Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

-------------------------

Trong đồn cảnh sát, lúc này Lâm Hoán đang viết khẩu cung của hai bên, thật ra chủ yếu cũng là Chu Kỳ trần thuật thôi, chuyện xảy ra cực kì đơn giản, mặt khác Phương Minh chỉ yên lặng ngồi đó không phản bác gì.

Chỉ là,chưa viết được mấy chữ thì lần này điện thoại của anh lại reo lên, sau khi nhìn thấy số điện thoại thì Lâm Hoán đột nhiên đứng dậy, toàn bộ quá trình từ sau khi lấy điện thoại đến lúc đi ra nhận điện thoại thì bờ lưng đều hơi cúi, dù cho người phía bên kia cũng không thấy được biểu cảm của anh, nhưng vẫn không tự chủ và bày ra dáng vẻ cung kính.

"A lo, cục trưởng Trương chào ngài ạ, đúng đúng vậy, tôi là tiểu Lâm, vâng, có một án kiện như vậy ạ, ồ, ngài đang tới Phương Minh đúng không ạ, được được ạ, tôi sẽ nghiêm túc giải quyết ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoán phát hiện trên mặt mình chảy đầy mồ hôi lạnh, đây là chuyện gì, khó trách Phương Minh kia trấn định như vậy, ngay cả phó cục trưởng Lý cũng gọi tới.”

Sau khi nhận được cú điện thoại, Lâm Hoán tóm lại rằng lý do Phương Minh trấn định như vậy là do có quen biết với phó cục trưởng Lý của phân cục bọn họ, nếu không thì sao phó cục trưởng Lý lại gọi tới chứ.”

Lúc này Lâm Hoán vô cùng hối hận, nhưng mà anh biết trước mắt thì phải thông báo tin này cho sở trưởng, dù sao sở trưởng đứng về phía Chu Kỳ.

"Alo, sở trưởng, đúng, tôi đang xử lý án này, không phải án này phức tạp, án rất rõ ràng, mấu chốt là Khương Đại của đồn cạnh bên và cả phó cục trưởng Lý đều gọi điện thoại tới, ngài xem bây giờ án này xử lý thế nào.”

"Cái gì…cứ kéo dài trước ạ, vậy được, nhưng mà sở trưởng ngài xem thử có thể tới đây một chuyến không, án này tôi không biết xử lý thế nào hết, được, vậy tôi đợi ngài ở đồn.”

Sau khi cúp máy, Lâm Hoán thở dài một hơi, bởi vì sở trưởng đã nói sẽ tới ngay, nếu sở trưởng tới thì anh cũng có thể thả tay rồi, bất kể dù hai ngài quản lý lớn của khu vực kia có quan hệ gì thì cũng không liên quan tới anh nữa, chỉ cần đừng để trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết là được.

"Ối… gì đó, tôi bên này có một vụ án cần phải khai để báo cáo lên cấp trên, tờ cung của các anh cứ để đó đã.”

Đi vào phòng làm việc, Lâm Hoán đã nghĩ xong, án này anh cứ kéo dài, kéo tới lúc sở trưởng tới, còn tờ cung này cũng không có ghi chép lại, ai biết tới lúc đó thế lực sau lưng ai sẽ vì tờ giấy này mà hận anh.

"Đồng chí, sao đang yên đang lành lại không xử lý nữa, chuyện của chúng tôi bên này rất đơn giản mà.”

Chu Kỳ ngây ngốc, hắn không rõ tên cảnh sát này tại sao sau khi ra nghe điện thoại xong thì thái độ lại thay đổi lớn như vậy.

Ngược lại Phương Minh thì sâu xa nhìn Lâm Hoán, bởi vì cậu hầu như đã nghĩ tới chắc là có người gọi đánh tiếng cho người này rồi, hơn nữa người đánh tiếng chắc là một lãnh đạo.

Phương Minh rất rõ, bản thân cậu ở Thượng Hải không có người quen, mà người biết mình bị bắt tới đồn chỉ có Hàn Kiều Kiều thôi, nhất định là Hàn Kiều Kiều đã tìm người tới nhờ vả.



Một bên khác, Hỗ Quân đang tiếp tục cùng Tiền Gia Lí đi kiểm tra tiến độ thi công, nhưng mà điện thoại lúc này lại vang lên, sau khi nghe điện thoại xong thì sắc mặt Hỗ Quân tối lại, sau đó lại gọi một cú điện thoại nữa.”

"Bí thư Trương, bây giờ có bận không, ha ha, ngài lâu lắm rồi chưa tới chỗ tôi kiểm tra chỉ đạo đó, biết lãnh đạo ngài bận bịu, nhưng cũng phải quan tâm tới bọn tôi một chút nha, được, thế tôi chờ quý ngài tới.”

"Nhưng mà bí thư Trương à, ngài không tới thì công tác chỉ đạo bên chỗ chúng tôi lại làm người khác cho rằng cao ốc Thiên Mậu của chúng tôi trong khu vực không được xem trọng, sao lại không, có người chạy tới đây đánh đốc công của chúng tôi, người thì bị bắt rồi, nhưng nghe nói mối quan hệ không nhỏ.”

"Bí thư Trương, tôi gọi ngài không phải có ý gì khác, ý là nếu cao ốc Thiên Mậu chúng tôi đắc tội với ông lớn nào thì tôi nguyện ý bồi tội, Hỗ Quân tôi sẽ đến nhà xin lỗi.”

"Được, thế tôi sẽ chờ điện thoại của bí thư Trương.”

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Hỗ Quân lộ ra vẻ đắc ý, cao ốc Thiên Mậu là chính tích quan trọng mà bí thư Trương này đảm nhiệm, chỉ cần bí thư Trương còn muốn leo lên cao thì sẽ biết nên làm gì.

"Hỗ tổng, bên kia có chuyện gì sao?”

Hỗ Quân gọi điện thoại không tránh mặt Tiền Gia Lí, cho nên Tiền Gia lí mới nghe ra được ít manh mối từ lời của Hỗ Quân.

"Tên lừa đảo đó còn có chút quan hệ, thế mà để một phó cục ra mặt đánh tiếng, nhưng mà kĩ sư Tiền cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định không để Chu Kỳ chịu thiệt thòi, dù là ai thì cũng truy cứu tới cùng.”

Nghe được lời Hỗ Quân nói, trên mặt Tiền Gia Lí cũng lộ ra vẻ giận dữ: "Hừ, mấy tên lừa đảo này thật đúng là kiêu ngạo, Chu Kỳ chỉ là muốn vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo mà bị đánh cho một trận.”

"Ai nói không phải chứ, mấy tên lừa đảo này thật khiến người ta ghét nhất, tà thuyết mê hoạc người khác tôi nghi rằng có rắp tâm khác.”

Trên mặt Tiền Gia Lí lộ ra vẻ suy tư, một lúc sau nói: "Nhưng mà tuy tên lừa đảo bị bắt nhưng lời đồn cũng không có mất, tên lừa đảo này chẳng phải là vì ngăn Chu Kỳ không vạch trần hắn sao, thế chúng ta phải làm xong những việc mà Chu Kỳ chưa kịp làm, đến lúc đó tên lừa đảo này không còn chiêu gì nữa rồi.”

Hỗ Quân vừa nghe đề nghị của Tiền Gia Lí thì cũng tỏ ra đồng ý, đoàn người lập tức quay trở lai tầng thứ 22.



Cửa đồn cảnh sát, xe của Hàn Kiều Kiều đang đậu ở bãi đỗ xe bên cạnh, cô tin rằng có người bạn này đánh tiếng thì chắc Phương Minh sẽ nhanh chóng được thả ra.

"Đợi tới lúc tiểu đạo sĩ ra ngoài nhất định phải nghiêm khắc đánh hắn một trận, bà đây vì hắn được thả ra ngoài mà phải vận dụng không biết bao nhiêu mối quan hệ, thiếu biết bao nhiêu ân tình.”

Tạch!

Hàn Kiều Kiều ưu nhã châm lửa hút thuốc, lúc nhả ra một ngụm khói đẹp đẽ thì điện thoại reo lên, sau khi nhìn thấy số điện thoại thì sắc mặt vui mừng, nghe điện thoại nói: "Chị Trần, làm xong rồi ạ, cảm ơn chị nhiều.”

"Hàn Kiều Kiều, bạn của em cuối cùng là đắc tội với ai vậy, chị vừa mới bị bạn chị la nè, bạn chị nói chuyện lần này ông ấy không giúp được.”

Trong điện thoại vang ra tiếng oán giận của một phụ nữ: "Em cũng không nói rõ, em nói đối phương chỉ có sở trưởng làm chỗ dựa, nhưng bạn chị vừa mới nhận được tin, bí thư khu vực tự mình lên tiếng, chuyện này khiến ông ấy không được chỗ nào tốt hết.”

Hàn Kiều Kiều trầm mặc, bởi vì cô biết chị Trần tìm một phó cục trưởng của một phân cục ra mặt giúp đỡ, phó cục trưởng đó mà chị Trần là bạn học, nếu đối phương đã nói vậy thì chắc sẽ không nhúng tay vào nữa.

Cục cảnh sát tuy không thuộc nhánh quản lý của địa phương, nhưng lãnh đạo của địa phương có quyền chỉ huy với cục cảnh sát, nhất là với một vài mâu thuẫn dữ dội trong xã hội bây giờ thì quyền điều động của lãnh đạo địa phương với cục cảnh sát thì còn lớn hơn.

Vì bạn của bạn của bạn mà đắc tội với lãnh đạo khu thì chỉ cần đầu óc không phải ngu ngốc thì phó cục trưởng kia cũng biết nên chọn thế nào.

"Chị Trần, thực xin lỗi chị, em không biết mọi chuyện lại phức tạp như vậy.”

Sau khi cúp máy, hai đầu lông mày xinh đẹp của Hàn Kiều Kiều nhíu lại, trong lòng cô hiểu rõ chắc chắn là Hỗ Quân ra tay, chỉ có Hỗ Quân mới có khả năng để cho lãnh đạo khu vực trực tiếp ra mặt.

Đừng nghĩ cô là người nổi tiếng được công chúng chú ý, nhưng trước mặt mấy nhân vật quyền lực này thật sự chẳng là gì, không tới lúc tranh chấp lợi ích thì vài người còn có thể cười ha ha tâng bốc vài câu, nhưng một khi đã dính tới lợi ích của bọn họ thì người nổi tiếng trong mắt bọn họ chẳng khác gì con hát hết.

Hàn Kiều Kiều lướt tới tên cuối cùng trong mục cuối cùng của danh bạ, đó là dãy số không tên, số này nếu như có thể thì Hàn Kiều Kiều mong rằng cả đời này cô không cần phải gọi.

Nhưng mà ngoại trừ người đó thì cô không tìm được người nào khác có thể mang Phương Minh ra khỏi đồn

"Tiểu đạo sĩ cậu cho bà đây một vấn đề nan giải thật đấy.”

Ngón táy trắng nõn của Hàn Kiều Kiều cứ cách màn hình một khoảng móng tay do dự bồi hồi không quyết định được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play