Edit: Hạ Băng & Dạ Tử Yên

Anh vừa định cởi bỏ nốt chướng ngại vật còn lại trên người cả hai, nhưng người dưới thân bỗng nhiên ôm lấy cổ anh ,“Đao Diên? Diên! Anh trở về rồi? Anh đừng đi......” Nước mắt trút xuống như đê vỡ.

Cù Nhiên như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, không, là nước đá! Khi người anh bừng lên ngọn lửa dục vọng thì bị tạt một gáo nước đá......

Khắp người Đinh Đồng như có kiến bò, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, chỉ cảm thấy thân thể cường tráng của Cù Nhiên cọ xát mới có thể giảm bớt phần nào.

Giờ đây Cù Nhiên thật sự hối hận vô cùng, chết tiệt, tại sao lúc trước anh lại cho cô uống ly rượu có thuốc, anh tức điên lên vì câu nói “Bị chó cắn một phát” kia của cô, bây giờ thì hay rồi, khi hai người gần như thành thật tin tưởng nhau, cô lại dám gọi anh bằng tên người đàn ông khác! Mà lại còn khóc đáng thương như vậy! Nếu lúc này anh tiếp tục thân mật với cô, vậy không phải anh làm thế thân cho kẻ khác sao? Làm trai bao cho cô ấy sao?

Anh càng nghĩ càng tức giận, người trong lòng lại còn rơi lệ, cọ đầu vào cổ anh “Em khó chịu......”

Lý trí của Cù Nhiên đã bị một câu mềm mại của cô đập tan, anh cũng chẳng phải cái tên Liễu Hạ Huệ chó má gì đó, anh còn khó chịu hơn cô, anh chợt cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô, tức chết đi được! Cách lớp vải mềm mại, bàn tay của anh ôm lấy mông cô cọ xát vào mình, trong lòng không ngừng vang lên tiếng nói: Không cần nghĩ nhiều như vậy, coi như không nghe thấy gì ......

Anh cảm thấy nếu không phải cô gái này hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, thì chính là ông trời trêu ngươi anh!

Cô gái bị cắn môi dưới, lại có thể lẩm bẩm một câu: “Diên, anh làm đau em......”

Cù Nhiên hoàn toàn tuyệt vọng, cả người như thể bị rút hết sức lực, đè nặng lên người Đinh Đồng, cô khó chịu vừa giãy dụa vừa muốn đẩy anh ra, lại đổi lấy một tiếng gầm trầm thấp: “Còn động đến anh nữa thì anh sẽ quăng em ra ngoài đường mặc kệ!!” Anh vùi mặt vài cổ cô, giống đứa trẻ chán nản nên hờn dỗi, sau đó lại mệt mỏi bế cô lên, đưa vào phòng tắm.

Lúc Đinh Đồng được anh ôm vào bồn tắm, lạnh tới mức cô cảm thấy rùng mình, nước lạnh như vậy, muốn giết cô à!

Cuối cùng đầu óc mới tỉnh táo hơn chút, cô ngẩng đầu nhìn thấy Cù Nhiên đang ôm mình, cô lập tức phản ứng lại — Tên khốn này dám bỏ thuốc cô! Cô dùng hết sức lực toàn thân, gắng gượng lắm mới yết ớt mắng một câu, “Anh! tên khốn khiếp này...... tự nhiên ...... tự nhiên bỏ......”

Chữ “thuốc” cuối cùng còn chưa thốt ra, đã bị anh chặn lại, nụ hôn trừng phạt khiến cô khó chịu nhíu mày, muốn đẩy anh ra, nhưng cảm thấy của cơ thể lại lưu luyến không muốn rời khỏi lồng ngực vững chắc này.

“Nhớ cho kỹ, không phải là ‘tự nhiên*’ mà là ‘Cù Nhiên*’! Nhớ kỹ cho anh, Cù Nhiên!” Anh siết chặt lấy cô, như muốn cô hòa cùng thân thể anh.

[*居然 jūrán <Hán Việt: cư nhiên> và Cù Nhiên 瞿然 Qúrán, phát âm gần giống nhau. 居然 không mang nghĩa “tự nhiên”, mà là “lại/lại có thể” nhưng trong trường hợp này để là “tự nhiên” sẽ hợp hơn.]

Đinh Đồng không có sức tranh cãi với anh, cũng không trả lời, nhưng đầu vẫn ngoan ngoãn dựa trên lồng ngực anh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh mà thôi.

Cù Nhiên lại như thể bắt được cơ hội, anh chưa bao giờ cảm thấy bị mắng lại vui đến vậy, cô có thể mắng anh, chứng minh rằng lúc đó người trong mắt cô là Cù Nhiên anh chứ không phải tên Diên gì đó kia. Không đợi được cô lên tiếng, anh đã ôm lấy cô mà lắc,“Nói đi! Nhớ chưa?”

Cô vẫn không nhúc nhích, anh cũng không buông tha mà dùng tay siết chặt lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, uy hiếp: “Không nói thì chúng ta ra ngoài tiếp tục, anh cam đoan mấy ngày sau đêm nay, em cũng không có sức để nói chuyện!!”

Bị anh ép nhìn thẳng vào anh như vậy, Đinh Đồng cảm thấy không được tự nhiên lắm, lại nghĩ tới hai người gần như không mặc gì, mặt cô không khỏi đỏ lên, mà thứ gì đó mơ hồ chạm lên eo cô cũng chứng minh lời anh nói không chỉ để dọa chơi.

“Biết rồi!”

Lần đầu tiên Cù Nhiên thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, mặc dù trong giọng nói vẫn mang vẻ không phục, nhưng anh cũng tự động xem nhẹ việc đó. Lẳng lặng ôm cô vào trong lòng, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nước trong bồn tắm vừa qua ngực cô, tóc dài bồng bềnh trong nước như rong biển, càng tôn lên hai nhũ hoa đỏ rực. Cù Nhiên nuốt nước bọt một cách khó khăn, quay đầu qua chỗ khác không dám nhìn cô thêm nữa.

Khi ánh bình minh chiếu vào, Đinh Đồng nhắm chặt mắt, co người lại ngủ tiếp, cô cảm thấy hình như đã nằm mơ cả đêm, đầu óc trì trệ không muốn suy nghĩ gì nữa.

Người ở bên vừa nhúc nhích, chợt có người dán sát vào mặt cô, hơi thở lướt qua má khiến cô nhột, cô nói một câu theo bản năng: “Bé con đừng quậy!”

Cù Nhiên sửng sốt, bé con? Tên gọi thân mật ngọt lịm mà dễ thương như vậy, làm anh cúi đầu bật cười, dọc theo mặt cô hôn xuống cái cổ trắng như tuyết của cô, lại tiếp tục hôn dần xuống, xuống đến đâu châm lửa tới đó......

Cuối cùng Đinh Đồng cũng tỉnh lại vì những động tác vượt quá giới hạn này, khi cô thấy mái đầu lớn hơn bé con không biết bao nhiêu lần của Cù Nhiên đang vùi trước ngực cô, tâm lý chịu đựng luôn mạnh mẽ của cô giờ phút này cũng không ngăn nổi tiếng kêu bên khóe miệng.

Từng đoàn kí ức dần dần hiện về trong tâm trí cô, tuy rằng cô muốn dùng thân gán nợ cho anh ta một đêm, nhưng tình thế cuối cùng lại vượt qua phạm vi khống chế của cô, chỉ nhớ là lúc lên xe có uống một ly rượu với anh ta, những chuyện sau đó thì lại vỡ vụn không hoàn chỉnh.

Hai tay cô vội vàng đẩy vai anh, “Anh tránh ra cho tôi!”

Cánh tay chống bên giường của Cù Nhiên dùng sức, thân thể liền nhích lên trước, trán anh tựa vào trán cô, nói với giọng hơi khàn: “Tỉnh rồi à?”

Mặt Đinh Đồng liền đỏ lên, ánh mắt lộ vẻ né tránh, chỉ có thể dùng giọng nói dữ dằn để che giấu, “Tôi nói anh buông ra!”

Dáng vẻ trẻ con lúc vừa thức giấc của cô khiến Cù Nhiên tràn ngập niềm vui trong lòng, cười ha ha hôn cô, “Mèo con của anh xấu hổ sao?” Mặt cô càng đỏ hơn, nghiêng đầu không cho anh hôn.

Nhưng anh lại đột nhiên ôm cô xoay người lại, để cho cô nằm trên người anh, tư thế một trên một dưới như vậy, khiến sức nặng toàn thân Đinh Đồng đều phải giao hết cho anh, hai người cũng vì thế mà càng thêm thân mật. Đinh Đồng giãy dụa muốn dậy, nhưng hông lại bị hai tay của Cù Nhiên ôm chặt, cuối cùng đành phải mặc cho anh ôm cô, mặt kề trước ngực anh, nhiệt độ trên mặt bị làn da nóng bỏng của anh làm cho nóng hơn nữa.

Cù Nhiên cũng không có động tác tiếp theo, nhưng hai tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, phả khí bên tai cô, hỏi: “Nói cho anh biết, anh là ai?” Đinh Đồng siết chặt bàn tay trắng như phấn nện lên người anh, thuốc tuy đã hết tác dụng, nhưng thể lực của cô vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu, nếu cú nện của cô gọi là đánh, thì dùng từ đánh yêu có vẻ thích hợp hơn.

“Anh là đồ khốn kiếp!”

Anh dùng môi che hàm răng mình, cắn tai cô, “Nói tên của anh, đêm qua ở trong phòng tắm anh đã nói cho em biết rồi! Nói đi, anh tên gì?” Anh rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi.

Đinh Đồng nghe thấy hai chữ phòng tắm, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng bồn nước lạnh, thả cô vào nước lạnh là vì muốn để cô dễ chịu ư? Tên này bị bệnh hả? Rõ ràng là là anh ta bỏ thuốc cô, sau đó lại trong sáng chỉ dùng nước lạnh giúp cô giảm hiệu quả của thuuốc.

Cù Nhiên tưởng cô lại ngủ, vòng tay ôm hông cô càng chặt thêm, khiến người trên thân anh duyên dáng kêu :“Ưm......” một tiếng. Anh cố nén dục vọng muốn cô, vò rối tóc cô, kiến quyết không buông tha câu hỏi vừa rồi “Anh hỏi em. Trả lời anh đi!”

“Cù Nhiên, Cù Nhiên” Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh tên là Cù Nhiên, đã được chưa?!”

Cù Nhiên có được đáp án luôn mong mỏi trong lòng, hay quá, lần này cô nhớ tên anh, “Nhớ kỹ tên anh, về sau nếu gọi sai, xem anh trừng trị em thế nào!” Anh thấp giọng uy hiếp, nhưng lại dùng giọng điệu hờn giận của tình nhân.

Đinh Đồng thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, cho đến khi anh nhìn đến mức ngứa ngáy khó chịu, đang chuẩn bị xoay người áp cô xuống lần nữa, tiếp tục chuyện dan dở đêm qua, nhưng di động trên đầu giường lại vang lên.

Anh thấp giọng mắng một câu: “Shit!” Một tay ôm lấy hông Đinh Đồng nâng cô lên, không khỏi phân bua nuốt sự phản kháng của cô vào trong lòng.

“Ưm...... Ưm......”

Cho đến khi điện thoại kêu một lúc lâu, Cù Nhiên mới buông ra cô cầm điện thoại vào phòng tắm.

Đinh Đồng thừa dịp anh không ở đây, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất nhặt quần áo nhăn nhúm dưới đất mặc lên người. Lúc Cù Nhiên nói chuyện điện thoại xong bước ra ngoài, đã mặc một chiếc quần thoải mái ở nhà, trên mặt còn bọt nước chưa khô, nửa người trên vẫn ở trần.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Quay đi, lưu manh!” Cô vẫn chưa mặc xong áo sơmi, đang cài cúc áo, lại bởi vì bị anh nhìn chằm chằm mà căng thẳng cài mãi không được.

Ánh mặt trời chiếu lên người cô, mái tóc rối tung thả xõa trên đầu vài, động tác trên tay hơi bối rối. Cù Nhiên suy nghĩ nhìn một lúc, chậm rãi đi đến sau lưng cô, ôm cô vào trong lòng, cầm lấy tay cô giúp cô cài cúc áo.

Lúc cài đến cúc áo cuối cùng liền dừng lại, Đinh Đồng nhìn anh qua chiếc gương phía trước, anh xấu xa nhếch khóe miệng, vén tóc cô lên cúi đầu hôn cổ cô. Đinh Đồng chỉ cảm thấy tê tê nhói nhói, lại không đẩy anh ra được, khi anh ngẩng đầu lên trên cổ cô đã có một vết rõ ràng.

“Anh bảo tôi phải gặp người thế này đây?” Đinh Đồng nhíu mày hét anh.

Cù Nhiên vẫn đang hôn nhẹ, “Vậy thì đừng gặp người nữa! Cứ ở lại đây?”

“Anh nằm mơ!” Cô mặc xong quần áo, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, “Đây là đâu?”

Cù Nhiên cũng không tranh cãi với cô nữa, thay quần áo xong đến bên người cô, “Là nơi anh sống!”

Đinh Đồng nhìn dáng vẻ mặc đồ nhẹ nhàng thoải mái hoàn toàn đối lấp với vẻ chật vật của mình, lườm anh, “Mặc quần áo cũng là mặt người dạ thú!” Sau đó búi tóc tùy ý, sau đó vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt.

Đinh Đồng nói địa chỉ, khi Cù Nhiên đưa cô đến nơi, còn đang suy nghĩ xem phải nói chuyện muốn hẹn cô như thế nào, cô nghiêng người tinh nghịch nhìn anh, “Cù Nhiên, anh thấy tôi có xinh đẹp không?”

“Sao vậy? Muốn nghe anh khen em sao?”

“Anh phải trả lời bề ngoài của tôi thế nào!”

Anh ho nhẹ một tiếng, “Miễn cưỡng cũng coi như là phụ nữ!”

Đinh Đồng cũng không giận, tay phải mở cửa xe bước ra một chân, cuối cùng cũng có cơ hội nói cho anh suy nghĩ sáng nay của cô, “Ôm một người miễn cưỡng cũng coi như là phụ nữ ngủ một đêm, anh lại có thể chẳng làm gì cả! Chậc chậc......” Lúc cô tặc lưỡi còn dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn bộ phận nào đó của Cù Nhiên, sau đó ngay lúc anh giơ tay tóm lấy thì cô mỉm cười né mình chạy trốn.

Cù Nhiên ngồi ở trong xe khó lắm mới nhịn được cười, xem ra phải dạy bảo mèo con không nghe lời này thật cẩn thận mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play