“Cha, mẹ? Ông bà ngoại, bà nội? Các vợ? Sao mọi người lại tụ tập đông đủ ở đây”
Thấy đám người, Minh Hạo ngạc nhiên, mừng rỡ kêu lên, còn bên cạnh Lý Tôn Dạ nghe vậy ngơ ngác, đứng như trời trồng không biết phải làm sao.
“Tất nhiên là đến thăm ngươi rồi thằng nhóc.” Mỹ phụ tóc đỏ Phương Tuyết vẫn xinh đẹp, bưu hãn như ngày nào, chỉ là thân hình của nàng càng đầy đã thêm, nhất là cặp ngực trắng như tuyết kia càng nhô lên cao…
Hai mắt liếc nhìn hai đầu ngực trắng của nàng như muốn nổ tung phá áo mà ra, khiến Minh Hạo trong lòng có chút cảm giác kì dị, nhưng hắn rất nhanh dẹp bỏ cảm giác này qua một bên.
“Mẹ, ngươi dạo này thế nào? Khỏe không?”
Minh Hạo đi đến, hai tay vòng ôm nàng như lồi còn nhỏ, hắn nhân cơ hội này đưa đầu ấn vào đôi song phong của nàng.
“Mềm quá a…vếu mẹ vẫn là chất lượng hơn các vú khác a…” Minh Hạo cảm thấy mềm mại, ấm áp, trong lòng không khỏi phát ra cảm thán vô sỉ.
Khi này, ở một năm đi qua, chiều cao của hắn cùng Phương Tuyết đã không xê xích gì nhiều, thậm chí Minh Hạo dáng vẻ còn cao hơn nàng vài cen-ti-mét.
Dựa sát thân thể Phương Tuyết, Minh Hạo có thể ngửi được mùi thơm từ bầu sữa mẹ (“_”) từ ngực của nàng bay ra, mùi thơm này là tự nhiên, không pha chút tạp chất nào như sữa ở thế kỷ 21.
“Hừ, ngươi còn nhớ đến người mẹ này à? Hơn một năm không gặp, không đến thăm ta, chắc ngươi chỉ trong đầu nhớ đến *** chứ gì? Nhìn đám hậu cung cùng đám con của ngươi là biết!”
Phương Tuyết như cảm nhận nơi ngực bị Minh Hạo chà xát, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hồng hồng, đôi mắt tức giận trừng Minh Hạo. Nàng vểnh môi đỏ của mình lên, giống như tiểu cô nương đang tức giận đồng dạng, nhìn vô cùng dễ thương.
Minh Hạo nghe Phương Tuyết nói, hắn buông nàng ra, ngại ngùng gãi gãi đầu không nói gì.
Ở lúc này, một người trung niên ăn mặc trang phục quân nhân đi ra, mặt mũi tuấn tú, hắn chậm rãi đi đến trước người Minh Hạo.
Thấy người trung niên đi đến, Minh Hạo không khỏi nghẹn ngào kêu lên một tiếng: “Cha!”
Kim Long ở hơn một năm trôi qua khí chất bên ngoài trầm ổn hơn, không còn bồng bột như hồi thanh niên trẻ tuổi.
Hắn đi đến trước người Minh Hạo, tay vỗ vỗ vai hắn, thần sắc nghiêm túc, nói: “Ngươi có nhớ câu ta nói với ngươi lần trước không?”
Minh Hạo nghe vậy gật đầu, lớn tiếng nói: “Vâng nhớ thưa cha, cha nói nếu không làm cho mẹ đẻ thêm em bé thì cha không phải là người!”
“Đúng…” Kim Long nghe vậy, theo bản năng hài lòng gật đầu, chợt, cảm nhận có gì không đúng.
Ở khi này, không biết từ lúc nào, năm ngón tay xinh xắn trắng như tuyết của Phương Tuyết đã mò đến bên hông hắn, năm ngón tay vặn lại, nhéo một cái thật mạnh.
“A, đau Phương Tuyết, đừng đừng, sự thật không phải như vậy, ngươi đừng làm như vậy…a”
“Vậy hả? Thế cái vẻ mặt hài lòng của ngươi kia là gì? Ngươi tưởng ta tai điếc mắt mù à? Hừ hừ, không nhéo chết ngươi, ngươi không sửa đổi cái tật lưu manh…”
…
Minh Hạo rất thích nhìn xem Kim Long mõi khi bị Phương Tuyết nhéo, trong lòng rất sáng khoải a.
Sau đó hắn quay lại nhìn ba người khác, theo thứ tự: ông ngoại Phương Thế Ngọc, bà ngoại Phương Linh, cuối cùng là bà nội Ngọc Tuyết.
