ngày mai lại chơi.”
Triệu Trinh bĩu môi, “Ngày mai sẽ giết cho ngươi không còn manh giáp!” Nói xong đứng lên, sờ sờ đầu Bàng phi, “Mau đi về ngủ.”
Bàng phi đứng lên, ôm mèo nhỏ, mang theo tùy tùng hồi cung đi ngủ, lúc đi còn nghênh ngang liếc xéo Đào Hoa nương nương, ý như —— Nam nhân của ta là người đệ nhất trong thiên hạ, khiến cho Triệu Trinh cũng hơi hơi xấu hổ.
Trâu Lương sau khi bắt được toàn bộ người của Mục Chiếu quốc trong hoàng cung, tiến đến bẩm báo, “Tất cả đã tiến hành thuận lợi theo kế hoạch. Mặt khác, Công Tôn đã nghiên cứu chế tạo thuốc giải, bảo Diêu Tố Tố mang theo thuốc và một ít nhân mã đến Mục Chiếu quốc cứu người.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ nóc nhà nhảy xuống, lần này tuy hung hiểm, đối phương chuẩn bị kế hoạch chu đáo, nhưng vẫn thất bại trong gang tấc… Nhờ các loại trùng hợp đan xen mới đạt được cục diện tốt nhất như hiện nay, không biết do Triệu Trinh được ông trời phù hộ, hay quốc vận Đại Tống hưng thịnh.
…
Gần nửa tháng sau, thành Khai Phong cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh như xưa.
Triệu Trinh sau cùng cũng không giết Triệu Nguyên Tá, dù sao, hắn cũng là vị vua nhân đức, mang danh giết hoàng thúc của mình thì không tốt, hơn nữa nếu giết hắn thì phải tuyên truyền hành vi phạm tội của hắn, như vậy bách tính trong thiên hạ sẽ biết, Triệu Nguyên Tá là hoàng tộc, vì có được Đại Tống mà không tiếc hy sinh bách tính Đại Tống triều, chuyện này nếu truyền mở, Triệu thị hắn chẳng phải mất hết lòng dân hay sao? Đương nhiên không thể nói!
Triệu Trinh xóa bỏ chức quan của hắn và con hắn, biếm hai người đến tây bắc, để bọn họ không cách nào làm mưa làm gió, hảo hảo kiểm điểm những gì mình làm.
Còn về Đào Hoa nương nương, đại khái là hoàn toàn tuyệt vọng, không đợi Triệu Trinh thẩm tra, ả đã tự sát bỏ mình trong lao ngục.
Triệu Trinh cũng hết cách, đem chôn ả trong khu mộ của hoàng tộc Nam Đường. Sau đó không lâu, phía nam truyền đến tin tức, Mục Chiếu quốc biến mất, những nữ tử thất tung khắp nơi cũng lục tục tìm được, độc đều được giải, mọi chuyện hoàn toàn kết thúc.
…
Sáng sớm hôm đó, Tiểu Tứ Tử đã sớm thức dậy, ngồi trên giường vươn vai, phát hiện Công Tôn còn chưa tỉnh.
Công Tôn mấy ngày nay vội vàng xem bệnh, không ngủ vài đêm, hừng đông hôm nay rốt cuộc mới có thể nằm xuống.
Tiểu Tứ Tử nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn xuống giường, mặc y phục, giúp Công Tôn đắp chăn gọn gàng, cầm cái chậu rửa mặt nhỏ chạy ra ngoài, vào trong viện rửa mặt.
Tiểu Tứ Tử tới viện, thì thấy Thiên Tôn đang đánh thái cực.
“Chào Tôn Tôn buổi sáng.” Tiểu Tứ Tử chạy tới.
“Sớm.” Thiên Tôn thủ thế bước chân lại đẩy chưởng, sinh động như hành vân lưu thủy.
Tiểu Tứ Tử âm thầm tấm tắc hai tiếng, bưng chậu rửa mặt tới bên giếng nước.
Triển Chiêu đi tới, hình như cũng vừa thức dậy, giúp Tiểu Tứ Tử múc nước, vừa nhìn sang gian phòng của Ân Hầu, ngoại công của mình còn chưa rời giường sao?
“Ngoại công ngươi tối hôm qua đã lên đường với Hồng di ngươi rồi.”
