“Chín bộ lạc còn lại phản ứng ra sao Thiên Tướng Quân.”
Minh Hạo ngồi bên ngoài vừa ăn uống với người bộ lạc Ngưu Nữ vừa nói chuyện với đầu bên kia.
“Thưa tổng tư lệnh, chỉ có ba bộ lạc đồng ý vô điều kiện đầu hàng, còn lại từ chối, thậm chí uy hiếp, khiêu khích chúng ta.”
“Tốt lắm, ngươi gởi cho ta ví trị hiện tại của ngươi, ta đến ngay.”
“Vâng tổng tư lệnh, vị trí hiện tại là xxx…”
Minh Hạo ghi nhớ tọa độ, nhìn về mọi người đang ngồi ăn, cười nói: “Mọi người ăn đi, ta đi một lát.”
Đám Ngưu Nữu nghe vậy gật đầu, Cỗ Ni Hãn ánh mắt quan tâm nói: “Ừm, Ngươi đi cẩn thận.”
Minh Hạo gật đầu, hôn môi nàng một cái, sau đó cả thân thể sáng lên, hóa thành từng tia sáng bay đi.
Để lại đám nữ nhìn trố mắt, Cỗ Ni Hãn má hồng hồng, ngồi tại chỗ nở nụ cười khúc khích vui vẻ thiếu nữ dậy thì.
…
Vài giây sau, tại đồi cát từng tia sáng từ phía phương xa bay đến, những
tia sáng bắt đầu hội tụ lại một chỗ, hóa thành nhục thể nhân loại.
Người này chính là Minh Hạo, vừa sử dụng sức mạnh siêu ánh sáng.
Khác với trái ác quỷ ánh sáng kia, siêu ánh sáng mạnh gấp đôi.
Nghĩa là, tốc độ ra đòn, tốc độ hóa thành ánh sáng nhanh gấp đôi cái kia.
Còn có cái đặc biệt. Ví dụ thay gì ra đòn hoặc đuòng đạn bắn những tia ánh
sáng chỉ một đường thẳng, thì cái này Siêu Ánh Sáng có thể tấn công bất
cứ đường nào, không bị hạn chế tấn công một đường thẳng như trái ánh
sáng kia.
Tất nhiên, tác dụng phụ là sợ nước của trái ác quỷ trải qua hệ thống luyện hoàn toàn biến mất.
Trên trời bay xuống một cái máy bay cỡ lớn, đậu ngay bên cạnh Minh Hạo.
Từ trong máy bay đi ra một trung niên mặc giáp phục, hắn cung kính làm lễ quân nhân, gác tay lên trán, nói: “Thưa tổng tư lệnh.”
Minh Hạo gật đầu, hỏi: “Mục tiêu tiếp theo là bộ lạc nào?”
Người trung niên lập tức đáp: “Thưa tổng tư lệnh, mục tiêu tiếp theo chính là bộ lạc tên A Môn, một trong sáu bộ lạc từ chối đầu hàng chúng ta.”
Minh Hạo đứng trên cao, nhìn về phía xa xa ngôi làng, chỉ là khu vực trăm mét xung quanh được phòng vệ nghiêm mật.
Minh Hạo trầm tư một lát, hướng hệ thống kiểm tra bản thân.
"Tên: Minh Hạo
Cảnh giới: Dâm Thần đỉnh phong (max level)
Huyết mạch: Chúa Tể Tử Vong (chúa tể tử thần).
Chiêu thức:
-Trấn Áp.
-Tử Thần Hồi Sinh (đặc biệt).
-Tử Thần Đòi Mạng.
Nội tại:
-Cu Vàng Không Ngã.
- Tinh trùng siêu cấp.
- Miễn dịch sát thương ba lượt trong trận đấu (khế ước).
-Siêu cấp thiên phú luyện dược.
-Thần thánh siêu cấp JJ.
-Siêu ánh sáng.
-Siêu chấn động.”
Minh Hạo nhìn qua hai bên trái phải.
Cách Minh Hạo không xa lắm, có một đám quân đang nằm phục chờ đợi lệnh, gồm
các unit như: Marine, Reaper, Viking, Super Siege Tank.
Chỉ cần Minh Hạo ra lệnh một tiếng, đám quân này lập tức không chút do dự điên cuồng khai hỏa vào bộ lạc A Môn gần xa kia.
Minh Hạo sờ sờ cằm, nói: “Trận này để ta, vừa lúc ta muốn thử nghiệm năng
lực mới của mình. Đem toàn quân cách xa ngàn mét trở lên.”
“Vâng
tổng tư lệnh.” Thiên Tướng Quân trèo vào khoang máy, điều khiển máy bay
ra xa, ra lệnh đám quân lính rút lui cách ngàn mét.
“Đã rút lui cách ngàn mét thưa tổng tư lệnh.” Vài phút sau, đầu bên kia truyền lại âm thanh.
Minh Hạo đợi không được nửa, cả ngươi bay lên cao không trung.
Đứng trên cao tầng mây, gió thổi nhẹ qua máy tóc đen dài, Minh Hạo ánh mắt
lạnh lùng nhìn về bộ lạc A Môn. Hai tay hợp lại, một tay trên, một tay
dưới, làm hình vòng tròn.
Tại hai tay ở giữa hiện lên một đoàn
bong bóng trắng, kế tiếp, chỉ thấy một luồng sáng vàng bao bọc quanh
đoàn bong bóng, tạo thành quả cầu vàng sáng chói.
Minh Hạo nhìn quả cầu trong tay mỉm cười, lẩm bẩm“Đặt tên chiêu này là Siêu Chấn Quang đi”
Phất tay một cái, quả cầu trong ngắn ngủi một giây bên trong biến mất.
“Ầm!”
Một âm vang kinh thiên nổ ra, toàn bộ khu vực bộ lạc A Môn trong nháy mắt
biến thành hố sâu trăm mét, nhà cửa, người hoàn toàn bóc hơi sau tiếng
nổ.
“Ồ…” Minh Hạo nhìn từ xa nơi ở A Môn hoàn toàn bốc hơi không
chút kinh ngạc. Chỉ là với loại này chấn động cùng siêu ánh sáng kết
hợp, sức phá hủy có hơi yếu so với trong tưởng tượng a.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Âm thanh nổ tung vang dội, còn lớn hơn gấp trăm lần vụ nổ lúc trước.
Ánh sáng chiếu ra tứ phương, bắn thẳng đến chín tầng mây. Ban đêm tại lúc này sáng như ban ngày.
Xa xa nam, bắc, đông, toàn bộ người đang ngủ say giật mình tỉnh lại, cùng
nhau chạy ra ngoài, ngẩn đầu lên, nhìn về phía nơi phát ra nơi âm thanh.
“Ánh sáng kia là gì, chẳng lẽ là bảo vật xuất thế?”
Đám người nhìn phía ánh sáng trong lòng nghi hoặc, nhãn quang bên trong hiện ra tia tham lam nóng bỏng nồng đậm.
Các thế lực lớn nhỏ bắt đầu vận dụng thế lực, đưa người đi điều tra chuyện này.
Một số người độc hành thì khác, bọn hắn nhanh chóng đi về Tây Cương. Đối
với một số người tu luyện không có gia cảnh hay tông môn tài nguyên tu
luyện, đối với con đường tu luyện đều là khó khăn vô cùng.
Trong
gia tộc hoặc tông môn dù ít cũng có người bảo vệ nếu thiên phú tốt hoặc
làm ra cống hiến cao. Nhưng là người độc hành, bọn hắn chính là cô đơn
lẻ loi một mình, cơ duyên, thiên phú, tài nguyên cái gì, đều dựa vào một mình gánh vác, cực khổ không cần phải nói.
…
Đi trên sa mạc khô cằn, một già, tứ nữ, một cậu bé đi trong sa mạc nóng rực, hướng về phương nam chậm rãi bước đi.
Đây chính là đoàn người Tam Nương, Bùi Xuân Tình, Lâm Nhã Tiền, Chu Cát Anh nhưng có thêm hai thành viên mới là con trai Tam Nương: Thế Cương và
Râu Trắng.
Còn về bốn mươi tên kia Đế Cấp cường giả âm thầm ẩn núp một trong bóng tối bảo vệ.
Mọi người mục đích chung là đi đến Nam Triều, hội hợp với Nê Tuyết Hà.
Tại lúc Minh Hạo rời Thần Mộ, hắn ý định đi đến Nam Triều, nhưng nhớ đến bộ lạc Ngưu Nữu còn đang trong tình trạng nguy hiểm, hơn nửa nếu dắt theo
đoàn người Tam Nương, tốc độ cả đoàn rất chậm, cho nên hắn quyết định
chia ra hai nhóm.
Một nhóm là Minh Hạo một mình trở về Ngưu Nữu,
dẫn theo đám binh lính starcraft, nhóm còn lại chính là Tam Nương đi đến Nam Triều trước tiên.
“Ầm…”
“A, nơi phát ra âm thanh không phải là từ Tây Cương sao, chẳng lẽ Thế Tông xảy ra chuyện gì?”
Tam Nương nhìn thấy quê nhà xảy ra dị tượng, thần sắc hiện ra lo lắng.
Đám người dừng bước, trừ đám cảnh giới Dâm Đế ra, toàn bộ người một mảnh thần sắc lo lắng nhìn về phương hướng ánh sáng.
Đi bên cạnh Tam Nương, chính là một cái cao hơn 3m lão già, để râu hình
chữ nguyệt bên mép, mặc một cái áo khoác màu trắng khoác hờ trên vai
rộng, ngực để trần, lộ ra vết sẹo cùng cơ ngực sáu múi cân bằng của hắn.
Mặt mày kiên nghị, nếp nhăn quanh mắt hiện, đôi bàn tay chai sạn, hiển
nhiên là một người đàn ông đã qua tuổi lục tuần, trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời.
Từng bước chân dậm sâu xuống cát, miệng tựa như đang cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Gu ha ha ha. Tên nhóc Thế Tông đó à, hắn không sao đâu.”
Râu Trắng nở nụ cười quá dị, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh nói,
thần sắc bình tĩnh, trên gương mặt không hiện ra chút lo lắng nào.
Tam Nương nghe vậy gật đầu, trong lòng vẫn có hơi lo lắng về Minh Hạo cùng đám bộ tộc Ngưu Nữu.
“Mẹ à đừng lo lắng, cái kia vụ nổ có thể do cha gây ra, thực lực của cha
chắc mẹ cũng biết mà.” Thế Cương nắm tay Tam Nương an ủi nàng nói.
“Ừ, ta biết rồi con ngoan”
Tam Nương tạm thời bỏ lo lắng trong lòng xuống, nàng nở nụ cười hiền hậu của một người mẹ, ôn nhu sờ đầu Thế Cương,.
“Minh Hạo rất nhanh sẽ xử lý xong phần Ngưu Nữu bên kia, đừng làm chậm bước chân hắn.”
Râu Trắng nhìn vài một hồi, rồi nói.
Đám người gật đầu, bước đi tiếp.
Tại mọi người đang đi, phía trước một nhóm có hơn 30 người thanh niên nam nữ cưỡi Nữ Nô chầm chậm bay đến.
Rốt cục hai bên chạm mặt nhau, bất quá, nhóm người này ánh mắt không chút nào ý tốt nhìn chằm chằm sáu người Tam Nương.
“Đứng lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT