Edit: Hạ Băng

Beta: Dạ Tử Yên

Trong bữa tiệc, Đinh Đồng cười ứng phó với vị XX tổng đối diện, thật ra ngay cả tên đối phương cô còn không rõ. “Thánh Thiên” tiếp xúc với đủ loại việc kinh doanh, dựa trên mối quan hệ kết giao trong vài năm phiêu bạt của Bành Tấn Hoa cộng thêm thế lực gia tộc Tề Thiên, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã phát triển vượt bậc. Nhưng sau lưng, ai cũng đều rõ ràng, phía sau “Thánh Thiên” có thế lực bên ngoài cực lớn, một tác dụng quan trọng cho sự tồn tại của nó chính là tiến hành tẩy trắng một lần cho cuộc giao dịch đen không thể lộ ra ánh sáng này, sau đó thì công khai trở thành tài sản hợp pháp.

Tất cả sớm đã không còn tồn tại cùng với cuộc chiến tranh năm đó, tuy rằng bọn họ đã đặt thế lực chính vào trong nước, nhưng giống như năm đó, những việc cần phải làm vẫn không ít.

Dưới tình hình chung, Tề Thiên phụ trách hầu hết các vụ xã giao, đôi khi thậm chí Bành Tấn Hoa đích thân làm, Đinh Đồng muốn chăm sóc cho Bành Hạo cho nên rất ít khi tham dự các bữa tiệc như vậy, không may hôm nay Tề Thiên lại có việc, Bành Tấn Hoa lại không thể phân thân, đành phải để cô gắng gượng chống đỡ.

Đinh Đồng nghiêng người hỏi hỏi Lô Phương tên của đối phương, nâng ly lên mỉm cười khẽ khàng,“Trần tổng, nhờ có sự coi trọng của ngài, giao việc kinh doanh cho ‘Thánh thiên’ chúng tôi, ly rượu này tôi kính ngài, chúc cho chúng ta hợp tác thành công!”

Ánh mắt của Trần Thiên Phú ở đối diện liếc xuống nhìn Đinh Đồng từ trên cao, cười rất kỳ quái, “Vẫn biết Bành Tấn Hoa có một nhân viên siêu việt như Tề thiếu, không ngờ rằng phía sau còn có một người đẹp tài năng!”

“Trần tổng quá khen rồi, chẳng qua chỉ là kiếm cơm ăn mà thôi, còn phải dựa vào đơn hàng Trần tổng giao cho chúng tôi lần này có kiếm được tiền sống qua ngày không!” Phụ nữ tỏ ra thua kém đàn ông có thể gọi là vẹn toàn, nhưng tên cáo già đó cứ hai ba câu là lại nói đến bản thân cô.

“Chuyện hợp đồng thì đơn giản thôi, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt Đinh tiểu thư phải nể mặt tôi uống thêm mấy ly!”

Đinh Đồng liên tục bị trút mấy ly rượu, may mắn lúc này có điện thoại gọi đến, cô mượn cớ đứng dậy nhận điện thoại, để lại Lô Phương tiếp tục trò chuyện với bọn họ.

Việc của Bành Tấn Hoa bên đó có sự thay đổi giữa chừng nên có thời gian rảnh, anh biết Đinh Đồng không thích xử lý mấy vụ xã giao này, liền gọi điện thoại nói với cô lát nữa anh sẽ qua.

“Thôi khỏi đại ca, anh cũng bận việc mấy ngày rồi, dù sao bên này em đã tới rồi, có thành công hay không phải ăn bữa cơm với Trần tổng xong mới biết được, đừng để cho Trần tổng có cớ sau này làm khó chúng ta.” Cô tựa vào cửa sổ ở phía cuối hành lang, cơn gió mát lạnh thổi mấy sợi tóc rớt trên trán cô bay bay, “Con ở chỗ chị Lưu, anh đón nó giúp em, trên đường về nhớ mua một suất KFC trẻ em cho nó, lần trước em đã hứa với nó nhưng không có thời gian đưa nó đi, hôm nay anh mua cho nó thì nó sẽ không quậy quá nữa. Nhưng nhớ là đừng cho nó uống quá nhiều cola, nếu không buổi tối nó sẽ tè dầm!” Cô luôn giúp anh có dịp gần gũi với con, e rằng con lại không ngoan như lần trước, không quên nói cho anh biết cách dùng chiêu đạn bọc đường để dụ dỗ đứa nhỏ kia.

“Ừm” Bành Tấn Hoa hơi ngượng ngùng, “Mấy năm nay, cám ơn em......”

Điện thoại im lặng, một lát sau, Đinh Đồng mới nói: “Vậy em vào trước đây, một mình Lô Phương ở bên trong đối phó lâu phết rồi, có chuyện gì anh gọi điện thoại cho em.”

Cúp điện thoại, cô sợ Lô Phương không đối phó nổi, nên gọi tới vài cô gái tiếp rượu, sau đó một mình dựa lên bức tường ngoài hành lang đứng một lúc.

Khách sạn xa hoa tràn ngập hơi thở mùi tiền bẩn thỉu, phần đông khách đến nơi này đều không dùng cơm, thức ăn trên bàn có ngon hơn nữa cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người được, ai ai cũng chỉ lo phỏng đoán tâm tư đối phương, chỉ lo âm thầm cân nhắc lợi ích bản thân, chỉ lo lợi dụng lẫn nhau để đổi lấy lợi ích......

Khi Cù Nhiên ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của cô vọt vào phòng bao. Anh nhếch một bên khóe miệng, cô gái kia vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh lâu đến vậy, lại có thể gặp ở đây.

Khi Đinh Đồng bước vào, đám người Trần Thiên Phú đã ôm người đẹp uống rượu, nhưng đối với chuyện hợp đồng đám người lõi đời này lại giả ngu gắt gao không chịu nhả miệng. Cô kiềm chế sự khó chịu trong lòng, hai tay siết chặt thành quyền, sợ rằng bản thân xúc động lật bàn bỏ chạy.

Lúc này, cửa phòng bao chợt bị đẩy ra, Cù Nhiên thò đầu vào, “Là Trần tổng thật à, vừa rồi có người nói với tôi Trần tổng ở đây, tôi tới chào một tiếng.”

Họ Trần vừa nhìn thấy Cù Nhiên, lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy nói: “Trần tôi trong mắt ngài sao có thể coi là “tổng” gì đó được! Ngược lại Cù tổng ngài để mắt đến tôi, còn có ý qua đây một chuyến, tôi mà sớm biết Cù tổng ở đây đã qua kính rượu rồi!”

Cù Nhiên từ chối cho ý kiến, cũng không quan tâm Trần Thiên Phú nhường chỗ ngồi cho anh, đi thẳng đến bên người Đinh Đồng, tay trái khoác lên lưng ghế dựa của cô, tay phải chống lên cạnh bài, không hề đụng tới cô nhưng lại mờ ám ôm cả người cô trong vòng tay.

Anh cúi đầu tiến đến bên tai cô, “Lần trước không có hứng thú gì với tôi, sao lần này lại đổi sang loại người này, còn vui vẻ chịu đựng nữa?”

Đinh Đồng thấy từ lúc anh ta bước vào, Trần Thiên Phú chuyển sang tỏ vẻ nịnh hót thì biết ngay người này cũng có địa vị, hai người bọn cô, một người vừa mới về nước, một người thì không phụ trách những vụ xã giao này, thế nên chẳng biết ai vào với ai cả. Cô chỉ cảm thấy Cù Nhiên có chút quen mặt, lại không nhớ đã gặp ở đâu, cho đến khi anh nói ra câu kia, cô mới nhớ đến chuyện say rượu ngày hôm đó.

Cù Nhiên thấy trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, hài lòng thỏa dạ đứng thẳng dậy nói với Trần Thiên Phú: “Nếu Trần tổng đang nói việc làm ăn tôi sẽ không quấy rầy nữa, lát nữa xong việc tôi lại đến.”

Trần Thiên Phú hoàn toàn không muốn có quan hệ thân thiết gì với “Thánh thiên”, đối với hắn mà nói hạng mục này chẳng bõ bèn gì, hắn không cần thiết phải vì hạng mục này mà lội bùn với “Thánh Thiên”, chẳng qua không dám đắc tội với bọn họ nên mới đến buổi hẹn này. Nhưng với tình thế ngày hôm nay, quan hệ giữa Cù Nhiên của tập đoàn Tân Vũ với Đinh Đồng hẳn là không bình thường, thế thì hắn nhân dịp này mượn tấm ván “Thánh thiên” để bắc cầu quan hệ với “Tân Vũ”, Tập đoàn “Tân vũ” có nhiều công ty con như vậy, nhúng tay vào đủ các loại ngành nghề, nếu nhờ cậy được mối lớn như vậy sau này lo gì không kiếm được tiền??!

Đinh Đồng không biết Cù Nhiên này rốt cuộc muốn làm gì, không đến mức vì đêm đó mà tìm cô gây phiền toái chứ? Dù sao cơn gió đông này đã thổi tới, việc gì không nhờ cậy chứ, cô đơn giản ném những suy nghĩ nhất thời không rõ ra sau đầu.

Quả nhiên, Cù Nhiên vừa đi, Trần Thiên Phú đã đuổi những cô gái tiếp rượu ra ngoài, nói chuyện hợp đồng với cô, gặp phải ý kiến bất đồng, hắn đều “Được thôi được thôi”, đảo lại thành xin xỏ Đinh Đồng nhanh ký kết.

“Đinh tiểu thư, sau lần hợp tác này của chúng ta chắc hẳn có thể kiếm một khoản tiền lớn, phiền cô nói vài lời tốt đẹp trước mặt Cù thiếu, có việc gì nhỏ nhớ giao cho chúng tôi làm, ha ha......”

Vài câu tốt đẹp? Ông ta đang nói mấy câu thoại trong phim ảnh sao? Đinh Đồng dường như cũng bị ông khiến cho có cảm giác giống gian thần lấy lòng phi tần của hoàng đế. Không...... Bà đây không thèm làm phi tần của tên đó!

Lúc Cù Nhiên quay tở lại, người đi theo anh ta lúc trước giờ đã không thấy đâu, “Trần tổng, hai người bàn chuyện xong chưa?” Nói xong anh còn liếc mắt nhìn Đinh Đồng.

Trần Thiên Phú liền hiểu được ý của anh, vội vàng nói: “Xong rồi xong rồi, chúng tôi vừa mới ký xong hợp đồng rồi, vậy tôi đi đâu, về sau còn phải nhờ cậy Cù tổng!”

Cù Nhiên khẽ gật đầu với hắn.

Đinh Đồng cảm thấy việc này mình đúng thật là mất mặt, nhìn anh đứng đó không nhúc nhích, đành xoay người bảo Lô Phương đi trước.

Lô Phương có vẻ không yên tâm, “Chị Đồng, hay là em chờ chị ở dưới nhé? Hay là...... Gọi Bành tổng đến một chuyến?”

Cô lắc đầu nói không cần, ngày nay làm gì có ai thật sự tốt bụng giúp đỡ vô điều kiện như vậy, đơn giản là đối phương muốn gì đó trên người bạn mà thôi. Chờ Lô Phương đi rồi, Đinh Đồng liền trừng mắt nhìn anh, “Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”

Tâm trạng của Cù Nhiên cực kỳ tốt, đi đến trước mặt cô, tay ôm lấy hông cô, kéo cô kề sát người mình.

Đinh Đồng hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ anh, hơi thở phảng phất mùi rượi và thuốc lá phả lên mặt cô.

“Tôi giúp em giành được hợp đồng, em không cảm ơn tôi sao?”

“Sao lại có thể nói là anh giúp được? Vừa nãy anh có nói gì sao? Không có nha! Rõ ràng chính Trần tổng thay đổi thái độ!” Cô không phục nói với anh.

Anh cũng không phản bác, nhưng cánh tay ôm hông cô càng siết chặt thêm, làm cho giữa hai người không còn một khe hở, tay kia chạm lên má cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. “Nói như vậy, hình như tôi nên gọi điện thoại cho Trần tổng, gạt bỏ hiểu lầm về mối quan hệ của hai chúng ta!” Giọng nói đàn ông trầm thấp, quyến rũ, chạm vào trái tim của Đinh Đồng.

“Nói thẳng đi, anh muốn gì?”

“Tôi muốn...... có một đêm với em.” Vừa dứt lời anh liền cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn vội vàng mãnh liệt này, làm cho cô không thể không phản ứng, thời điểm đầu lưỡi mềm mại tiến vào, Đinh Đồng tức giận muốn đẩy anh ra, nhưng trong mắt đối phương, đây chính là lời mời trực tiếp nhất, bàn tay đỡ lấy đầu cô xoa dịu sự cứng ngắc trên cổ cô, Cù Nhiên ngậm chặt lấy đầu lưỡi bởi vì chống đối mà đưa ra của cô, mút vào khiến lưỡi cô đau, hai tay cô tức giận siết chặt thành quyền đập vào lưng anh, anh liền dựa vào mức độ đánh của cô, mỗi cú đánh càng mạnh anh liền hôn cô càng sâu.

Sau khi kết thúc, Đinh Đồng chỉ có thể mềm yếu dựa vào ngực anh thở dốc.

Cù Nhiên cười xấu xa bên tai cô, “Sao vậy? Mới vậy đã không được rồi? Vậy đêm nay phải làm sao đây?” Nhưng tay anh lại vỗ nhẹ trên lưng cô giúp cô thuận khí.

Đinh Đồng khôi phục trở lại, “Đi thôi! Đến khách sạn nào? Cứ coi như bị chó cắn một phát!”

Bị chó cắn một phát? Cù Nhiên nghe lời này của cô trong lòng càng thêm khó chịu, vẻ mặt lại không hề thay đổi.

“Yên tâm, chắc chắn sẽ cho em một đêm khó quên!!”

......

Biệt thự ở lưng chừng núi, lúc Cù Nhiên đặt Đinh Đồng lên giường, mặt cô đã đỏ bừng, hai tay không tự chủ được cởi nút cổ áo của mình. Anh ngồi ở bên người cô, tay chống hai bên sườn cô, nhìn một lúc rồi gỡ búi tóc của cô ra, anh vẫn thích mái tóc xõa tung giống đêm đó của cô.

Đêm nay Đinh Đồng mặc một chiếc áo sơmi màu trắng đơn giản với váy bút chì màu tro, đôi chân thon dài lộ ra dưới gấu váy, vừa đoan trang lại không mất vẻ gợi cảm. Chưa cần anh ra tay, nút áo sơmi của cô đã được cởi ra tới trước ngực, khe rãnh như ẩn như hiện hoàn toàn kích thích dục vọng tìm kiếm bên dưới của anh.

Cù Nhiên lộ ra nửa người trên, cơ bắp cường tráng phập phồng theo hơi thở, cúi đầu liền trực tiếp dùng răng cắn những chiếc cúc áo chưa cởi của cô.

Đinh Đồng chỉ cảm thấy hơi nóng trong cơ thể âm thầm dâng lên, khiến cô không nhịn được mà hét lên, mà tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng lại yếu ớt. Hơi thở ấm áp khác đến từ trên người lúc này lại chôn trước ngực cô, cô nhấc chân cọ xát theo bản năng, hai tay ôm lấy cổ anh .

Áo váy của cô đã cởi sạch, Cù Nhiên hôn thẳng từ bụng lên trên, cuối cùng hôn lên cánh môi mọng của cô. Khác với sự lành lạnh của lần đầu tiên, cũng không bá đạo như lần thứ hai, lần này hai người đều được hưởng thụ hương vị của đối phương một cách mỹ mãn.

“Ưm......” Tiếng thở dài giống như mèo kêu khiến xương cốt của Cù Nhiên đều mềm nhũn, anh khẽ nhích ra, chăm chú nhìn kĩ cô một lượt, trán cô hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn anh mê ly rời rã, đôi môi bởi vì nụ hôn vừa nãy mà sưng đỏ ướt át.

Anh vừa định cởi bỏ nốt chướng ngại vật còn lại trên người cả hai, nhưng người dưới thân bỗng nhiên ôm lấy cổ anh ,“Đao Diên? Diên! Anh trở về rồi? Anh đừng đi......” Nước mắt trút xuống như đê vỡ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play