CHƯƠNG 11

[Thanh]

.

Bữa sáng rất là phong phú, Công Tôn tương đối bận rộn, ngồi ở bên bàn, từ thái hậu đến hậu cung phi tử mỗi người đều xếp hàng chờ y bắt mạch.

Công Tôn vừa gặm một khối hắc mễ cao, vừa kê đơn cho mọi người, có người cần trị liệu một ít chứng bệnh dai dẳng, cũng có người cần kê đơn điều trị thân thể. Y một hồi tay trái cầm bánh tay phải cầm bút, một hồi tay phải bắt mạch tay trái cầm bút, chữ viết ra hoàn toàn không khác nhau, mạnh mẽ hữu lực lại tuyển tú tinh tế… Triệu Trinh liếc nhìn Triệu Phổ vài lần, ý là hỏi —— Nhân tài thế này lại làm gia sư ở phủ Khai Phong à?

Triệu Phổ nhún vai một cái —— Người ta không muốn làm quan.

Triệu Trinh cảm thấy đáng tiếc, sao lại không muốn làm quan chứ?!

Kỳ quái chính là những phi tử của Triệu Trinh đều khỏe mạnh, lại nhờ Công Tôn xem bệnh, dường như còn có lời khó nói.

Triệu Phổ ăn bánh bao ngồi kế bên chọt Công Tôn, “Thư ngốc, khai một phương thuốc sớm sinh quý tử đi!”

Khi nói vừa lúc thái hậu đang bắt mạch, thái hậu tức giận giơ tay ngắt hắn một phát, “Ngươi muốn chết hả, không lớn không nhỏ nói bậy!”

Triển Chiêu và Ân Hầu ngồi cùng một chỗ, Ân Hầu ngậm một cái bánh bao thẫn thờ, Triển Chiêu lấy sữa đậu nành cho hắn, vừa hỏi, “Làm sao vậy? Buổi tối ngủ không ngon?”

Ân Hầu liếc nhìn Triển Chiêu, xoay mặt chỗ khác, biểu thị —— Tâm tình không tốt!

Triển Chiêu biết hắn còn đang tức giận chuyện tối hôm qua mình hoài nghi hắn đánh không lại Thiên Tôn, vội cầm sữa đậu nành quơ quơ trước mắt hắn.

Ân Hầu liếc nhìn hắn, chỉ thấy ngoại tôn giống như con mèo chỉ còn thiếu cái đuôi lắc lắc cọ tay mình nhận lỗi nữa thôi, tâm tình hơi tốt lên một chút, tiếp nhận sữa đậu nành, vừa mới uống một ngụm, chợt nghe trong phòng truyền ra một giọng nói, “Nha? Ta đã nói nhìn quen mắt mà, giống y hệt lão quỷ Ân Hầu lúc bé!”

“Phụt…”

Sữa đậu nành vừa vào miệng Ân Hầu đều bị phun ra, Triển Chiêu chớp chớp mắt, nhảy lên đi tới cửa tẩm cung, liền thấy Thiên Tôn hai tay sờ lên cái má phúng phính của Tiểu Tứ Tử còn đang ngơ ngác mà nhéo nhéo, “Ai nha, bản mặt ngốc nghếch ngờ nghệch này giống lão quỷ kia kinh khủng.”

Triển Chiêu nhíu mày nhìn thật kỹ, không sai, Thiên Tôn đang nhéo khuôn mặt tròn vo của Tiểu Tứ Tử, nói chuyện, ý trên mặt chữ là —— Ngoại công hắn khi còn bé trông rất giống Tiểu Tứ Tử?!

Mọi người phản ứng được, tập thể há to miệng nhìn Ân Hầu.

Ân Hầu buông sữa đậu nành xuống, xắn tay áo, đứng lên.

Bàn tay đang xoa mặt Tiểu Tứ Tử của Thiên Tôn bỗng nhiên dừng lại, nhìn thoáng về phía cửa…

Lúc này, Triển Chiêu yên lặng lui về sau một bước, Bạch Ngọc Đường vốn đang đứng song song với hắn, cũng nhảy sang một bên.

Mọi người đang thắc mắc tình huống gì đây, Tiểu Tứ Tử chợt nghe được một tiếng “Vèo”…

Sau đó trước mắt nhoáng lên , bé lại nhìn sang trái nhìn sang phải… cửa sổ bên giường không biết đã mở ra từ lúc nào, Thiên Tôn trước mắt biến đâu mất tiêu rồi.

Công Tôn nhìn vị trí trống không bên cạnh, Ân Hầu cũng “Vèo” một tiếng… thân ảnh màu đen nhoáng lên, biến mất không gặp.

Triệu Phổ ngẩng đầu, chỉ thấy hai thân ảnh một đen một trắng đã lao vào đánh nhau rồi, bay trái bay phải đánh khiến mọi người nhíu mày, nhìn không rõ.

Triệu Trinh một tay cầm bánh quẩy, một tay cầm đũa, Bàng phi múc cháo cho hắn, cũng ngẩng mặt kinh ngạc nhìn.

Âu Dương Thiếu Chinh nhịn không được mở miệng nói, “Căn bản không phải cảnh giới của con người.”

Triển Chiêu thở dài, đem Tiểu Tứ Tử đã ngây ngô chạy tới trước cửa bế ra, mang đến bên bàn ngồi xuống, vừa quay đầu lại ngoắc Bạch Ngọc Đường đang ngẩng đầu nhìn trời, bảo hắn đừng nhìn nữa, mau ăn điểm tâm đi, lần này phỏng chừng một lát đánh không xong.

Bạch Ngọc Đường vừa đi tới bên bàn ngồi xuống, cảm giác phía sau có người đi tới, thở phì phì ngồi xuống, “Lão quỷ này không biết nói tí đạo lý nào cả, mệt lúc hắn lạc đường ta còn lo lắng cho hắn.”

Bạch Ngọc Đường yên lặng xoay mặt, mọi người bị sặc cháo tập thể.

Thiên Tôn ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, mếu máo, “Vi sư đói muốn chết rồi.”

Mọi người vô thức ngẩng đầu… Ở đằng xa không có ai.

Đang thắc mắc Ân Hầu đã đi đâu, Triển Chiêu nghe được tiếng uống sữa đậu nành, quay đầu lại… Ân Hầu đã ngồi ở vị trí ban nãy uống sữa ăn tiểu lung bao, vừa tiện thể nói với Bàng phi đang nâng chén cháo đờ ra, “Khuê nữ này, đưa dĩa dấm cho ta.”

Bàng phi buông chén cháo cầm dĩa dấm đặt tới trước mặt Ân Hầu, Ân Hầu cầm tiểu lung bao chấm dấm.

Thiên Tôn uống một ngụm sữa đậu nành, Bạch Ngọc Đường lấy bánh bao chay cho hắn, Thiên Tôn không thèm ăn, ngửi ngửi, bĩu môi, “Dùng mỡ động vật.”

Bàng phi cả kinh, “Thật sao?”

Bạch Ngọc Đường buông bánh xuống, đổi cho hắn.

Triệu Phổ bèn hỏi, “Thiên Tôn ăn chay?”

Thiên Tôn lắc đầu, “Nếu gọi bánh bao chay thì nên là chay, có mỡ động vật thì gọi là bánh bao thịt rồi, đầu bếp này không thành thật, không ăn đồ của người không thành thật làm!”

Mọi người sờ cằm, ngoại trừ chuyện có nguyên tắc thì hẳn là nên khích lệ hắn mũi thính…

Bàng phi tức giận, nàng đã nhiều ngày theo thái hậu ăn chay, đặc biệt là bánh bao chay, đầu bếp này cư nhiên dùng mỡ động vật, ghê tởm a…

Triển Chiêu yên lặng đưa cho cho Thiên Tôn một vỉ sủi cảo hấp nhân chay, “Cái này không mỡ động vật.”

Ân Hầu liếc nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đưa tiểu lung bao cho hắn.

Thiên Tôn cầm đũa đâm đâm vào sủi cảo hấp, há miệng nhìn Triển Chiêu, “Ngươi càng giống ngoại tôn của ta…”

Còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đỡ trán… Quả nhiên, Ân Hầu và Thiên Tôn lại bay lên cao đánh nhau rồi.

Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đang ngẩng mặt há to miệng nhìn tới ngây ngẩn bế lên đặt trên đùi, đút hồn đồn cho bé, vừa nói, “Tối qua ôm một người xa lạ ngủ cả đêm a? Cũng không chịu tỉnh nữa.”

Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, “Nga, ta đã nói mà, trước đây ôm phụ thân ngủ lạnh muốn chết, ôm Cửu Cửu ngủ lại nóng muốn chết, đêm qua không lạnh không nóng thật thoải mái!”

Công Tôn bóp mũi bé.

Triển Chiêu lắc đầu, “Sữa đậu nành lạnh rồi.”

Nói vừa dứt lời, Ân Hầu đã trở về, bưng sữa uống.

Bạch Ngọc Đường nói, “Ăn cơm chiều rồi theo ta quay lại Bạch phủ, sau đó bảo Bao Phúc theo ngươi, đừng đi lạc.”

Thiên Tôn không biết từ bao giờ đã quay lại bên bàn ăn sủi cảo hấp nhân chay, giơ tay chỉ vào Triển Chiêu, “Ta muốn theo hắn.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Theo hắn làm cái gì?”

“Quan sát một chút.” Thiên Tôn nói.

Triển Chiêu hiếu kỳ —— Quan sát cái gì?

Ân Hầu bĩu môi, chỉ vào Bạch Ngọc Đường, “Ta theo hắn.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Để làm chi?”

“Ta cũng quan sát một chút.” Ân Hầu liếc xéo Thiên Tôn.

Hai người đây đó híp mắt lườm nhau, ganh đua ăn điểm tâm.



Trần công công lại đưa lên vài món điểm tâm sáng, vừa nói vài câu bên tai Triệu Trinh.

Triệu Trinh gật đầu, dùng mắt ra hiệu cho Triệu Phổ, “Mẫn Thác La tối hôm qua không chạy, để đèn ở kim đình dịch quán sáng cả đêm, sáng nay không nghe được động tĩnh thì mới lén lút chuồn.”

Triệu Phổ lạnh lùng cười.

“Hắn chạy không được đâu.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Ta sớm bảo người mai phục rồi, phỏng chừng đập cho một trận sẽ mang đến ngay, Trâu Lương nói, đánh cho hắn gãy tay gãy chân rồi tính tiếp.”

Tất cả mọi người lắc đầu —— Trâu Lương không hổ là Độc Lang, ác thật, thật hắc.

Thiên Tôn ăn điểm tâm giống như không để ý gì, cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao “khách ***” này lại nhiều người như vậy, còn có hoàng thượng và vương gia, chỉ cười tủm tỉm hỏi Triển Chiêu, “Bao nhiêu?”

Triển Chiêu trả lời, “Hai ba.”

Thiên Tôn gật đầu, “Ân, lớn như Ngọc Đường.”

“Công phu luyện thế nào?” Thiên Tôn hỏi tiếp.

Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, ý là —— Xấp xỉ.

“Ân.” Thiên Tôn lại gật đầu, dường như rất là thỏa mãn.

Ân Hầu liếc hắn —— Hỏi rõ vậy làm cái gì?

Thiên Tôn nhướng mi —— Biết rõ còn hỏi!



“Một Mục Chiếu Đường ý đồ ám sát, một Mẫn Thác La ra tay ám sát.” Triệu Trinh ăn điểm tâm xong rồi, vỗ vỗ Triệu Phổ, ý là —— Ngươi phải trút giận cho ta đó.

Triệu Phổ gật đầu, ý bảo trong lòng ta biết.

Triệu Trinh bèn nói muốn đi thượng triều, cáo từ mọi người rồi đi.

Đám người Bàng phi cũng đều hồi cung.

Bạch Ngọc Đường rót cho Thiên Tôn chén trà, hỏi, “Khách *** này không tồi chứ?”

Thiên Tôn liếc hắn một cái, lúc này hắn cũng coi như đã hiểu ra nơi này là nơi nào, thì ra tối hôm qua mình chạy vào hoàng cung, thảo nào nhiều thủ vệ như vậy, chậc.

Triển Chiêu đột nhiên tiến tới nói với Bạch Ngọc Đường, “Một hồi mượn Hạnh Nhi dùng chút.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Ngươi muốn đi hù dọa cặp đôi Tào Kiếm và Hoàng Thụy Vân?”

Triển Chiêu cười gật đầu, “Bên trong phỏng chừng có đầu mối.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, liền cùng Triển Chiêu đi ra cửa, bất quá… phía sau theo một chuỗi —— Thiên Tôn, Ân Hầu, còn có Công Tôn Tiểu Tứ Tử.

Triệu Phổ dẫn theo Âu Dương Thiếu Chinh làm việc, Công Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử muốn đi Bạch phủ xem bệnh cho nha đầu Hạnh Nhi, còn Ân Hầu và Thiên Tôn, thuần túy là theo góp vui.

Triển Chiêu lúc trước không hiểu gì về Thiên Tôn, luôn nghĩ hắn là cái loại cao cao tại thượng, cảm giác nghiêm túc riêng biệt của thần tiên.

Lúc này gặp được, quả thật, tướng mạo, khí chất đủ thần đủ tiên, khí độ tao nhã quả thật là độc nhất vô nhị tôn quý không gì sánh được. Nhưng… tính cách hoàn toàn không dính tí nào với danh khí của hắn.

Thiên Tôn nếu như không cười mà đứng ở ven đường, sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hảo hảo một quý công tử, tại sao lại có một mái tóc bạc. Nói với hắn mấy câu, sẽ nghĩ người này sống hơn trăm tuổi có phải sống uổng phí rồi không?

Thiên Tôn có đôi khi hành động còn ngờ nghệch hơn cả Tiểu Tứ Tử, đi đường cũng là nhìn Đông nhìn Tây, vòng ba vòng bắt đầu đi ngược đường, nếu không có Ân Hầu túm hắn, đã sớm đi lạc rồi.

Triển Chiêu đột nhiên có một loại cảm giác báo đời.

Bởi vì lúc trước cùng nhau đi, đều túm Ân Hầu tránh để hắn đi lạc, lúc này là Ân Hầu túm Thiên Tôn, để tránh làm mất hắn.

Triển Chiêu quay đầu liếc nhìn lại, Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu liếc nhìn lại, thấy hai lão đầu ở phía sau vừa cãi nhau vừa đi, cảm tình có vẻ không tệ lắm.

Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử đi bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, vừa hỏi, “Ta có thể bắt mạch cho hai người đó không?

Triển Chiêu cả kinh, “Hai người bọn họ sinh bệnh sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng dừng bước lại.

Công Tôn vội xua tay, “Không phải, ta chỉ hiếu kỳ vì sao lại phát sinh chuyện trú nhan lại có thuật thanh xuân vĩnh trú như vậy, cho nên muốn xem mạch tượng.”

Công Tôn vừa nói ra miệng, hai cánh tay vươn tới, “Nè, thần y, giúp ta xem lão quỷ này chừng nào chết.”

Hai người đồng thanh, Công Tôn khó xử mà nhìn hai cánh tay, yên lặng ôm Tiểu Tứ Tử tiếp tục đi —— Vẫn thôi đi.

.

Mọi người tới trước Bạch phủ, Hạnh Nhi đã thay y phục ngồi ở trong sân, nói chuyện với Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi vào, Hạnh Nhi liền đứng dậy, Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo nàng ngồi xuống không cần câu nệ.

Công Tôn bắt mạch cho nàng, lại kiểm tra vết thương sau cổ, nói, “Nàng bị độc châm đâm vào, lại trúng nhiếp hồn thuật mới mất đi ý thức bị người khống chế. Trong cơ thể còn tồn chút độc dược, uống thuốc là có thể thanh trừ, cái khác cũng không cần lo.”

“Đây là nhiếp hồn thuật của Trư Nhan quỷ bà sao?” Triển Chiêu hỏi Ân Hầu.

Ân Hầu gật đầu, “Lão thái bà đó giỏi dùng ám khí và trùng tử, độc châm ả thường dùng mảnh như lông trâu, không khiến người ta tử vong, nhưng có thể khiến người ta tê dại, trợ giúp ả dùng nhiếp hồn thuật.”

“Đêm đó ngươi hơn nửa đêm chạy vào đào hoa lâm làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Hạnh Nhi.

“Là vì ngày đó trên đường gặp được Tào Kiếm.” Hạnh Nhi nhớ lại dường như còn có chút tức giận bất bình, “Ta thấy hắn lén lút, liền đi theo dõi, thì ra hắn trộm trang sức của Hoàng Thụy Vân đi cầm, tên này không biết từ bao giờ thiếu nợ người ta, cầm được một đống tiền rồi thì lén lút đi tới đào hoa lâm ở Đông ngoại ô. Ta không theo vào, thấy hắn đi vào không bao lâu đã đi ra, nhưng lại không mang theo bạc, cho nên thấy kỳ quái. Đêm xuống, ta càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, đào hoa lâm, đi vào đó làm cái gì? Mang theo nhiều bạc như vậy không lẽ lại là đi bái Đào Hoa nương nương cầu vận sao? Vì vậy tối đó ta liền đi xem, cho nên cầm theo nến thơm tiền giấy, muốn tiện thể bái Đào Hoa nương nương, cho dù không có đào hoa vận, tốt xấu cũng khiến gã phụ tâm kia gặp báo ứng!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hóa ra thực sự là đi cầu Đào Hoa nương nương.

“Nói tiếp thì kỳ quái lắm, ta đợi tới nửa đêm, vừa mới quỳ lạy… Đào Hoa nương nương dĩ nhiên thực sự xuất hiện!” Hạnh Nhi nói tới đây thì trong lòng còn sợ hãi, “Nàng ta thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, ngồi trên cành cây hỏi ta muốn cầu loại hoa đào nào, ta nói thầm nghĩ trừng trị kẻ phụ tâm, sau đó…”

“Sau đó thế nào?” Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đều hiếu kỳ.

“Sau đó ta liền cảm thấy sau gáy tê rần, thân thể không thể điều khiển được, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.” Hạnh Nhi hình dung cảm nhận lúc trước, “Có điều lúc ta đang mơ màng, nghe được Đào Hoa nương nương kia nói với ta, hình như nói… ‘Yên tâm đi, kẻ phụ tâm, không có kết cục tốt’.”

Hạnh Nhi nói xong, sờ cằm, “Ta nghe nói Tào Kiếm chết cháy có thật không? Ai, thật ra ta muốn hắn gặp báo ứng, cũng không muốn hắn phải chết, hiện giờ ngẫm lại, khổ cho Hoàng phu nhân kia, còn phải thủ tiết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người bọn họ hiểu rõ, đôi phu thê này nhất định đã biết cái gì, Tào Kiếm giả chết thì ra là để tránh nạn, bất quá thi thể nữ kia, là ai?

“Đào Hoa nương nương…”

Thiên Tôn đang ở một bên chơi đùa với Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngẩng đầu, sờ sờ cằm, “Đào Hoa nương nương, nghe qua ở đâu rồi nhỉ?”

Ân Hầu liếc hắn, “Đào Hoa nương nương có ai chưa từng nghe qua?”

“Thật không?” Thiên Tôn gật đầu, cúi đầu tiếp tục chơi với Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, “Sư phụ, ngươi nghĩ tiếp đi.”

“Nghĩ cái gì?” Thiên Tôn cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường, có vẻ rất ôn hòa.

Triển Chiêu nhịn không được bật cười, Thiên Tôn là một người rất tốt đẹp, dù sao lúc nhìn người thì trong mắt cũng không có ý xấu, giống như cái bánh bao chay hắn ăn lúc sáng, đã chay là không có mỡ có thịt, hài lòng là hài lòng, không vui là không vui, cười là cười, không cười là không cười, thuần túy đơn giản.

Thiên Tôn thấy Triển Chiêu mở to mắt nhìn mình, cảm thấy cặp mắt của hắn sáng sủa có linh khí, bèn cười hỏi hắn, “Cười gì?”

Triển Chiêu cười tủm tỉm trả lời hắn, “Không gì.”



“Khụ khụ.”

Bạch Ngọc Đường và Ân Hầu song song ho khan một tiếng, Ân Hầu túm Triển Chiêu qua, ý là —— Nhìn cái gì, ngoại công ngươi đẹp trai hơn.

Bạch Ngọc Đường cũng nhắc nhở Thiên Tôn, “Đào Hoa nương nương.”

“Nga!” Thiên Tôn hình như đã nghĩ tới, “Chuyện là vậy, bao nhiêu năm trước rồi ta? Trên võ lâm quả thật có một Đào Hoa nương nương.”

“Thật không?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, biểu thị chưa từng nghe qua.

Ân Hầu nhíu mày nâng cằm, “Ta cũng chưa từng nghe qua.”

“Nàng ta không phải người Trung Nguyên.” Thiên Tôn suy nghĩ một chút, “Là ở Tây Nam, môn phái thì không rõ lắm, có một lần ta tới Tây Nam tình cờ gặp được, nàng ta tốt lắm cũng thú vị nữa.”

Triển Chiêu ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Xem những hành vi liên tiếp của nàng ta thì không có gì thú vị a, còn cùng một phe với Trư Nhan quỷ bà.”

Thiên Tôn nhún vai một cái, “Vậy chắc là ta nhớ lầm, chuyện bao nhiêu năm trước rồi… khoảng ba mươi năm thì phải.”

Ân Hầu nhíu mày, “Vậy không phải là một lão thái bà sao?”

Hạnh Nhi lắc đầu, “Tuổi trẻ lắm!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhớ tới Đồng Đại Bảo tình cờ gặp được trên đường về, chẳng lẽ là cùng một vị Đào Hoa nương nương?

“Đào Hoa nương nương đó có tướng mạo thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Hạnh Nhi.

“Dáng vẻ khoảng ba mươi, con mắt rất đẹp, nhưng nàng ta dùng một mảnh lụa đỏ che nửa khuôn mặt, cho nên nhìn không rõ toàn mặt, có điều con mắt nàng ta rất đặc biệt, cho ta nhìn sẽ nhận ra ngay.” Hạnh Nhi rất chắc chắn.

“Có phải lúc cười thì con mắt loan loan, giống như Ngọc Đường, mắt hoa đào?” Thiên Tôn hỏi.

Hạnh Nhi suy nghĩ một chút, gật đầu, “Phải nga, có điều mắt của nam nhân không như mắt nữ nhân, Đào Hoa nương nương kia tạo ra cảm giác… Ân…”

“Rất vui vẻ?” Thiên Tôn hỏi.

“Không phải nga, hoàn toàn tương phản, một đôi mắt biết cười, nhưng cảm giác rất không vui.” Hạnh Nhi nói, gãi gãi đầu, “Ta cũng không phải rất xác định, dù sao toàn bộ quá trình ta đều mơ hồ.”

Triển Chiêu đứng lên, “Đi tìm Tào Kiếm trước đã, hắn mang bạc tới đào hoa lâm, lại giả chết… hẳn là biết gì đó.”

Vì vậy mọi người đứng dậy, lần này là phải đi làm chuyện quan trọng, cần Công Tôn đi theo, để tránh lúc đó lại có chuyện cần y thuật phá giải, mang theo Tiểu Tứ Tử thì có chút phiền phức.

Công Tôn muốn cho Tiểu Tứ Tử tạm ở lại Bạch phủ, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi thay mình giữ bé, nhưng Tiểu Tứ Tử chết sống không chịu, nằng nặc đòi theo.

Thiên Tôn ôm lấy bé, nói, “Không sao, theo ta đi, ta giữ.”

Công Tôn giật giật khóe miệng —— Y không nghi ngờ công phu của Thiên Tôn, có hắn chăm sóc Tiểu Tứ Tử khẳng định sẽ không bị khi dễ, nhưng với cái sự hồ đồ của Thiên Tôn, nói không chừng sẽ làm mất Tiểu Tứ Tử, hoặc bản thân hắn và Tiểu Tứ Tử cùng đi lạc.

Ân Hầu vươn tay bế Tiểu Tứ Tử sang, “Ngươi tự lo cho mình đi, đừng làm mất hài tử nhà người ta.”

Thiên Tôn thấy Tiểu Tứ Tử bị đoạt đi rồi, giơ tay giành lại, Ân Hầu lại giành qua, mỗi người một bên nắm Tiểu Tứ Tử giằng co.

Công Tôn nhìn mà tá hỏa, hai vị này nội lực thâm hậu, làm ơn đừng kéo đôi Tiểu Tứ Tử nhà mình.

Cuối cùng hai người ngươi một bên ta một bên không ai chịu buông tay, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ muốn đi khuyên, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hô to một tiếng, “Đủ rồi!”

Hai lão đầu sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bị treo lơ lửng, hai chân giãy giụa, hai ngón tay chỉa xuống mặt đất, “Thả ta xuống dưới!”

Ân Hầu và Thiên Tôn ngoan ngoãn thả bé xuống đất.

Tiểu Tứ Tử chỉnh sửa y phục một chút, vươn hai tay cho hai người.

Ân Hầu và Thiên Tôn không quá rõ.

Tiểu Tứ Tử nhíu mày, “Cầm tay!”

Ân Hầu và Thiên Tôn chần chờ một chút, yên lặng vươn tay.

Tiểu Tứ Tử mỗi người một bên cầm tay hai người, đi tới phía trước, vừa vui tươi hớn hở nói, “Được rồi, ta dẫn theo hai người, hai người sẽ không bị lạc.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu sao lại nghĩ… Tiểu Tứ Tử dẫn theo Ân Hầu và Thiên Tôn, so với chuyện Ân Hầu và Thiên Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử, nghe có vẻ yên tâm hơn nhiều lắm, cũng đáng tin hơn nhiều lắm a.

.

Sau đó mọi người đi tới Hoàng phủ, trước tiên phải tìm một chỗ giám thị, dọc đường đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.

Thiên Tôn vừa định ghé quán ven đường xem họa tác của danh gia, Tiểu Tứ Tử giật lại, “Giả đó!”

Ân Hầu thấy món đồ chơi mới mẻ muốn đi xem thử, Tiểu Tứ Tử lại túm hắn, “Không được chạy loạn.”



Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tứ Tử, hai lão đầu hoàn toàn không ai tụt lại ngắm đồ, ngoan ngoãn đi theo sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu buồn cười —— Hoàn toàn không có năng lực chống lại!

Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười —— Thì đó, tuổi tinh thần cũng bằng nhau cả thôi.

Đi một hồi, Ân Hầu đột nhiên sờ sờ cằm, “Ân…”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn hắn, “Sao vậy?”

Ân Hầu lắc đầu.

Thiên Tôn liếc nhìn hắn, “Người quen của ngươi?”

Ân Hầu nhún vai, “Không biết là ai, không chịu lộ diện.”

Thiên Tôn bĩu môi, “Theo cả một đường rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm nhận ra có người theo dõi, hơn nữa võ công không kém, vì vậy mang theo Công Tôn quẹo vào trong một ngõ nhỏ.

Ân Hầu và Thiên Tôn theo vào.

Không bao lâu sau, chỉ thấy có người chạy vào…

Triển Chiêu thấy người thì hơi kinh ngạc, “Diêu Tố Tố?”

Diêu Tố Tố nhìn nhìn Triển Chiêu, không nói chuyện, nhìn về phía Ân Hầu, dường như tâm tình có chút kích động.

Ân Hầu nhìn nàng một lúc, nhíu mày —— Khuê nữ này nhìn quen quen a.

Diêu Tố Tố đột nhiên chạy tới, quỳ xuống trước mặt Ân Hầu cái ‘rầm’, “Cung chủ!”

Ân Hầu sửng sốt.

Diêu Tố Tố dập đầu phủ phục bên chân Ân Hầu khóc òa, “Ta tưởng cả đời này ta cũng không gặp được ngươi nữa, ngày ấy thấy được nội kình của Triển Chiêu, ta đã đoán được là thiếu cung chủ, cung chủ!”

Triển Chiêu nhìn Ân Hầu.

Thiên Tôn khoanh tay ở một bên nhìn một hồi, “Ôi chao? Ngươi là nha đầu họ Diêu kia sao?”

Diêu Tố Tố gật đầu, “Thiên Tôn ngài còn nhớ ta.”

“Sao trông ngươi lạ quá vậy?” Thiên Tôn thắc mắc.

Ân Hầu ngồi xổm xuống nhìn nàng nửa ngày, kinh ngạc, “Ngươi là Diêu Thanh?”

Diêu Tố Tố khóc càng kịch liệt hơn, “Cung chủ ngươi quả nhiên còn nhớ rõ ta!”

Ân Hầu cũng thắc mắc, “Sao bộ dạng của ngươi khác quá vậy?”

Diêu Tố Tố vừa lau nước mắt, vừa nói, “Một lời khó nói hết a cung chủ.”

Triển Chiêu bước tới một bước, nhỏ giọng hỏi Ân Hầu, “Nàng là ai a?”

Ân Hầu nâng Diêu Tố Tố dậy, nói với Triển Chiêu, “Ngươi không phải nói Hồng Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử thiếu một Thanh di sao? Hồng di các nàng đều đã nói với ngươi rồi.”

Triển Chiêu gật đầu.

Ân Hầu chỉ chỉ Diêu Tố Tố, “Ở đây nè.”

.

.

_______________________ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play