“Ông ngoại, bà ngoài, bà nội, cả ba người dạo này thế nào, vẫn khỏe chứ!?” Minh Hạo đi tới, mỉm cười thân thiết chào hỏi ba người.
Phương Thế Ngọc cùng Phương Linh một năm qua không có gì thay đổi.
Duy nhất thay đổi chỉ có bà nội, cũng chính là Ngọc Tuyết, nhìn dáng hiện tại của nàng có vẻ già hơn so với một năm trước.
Minh Hạo có thể thấy rõ trên mặt nàng bắt đầu xuất hiện từng vết nhăn nheo trên mặt bà…
Hơn nửa Ngọc Tuyết dáng vẻ mệt mỏi, trong mắt hiện ra cô đơn, u buồn, không có vui vẻ, sức sống như hồi trước, lúc ông nội Kim Hải còn sống.
Nhớ tới Kim Hải, Minh Hạo hai mắt có chút đỏ lên…
Thấy Minh Hạo bộ dáng, ba người ngẩn ra, sau đó như biết Minh Hạo đang suy nghĩ gì, ba người đi tới, Ngọc Tuyết hiền hòa, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu hắn, nàng gắng gượng cười nói: “Đừng khóc, chuyện đã qua rồi, ta không sao đâu.”
Mặc dù Ngọc Linh nói vậy, nhưng Minh Hạo vẫn có thể nghe trong giọng nói của nàng có rươi rưới buồn bã.
Minh Hạo im lặng không nói gì, bởi vì hắn biết, dù có nói cũng vô ích, không thể thay đổi mọi chuyện được nửa.
Nếu như…khi đó hắn nắm giữ năng lực thiên chúa…thì hắn đã có thể hồi sinh Kim Hải, đáng tiếc là, năng lực có hạn, chỉ có thể hồi sinh xác còn nguyên vẹn đầu hoặc tim.
Mà Kim Hải lúc đó hi sinh là chọn nổ banh xác, trái tim, đầu…các bộ vị quan trọng đều nát thành phấn bụi, cho dù lúc đó hắn có thể sử dụng lục đạo hồi sinh cũng không cứu về nổi.
Nhìn Minh Hạo trầm mặc không nói gì, mọi người cũng theo đó trầm mặc.
Không khí thay đổi, chợt tĩnh lặng, u buồn vô cùng, không khí như đám ma nhà ai mới chết đồng dạng.
Bỗng nhiên, Ngọc Linh phát hiện một người con gái đứng cô đơn ở cửa, nàng đi đến trước mặt Lý Tôn Dạ đang đứng, một tay kéo theo nàng vào trong.
Hai mắt híp lại, Ngọc Linh bà nội nở nụ cười vui vẻ, nàng nhìn Minh Hạo hỏi: “Bé gái này là ai? Bà già ta mặc dù già, nhưng cái mũi vẫn có thể ngửi được mùi của ngươi vẫn còn trên người cô bé nha, hơn nửa con bé vừa mới phá trinh không lâu…”
Một câu này khiến mọi người cười vui vẻ lên, không khí u buồn tĩnh lặng tan biến, trở lại vui tươi, sống động hơn trước.
Minh Hạo nghe bà nội Ngọc Linh nói không khỏi ho khan, nói sang vấn đề khác: “Khặc khặc, giới thiệu với Ông ngoại, bà ngoại, bà nội, mẹ, cha, các vợ…đây là ‘vợ mới’ của ta, nàng tên là Lý Tôn Dạ.”
Lý Tôn Dạ như người vợ ra mắt gia đình, khi nghe Minh Hạo nói, nàng lập tức bước ra, giới thiệu mình: “Chào mọi người, ta tên là Lý Tôn Dạ, đến từ Thập Thiên Giới…”
“Thập Thiên Giới? Là ở đâu cháu gái?” Phương Linh bà ngoại nghe nàng nói có chút ngẩn ra, không khỏi tò mò hỏi, đám người xung quanh cũng là muốn biết vấn đề này, tất cả chăm chú nhìn về Lý Tôn Dạ.
Lý Tôn Dạ thấy mọi người tò mò nhìn mình, đột nhiên nhìn qua, thấy Minh Hạo liếc mình, hai mắt chớp chớp ra hiệu, nàng lập tức biết hắn có ý gì, liền lấp ba lấp bắp nói: “Cái này, cái này nên giải thích ra sao nhỉ.”
“Cảnh báo, cảnh báo, kẻ địch chỉ còn cách 500 năm ánh sáng, xin ngài ra lệnh…”
Âm thanh hệ thống trí nhân tạo thông minh ZERO I vang lên, khiến mọi người đem sự chú ý dời qua,
Minh Hạo cùng Lý Tôn Dạ thấy vậy không khỏi thở phào một hơi, âm thầm hô may mắn.
Minh Hạo lập tức đưa ra liên tục chỉ thị cho ZERO I: “Mở ra màn hình quan sát bên ngoài, mở ra tấn công mode, điều khiển tất cả tào con trí nhân tạo bay ra tấn công….”
“vâng thưa ngài…” Zero I âm thanh cơ giới trả lời, theo đó, màn hình khổng lồ sống động sắc nét trên đầu Minh Hạo hiện lên.
Bên trong màn hình là tinh không sâu thẩm ngoài vũ trụ.
Bỗng nhiên, không biết từ đâu xuất hiện hơn vạn vạn tỷ đám đen như châu chấu con nhỏ tiến đến, phía sau là một đám khổng lồ quái vật, tiếp đó ở sau đám quái vật chính là một đám hình thái như mực màu đen…
Đám đen bay qua đâu, nới đó các hành tinh, thiên thạch lớn nhỏ trong phút chốc tan biến không để lại dấu vết, giống như chúng nó chưa từng tồn tại vậy.
Nhìn màn hình thấy cảnh này, cả đám người ngoài trừ Minh Hạo, Kaguya, Narede ra thần sắc như thường, thì ở tại đây ai cũng cảm thấy sống lưng lạnh sưư sưư....
“Minh Hạo, ngươi nhanh lái thuyền chạy đi, cái này quá nguy hiểm đối với ngươi, bọn màu đen nhỏ như sâu kia là trùng tộc đại quân.
Phía sau là đám quái vật chính là át chủ bài của Trùng Tộc, mà bọn đấy chỉ có nữ hoàng trùng tộc mới điều khiển được bọn chúng.
Như vậy đồng nghĩa với nữ hoàng trùng tộc đã thức tỉnh!!! Hơn nửa đám kia hình mực chính là tàu chiến của hắc ám chủng tộc..…
Ta biết ngươi mạnh, nhưng nữ hoàng trùng tộc còn mạnh hơn ngươi, còn nửa, cái đại quân kia mạnh mẽ gấp 100 triệu lần cái liên bang cộng lại a…
Ngươi nhanh chóng lái thuyền rời đi ngay…”
Phương Tuyết nhìn màn hình, nàng rất có kiến thức, thân hình nhịn không được run run, sắc mặt trắng bệch, nàng vội vã, thúc giục Minh Hạo, nói.
“Mẹ ngươi nói đúng đó, nhanh chóng lái thuyền đi, mặc dù chiếc này cấp SSSS nhưng cũng không thể một địch vạn tỷ a…” Ông nội, bà ngoại, bà nội khuyên.
“Mẹ(ông ngoại nội) nói đúng đó, nhanh chóng lái thuyền đi Hạo ca, không phải chúng ta không tin ngươi, mà là thực lực như vậy có thể nguy hiểm đến đứa con chúng mình…”
Đám vợ hắn cùng theo nhau phụ họa, nhìn đứa con ngơ ngác trong lòng mình, thần sắc trên mặt hiện lên lo lắng từ bản năng mẫu tính truyền đến.
“Mọi người không cần hoảng, hiện tại ta nấm giữ một chi khổng lồ quân đội, hơn nửa trong khoảng thời gian này thực lực bản thân tăng nhanh chóng, cho nên mọi ngươi không cần lo lắng.” Minh Hạo trấn an mọi người, hắn nở nụ cười tự tin, kiêu ngạo nói.
Nghe Minh Hạo lời nói, lại nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, mọi người yên tâm không nói gì, bởi vì bọn hắn biết, nếu Minh Hạo không nắm chắc thì sẽ không nói như vậy.
“Tốt, mọi người chuẩn bị xem chiến tranh vũ trụ chân thật đi, hơn nửa vô cùng đặc sắc!”
Minh Hạo nhìn một vòng thoải mái cười nói, theo đó, hắn trong lòng ra lệnh cho quân đội starcraft, chuẩn bị toàn quân xuất kích!
Ở vài ngày trước, hắn không chỉ xây dựng căn cứ starcraft ở Hỏa Thiên Tinh, mà còn âm thầm phân ra vài cái phân thân, đi đem căn cứ starcraft xây dựng thế giới trong gương, và các hành tinh xung quanh không người sống.
Starcraf hệ thống vừa max money, vừa tốc độ max, hơn nửa còn có chức năng auto (tự động) mua lính, Minh Hạo cậy vào cái chức năng này đem điều chỉnh auto tự động sản xuất 24/24 giờ, cho nên hiện tại có thể nói quân lực terran lên đến con số vô cùng kinh khủng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT