Nhìn thấy gương mặt Hàn Kiều Kiều cười, nói chuyện nhỏ sát bên tai Phương Minh, mấy người ở đằng sau Hỗ Quân đều ngây ngốc hết, người thanh niên dáng vẻ xấu xí này dựa vào cái gì mà được Hàn Kiều Kiều đối đãi như vậy.
Trên gương mặt của Chu Kỳ lộ ra vẻ đố kị, hắn thực sự không hiểu một người nổi tiếng như Hàn Kiều Kiều lại quen biết một tên lừa gạt hơn nữa còn biểu hiện thân thiết tới vậy?
Một nghiên cứu sinh của trường đại học danh tiếng như Chu Kỳ luôn cảm thấy bản thân cực kì ưu việt, hắn nghĩ nếu Hàn Kiều Kiều thân mật với hắn như vậy thì còn được đi, nhưng lại thân mật với một tên lừa đảo như vậy thật sự là vả vào mặt hắn.
Hắn đường đường là một nghiên cứu sinh tài cao học rộng vậy mà không bằng tên lừa đảo?
Cho nên giờ phút này Chu Kỳ âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, đợi tới lúc tên lừa đảo kia bị bắt vào cục cảnh sát hắn nhất định sẽ đi kiểm tra vết thương, một khi tạo thành vết thương nhẹ thôi hắn sẽ tố đối phương tội cố ý gây thương tích.
"Hỗ tổng, tôi tin rằng bạn tôi không phải là người lỗ mãng như vậy, cậu ấy làm vậy chắc chắc là có nguyên nhân.”
Hàn Kiều Kiều lại nói lần nữa, cô đương nhiên không mong Phương Minh bị cảnh sát bắt đi, bởi vì cô rất rõ, với thủ đoạn của Hỗ Quân thì nếu Phương Minh bị bắt tới cục cảnh sát thì hình phạt chắc chắn sẽ không nhẹ.
"Không phải người lỗ mãng, lẽ nào Hàn Kiều Kiều cô ngay cả bạn của mình là một tên lừa đảo cũng không biết sao, chạy tới đây nói mấy tin giật gân gì mà nếu lắp cửa sổ sẽ khiến người ta chết, việc này rõ ràng là cố ý tới tung lời đồn định ngăn cản tiến độ hoàn thành của cao ốc Thiên Mậu.”
Chu Kỳ lúc này đã bị lòng đố kị làm mờ mắt không quan tâm Hàn Kiều Kiều là ngôi sao nổi tiếng gì cả, quái gở nói ra một câu.
Nghe được lời này của Chu Kỳ sắc mặt của Hỗ Quân cũng tối lại, bây giờ tòa cao ốc Thiên Mậu phải hoàn thành xong ngay, ông ấy đã từ đầu tới cuối đập vào đây gần mười tỷ nên không muốn vào giờ phút quan trọng này lại xảy ra chuyện.
Lập tức trực tiếp nói với giọng không thương lượng gì: “Cô Hàn không cần nói nữa, tất cả mọi việc đến lúc đó sẽ có cảnh sát định đoạt.”
Hàn Kiều Kiều nghẹn lời, quay đầu thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Phương Minh thì có chút bất đắc dĩ liếc mắt: "Tiểu đạo sĩ đến lúc này rồi mà cậu còn bình tĩnh như vậy, thật sự là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp rồi.”
"Cô nói sai rồi.”
Phương Minh nghiêm túc lắc đầu nhìn Hàn Kiều Kiều: "Cô cùng lắm chỉ là cung nữ thôi, thái giám thì chưa tới đâu.”
"Tôi thèm vào, tiểu đạo sĩ ngươi…”
Hàn Kiều Kiều đang định đánh thì nhớ tới ở đây còn người ngoài cuối cùng vẫn nhịn được, tức giận nói: "Cậu thắng rồi, nhưng mà cậu vẫn phải giải thích tại sao cậu đánh người chứ!”
"Không có tại sao gì hết, đánh thì đánh thôi.”
Khiến Hàn Kiều Kiều không ngờ được là Phương Minh lại trực tiếp dũng cảm trả lời như vậy, việc này khiến cho vẻ mặt cô lập tức trở nên lúng túng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì cả.
Đúng vậy, Phương Minh không định giải thích, làm một Vu sư thì có tôn nghiêm và ranh giới cuối cùng, có mắt mà không thấy thần tiên thì chẳng còn gì đáng nói nữa.
"Hỗ tổng, thầy, nhìn thấy không ạ, tên này quá kiêu ngạo rồi…”
Chu Kỳ nghe được lời này của Phương Minh thì cả người càng tức điên lên, chỉ là lời nói được một nửa thì điện thoại vang lên, sau khi nhận điện thoại xong không nói được mấy câu thì Chu Kỳ cúp điện thoại.
"Thầy, Hỗ tổng, cảnh sát đã tới bây giờ đang đợi chúng ta ở dưới công trường ạ.”
"Được, để cảnh sát tới xử lý đi.” – Tiền Gia Lý gật đầu, có cảnh sát xử lý việc này thì học sinh của hắn không chịu thiệt, bởi vì ông tin rằng Hỗ Quân sẽ biết nên làm thế nào.”
"Cậu tự đi xuống hay là đợi tô gọi cảnh sát lên bắt.”
Vẻ mặt Chu Kỳ cảnh giác nhìn Phương Minh sợ Phương Minh bỏ trốn, chẳng qua Phương Minh vẫn không quan tâm đến hắn mà nhìn về phía mấy vị công nhân kia nói: "Lời tôi nên nói đã nói, hai tầng cao hơn năm mươi mét này của tòa nhà không được lắp cửa sổ, mạng sống ở trên tay của mọi người, mong mọi người có thể giữ chặt.”
Nói xong, Phương Minh trực tiếp đi về phía thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, mà Chu Kỳ sợ Phương Minh trốn cũng vội vàng đi theo, Hỗ Quân cũng nhìn về phía mấy nhân viên bên cạnh ra hiệu để bọn họ tới đồn công an xử lý.
Mặt Hàn Kiều Kiều lộ ra vẻ xoắn xuýt, cô không đi tới thang máy vận chuyển cùng với Phương Minh, bởi vì cô biết bây giờ cô mà đi xuống thì cũng vô ích, cô phải nghĩ cách mang Phương Minh từ trong đồn ra.
"Hỗ tổng, mọi người cũng coi như là chỗ quen biết, mong đừng giải quyết mọi việc quá đoạn tuyệt.”
Hàn Kiều Kiều nhìn về phía Hỗ Quân, cô sợ Hỗ Quân vận dụng mối quan hệ, nếu không thì việc Phương Minh đánh người tối đa cũng chỉ phạt tiền mà thôi, nhưng một khi Hỗ Quân vận dụng mối quan hệ của ông ta thì sẽ thành án hình sự.
"Cô Hàn, tôi không phải cảnh sát, nhưng tôi tin tưởng cảnh sát nước chúng ra công bằng công chính, sẽ không oan uổng người tốt và cũng sẽ không tha cho kẻ xấu.
Câu trả lời của Hỗ Quân khiến mặt Hàn Kiều Kiều tối lại, ý sâu xa trong lời của Hỗ Quân là không định tha cho Phương Minh.
"Hỗ tổng nói có lý, thế tôi không làm phiền Hỗ tổng nữa.”
Hàn Kiều Kiều không nán lại nữa, trong đầu cô bây giờ đang suy tính nên tìm ai để chuộc Phương Minh ra, nhất định phải làm đơn giản quá mọi chuyện ngay trước mặt Hỗ Quân trong đồn cảnh sát.
…
Trong đồn cảnh sát.
Phương Minh bình tĩnh ngồi ở đó, Chu Kỳ ở bên cạnh thì đang kể lại chuyện ẩu đả của hắn cùng Phương Minh cho cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, tôi nhất định có thể bị thương nhẹ rồi, đây không phải là án dân sự, tôi định kiện hắn ta tội cố ý gây thương tích.”
Chu Kỳ hầu như nước bọt tung tóe, ý tứ trong giọng nói biểu đạt đó là chuyện lần này hắn không chấp nhận hòa giải.
Cảnh sát phụ trách ghi chép bĩu môi, từ chỗ anh nhìn tới Chu Kỳ thì chỉ là vết thương ngoài da nhỏ, bình thường thì loại án đánh người này chỉ cần đưa tiền bồi thường và tiền phạt là được, một khi thành tội cố ý gây thương tích thì thành ánh hình sự rồi.
Trong lòng anh cảnh sát nghĩ Chu Kỳ có chút làm lớn chuyện rồi, nhưng mà anh cũng gặp nhiều, rất nhiều vụ hai bên đánh nhau lúc mới vào cũng la hét muốn để đối phương ngồi tù, khuyên bảo hòa giải họ thế nào thì cách anh cũng quen thuộc rồi.
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không, dù sao án kiện càng ít thì chứng tỏ trị an khu này của họ tốt.
Nhưng mà lúc cảnh sát chuẩn bị nói thì điện thoại của anh vang lên, sau khi nhìn dãy số thì cả người cảnh sát này lập tức lấy lại tinh thần, trực tiếp cầm điện thoại đi tới cửa nghe.
"À, sở trưởng, đúng đúng đúng vậy, vâng, là giải từ bên cao ốc Thiên Mậu qua ạ, cái gì, được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoán nhìn về phía Chu Kỳ, ánh mắt có chút thay đổi, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn so với trước đó, nói: "Tình hình cụ thể của vụ án tôi cũng đã hiểu, anh Chu là người bị hại, đối phương vô cớ đánh người dựa theo điều lệ xử phạt trị an thì có thể tiến hành xử phạt tạm giam mười lăm ngày, nhưng mà nếu như anh Chu có báo cáo xét nghiệm thương tích tới mức thương tích nhẹ thì có thể tiến hành khởi tố tội cố ý gây thương tích.”
"Đúng, tôi muốn đi xét nghiệm xong thì tố cáo hắn ta.” – Nghe cảnh sát nói thì Chu Kỳ tức giận đáp.
Lâm Hoán gật đầu ánh mắt nhìn Phương Minh: "Phương Minh anh bị nghi ngờ gây chuyện đánh người đồng thời gây thương tích tàn phế cho người khác, tính chất cực kì xấu, nói thẳng ra là không coi pháp luật ra gì.”
Đang nói thì Lâm Hoán còn hung hăng vỗ bàn một cái, thái độ trước sau khác nhau của anh là bởi vì cuộc điện thoại, cuộc gọi này là của sở trưởng gọi tới, tuy lời sở trưởng không nói rõ nhưng chỉ điểm câu: Cao ốc Thiên Mậu là hạng mục công trình xây dựng trọng điểm của khu chúng ta, là hạng mục lớn mang tới lợi ích cho khu vực, chúng ta thân là cảnh sát nhân dân thì đương nhiên phải bảo vệ hộ tống hạng mục này.
Chỉ một câu nói thôi nhưng Lâm Hoán hiểu, bên cao ốc Thiên Mậu có người đã nói với sở trưởng, ý là phải nghiêm trị Phương Minh, cho nên mới có chuyện thay đổi thái độ của anh.
"Đồng chí cảnh sát, người như vậy phải nghiêm khắc trừng trị, mạnh tay dạy dỗ một trận.”
Mắt Chu Kỳ nhìn về phía Phương Minh, hi vọng nhìn thấy biểu cảm lo sợ của Phương Minh nhưng khiến hắn không ngờ được là Phương Minh ngồi đối diện hắn vẫn có thái độ lạnh nhạt tựa hồ như không bị ảnh hưởng bởi lời của cảnh sát chút nào.
"Anh Chu yên tâm, đồn công an chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua hành động như vậy, là…”
Lâm Hoán đang cam đoan với Chu Kỳ nhưng mà đang lúc nói được nửa thì điện thoại lại vang lên lần nữa, sau khi nhìn số máy xong lại đi ra phòng làm việc.
"Khương Đại, có gì dặn dò không? Chuyện của cao ốc Thiên Mậu, ừm, là có một người tên Phương Minh, anh ta đánh người… Khương Đại này, chuyện này e là có chút khó giải quyết, sở trưởng vừa rồi mới gọi điện bỏa cao ốc Thiên Mậu là hạng mục bảo vệ trọng điểm của khu vực chúng tôi… được được, không sao, thật xin lỗi, Khương Đại.”
Sau khi cúp máy Lâm Hoán không vào phòng làm việc ngay mà đứng ở trước cửa vẻ mặt bất đắc dĩ, cú điện thoại này là chỉ đạo viên của đồn công an khu trực thuộc bên cạnh, người ta cầu xin giúp Phương Minh, nếu như không có cú điện thoại của sở trưởng thì được, nhưng trước đó sở trưởng đã ám chỉ anh rồi, anh không còn cách nào hết.
Chuyện này gọi là gì nhỉ, tình cảm hai bên đều nặng như nhau, sớm biết vậy anh sẽ không ra mặt mà để cảnh sát khác đi, bây giờ chẳng khác nào là cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay.
Mặc dù từ chối Khương Đại là vì sở trưởng, sau khi Khương Đại biết sở trưởng đã đánh tiếng thì không nói gì mà cúp máy, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng để bụng.
Ai da!
Lâm Hoán khẽ thở dài một hơi rồi đi vào phòng làm việc, mà đừng nói tới tâm tư lúc này của Lâm Hoán, Hàn Kiều Kiều đang ngồi trên xe lúc này cũng đang lấy ngón tay tinh tế day day ấn đường, có chút bất đắc dĩ.
Vừa rồi cô có nhờ một người bạn liên lạc với người bạn cảnh sát bên này, nhưng mà theo lời người bạn đó nói thì việc không thành, bên người ta cũng đánh tiếng với lãnh đạo rồi.
Ngón tay Hàn Kiều Kiều lướt tìm danh bạ trong điện thoại, cuối cùng nhấn một số rồi gọi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT