CHƯƠNG 14

Ám sát

.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suy xét một chút xem nên đuổi theo Mục Chiếu Đường hay theo dõi Hoàng viên ngoại, cuối cùng chọn theo Hoàng viên ngoại.

Dù sao, hành động ám sát Triệu Phổ của Mục Chiếu Đường cần Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm thực hiện, vậy theo dõi hai người đó là tuyệt đối không thể bỏ sót.

Công Tôn cũng cau mày, nghĩ thầm —— Mới vừa nãy tim mình đập loạn, chẳng lẽ không phải vì Tiểu Tứ Tử, mà là vì Triệu Phổ có nguy hiểm?

Công Tôn phóng chạy còn nhanh hơn cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vỗ vỗ y, “Công Tôn, đừng nóng vội a, bọn họ quay về Hoàng phủ, chạy không thoát.”

“Không phải…” Công Tôn nhíu mày, “Ta hiếu kỳ hai người bọn họ là bình dân bách tính, cũng không biết võ công, làm sao để hại tên lưu manh đó?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chờ một lúc mới hiểu được lưu manh mà Công Tôn nói là Triệu Phổ, có chút bất đắc dĩ.

Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Công Tôn tiên sinh rất là quan tâm tên lưu manh kia a.”

Công Tôn xấu hổ, lầm bầm một câu, “Cái đó… làm người Tống, đương nhiên không muốn hắn xảy ra chuyện, hơn nữa, Tiểu Tứ Tử vừa mới nhận cha nuôi, chết rồi thì không có lời.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau —— Công Tôn cư nhiên lôi cả chuyện cha nuôi này vào a, chậc!

Bất quá, ba người đi theo một đường, xe ngựa của Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm cũng không quay về Hoàng phủ, mà là đi lòng vòng, tới một nơi khác.



Tiểu Tứ Tử sau khi bị Túy Tâm ôm cọ một trận, coi như được buông tha, bé định chuồn đi, bất quá Bàng Dục giữ lại không tha, “Nhà ngươi chỗ nào?”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, bé không thể bán đứng Tôn Tôn, vì vậy thật đáng thương ngước nhìn Bàng Dục.

Bàng Dục bị đôi mắt to long lanh trong veo của Tiểu Tứ Tử làm cho mềm cả người, tâm nhủ oa nhi này thật là khả ái mà.

“Hầu gia đừng dọa bé!” Túy Tâm bên cạnh lo lắng nói.

Bàng Dục híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Như vậy đi, ngươi dẫn ta đi tìm bạch y nhân kia, ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.”

Tiểu Tứ Tử bóp ngón tay… mếu máo càng thêm đáng thương nhìn Bàng Dục.

Bàng Dục chột dạ, giống như mình đang khi dễ nó, “Nhà ngươi ở chỗ nào?”

Tiểu Tứ Tử nhìn sang một bên —— Vừa nãy Bạch Bạch bảo Tôn Tôn dùng hết tiền thì về Bạch phủ, vì vậy không thể đi Bạch phủ, hay là dẫn hắn tới Khai Phong phủ? Nhưng Tiểu Tứ Tử lại nghĩ, người này quen mặt như vậy, lỡ như thật sự là người quen, dẫn tới Khai Phong phủ sợ là sẽ gây phiền cho phụ thân. Tiểu Tứ Tử nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lúc này đi tìm Cửu Cửu là hay nhất!

Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Bàng Dục, giơ ngón tay ngoắc ngoắc hắn, ý là —— Thả ta xuống, ta dẫn ngươi đi.

Bàng Dục làm gì chịu thả a, lỡ như chạy thì sao, vì vậy hai tay chộp gọn Tiểu Tứ Tử, quay đầu nói với Túy Tâm đang lau khô nước mắt, “Đi, Túy Tâm cô nương, ta dẫn ngươi đi tìm cha ngươi!”

Túy Tâm dường như hơi chút do dự.

Bàng Dục vỗ ngực một cái, “Đừng sợ! Nếu hắn không chịu nhận ngươi, chúng ta tới Khai Phong phủ cáo trạng hắn bỏ vợ vứt con!”

Túy Tâm chần chờ một lúc, vẫn theo Bàng Dục xuống lầu.

“Đi hướng nào?” Bàng Dục hỏi Tiểu Tứ Tử bị xách theo.

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút —— Sáng sớm Cửu Cửu ăn điểm tâm nói muốn đi quân doanh, ân, quân doanh này trước đây Âu Dương Thiếu Chinh đã dẫn bé đi một chuyến, hình như đi về phía Bắc.

Vì vậy, Tiểu Tứ Tử chỉ về phía Bắc.

Bàng Dục phiết miệng, dẫn bé đi tới phía Bắc, hắn còn rất cẩn thận, mướn một cỗ kiệu cho Túy Tâm ngồi, mình bế Tiểu Tứ Tử.

Nóc nhà, Thiên Tôn ngồi xổm trên mái cong, Ân Hầu đứng sau lưng hắn, “U, đi tìm ngươi đó.”

Hồng y nữ tử đứng sau lưng Ân Hầu hỏi, “Cung chủ a, Tiểu Thanh ở đâu? Nàng thật sự không chết?”

Ân Hầu gật đầu, vị mỹ nữ hồng y phía sau, là một trong thập đại cao thủ trong Ma cung mà Ân Hầu xem như nữ nhi nuôi lớn, nhân xưng “Hỏa Yêu” Hồng Cửu Nương.

Hồng Cửu Nương này rất bí ẩn, tuổi tác không rõ, quê quán không rõ, sư thừa không rõ, bối cảnh không rõ… Trên lưng nàng có một hình xăm hỏa phượng hoàng, hơn nữa giỏi về dùng lửa, danh khí trên giang hồ rất vang dội. Hồng Cửu Nương võ công thâm sâu khó dò, lại không quan tâm những việc bên ngoài Ma cung, cho nên rất là thần bí.

“Thiên Tôn.” Hồng Cửu Nương tiến đến bên cạnh Thiên Tôn, cười tủm tỉm hỏi, “Thật sự là nữ nhi của ngươi?”

Thiên Tôn liếc xéo nàng, “Nếu nàng ta là nữ nhi của ta, ngươi là Ân Hầu thân sinh.”

Ân Hầu giật giật khóe miệng, Hồng Cửu Nương cười tới run người, “Vậy tiểu mập mạp đó là ai? Chắt chắt chắt trai của ngươi sao?”

Thiên Tôn nhăn mặt nhíu mày, Ân Hầu bèn hỏi hắn, “Ngươi nghe khúc nhạc đó ở đâu?”

Thiên Tôn ngẩn người, sờ cằm, “Không nhớ rõ nữa…”

“Then chốt mà ngươi còn không nhớ rõ, không lẽ thật sự là khuê nữ của ngươi mà ngươi không nhớ rõ?” Ân Hầu liếc sang.

“Sao lại thế được.” Thiên Tôn bất mãn, có điều hắn lại nhíu mày suy nghĩ, “Túy Tâm kia… ta thấy nàng ta có chút quen quen.”

“Thôi giờ đừng nghĩ nữa, đi theo đi.” Ân Hầu đẩy Thiên Tôn một cái, “Đừng để mất Tiểu Tứ Tử.”

Thiên Tôn đành phải đi theo, Hồng Cửu Nương nhìn trái nhìn phải, hỏi Ân Hầu, “Chiêu Chiêu đâu?”

“Đi làm việc rồi.” Ân Hầu thuận miệng đáp một câu, “Buổi tối Tiểu Thanh sẽ tới Khai Phong phủ, đến lúc đó hai tỷ muội các ngươi có thể đoàn tụ rồi, những người khác đâu?”

Hồng Cửu Nương chu môi, “Tất cả đều đòi tới, nhưng ta sợ đến Khai Phong đông quá sẽ lộn xộn, lúc đó lại thêm phiền cho Chiêu.”

Ân Hầu gật đầu, biểu thị làm rất đúng!



Tiểu Tứ Tử một đường dẫn Bàng Dục đi về phía Bắc, Đông nhìn một cái Tây nhìn một cái, đúng là đã tìm được đường tới quân doanh rồi.

Bàng Dục liền phiền muộn, tự nhủ đang đi đâu đây a.

Nhắc đến cũng khéo.

Triệu Phổ bảo người tóm Mẫn Thác La, sau khi xử lý một vài chuyện tại quân doanh thì chuẩn bị về Khai Phong phủ, hắn đã hơi đói rồi, nghĩ nếu như Công Tôn và Tiểu Tứ Tử ở trong phủ thì dẫn hai người đi ăn.

Lúc này, Triệu Phổ vừa lúc cùng Âu Dương Thiếu Chinh cưỡi ngựa đi ra quân doanh, trùng hợp mặt đối mặt với bọn Bàng Dục.

Bàng Dục liếc thấy phía trước có một hắc mã, con ngựa này thật uy vũ a, nhìn lại thì liền thấy Triệu Phổ, vội vàng lách sang một bên. Ôi ôi, vị này không thể chọc thì phải trốn thôi! Nhưng hắn vừa định lách đi, thì phát hiện Triệu Phổ đang đăm đăm nhìn mình, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Triệu Phổ tại sao lại nhìn Bàng Dục? Triệu Phổ nhìn không phải Bàng Dục, mà là Tiểu Tứ Tử bị Bàng Dục bắt.

Tiểu Tứ Tử vừa thấy Triệu Phổ, hai mắt liền ngấn nước, cũng không phải bé sợ hay ủy khuất gì, mà là —— Cuối cùng cũng gặp cứu tinh rồi!

Tiểu Tứ Tử giơ hai tay, hé miệng, “Cửu…”

Triệu Phổ giật dây cương một cái, Hắc Kiêu đứng lại, hắn hất đầu qua, nhìn Bàng Dục cách đó không xa.

Bàng Dục không nghe rõ Tiểu Tứ Tử định gọi “Cửu Cửu”, còn tưởng bé hướng Triệu Phổ hô “Cứu mạng”.

Vốn là, Bàng Dục chẳng sợ ai, chỉ sợ người của Khai Phong, thế nhưng không phải hắn không sợ Triệu Phổ, mà bởi vì đại nhân vật này cũng giống như Bao đại nhân, cha hắn đều không thể vượt lên. Then chốt, Bao đại nhân bắt được tối đa là đánh vài gậy mà thôi, ngoài ra chỉ bị bắt phải an phận, còn vị binh mã đại nguyên soái này chướng mắt thì sẽ làm thịt.

Bàng Dục hoảng hốt, vô thức che miệng Tiểu Tứ Tử lại.

Lúc này, chân mày Triệu Phổ đã bắt đầu nhướng lên.

Vốn là Triệu Phổ chỉ thắc mắc, tại sao Tiểu Tứ Tử lại ở với Bàng Dục, nhưng vừa dừng lại, thấy được Tiểu Tứ Tử hình như bị cưỡng ép, bé muốn cầu cứu nên bị Bàng Dục che kín miệng.

Dám làm như vậy? Lửa giận của Triệu Phổ “Phừng” một cái bốc cao lên, tâm nhủ Bàng Dục ngươi ăn gan hùm bật gấu hử?

Vì vậy, Bàng Dục còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì thấy Triệu Phổ đi tới trước mặt mình, giơ tay giành lại Tiểu Tứ Tử.

Bàng Dục cả kinh, Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ hung thần ác sát, vội ôm chầm lấy, “Nha, không nên đánh nhau nha!”

Triệu Phổ sửng sốt, thắc mắc nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng ghé vào tai Triệu Phổ kể lại chuyện vừa rồi.

Triệu Phổ nghe được thì nhíu mày, mơ màng nghĩ —— Tiểu Tứ Tử nói tùm lum cái gì vậy, cái gì “Ăn điểm tâm gặp một tỷ tỷ nói là khuê nữ của Tôn Tôn nên Tôn Tôn chạy Đại Miêu chạy mình bị bắt…”

“Cửu… Cửu vương gia.” Bàng Dục bị Triệu Phổ dọa cho nhảy dựng, bất quá lúc này hắn đã hồi phục tinh thần, trước đó đã cảm thấy oa nhi này quen mắt, bây giờ bỗng nhiên nhớ tới, không phải ngày đó nhóc ở cùng Triệu Phổ sao, chính là con nuôi của Triệu Phổ!

Bàng Dục hối hận đến xanh cả ruột —— Nhóc béo này là nhi tử của vị thần y Khai Phong phủ, con nuôi của Cửu vương gia, hình như gọi là Tiểu Tứ Tử thì phải. Thấy Triệu Phổ trừng mắt thì biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, vội xua tay, “Hiểu lầm a… Hiểu lầm!”

Triệu Phổ nhíu mày, Bàng Dục cả kinh tránh sang một bên, ghê thật, trừng mắt có cảm giác như muốn chém người!

“Vương gia.”

Lúc này, cũng không biết trời giáng cứu tinh hay ngôi sao may mắn của Bàng Dục chiếu vào, phía trước một người một ngựa đi tới, là một thị vệ đại nội.

Thị vệ xuống ngựa nói với Triệu Phổ, “Cửu vương gia, hoàng thượng mời tiến cung.”

Triệu Phổ gật đầu, cũng không dám đưa Tiểu Tứ Tử cho người khác, bèn mang theo bé cùng tiến cung, Triệu Trinh rất ít khi gọi mình gấp như vậy, xảy ra chuyện gì?

Bàng Dục thở ra một hơi —— Tránh được một kiếp!



Trên đường, Triệu Phổ tỉ mỉ hỏi Tiểu Tứ Tử chuyện gì xảy ra.

Tiểu Tứ Tử bèn đem chuyện vừa xảy ra kể lại lần nữa.

Triệu Phổ nghe được thì có chút dở khóc dở cười, “Vậy Túy Tâm đó là con gái tư sinh của Thiên Tôn? Thật hay giả?”

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm ngẩng đầu, cố tỏ ra bộ dạng của người lớn, “Ân… Ta cảm thấy không quá giống.”

Triệu Phổ thấy dáng vẻ của bé ngộ ngộ thú vị, bèn hỏi, “Vậy sao hai lão gia kia bỏ ngươi lại tự mình chuồn đi?”

“Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Không nghĩa khí!”

Triệu Phổ cười ngẩng đầu nhìn nóc nhà cách đó không xa.

Thiên Tôn và Ân Hầu xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, phía sau Hồng Cửu Nương vịn vai hai người nhìn xuống, “Oa, đó là Triệu Phổ trong truyền thuyết sao? Tiểu hỏa rất suất nha! Tuy kém Chiêu Chiêu một chút, đúng rồi… Thiên Tôn, đồ đệ ngươi đâu? Nghe Tiểu Lam Tử nói trông rất không tồi a.”

Thiên Tôn lườm nàng, ý là —— Ngọc Đường đương nhiên không tồi!



Không nhắc đến chuyện Triệu Phổ mang theo Tiểu Tứ Tử tiến cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Công Tôn đang sốt ruột một đường theo Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm, đi tới một bố phường (xưởng vải).

“Hoàng viên ngoại buôn bán tơ lụa, bố phường này phỏng chừng là của hắn.” Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quặc.

“Hoàng…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày lẩm bẩm, “Khai Phong có một loại khăn lụa rất nổi danh, là Hoàng Ký, hình như là ngự dụng (thường dành cho vua sử dụng).”

“Hoàng Ký?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lúc trước cũng từng nghe các nha hoàn trong phủ nói, khăn của Hoàng Ký dù là hoàng phi cũng không dám dùng bừa, một trăm lượng mới mua được một mảnh, còn phải chờ non nửa năm mới có thể nhận hàng.

“Quý như thế?” Công Tôn thắc mắc, khăn gì mà cần một trăm lượng?

“Hình như là thủ công, có liên quan tới nguyên liệu.” Bạch Ngọc Đường nói, “Khăn tay của Hoàng Ký dùng sợi tơ dược miên, trong thuốc nhuộm có hương liệu, khăn có một hương thơm ngan ngát để lâu không dứt, dùng tốt hơn cả túi hương, mặt khác còn có tẩm thuốc, dùng để cầm máu rất tốt, cho nên tiêu thụ tốt. Bất quá chế tác tốn sức, giá cả sang quý, thông thường đều là vài vương công quý tộc mới dùng.”

“Triệu Phổ vẫn thường dùng tay áo lau, chưa bao giờ dùng khăn tay.” Công Tôn lại nghĩ thói quen lôi thôi lếch thếch thường ngày của Triệu Phổ thật ra cũng coi như thói quen tốt, tuy rằng hơi nhếch nhác một chút.

“Đâu phải chỉ để lau, cũng có thể dùng làm chuyện khác.” Triển Chiêu liền hỏi Công Tôn, “Triệu Phổ thường ngày có thói quen gì không?”

Công Tôn ngẩng mặt nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhìn hai người bọn hắn, “Sao lại hỏi ta?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướng mi —— Hắn không phải cha của con ngươi sao? Rõ ràng ngươi rành hơn.

Công Tôn nhíu mày, “Chuyện này…”

Lúc này, Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm đã xuống xe ngựa, tiến vào bố phường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Công Tôn nhảy lên nóc nhà.

Theo dõi bố phường tương đối đơn giản, không có tường vây ngăn trở, một loạt giá gỗ phơi những tấm vải đã được nhuộm màu, còn có vài vại thuốc nhuộm, nhưng lại không có thợ làm công.

Hoàng viên ngoại sau khi vào cửa, Tào Kiếm nhỏ giọng hỏi, “Cha, ngươi thực sự đồng ý hợp tác với bọn chúng sao?”

Hoàng viên ngoại thở dài, “Nếu không chẳng lẽ trở mắt nhìn Thụy Vân bọn họ chết sao? Còn có ngoại tôn tương lai của Hoàng gia ta!”

Tào Kiếm nhíu mày, “Nhưng ám sát Triệu Phổ rất mạo hiểm, xác định có thể làm được?”

“Cho nên làm không được để lại dấu vết!” Hoàng viên ngoại nói, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên một tấm vải còn hơi ẩm đang được hong khô, “Phải làm hết sức cẩn thận.”

Tào Kiếm gật đầu, “Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Hoàng viên ngoại trầm mặc một lát, “Tất cả trước tiên cứ như cũ, không nên để người khác hoài nghi.”

Sau đó, hai người rời khỏi bố phường, Hoàng viên ngoại mang đi một ít thảo dược, thuốc nhuộm, còn cầm theo một mảnh vải trắng.

Triển Chiêu muốn đuổi theo, Công Tôn túm hắn lại, “Mang ta xuống dưới xem bố phường của bọn hắn!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu với Triển Chiêu, “Hoàng viên ngoại lúc nãy hình như mang đi một ít dược liệu.”

Triển Chiêu túm Công Tôn, nhảy xuống nóc nhà, đáp xuống bên cạnh làn đan phơi dược liệu.

Công Tôn nhìn nhìn, lại duỗi tay lấy ra một ít, tựa hồ càng thêm khó hiểu.

“Có vấn đề à?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn, bên kia, Bạch Ngọc Đường đang qua lại giữa những tấm vải phủ, tựa hồ muốn xem những loại vải này.

“Chỉ là một vài loại cỏ thơm sang quý mà thôi.” Công Tôn lấy ra một mảnh khăn bao lại một ít, chuẩn bị trở lại tỉ mỉ nghiên cứu.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đã đi tới, hỗ trợ cầm một ít nguyên liệu.

“Có phát hiện gì không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường buông tay, biểu thị chỉ là một bố phường bình thường mà thôi, không có phát hiện gì mới.

Triển Chiêu nghĩ ám sát Triệu Phổ là đại sự, phải trở về bàn bạc với Bao đại nhân, suy tính kỹ hơn.

Vì vậy, ba người trở về Khai Phong phủ.

.

Có điều khi trở lại Khai Phong phủ, bọn Thiên Tôn vẫn còn chưa về.

Triển Chiêu có chút thắc mắc —— Đi lâu như vậy?

Lúc này, bên ngoài Âu Dương Thiếu Chinh mang theo nhân mã đi vào, dường như đến tìm Bao đại nhân, vừa thấy Công Tôn, liền nói cho y, “Tiểu Tứ Tử ở chỗ vương gia, vương gia tiến cung rồi, một hồi dẫn nó về.”

Triển Chiêu nheo mắt lại, “Sao Tiểu Tứ Tử lại chạy tới chỗ Triệu Phổ? Ngoại công ta và Thiên Tôn đâu?”

“Ách…” Âu Dương Thiếu Chinh ngẩng đầu ấp úng.

Mọi người ngẩng mặt, chỉ thấy trên mái hiên, Ân Hầu ngồi xổm ở đó chào mọi người, Thiên Tôn chắp tay sau lưng đứng bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, như vậy đặc biệt suất đặc biệt thần khí đặc biệt tiên khí, chỉ có Bạch Ngọc Đường mí mắt giật giật… Mỗi lần Thiên Tôn gặp rắc rối hay ăn quỵt đều là biểu tình này, quả nhiên lại gây sự nữa rồi.

“Triệu Phổ không trở về?” Công Tôn hỏi Âu Dương. “Hắn tiến cung à?”

Âu Dương Thiếu Chinh khó hiểu mà nhìn Công Tôn, vừa nãy trong nháy mắt tuyệt đối không phải ảo giác! Sao Công Tôn tiên sinh khẩn trương như thế?

“Tiểu Tứ Tử ở với hắn à?” Công Tôn lại hỏi một câu.

“Đúng vậy.” Âu Dương gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Công Tôn thở ra một hơi.

Âu Dương sờ cằm —— Thì ra Công Tôn lo lắng cho Tiểu Tứ Tử.

Chỉ có Công Tôn tự mình biết, Triệu Phổ người này, người bình thường phỏng chừng đánh không lại hắn, cũng chỉ có thể ám toán, hạ độc là biện pháp tốt nhất… có Tiểu Tứ Tử ở bên, có thể trông nom hắn một chút.

Triển Chiêu muốn tìm Bao đại nhân, nhưng nha hoàn nói Bao đại nhân đã đi tìm Bát vương gia, buổi tối mới về.

Chính lúc này, một môn quan thủ vệ bên ngoài chạy vào, “Triển đại nhân.”

Vì Bao đại nhân không tại, cho nên nha sai có chuyện gì đều đi tìm Triển Chiêu.

“Ân?” Triển Chiêu thấy sắc mặt hắn hơi khó xử, bèn hỏi, “Chuyện gì?”

“Cửa… Ngoài cửa có vài cô nương tìm tới.” Nha sai ấp a ấp úng.

“Cô nương?” Công Tôn chớp chớp mắt, “Cô nương thế nào? Muốn giải oan?”

“Nàng nói đến tìm người.” Nha dịch đáp lời.

“Tìm ai?” Triệu Hổ sốt ruột, “Ngươi nói thẳng ra coi, lắp ba lắp bắp…”

“Nàng nói nàng đến tìm cha!” Nha dịch bị Triệu Hổ hối thúc, mọi người ở đây chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng đã nghe được lời này, vì vậy, tất cả đều choáng váng, đương nhiên, ngoại trừ Thiên Tôn và Ân Hầu, còn có…

“Chiêu a!”

Một tiếng gọi ngọt lịm chết người đánh vỡ trầm mặc, chỉ thấy trên nóc nhà có một thân ảnh đỏ rực trực tiếp bay xuống, bổ nhào tới người Triển Chiêu, giơ hai tay xoa mặt hắn, “Mặt gầy a, bé ngoan, có chịu ăn uống đàng hoàng không đó?”

Triển Chiêu vừa nghe được thanh âm thì vui vẻ, đây là Hồng di từ nhỏ đến lớn thương hắn nhất, còn cưng hắn hơn cả nương nữa, quả thực là đòi gì được nấy, cưng chìu đến nỗi Ân Hầu nhìn bực bội… Có điều, trước đám đông, Hồng di cứ xoa xoa bóp bóp, Triển Chiêu rất xấu hổ.

Mọi người giả vờ không nghe được gì, dù sao có vẻ đây không phải lần đầu tiên.

“Di?” Hồng di xoa nắn đã ghiền rồi mới ghé vào đầu vai Triển Chiêu nhìn ra sau, liếc mắt thấy được Bạch Ngọc Đường, hai mắt sáng rực, vuốt cái cằm đầy đặn quan sát —— Không tệ nga!

“Khụ khụ.” Triển Chiêu dìu Hồng di, Hồng Cửu Nương có một thói quen, giống như không xương thích tựa trên người người khác, cho nên đối với những người có vẻ đặc biệt thân thiết, cử chỉ cũng tương đối phong tao. Vì vậy thường có người mắng nàng không đứng đắn, nhưng Triển Chiêu biết rõ, đây là do luyện công tạo thành, nội lực của Hồng Cửu Nương, không giống như người trên giang hồ.

“Đúng rồi.” Công Tôn lấy lại tinh thần, lại hỏi nha dịch một lần, “Ngươi nói cô nương kia tìm ai?”

“Tìm cha!” Nha dịch nhắc lại làm cho mọi người vừa mới tưởng mình nghe lầm lại tiếp tục mờ mịt.

“Cha?” Triển Chiêu nhìn khắp nơi, trong phủ Khai Phong đại thể đều là thanh niên, hơn phân nửa đều là quang côn, bất quá cũng khó tránh vài lão nhân ngày xưa lập gia đình sớm, vì vậy bèn hỏi, “Cha nàng là ai?”

“Nàng nói… nàng không biết.” Nha dịch nói, ánh mắt trượt tới trên người Thiên Tôn cách đó không xa.

“Không biết cha mình là ai?” Triển Chiêu nghe thấy mới lạ, “Vậy nàng tới tìm cái gì?”

Nha dịch ép thanh âm xuống vài phần, “Nàng nói cha nàng hình dạng rất trẻ, chỉ là có mái tóc bạc…”

Mọi người sửng sốt rồi “soạt” một cái nhìn Thiên Tôn trong sân – cái người đang ngẩng mặt nhìn mấy con mèo trên tường.

Triển Chiêu xoay mặt nhìn Ân Hầu.

Ân Hầu cau mày híp mắt gật đầu, ý là nói —— Không sai, là tới tìm Thiên Tôn.

Triển Chiêu hít một hơi lạnh, “Vậy cô nương kia bao nhiêu tuổi?”

Nha dịch suy nghĩ một chút, “Hơn hai mươi tuổi thì phải? Nàng nói nàng là lão bản nương của Đào Hoa viên, gọi Túy Tâm.”

Vừa dứt lời, mọi người liền hít một hơi thật sâu, lúc này không nhìn Thiên Tôn mà chuyển sang nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhất thời cũng ấp úng, tuy từ khi hắn hiểu chuyện tới giờ Thiên Tôn luôn gây họa, còn sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy… Thế nhưng lần này gây họa thật sự vượt trội đến khó tưởng tượng nổi.

Suy nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh Thiên Tôn, hỏi, “Là nữ nhi của ngươi?”

Thiên Tôn ngoảnh mặt đi, “Đương nhiên không phải.”

“Thật sự không phải?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi nhớ kỹ lại xem, đừng quên.”

Mọi người giật giật khóe miệng —— Chuyện này cũng quên được sao?

Thiên Tôn thực sự ngẩng mặt nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên vỗ tay một cái, “A!”

Bạch Ngọc Đường cả kinh, “Thật sự là con ngươi?!”

Thiên Tôn liếc hắn một cái, “Bậy, ta nhớ ra rồi, có thể ta quen nương của cô nương đó.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hợp lý a, ngươi không quen nương nàng thì làm gì có nà…”

Còn chưa dứt lời, Thiên Tôn giơ tay túm tóc hắn, phía sau Hồng Cửu Nương cười đến liên tục giậm chân, vừa gật đầu với Triển Chiêu, ý là —— Tên nhóc này thú vị!

Triển Chiêu cũng hết lời, Bạch Ngọc Đường học được cách chọc người từ lúc nào?

Bạch Ngọc Đường bị túm thật đau, vuốt đầu nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn khoanh tay, “Cha của cô nương đó đã chết từ sớm rồi.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Thiên Tôn thở dài, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ có chút cảm khái, “Cha nàng có chút địa vị, nha đầu kia cư nhiên lưu lạc tới Khai Phong mở cửa hàng điểm tâm, đúng là thế sự vô thường a.”

.

.

______________________ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play