Thiên Tôn nói một câu, Triển Chiêu giật mình làm thùng nước rơi tõm vào trong giếng.
Hắn vội vàng chạy đi mở cửa phòng xem, quả nhiên! Gian phòng trống không, thu dọn rất sạch sẽ.
Tuy Triển Chiêu trước đó cũng muốn tống Ân Hầu về Ma cung, nhưng hai người này tại sao không nói tiếng nào đã đi rồi… Triển Chiêu mất mát.
“Đi đâu vậy?” Triển Chiêu bất mãn, “Không thèm nói một tiếng.”
“Hình như có việc gấp.”
Bao Chửng từ ngoài tiến vào, xem ra lâm triều đã tản, “Sáng nay lúc ta vào triều gặp phải bọn họ, Ân Hầu nói ngươi còn đang ngủ nên không đáng thức ngươi, hắn có một số việc cần làm nên đã đi trước với Hồng di ngươi, bảo ngươi chừng nào rảnh thì nhớ về thăm nhà.”
Triển Chiêu gật đầu, nhưng mặt nhăn mày nhíu… Chuyện gì mà gấp như thế? Hay là Ma cung xảy ra chuyện gì?
“Chúng ta cũng thu dọn một chút đi, chiều nay khởi hành.” Bao đại nhân vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Tất cả mọi người kinh ngạc, “Khởi hành? Đi đâu a?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Bao Chửng hiển nhiên nổi giận, “Đều tại tên mập kia!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Bàng thái sư? Lại làm gì nữa?
Thì ra, lúc vừa tảo triều, có người khải tấu nói vài địa điểm ở phương bắc đã có tuyết rơi, năm nay vô cùng lạnh, cần đưa lương thực và quần áo đồ dùng đến cứu nạn, để tránh tuyết tan trời lạnh sẽ có nhiều người chết cóng.
Triệu Trinh nghĩ đây là việc lớn hàng đầu, bèn hỏi ai nguyện ý đi cứu trợ thiên tai.
Triệu Phổ nói để hắn đi, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, hơn nữa nhân mã của Trâu Lương vừa lúc ở đây, chiến mã của bọn họ đi nhanh, để trễ một ngày cũng có thể có thêm người chết cóng.
Triệu Trinh vốn định gật đầu, ai ngờ Bàng thái sư lại nói, “Cửu vương gia đi một mình quá nguy hiểm, hơn nữa ngài là binh mã đại nguyên soái, làm gì có đạo lý để đại nguyên soái đưa lương thực cứu trợ thiên tai? Phiền tả tướng quân Trâu Lương đi một chuyến cũng không khác gì. Mặt khác muốn quản lý áp tải cũng cần quan văn, thuận tiện tra một chút xem địa phương có kẻ nào ăn hối lộ làm trái pháp luật hay không, còn phải giám sát phân phối công bằng lương thực đồ dùng để cứu nạn thiên tai, chức này không phải Bao đại nhân không được.”
Mọi người nghe thái sư nói một tràng, đều hiểu rõ, thái sư là muốn tống Bao đại nhân đến phương bắc cứu trợ thiên tai, còn mình ở lại Khai Phong tiêu diêu tự tại vài ngày, không cần cả ngày bị Bao đại nhân nhìn đăm đăm.
Bao đại nhân cũng không phải đèn cạn dầu, nói với Triệu Trinh là thái sư thích hợp hơn.
Vì vậy hai người lại gây gỗ ngay trong cung vàng điện ngọc.
Cuối cùng Triệu Trinh ngoáy lỗ tai nói, “Dù sao dạo này Khai Phong cũng chả nó chuyện gì, thôi thì cả hai cứ mang theo đội ngũ xuất tuần đi với hoàng thúc đi.”
Nói xong, Triệu Trinh bỏ lại Bao Chửng và Bàng Cát đang nghẹn họng trân trối, hớn hở hồi cung, hai “cái loa” không ở, mình có thể thoải mái vài ngày, miễn cho mỗi ngày nghe hai người bọn họ cãi nhau đau cả cái đầu.
Bao đại nhân bất đắc dĩ, bảo người chỉnh lý những cuốn hồ sơ Long Đồ án ở phương bắc, để thuận tiện phá giải vài vụ án.
Bất quá thật ra ông cũng biết mình nên đến phương bắc xem, tuyết tai buông xuống, khu vực phương bắc nếu không sớm cứu trợ, đến lúc đó sợ rằng sẽ có rất nhiều người chết.
“Đi miền bắc à.” Thiên Tôn cười tủm tỉm cũng đi thu dọn đồ đạc.
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Thiên Tôn người cũng theo chúng ta đi sao?”
Thiên Tôn gật đầu, “Ừ, ta thích tuyết rơi!”
Mọi người lúc này mới nhớ tới —— Nội kình của Thiên Tôn là cực hàn, băng thiên tuyết địa hẳn là thích hợp với hắn.
Vì vậy, Bao Chửng sai người chuẩn bị một lượng quần áo mùa đông lớn, mà lúc này ngoài cổng thành Khai Phong, mười vạn binh mã đã bắt đầu tập hợp, gom góp một đống vật dụng, bách tính nghe nói họ phải đến phương bắc cứu trợ thiên tai, đều quyên ra quần áo đồ dùng lương thực của mình, để Triệu Phổ mang theo cứu trợ.
Triển Chiêu vừa thu dọn y phục, vừa dạo qua một vòng từ trước ra sau, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Thấy Bạch Ngọc Đường đâu không?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Vừa tới một chuyến, nghe nói phải đến phương bắc, đã đi rồi.”
Triển Chiêu thăm dò hỏi, “Hắn có nói đi đâu không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu.
Triển Chiêu nghĩ —— Bạch Ngọc Đường không lẽ có việc nên không thể bớt thời gian, không đi cùng sao? Hắn không đi cũng không có gì đáng trách, cũng không phải người của Khai Phong phủ.
Hắn lại nhìn nhìn Thiên Tôn đang ngồi uống trà trong viện —— Không lý nào bỏ lại Thiên Tôn không hỏi han gì chứ? Cùng Thiên Tôn đi cũng là một lý do a…
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài nhốn nháo ầm ĩ.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử nhìn ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường đi vào, phía sau, Bạch Phúc dẫn theo vài tiểu tư xách mấy bao to.
“Gì vậy?” Công Tôn đã rời giường đang gặm bánh bao hỏi.
“Phương bắc rất lạnh, các ngươi chưa từng đến sao?”
Bọn Công Tôn gật đầu, Bao Chửng cũng đi ra.
“Rất lạnh, người có nội lực thì còn đỡ, người không nội lực thì không chịu nổi, những thứ áo bông đệm chăn của phương nam này căn bản không dùng được.” Bạch Ngọc Đường nói, Bạch Phúc phía sau bắt đầu mở bao, “Đại nhân, mọi người trong Bạch phủ chúng ta lúc trước đã cùng đến phương bắc một lần, có không ít vật dụng đồ đạc.”
Bao Chửng tiến tới nhìn, khóe miệng giật liên tục —— Đó là từng chiếc từng chiếc áo da a, đó là từng chiếc từng chiếc áo lông cừu a… đó là từng chiếc từng chiếc áo da điêu, da hổ, da hồ, da gấu… nói chung đủ loại da a, còn có thảm lông cừu vừa dày vừa mềm a.
Vì mặt Bao đại nhân đen nên mọi người không thể nhìn thấy mí mắt ông giật giật —— Thật là giàu a, quá không thể tưởng tượng!
Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Xe ngựa Khai Phong cho thuê không chắc chắn, phương bắc đường núi khó đi, ta thay vài chiếc.”
Mọi người giật giật khóe miệng —— Nói hàm súc là ngươi đang chê Khai Phong phủ chúng ta quá nghèo mạt, vài chiếc xe rách nát còn đòi lên phương bắc đúng không?!
Bao đại nhân cảm thấy dạ dày hơi ân ẩn đau.
Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài, mọi người hiếu kỳ đi theo, mới vừa ra đại môn thì đã há to miệng…
Ngoài cửa đậu vài chiếc xe ngựa thật to, thật thật thật là to! To đến thái quá, then chốt là, hình như gọi xe ngựa cũng không đúng, xe này có chiếc thì dùng ngựa kéo, có chiếc thì dùng lạc đà, còn có một đoàn chó.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi đi đâu chuẩn bị được nhiều xe ngựa như vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Đây là đoàn ngựa thồ của Hãm Không đảo, chúng ta thường hay đến phương bắc giao hàng, những người làm thuê này đều biết nên làm thế nào trong thời tiết lạnh giá, các nha dịch dù sao cũng không biết gì về chuyện này, đến lúc đó gặp phải tuyết lớn phủ kín đường, có nhiều người hơn nữa cũng vô ích.”
Bao Chửng khó xử, một phen ý tốt của Bạch Ngọc Đường quả thật là giúp đại ân, nhận hay không đây?
Lúc này, Triệu Phổ vừa lúc mang người trở về, vừa thấy xe ngựa, liền vui vẻ, “Thứ tốt! Vậy thì đi thôi, đến phương bắc xe thế này mới chịu nổi!”
Nói xong lại bảo với các tiểu tư và hỏa kế của Khai Phong phủ, “Dọn đồ lên xe hết đi, chuẩn bị khởi hành.”
Bao Chửng vui vẻ đáp ứng, dù sao cũng là vương gia đánh nhịp thu nhận, về phần tình nghĩa của Bạch Ngọc Đường… Bao đại nhân lén liếc liếc sang Triển Chiêu —— Không có tiền trả cùng lắm thì lấy thịt trả!
Triển Chiêu hắt xì liên tục ba cái, mũi ngứa quá, lỗ tai bên trái nóng ơi là nóng.
Vì vậy, trước cửa Khai Phong phủ trở nên náo nhiệt, mọi người chuẩn bị đi xa.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đang đưa cho Tiểu Tứ Tử một bao bánh ngọt, là Thần Tinh Nhi làm xong nhờ hắn mang đến cho bé.
Triển Chiêu gãi gãi đầu hỏi, “Ngươi cũng đi à?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Ngươi không muốn ta đi sao?”
“Muốn mà.” Triển Chiêu không hề nghĩ ngợi đã mở miệng, lại cảm thấy không thích hợp, bổ sung một câu, “Thiên Tôn cũng muốn đi.”
Triển Chiêu giơ ngón tay chọt chọt bên hông Tiểu Tứ Tử, lại chọt chọt cái mông phì mỡ.
Tiểu Tứ Tử xoa mông nhìn Triển Chiêu —— Đó là sự thật.
Triển Chiêu xấu hổ, thanh âm của Bạch Ngọc Đường vang lên hiếm khi không hề lạnh như băng mà có vẻ thập phần nhu hòa, “Dù sao ta cũng không có gì làm, sẽ đi theo cả hành trình, rất thú vị.”
“Phương diện nào thú vị?” Triển Chiêu khoanh tay cười hỏi hắn.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng đáp lại bằng một nụ cười, “Phương diện nào cũng thú vị cả.”
“Thế à.” Triển Chiêu trong lòng rất kiên định, lời này của Bạch Ngọc Đường, chứng tỏ đi tuần đến nơi nào, vô luận dừng chân nơi nào, hắn đều sẽ đi cùng sao? Vậy thì tốt!
.
Lúc chạng vạng, đội ngũ cứu trợ thiên tai trùng trùng điệp điệp dưới sự tự mình đưa tiễn của Triệu Trinh, rời khỏi Khai Phong phủ, đến phương bắc.
Trong xe ngựa, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử trong lòng, lật xem cuộn hồ sơ Long Đồ án.
Xe ngựa này đúng là to khủng khiếp, Tiểu Tứ Tử có thể lăn lông lốc ở bên trong.
Triển Chiêu cưỡi ngựa, tiến đến trước cửa sổ xe hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, trạm đầu tiên là ở đâu?”
Âu Dương Thiếu Chinh cầm địa đồ da dê nói, “Trạm đầu tiên là Tuyết thành.”
“Tuyết thành?” Triển Chiêu lần đầu tiên nghe nói địa danh này.
“Kỳ thực là Tuyết Châu thành, bởi vì thường có tuyết rơi trời giá rét, nên có tên gọi khác là Tuyết thành.” Âu Dương không hổ là địa lý thông.
(chữ “tuyết” trong cái tên Tuyết Châu thành này vốn là chữ 壆, ta đã hỏi người bạn bên Trung quen trên mạng, nhưng cục cưng bảo là từ này không có nghĩa cụ thể, cũng có nhiều cách đọc, ta thấy có một cách đọc gần giống chữ Tuyết nên để vậy đó nhé, thật sự lực bất tòng tâm, bà Nhã càng ngày càng khủng bố = =ll)
Triệu Phổ từ cửa sổ xe bên kia hỏi Công Tôn đang bận rộn, “Vùng đó có vụ án nào không?”
“Hình như ta vừa mới thấy.” Công Tôn lục lọi một hồi, tìm ra một phần, “Có, hồ sơ thật dày!”
“Vụ án gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.
“Hm… Là về thiên mẫu ăn thịt người.”
“Thiên mẫu là con gì?” Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên nghe nói.
“Thiên mẫu?”
Bên kia, Thiên Tôn ngồi xếp bằng trên lưng một con lạc đà trắng, đặc biệt thần tiên đặc biệt phiêu dật đi ngang qua mọi người.
“Tôn Tôn có nghe nói về thiên mẫu chưa?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Thiên mẫu là yêu quái trên trời trong truyền thuyết.” Thiên Tôn nói, “Thừa lúc tuyết rơi xuống trần ăn thịt người.”
Tiểu Tứ Tử ôm má —— Thật sợ quá!
Công Tôn lật xem hồ sơ, “Đúng là dọa chết người, trong vòng một năm trước, Tuyết thành bị thiên mẫu ăn ba mươi mấy người.”
Triển Chiêu mở to hai mắt, “Một năm tuyết rơi được bao nhiêu ngày? Thiên mẫu này hình như ăn hơi bị nhiều đó?”
“Tuyết thành…” Bạch Ngọc Đường dường như nghĩ đến gì đó, khẽ nhíu mày, “Bạch Quỷ sơn trang, có phải ở Tuyết thành không?”
Triển Chiêu vừa nghe, nhíu mày, “Đúng vậy.”
“Bạch Quỷ sơn trang là gì?” Tiểu Tứ Tử tiếp tục ôm má —— Nơi này tại sao vừa có yêu quái vừa có quỷ, thật sợ quá!
“Bạch Quỷ sơn trang là môn phái giang hồ.” Âu Dương tuy không phải người giang hồ, nhưng cũng đã nghe tới, “Trang chủ Tiết Bạch Quỷ, nghe nói là một nhân vật khó lường, nhưng tính tình cổ quái, trở mặt như lật giấy, không dễ ở chung.”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường dường như có tâm sự, bèn hỏi, “Ngươi quen hả?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tiết Bạch Quỷ thì ta không quen, nhưng nhị trang chủ Tần Lê Thanh của Bạch Quỷ sơn trang thi ta quen.”
“Tần Lê Thanh?” Triển Chiêu nghe được thì có vài phần hứng thú, “Chính là manh hiệp (hiệp sĩ mù) Tần Lê Thanh mắt không nhìn thấy, nhưng tai nghe siêu thính?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Danh khí của hắn lớn hơn Tiết Bạch Quỷ a, thì ra là nhị trang chủ của Bạch Quỷ sơn trang.” Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn.
“Tần Lê Thanh đã từng nói với ta một việc.” Bạch Ngọc Đường dùng ngữ điệu không nhanh không chậm như thường lệ nói, “Hắn nói Tiết Bạch Quỷ có gì đó không ổn, Bạch Quỷ sơn trang, sớm muộn cũng xảy ra đại loạn.”
“Có ý gì?” Triển Chiêu thắc mắc.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Lúc hắn nói việc này thì rất nghiêm túc không giống đùa giỡn, cụ thể thì ta không rõ lắm.”
Đang khi nói, Công Tôn ló đầu ra, thuận tiện đem Tiểu Tứ Tử đang tựa bên cửa sổ túm vào trong xe, “Tần Lê Thanh kia, chính là người đến quan phủ báo án.”
“Cái gì?” Mọi người nghi hoặc —— Người giang hồ chạy đi báo án? Kỳ quái nhất chính là báo án thiên mẫu ăn thịt người?
*HOÀN VỤ 3*
Xong vụ 3, tiếp theo là Vụ án Tuyết thành thiên mẫu ăn thịt người!!!
Cái chương dài mòn mỏi, cái quyển dài mòn mỏi, cuối cùng cũng lết qua đoạn đường này, sang quyển mà ta thích, thật muốn bật khóc T^T Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT