Lâm Phục trợn mắt sửng sốt: “Ông muốn trợ lý của tôi”
Đồng tử sâu thắm của Trương Dư Xuyên dán chặt trên người Trương Cẩn Ngôn, ngữ khí bình tĩnh, không hề dao động, đáp lại rõ ràng từ chữ một: “Chính là cậu ấy, bất luận ông trả lương cho cậu ấy bao nhiêu, tôi có thể trả gấp mười lần.”
Trái tim Trương Cẩn Ngôn run lên như có thứ gì đó mạnh mẽ giáng vào, từng tế bào bắt đầu chạy loạn theo huyết mạch dâng trào, tạo ra cảm giác tê rần ngứa ngáy như bị có luồng điện chạy qua.
Cậu nhớ rõ ràng, câu nói vừa rồi cùng với câu “Tôi muốn một người của ông” đều là lời thoại của nam chính trong /Nhật kí yêu thầm của tiểu trợ lý/ tập ba, nghĩ đến sáng sớm ngày hôm đó ở tiểu đình giữa hồ, Trương Dư Xuyên vừa đọc sách vừa ghi chú vào sổ tay một đống, cậu bĩu bĩu môi, những ngổn ngang trong lòng cũng lắng xuống, hiện tại, bản thân cậu cũng không biết phải nói gì.
Anh… cái người này… anh cái tên tổng tài lưu manh, rốt cuộc anh còn muốn cho tôi bao nhiêu… kinh hỉ nữa
Thật ra lúc này đây, chỉ oán thầm trong bụng thôi cậu còn đang lắp bắp chứ đừng nói là phải mở miệng nói chuyện.
“Tôi rất nghiêm túc.” Nét mặt Trương Dư Xuyên lạnh lẽo và cứng rắn như mặt đá, thái độ cương quyết không chấp nhận đàm phán chỉ về phía Trương Cẩn Ngôn, nói: “Tôi muốn cậu ấy.”
Lâm Phục nhìn Trương Dư Xuyên một cái, lại quay sang nhìn Trương Cẩn Ngôn, cuối cùng cau mày nói: “Không phải ông nói muốn thì tôi liền đưa qua được, cậu ấy làm việc ở đây cũng gần một năm rồi, đã thành thạo trên mọi phương diện, giờ ông đột nhiên chạy đến muốn đòi người của tôi…”
Lâm Phục chưa kịp nói xong, Trương Dư Xuyên đã tiến lên hai bước, hai tay chống lên bàn làm việc của y, hơi cúi người, đường nét khuôn mặt như đẹp như tượng tạc, tuấn mỹ vô cùng, thái độ cường liệt không thèm để ý đến Lâm Phục lặp lại từng chữ một: “Tôi muốn cậu ấy.”
Lâm Phục nặng nề thở dài một hơi, oán giận nói: “Cũng không để cho tôi nói xong nữa, ông sao có thể bá đạo như vậy chứ”
Trương Cẩn Ngôn: ….
Bá đạo tổng tài, bá đạo tổng tài đó nha, Lâm tổng, ngài cho rằng cái danh kia ai cũng có thể đeo nổi sao
Trương Dư Xuyên mặt liệt lần thứ ba lặp lại: “Tôi muốn cậu ấy.”
Lâm Phục quăng bể một cây bút: “Trương Dư Xuyên, ông gần đây đọc tiểu thuyết ngôn tình quá độ có phải không Mấy ngày trước ở sơn trang tôi phát hiện ông đang lén đọc cái gì mà /Nhật ký yêu thầm của tiểu…/”
Người bạn thân lâu năm này của tôi đã bị văn hóa phẩm đồi trụy đầu độc thành tổng tài não tàn mất rồi… Lâm tổng vô cùng đau đớn nghĩ.
Trương Dư Xuyên lãnh khốc chặn lời y: “Cần tôi lặp lại lần thứ tư sao”
“Không cần, giờ tôi chỉ muốn tẩn ông một trận.” Lâm Phục ra hiệu cho hắn câm mồm, quay đầu nhìn về phía Trương Cẩn Ngôn, “Cậu nghĩ sao, cho cậu tự quyết định!”
Nhân vật trung tâm của sự kiện này, Trương Cẩn Ngôn đang điềm tĩnh đứng gần cửa, vẫn như ngày thường làm một tư thế hơi cúi đầu, hai mắt nghiêm nghị nhìn về phía bàn làm việc của Lâm Phục, giống như tất cả náo loạn khi nãy đều không liên quan gì đến cậu.
Người như tên.
Trầm ổn, cẩn ngôn (cẩn thận trong từng lời nói).
Tuy vậy, hai gò má cùng với đôi tai đỏ bừng, xương quai xanh ửng hồng đã bán đứng cậu…
“Đờ mờ,” Lâm Phục nhìn thấy bộ dạng cậu như thế ngay lập tức đã hiểu rõ, vô lực vẫy tay: “Được rồi, không cần nói nữa.”
Hai người này, bắt đầu từ lúc nào đã cấu kết với nhau… Lâm tổng vô cùng đau đớn nghĩ.
Trương Dư Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn Trương Cẩn Ngôn một cái, bình tĩnh nói: “Cứ quyết định vậy đi, cho cậu ba ngày để bàn giao công việc, chín giờ sáng thứ năm tới chỗ tôi báo danh.”
Lâm Phục lườm hắn một cái, phản đối: “Chỉ có ba ngày Ít nhất cũng phải hết tháng này mới bàn giao xong được.”
Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: “Ba ngày, tổn thất của ông bên này tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lâm Phục hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Trương Dư Xuyên, ông có phải lại bị xe tông vào đầu không”
Trương Dư Xuyên hơi nghiêng đầu: “Không.”
“Vậy chắn chắc là do di chứng hồi trước để lại.” Lâm Phục ý vị sâu xa nói, “Này không ổn, ông cần đi tái khám.”
Là bạn học cấp ba của Trương Dư Xuyên, cho nên Lâm Phục biết năm đó hắn gặp phải một tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng, phải nằm trong phòng ICU hết một tuần liền. (editor: ICU – phòng hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt, điều trị tích cực)
Lúc đó cũng không ai nghĩ hắn có thể qua khỏi, vậy mà không biết làm sao, trải qua một đêm với tình trạng vô cùng nguy kịch, Trương Dư Xuyên tỉnh lại như một kì tích, sau đó còn chuyển biến rất tốt. Có điều sau khi xuất viện thì hắn hoàn toàn biết đổi thành một người khác, trước đó hoạt bát phóng khoáng thì sau lại trờ nên âm trầm lạnh lùng, hơn nữa có những lúc lại vô cùng tuyệt tình.
Cuối cùng, sao mình có thể chịu đựng hắn được nhiều năm như vậy… Lâm tổng vô cùng đau đớn nghĩ.
“Ba ngày không được” Trương Dư Xuyên hỏi.
“Không được.” Lâm Phục vòng tay trước ngực, nỗ lực giữ gìn tôn nghiêm của một tổng tài.
Trợ lý dưới quyền tôi, ông có thể ôm đi nhưng đâu phải muốn đi là đi dễ dàng như vậy
Trương Dư Xuyên suy nghĩ một chút, ánh mắt hướng về phía Tô Cùng vẫn đang ngoan ngoãn im lặng ngồi trên ghế, mặt lạnh mở miệng nói: “Năm lớp 11, có một lần Lâm Phục ăn đồ bậy bạ, đến tiết số học thì…”
Mặt Lâm Phục tối sầm: “Ông câm miệng!”
Trương Dư Xuyên lôi điện thoại ra, quẹt quẹt mấy cái trên màn hình nói: “Lớp mười hai trong kì quân sự, tóc ông dài đếm chạm vai, nhất định không chịu cắt ngắn, bị huấn luyện viên đè ra cạo trọc đầu, tôi còn giữ ảnh đây…”
Lâm Phục vỗ bàn cái rầm: “Cạo trọc cái rắm, rõ ràng là còn dài một đoạn hai milimet!”
“Tô tiên sinh muốn xem không” Trương Dư Xuyên bình tĩnh đưa màn hình điện thoại quay về phía Tô Cùng.
Tô Cùng rất miễn cưỡng cười cười: “Tôi thấy anh ấy để kiểu này cũng rất đẹp trai.”
Trương Dư Xuyên ha ha cười lạnh nói: “Tôi còn có mấy tấm hay ho hơn nữa.”
Lâm Phục nhăn nhó đỏ mặt, chạy lại cướp lấy điện thoại của Trương Dư Xuyên cái vèo, bi phẫn gào: “Ba ngày thì ba ngày!”
Này mà là bá đạo tổng tài cái rắm, có mà lưu manh đê tiện tổng tài thì có… Lâm tổng vô cùng đau đớn nghĩ.
Ở một góc khác, Trương Cẩn Ngôn đã hoàn toàn chìm đắm trong bể hạnh phúc khi tình tiết tiểu thuyết đã thành sự thật, ấy vậy còn rơi ngay trúng đầu mình, nội tâm tràn ngập bong bóng màu hồng rồi, tuy vậy vẫn phải sử dụng hết toàn thân công lực để duy trì vẻ ngoài ung dung bình tĩnh.
Mẹ ơi, không lẽ Trương tổng đối với mình thật sự…
Mình… mình không thở nổi nữa rồi!
Sau này có khi nào hắn sẽ ở trong xe Lincoln mà đem mình… Không, không được, nếu chưa xác định rõ quan hệ thì không cho hắn như vậy, mình mới không phải là loại trợ lý dễ dãi như thế!
Trương Cẩn Ngôn trong lòng quyết tâm như thế, nhưng đầu óc đã nhanh chóng mở kênh GV rồi, bối cảnh xe Lincoln, play từ đầu xe đến cuối xe rồi lại từ cuối xe lên đầu xe.
“Đúng rồi,” vốn đã đi tới cửa để rời đi, Trương Dư Xuyên đột nhiên xoay người nhìn về phía Lâm Phục nói, “Tôi vừa đặt mua xe mới.”
Lâm Phục bực bội lườm hắn một cái, không thèm tiếp lời.
Mà thật ra Trương Dư Xuyên cũng không cần y mở miệng, dứt khoát nói luôn: “Xe Lincoln, tuần sau có xe.”
Lâm Phục hừ lạnh, độc miệng châm chọc: “Ông định đổi sang ngành dịch vụ cưới hỏi sao” (Editor: hình như ở bên Trung, đám nhà giàu đại gia hay dùng xe Lincoln để đi rước dâu, làm đám cưới.)
Trương Dư Xuyên không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, ý vị sâu xa dùng ánh mắt vô cùng lưu manh gian tà nhìn từ đầu đến chân Trương Cẩn Ngôn một lần nữa, sau đó mới xoay người rời đi.
Lâm Phục: …
Không chỉ dùng thủ đoạn hèn hạ ôm trợ lý của lão tử đi, trước khi đi còn khoe khoang gia tài giàu có với lão tử, hoàn toàn không coi lão tử đây là bạn bè… Lâm tổng vô cùng đau đớn nghĩ.
__________________
Editor: Lâm tổng đã bị ngược như thế đấy ( ̄∇ ̄) Bắt đầu từ chương sau là thế giới đôi mình của hai bạn họ Trương nhé. Nhất cự ly nhì tốc độ, Trương tổng giải quyết xong vấn đề đầu tiên rồi, giờ chỉ cần đẩy nhanh tốc độ thôi ( ̄∇ ̄) Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT