“Ai cho các ngươi lấy ánh mắt chó đó nhìn mẹ ta, mau mau quỳ dập đầu xin lỗi, ta tha mạng chó cho các ngươi!”

Lời này nói ra không ai khác, chính là Thế Cương.

Đám thanh niên vừa đi qua nhóm người Tam Nương nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Tam Nương và tam nữ khác ngạc nhiên nhìn Thế Cương, không nghĩ đến đứa bé này bá đạo như vậy.

Râu Trắng không nói gì, chỉ nhè nhẹ vuốt râu bên mép của mình, mỉm cười theo dõi diễn biến.

Đám thanh niên thấy một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa vậy mà dám nói mình mắt chó, tức giận đến xanh mặt.

“Láo xược, ngươi biết nhà ta hoàng tử là ai không, dám xúc phạm đến hoàng tử, lũ dân đen các ngươi mau mau quỳ xuống tạ lỗi.”

“Hoàng tử, mau giết tên nhãi con đó, ta thấy đám này chỉ là loại dân đen, lão già cùng bốn nữ kia ta không cảm nhận được dâm khí trong cơ thể.”

Bên cạnh một nữ tử ăn mặc hoa lệ, son phấn đậm dáng vẻ điêu ngoa nói.

Người nam tử tuấn tú nhất trong đám thanh niên, mặc một bộ quần áo nhiều màu sắc trông rất nổi bật.

Người thanh niên này mắt sáng mày kiếm, khí tức cao cao tại thượng như bề trên, không nhìn Thế Cương, mà nhìn tứ nữ, bộ dáng trầm ổn hỏi: “Đứa bé này là con của ai?”

“Ta.” Tam Nương không sợ hãi, đi phía trước che Thế Cương lại ở sau, tựa như gà mẹ bảo vệ gà con trước kẻ thù.

Thanh niên kia gật đầu, hỏi: “Ngươi là người dạy cho hắn nói câu này.”

“Cái này…” Tam Nương ngẩn ra, không nghĩ đến người thanh niên này hỏi câu như vậy, bất quá nàng vẫn là thật thà đáp: “Ta ít bên cạnh hắn, có thể là cha hắn dạy.”

“Hoàng tử đừng nói nhiều với nàng, mau giết đi.”

“Đúng đấy, bọn này dân đen dám xúc phạm hoàng tử, đây chính là ***”

“Câm miệng, việc của ta không cần các ngươi quản!”

Người được gọi là hoàng tử quay về phía đám người quát lớn.

Nghe tiếng quát, đám người lập tức im miệng, bộ dáng sợ sệt không dám nói gì tiếp.

Thanh niên quay đầu nhìn Tam Nương, bộ dáng lễ độ nói: “Ta xin lỗi, là lỗi của ta. Ta xin tự giới thiệu mình, ta tên là Nhân Thiên Long. Tiện đây, ta muốn một cái yêu cầu có chút quá đáng.”

“Yêu cầu gì?” Tam Nương nhíu mày hỏi.

Nhân Thiên Long chỉ tay về Thế Cương nói: “Ta cảm giác đứa bé này rất đặc biệt, muốn thu nhận đứa bé này làm đệ tử, không biết ngươi đồng ý không?”

Đám người ở phía sau thanh niên thần sắc kinh nghi bất định, không tin vào lỗ tai mình, “Cái gì, hoàng tử vậy mà muốn thu một cái dân đen xa lạ, vừa gặp chưa đến 5 phút làm đệ tử? Chẳng lẽ hoàng tử não vào nước à?”

Bọn hắn quen biết với hoàng tử lâu, nên hiểu rõ tính cách hắn, bình thường nếu bị người chửi lập tức kêu người bắt giam giết ngay.

Chỉ là hôm nay có chút kỳ lạ…

Bị chửi vẫn mỉm cười phong độ.

Bị chửi vẫn muốn thu tên chửi mình làm đệ tử.

Chẳng lẽ hôm nay hoàng tử bị trùng bùa mê thuốc lú gì?

Thế Cương tránh ra Tam Nương, hắn đi đến trước mặt thanh niên, giọng điệu trẻ con nói: “Ngươi còn yếu hơn cha ta nửa, ta không thèm.”

Đám người phía sau thanh niên hóa đá, hoàng tử vậy mà bị một đứa trẻ nói còn yếu? Thậm chí từ chối hoàng tử nhận làm sư phụ.

“Đồ con nít ranh, ngươi không biết hoàng tử chúng ta thận phận cao quý nhường nào à? Ta nói cho ngươi biết, hoàng tử chúng ta chính là con trai của hoàng đế hoàng triều Nhân Thế Tuyên. Hơn nửa cảnh giới của hoàng tử đạt đến Dâm Vương đỉnh phong, tuổi trẻ tài cao, được vạn người theo đuổi lấy, hoàng tử muốn thu ngươi làm đệ tử ngài ấy chính là phước đức tiềm tu mười đời. Còn không mau quỳ xuống làm lễ bái sư?”

Nam Triều có rất nhiều tông môn, vương triều san sát nhau, nhưng thuộc loại được gọi là hoàng chiều rất ít, chỉ có lác đác vài cái mới gọi là hoàng triều, còn lại chỉ đạt đến cấp thấp vương triều mà thôi.

Ở tại Nam Triều, chia ra các đẳng cấp để phân biệt các triều mạnh yếu như sau: Vương Triều, Hoàng Triều, Thiên Triều.

Về phần Thiên Triều hoàn toàn bí ẩn, không ai biết Thiên Triều ở đâu, bởi vì từ xưa đến nay chỉ cho là truyền thuyết không có thật. Cho nên chỉ tính Hoàng Triều là mạnh nhất lúc bấy giờ, còn về hoàng triều phân chia mạnh yếu ra sao lấy cảnh giới cường giả hai bên, số lượng ít nhiều mà phân định.

Một tên thân hình mập mạp từ trên Nữ Nô nhảy xuống, hướng về Thế Cương la lên, nước miếng trong miệng văng tung tóe vào mặt Thế Cương.

Nhân Thiên Long nghe người nói chỉ nở nụ cười bình thản, nhưng trong mắt hiện lên đầy kiêu ngạo không che giấu.

Dù sao loại này nói ra, chính là bị vạn người chú mục, hơn nửa trong xương cốt từ lúc sinh ra đến giờ, nhất là sinh ra tại một thế gia lớn như hoàng triều, loại kia kiêu ngạo đã thấm sâu trong xương tủy, khó mà lấy ra được.

Bất quá, đám người Tam Nương thần sắc bình thản không có gì thay đổi, chỉ có Râu Trắng đứng nhìn mỉm cười nhìn mọi việc.

“Ngươi miệng hối, ta đánh ngươi.” Thế Cương cảm giác mặt ướt, ngửi thấy mùi hôi hối, tức giận chu mỏ nói.

Tên mập nghe vậy nở nụ cười khinh thường, không cho là một đứa trẻ lùn như Thế Cương làm được gì mình.

Chỉ là, một giây sau sắc mặt hắn thay đổi, toàn bộ khuôn mặt biến trắng không còn chút máu.

Tại nơi bụng hắn, không biết từ lúc nào xuất hiện một cái nấm đấm nhỏ, mà nấm đấm này chính là đến từ Thế Cương.

Nơi bụng mập mập mỡ của hắn thục sâu vào trong một – hai centimet.

“Ộc ộc!”

“phốc phốc”

Âm vang như tiếng bom nổ tại bụng tên mập. Cả người hắn bay ra xa hơn chục mét, tại lúc đang bay, máu tươi từ miệng liên tục phun ra. Thân thể từ trên không bay xuống, lộn một vòng dưới cát, miệng, mắt, mũi, tai ăn cát liên tục, lặn đến vị trí nhất định, cả người hắn nằm sấp xuống mặt cát, không động đậy.

“Ta là hoa mắt? Vương Tôn cảnh giới Dâm Thế sơ kỳ, làm sao bị một đứa bé đánh bay dễ dàng như vậy?”

Đám người ánh mắt nhìn chằm chằm Thế Cương, lại nhìn tên mập mập kia, tất cả đều cho là chính mình hoa mắt, kể cả Nhân Thiên Long kia cũng không ngoại lệ.

Vài phút sau bọn hắn mới lấy lại tinh thần, khi xác nhận chính mình không nằm mơ giữa ban ngày, cổ họng không khỏi nuốt nước bọt vài cái, nhìn Thế Cương như nhìn con quái vật.

“Quả là đúng.”

Nhân Thiên Long trong mắt hiện lên kích động, cuồng nhiệt khó che giấu, ánh mắt sáng rực nhìn Thế Cương như tuyệt thế mỹ nữ nói ra: “Khi gặp ngươi, trực giác mách bảo ta rằng, ngươi là đứa trẻ vô cùng đặc biệt. Nếu ngươi đồng ý làm đệ tử ta, tài nguyên, mỹ nữ, chức vị cái gì ta đều cho, chỉ cần ngươi không phản sư là được.”

Thế Cương nghe vậy nhìn thanh niên hồi lâu.

Thấy Thế Cương trầm tư, Nhân Thiên Long tưởng rằng hắn đang suy tư về lợi ích mình nói, trong lòng âm thầm vui mừng, may mắn.

Nhân Thiên Long bắt lấy cơ hội hiếm có này nói thêm: “Nếu ngươi làm đệ tử của ta, chính là trên vạn người dưới một người. Tiền tài, của cải, tài nguyên tu luyện, chức vị, mỹ nữ cái gì đều có…”

Thế Cương ánh mắt chuyển động, bên trong lóe ra tia giảo hoạt khó ai biết, hắn gật đầu nói: “Có thể.”Nhân Thiên Long vui mừng như điên, còn chưa nói gì, Thế Cương nói tiếp: “Nhưng với một điều kiện, khế ước là do ta viết.”

Nhân Thiên Long há hốc mồm, ngơ ngác hỏi: “Ngươi biết viết khế ước?”

Viết khế ước, không phải ai cũng biết, chỉ có tông môn, gia tộc lớn trưởng lão hay gia chủ, hoàng đế mới biết làm cái này.

“Biết, cha ta dạy.” Thế Cương thật thà gật đầu nói.

Nhân Thiên Long đám người nuốt nước bọt, người trong miệng là cha có thể dạy cho đứa trẻ này đạt đến trình độ như vậy là một tồn tại cỡ nào kinh khủng?

Nhân Thiên Long hơi do dự một chút, quyết định thử thăm dò bối cảnh đám người này, nhìn Thế Cương hỏi: “Cha ngươi thường dạy những gì cho ngươi?”

Thế Cương vẻ mặt thật thà nói: “Đánh nhau, tu luyện, cưa gái, toán, lý, sử….”

“Cưa gái? Toán? Lý Sử?...”

Mọi người ngẩn ra không hiểu Thế Cương đang nói gì, chỉ có Râu Trắng ánh mắt lóe lên, dáng vẻ như cũ mỉm cười.

Nhân Thiên Long hỏi câu khác: “Vậy các ngươi thường ngày làm gì.”

Nhìn như hai câu giống nhau, hơn nửa như là hỏi chuyện thường ngày, một câu hỏi bình thường. Nhưng Tam Nương đám người nghe Nhân Thiên Long hỏi, lại là với câu hỏi bên trong lại có chút khác.

Ở đây dù là ít tiếp xúc với người bên ngoài Tam Nương cũng hoàn toàn hiểu ý định của hắn, ánh mắt nhìn về Nhân Thiên Long hiện lên tia đề phòng.

Thế Tông như cũ thật thà trả lời: “Đánh nhau, tu luyện, ăn cơm.”

“Chỉ có nhiêu đó?” Nhân Thiên Long có chút thất vọng hỏi.

“Chỉ nhiêu đó.” Thế Cương gật đầu nói.

“Được rồi chàng trai trẻ, biết nhiều không tốt lắm đâu.” Nhân Thiên Long còn muốn hỏi nửa, lúc này âm thanh hùng hậu vang lên, cắt đứt hành động của hắn.

Nhìn về phía âm thanh,lúc này Nhân Thiên Long mới chú ý đến.

Một người dáng vẻ cao lớn, vai hùm lưng gấu, đứng ở đằng sau đám nữ, ngực để trần, tay cầm thanh đại đao lớn, bên mép để râu dựng ngược, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.

Nhìn thấy đám vết sẹo chằng chịt nơi ngực, Nhân Thiên Long liếm liếm môi, hắn bộ dáng cung kính lễ phép hỏi: “Ngài đây là…?”

“Ta? Coi ta là hộ vệ của các nàng đi, Gu ha ha ha.” Râu Trắng không có chút ý tứ kiêng dè cười một tiếng, nói.

“Láo xược, chỉ là một cái hộ vệ nho nhỏ mà dám cắt lời hoàng tử của ta, mau dập đầu xuống đất tạ lỗi, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Một tên thanh niên biết có cơ hội lấy lòng, hắn lên tiếng chỉ vào Râu Trắng nói.

Hắn là một người thương nhân có đầu óc thông minh, biết Nhân Thế Long đang thăm dò đám người kia mới dám nói thế.

Đây là một loại thăm dò. Nếu như Râu Trắng không chịu dập đầu chính là nắm lấy thời cơ…

Đúng như tên kia nghĩ, Nhân Thế Long không nói gì, chỉ đứng một bên quan sát lấy.

Râu Trắng ánh mắt sắc bén nhìn tên kia, kiêu ngạo nói ra: “Thằng nhóc con, ngươi cho mình là ai ra lệnh ta? Cho các ngươi biết, cho dù hoàng đế các ngươi tự thân đến đây, đừng hòng mà ra lệnh cho ta, gu ha ha ha.”

“Hỗn láo!”

“Muốn chết!”

“Thật đáng chết, dám nói vậy với hoàng đế cao quý của chúng ta.”

Nhân Thế Long dù có tính tốt cũng không nhịn được khi bị người khác nói cha mình như thế, bất quá, cái này đúng là hợp ý hắn, chỉ tay vào Râu Trắng“Người đâu, bắt tên này lại cho ta.”

“Vâng hoàng tử!”

Âm thanh già nua vang vọng bốn phương.

Không biết từ đâu nhảy ra ba vị lão giả già nua, khí tức sâu như biển khó dò, ba người vừa hiện. Râu Trắng nhìn qua Nhân Thế Long mỉm cười hỏi: “Ngươi thật sự muốn ra tay?”

Nhân Thế Long bình tĩnh nói: “Đúng, trừ phi ngươi hiện tại dập đầu xin lỗi, ta có thể đổi ý định.”

“Gu ha ha ha, nếu vậy tốt lắm, ta lâu rồi chưa được ra tay có chút ngứa ngáy.” Râu Trắng mỉm cười, đi lên trước đem tứ nữ Thế Cương chặn ra sau.

Tay trái ngón tay lắc lắc, làm cái ám hiệu cho đám Dâm Đế ẩn núp biết.

“Mấy con sâu kiến kia cút chỗ khác, tốt nhất càng xa càng tốt.” Râu Trắng nhìn Nhân Thế Long mấy người ở sau nói.

Nghe bị nói là sâu kiến Nhân Thế Long đám người ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Râu Trắng.

Duy chỉ có Nhân Thế Long và vài người là im lặng bước ra xa trăm mét, còn lại phần nhiều hiện lên khinh thường lời Râu Trắng đứng tại chỗ.

Râu Trắng mỉm cười, hay tay nắm cán đại thanh đao, giơ lên, tại mũi đạo tập trung từng đoàn bong bóng màu trắng, nơi mũi đao phát ra âm thanh bén nhọn rè rè tựa như máy cưa điếc tai người.

“Ha!” Râu Trắng hét lên một tiếng, cầm thanh đại đao đánh về phía ba lão già.

Đoàn bong bóng trên thanh đại đao trong nháy mắt bắn về phía không gian.

“Cờ - Crắc!” âm thanh tựa như gương bể vang lên. Toàn bộ không khí động lại, tại trước mắt Râu Trắng không gian, dần hiện ra từng đường nhỏ li ti khe nứt.

Một loại vô hình sức mạnh đánh về phía ba lão giả.

Tại thời khắc này, người bên ngoài có thể thấy đám cát bị đẩy lùi lấy tốc độ cực nhanh bay về phía phương hướng ba lão già.

“Cái gì!” Ba lão giả thấy vậy biến sắc, vội vàng vận chuyển dâm khí trong cơ thể, ba người hợp lại, làm thành bức tường vô hình cao 2m chặn ở phía trước.

“Ầm!”

Bức tường đột nhiên phát ra âm thanh nổ tung, ba lão già còn chưa kịp hét thảm cả người hiện lên tia máu, sau đó “phốc” một tiếng, toàn bộ cơ thể nát bấy thành bãi máu tươi.

“Vù…vù…”

Tĩnh, toàn bộ im ắng đến có thể nghe tiếng gió nhè nhẹ thổi qua.

Tất cả mọi người đứng trơ trơ như trời trồng, trong mắt hiện lên tịa kinh sợ.

Một phút sau, Nhân Thế Long bi thương la lên hai chữ: “Thúc thúc!”

Từng giọt lệ rơi xuống gò má hắn…

Hắn không ngờ tới, chỉ vì thử thăm dò bối cảnh đám người này, lại dẫn đến ba vị thúc thúc chính mình chết, hơn nửa là chết một cách oan uổng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play