“…nam thứ cùng Tiểu Bạch Hoa cuối cùng cũng có chút tiến triển rồi sao”
13.
Kì nghỉ phép nhanh chóng trôi qua.
Lúc gần đi, Trương Dư Xuyên cuối cùng cũng đem quyển /Nhật ký yêu thầm của tiểu trợ lý/ trả lại cho Trương Cẩn Ngôn.
Mấy ngày nay hắn đưa Trương Cẩn Ngôn đi chơi hết một vòng sơn trang, hành cậu đến mức tinh thần hỗn loạn, ngược lại không thèm nói với bạn học kiêm bạn tốt lâu năm Lâm Phục được mấy câu, càng không có đi quyến rũ Tiểu Bạch Hoa.
Là dạng nam thứ bí ẩn thần kinh không bình thường.
“Trả cho cậu.” Đứng cạnh xe buýt Lâm thị, Trương Dư Xuyên đem sách đưa lại cho Trương Cẩn Ngôn, nhàn nhạt nói, “Cảm ơn.”
“Trương tổng khách sáo rồi.” Trương Cẩn Ngôn nhận sách, ra vẻ tiện tay mà lơ đãng lật qua lật lại.
Ài, có khi nào sẽ có một mẩu giấy nhỏ ghi số điện thoại được kẹp ở bên trong không
Thế nhưng dường như Trương Dư Xuyên hoàn toàn không bắt được sóng não mà Trương Cẩn Ngôn bất mãn phát ra, lịch sự gật gật đầu, quay người đi luôn, lúc đi ngang qua Lâm Phục đang ngồi trên xe đạp còn ra vẻ nghiêm trọng mà bàn việc chung: “Mấy thứ đồ đắt tiền trong phòng bị hư hại tôi đều đã tính hết cho ông.”
“Đờ mờ, ông có cần keo kiệt dữ vậy không” Lâm tổng tức giận rung chuông xe đạp một hồi dài, “Không phải chỉ là một cái giường thôi sao”
Trương Dư Xuyên liếc y một cái, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cả phòng bị phá thành một đống phế liệu rồi.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Tô Cùng đỏ bừng cả lên, không dám nhìn Trương Dư Xuyên lấy một cái, lí nhí: “Xin lỗi…”
“Không sao, bảo bối.” Lâm Phục xoa xoa mặt cậu, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay chúng ta chơi rất vui đúng không Đáng giá mà!”
Trương Dư Xuyên bật ra tiếng cười lạnh lẽo đặc trưng: “Ha ha.”
Trương Cẩn Ngôn mím chặt môi, nhìn Tô Cùng rồi lại nhìn Trương Dư Xuyên: …..
Chậc, nam thứ cùng Tiểu Bạch Hoa cuối cùng cũng có chút tiến triển rồi sao
Ngồi trong xe lên đường trở về, Trương Cẩn Ngôn không biết sao lại thẫn thờ buồn bã, mắt nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa xe, suy nghĩ vẩn vơ một hồi lại đau lòng muốn khóc, cuối cùng đành lấy /Nhật ký yêu thâm của tiểu trợ lý/ ra đọc.
Tuy rằng kết cục là tiểu trợ lý ở bên cạnh nam thứ cũng quá cẩu huyết đi, nhưng đã theo dõi một thời gian dài như thế, bỏ ngang thì phí công trước đó đã đọc…
Thế nhưng đến cuối tập 3 rồi, Trương Cẩn Ngôn cũng không tìm được kết cục cẩu huyết như mong đợi, tiểu trợ lý kia không chỉ không ở cùng tổng tài pháo hôi, mà tổng tài bá đạo còn tưởng là pháo hôi đã “ăn” tiểu trợ lý rồi nên ra sức bày tỏ tình yêu thật hoành tráng, tấn công như vũ bão khiến nam thứ bị tổn thương hơn mười ngàn lần. Cuối cùng thành công đoạt lại Tiểu Bạch Hoa, đến lúc đó tổng tài bá đạo không thể chờ được nữa, ở ngay trong chiếc xe hiệu Lincoln của mình hung hăng ôm lấy Tiểu Bạch Hoa, lăn từ đầu xe đến cuối xe, lại lăn từ cuối xe lên đầu xe, cực kì nóng bỏng, cực kì ướt át, không thèm để ai vào mắt!
Trương Cẩn Ngôn kìm chế kích động nếu không sẽ chảy máu mũi mất, thật vui vẻ mà gấp sách lại.
Ha! Cậu biết ngay là tác giả sẽ không để cho nam thứ kia dễ dàng đắc thủ đâu!
Nhưng mà…
Trương Cẩn Ngôn nhớ tới hai ngày trước ở tiểu đình giữa hồ nói chuyện cùng Trương Dư Xuyên, kết cục mà hắn kể với cậu hoàn toàn ngược lại!
Sao lại hắn phải nói như thế chứ
Ôm một bụng đầy nghi ngờ nhưng lại không có cách nào kiểm chứng được, Trương Cẩn Ngôn đành im lặng bực bội, trong đầu lại xoay chuyển từ suy luận này đến suy luận kia.
Ài, chẳng trách hôm đó đi đánh bi-a Trương Dư Xuyên lại nổi thú tính mà giở trò lưu manh.
Thì ra bởi vì đọc xong phần cuối của tập ba /Lăn giường/ nên kích động tìm chỗ phát tiết thôi!
Chỉ có chính mình là ăn thiệt lại còn… Chậc, mình cũng ngu quá đi…
Tâm trạng Trương Cẩn Ngôn trong nháy mắt down đến chạm đáy, vốn tính tình vẫn luôn an tĩnh lạnh lùng nay trên gương mặt lại càng tăng thêm mấy phần băng giá.
Giấc mơ đã kết thúc cùng với kì nghỉ phép, cuộc sống lần nữa trở về với quỹ đạo vốn có của nó, một tuần trôi qua, Trương Cẩn Ngôn vẫn buổi sáng sáu giờ thức dậy, làm bữa sáng cho em gái nhỏ, Trương Thận Hàng vẫn quen miệng rên rỉ “Sao lại là sandwich”, sau đó cậu dùng xe của Lâm Phục chở em gái đến trường, tám giờ có mặt ở công ty, chuẩn bị kĩ càng những văn kiện cần xét duyệt trong buổi sáng, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng bàn làm việc của y, pha một ly cà phê sữa, đúng chín giờ mang lên cho Lâm tổng.
Tựa như một mặt hồ yên tĩnh không chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức khiến cho người khác không nhịn được mà phải ngửa mặt gào to, đây chính cuộc sống vô vị nhạt nhẽo của diễn viên quần chúng a!
Những tình tiết trong tiểu thuyết sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong đời mình, đạo lý này, đến bây giờ, khi đã hơn hai mươi tuổi rồi cậu mới chân chính giác ngộ.
Ài.
Trương Cẩn Ngôn ăn miếng thịt heo xào ớt xanh cuối cùng trong phần ăn trưa của mình. Giờ nghỉ trưa, Lâm Phục dẫn Tô Cùng ra ngoài ăn cơm, Trương Cẩn Ngôn thu dọn gọn gàng giấy tờ tài liệu trên bàn tổng tài, sau đó ôm điện thoại buồn chán mở /Nhật ký yêu thầm của tiểu trợ lý/ ra xem. Mấy ngày trước tác giả đã đăng lên blog phiên ngoại /Tuần trăng mật/, tổng tài bá đạo cùng tiểu trợ lý bay đến đảo Santorini ở Hy Lạp hưởng thụ tuần trăng mật, dưới bầu trời xanh, trên bãi cát trắng, nhiệt tình làm a làm ngay bên bờ biển!
Trương Cẩn Ngôn một mặt thèm khát mà đọc, mặt kia lại cực kì lo lắng chuẩn bị làm công tác giáo dục em gái….
Đang say sưa đọc thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Trương Cẩn Ngôn tưởng Lâm Phục đã về, vội vàng bỏ điện thoại xuống chạy ra mở cửa.
Thế mà, đứng bên ngoài lại chính là Trương Dư Xuyên đã bặt vô âm tín suốt một tuần nay, đối diện cậu chính là đôi mắt đen sâu thẳm trầm tĩnh như hồ nước, trong giây lát ngưng đọng tất thảy mọi loại âm thanh xung quanh.
Trương Cẩn Ngôn khẽ run lên, cho đến khi cảm nhận được sóng âm lần nữa tràn về bên tai mới khách sáo mở miệng: “Trương tổng, ngài tìm Lâm tổng sao”
Trương Dư Xuyên nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Mời ngài ngồi.” Trương Cẩn Ngôn dẫn Trương Dư Xuyên vào bên trong, vẻ mặt bình tĩnh, “Lâm tổng đã ra ngoài, ngài đợi một chút.”
Quả nhiên là không phải đến tìm mình…
Ài, chết tiệt thật, mình cứ đang mong chờ cái gì thế này
Trương Cẩn Ngôn rót một ly nước cho Trương Dư Xuyên, bản thân cậu cũng ngồi xuống một cái ghế khác, vì không muốn lại nghĩ lung tung, cậu mở điện thoại tiếp tục đọc phiên ngoại, ép bản thân mình tập trung vào những dòng chữ trên màn hình.
Hưởng tuần trăng mật ở Santorini, Santorini…
Đúng lúc này, Trương Dư Xuyên đột nhiên mở miệng, ngữ khí như muốn giải thích: “Tuần trước tôi phải ra nước ngoài, trưa nay vừa hạ cánh thì đến đây luôn.”
“Ồ.” Trương Cẩn Ngôn trưng ra vẻ mặt vô cảm.
“Tôi đi Hy Lạp.” Trong đáy mắt Trương Dư Xuyên xẹt qua một tia sáng, “Nghe nói đảo Santorini rất đẹp, có điều quá bận nên tôi cũng không kịp đi thăm quan.”
Trương Cẩn Ngôn thẳng lưng cứng ngắc: “Sau này còn có cơ hội.”
Một cảm xúc kì lạ trào lên trong ***g ngực, Trương Cẩn Ngôn còn muốn nói gì đó thì cửa phòng làm việc bật mở, Lâm Phục cùng Tô Cùng đã trở lại.
“Ông đến đây làm gì” Lâm Phục nhìn Trương Dư Xuyên một cái, cảnh giác giải thích: “Cái vòi mạ vàng trong nhà tắm của phòng VIP thượng hạng chỗ ông trước khi tôi vào đã bị hư rồi nhá.”
Không phải do Tiểu Cùng nhà tôi làm hư đâu!
Trương Dư Xuyên khẽ cau mày: “Tôi tìm ông có chuyện khác.”
“Chuyện gì” Lâm Phục đi đến ghế nệm tổng tài thoải mái nằm xuống.
Trương Dư Xuyên lập tức vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn một người ở chỗ ông.”
Lâm Phục híp mắt: “Ai”
Trương Dư Xuyên nghiêng đầu chuyển tầm mắt sang hướng khác, mà từ góc độ của Trương Cẩn Ngôn nhìn tới thì ánh mắt của hắn hình như rơi xuống trên người Tô Cùng.
Tim của Trương Cẩn Ngôn đột ngột nhói lên một cái, cậu vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa: …
Ài, hiểu rồi, cuộc chiến tranh dành Tiểu Bạch Hoa giữa nam chính và nam thứ cuối cùng cũng bắt đầu.
Kịch bản đã quay trở về quỹ đạo vốn có.
_______________
Editor: Quá trình tự ngược của Tiểu Ngôn đến đây là kết thúc rồi, chương sau ngược Lâm tổng nhé. Vâng, không nhầm đâu, chính xác là ngược LÂM TỔNG đấy ạ! ╮(╯∀╰)╭ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT