Sáng sớm.

Bạn nhỏ Mạnh Kỳ Tịch dụi mắt, đánh răng rửa mặt xong bèn nhảy xuống nhà, muốn tặng mẹ một cái ôm ngọt ngào buổi sáng. Nhưng cậu còn chưa đi được tới bên cạnh Chúc Tịnh đã bị một đôi tay chặn đường.

Mạnh Kỳ Tịch ngẩng đầu, vẻ mặt bất mãn: “Bố, bố mau tránh ra!”.

“Sáng sớm nhìn thấy bố, câu đầu tiên con phải nói gì?” Mạnh Phương Ngôn đứng nhìn điểm nhỏ xíu từ trên xuống.

Mạnh Kỳ Tịch ngẩn ra, bứt rứt bĩu môi, nói với vẻ không tình nguyện: “Con chào bố…”.

Mạnh Phương Ngôn hừ một tiếng: “Chào con, mau ra bàn ngồi đi, sắp ăn sáng rồi”.

Nói xong, dưới tầm nhìn của Mạnh Kỳ Tịch, anh lập tức khôi phục lại tư thế ban nãy, hai tay thoải mái ôm từ sau lưng Chúc Tịnh, đè cả người lên bả vai cô gái đang nấu bữa sáng, hệt như một con bạch tuộc.

“Bố xấu hổ!” Bạn nhỏ Mạnh Kỳ Tịch bị bỏ rơi, coi như không thấy, phẫn nộ hét lên sau lưng bóng hai người đang chồng lên nhau, “Bố còn bám mẹ hơn con, bố đúng là vua bám người!”.

“… Này, vai em sắp gãy rồi đấy.” Chúc Tịnh bực bội: “Cả anh và Raymond đều qua bàn đợi đi”.

Người nào đó vẫn đứng im, hít hà mùi hương trên tóc cô rồi liếm liếm tai cô.

“Mạnh Phương Ngôn!”

Ban ngày ban mặt, con trai cũng đang nhìn hai người họ chằm chằm, thế mà người này lại ngang nhiên động tay động chân. Hơn nữa, cô cũng đã cảm nhận được, thứ gì đó cũng đang từ từ thức tỉnh sau lưng cô.

Chúc Tịnh cả người nóng rực. Cô tắt bếp, đẩy anh về sau: “Ra bàn đợi đi!”.

“Vợ à…” Ai đó ấm ức, “Anh chỉ muốn ôm em thôi…”.

“Em phải biết, suốt mười năm qua, số lần anh ôm em đếm được trên đầu ngón tay. Em xem, anh đã ngoài ba mươi rồi, em không thể khoan dung với anh một chút sao?”

Chúc Tịnh lườm con người rõ ràng đã trở về cuộc sống bình thường ba tháng rồi mà vẫn tham ăn tham uống này,bình tĩnh đổ cà phê: “Phải, anh ngoài ba mươi rồi đấy, có thể làm gương cho con trai chút không?”.

“Mạnh Kỳ Tịch!” Mạnh Phương Ngôn quay đầu túm cổ áo thằng bé, xách tới trước mặt mình: “Nói đi, con có sùng bái bố không?”.

Mạnh Kỳ Tịch mắt đảo liên hồi rồi lắc đầu.

“Hả?!” Ai đó sửng sốt: “Thằng nhóc này, con không sùng bái bố thì sùng bái ai?!”.

Mạnh Kỳ Tịch bắt đầu đếm đốt ngón tay: “Bác trai này, chú Hoàng đế này, chú Úc này…”.

Mặt Mạnh Phương Ngôn tái xanh lại: “Ăn nói hàm hồ, mấy người đó có ai có bản lĩnh như bố con hả? Con đùa cái gì vậy?”.

Bác trai, Chúc Trầm Ngâm, chỉ là một thiên thần áo trắng có bàn tay vàng; Chú Hoàng đế, Cù Khê Ngưng, mặc dù là quốc vương trong trường chính trị, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một kẻ giết người bằng giấy tờ thôi; Còn Phó Úc, vốn dĩ chỉ là một giáo sư Toán học, cùng lắm thì IQ có cao hơn người khác một chút.

Tổng hợp lại, mấy người đó làm gì có ai có bản lĩnh cái thế và nhiều tuyệt chiêu như anh?

“╭(╯^╰)╮, Hừ…” Mạnh Kỳ Tịch cố giãy khỏi tay bố, làm mặt quỷ với anh rồi chuồn lẹ.

“Thằng nhóc kia…”

Mạnh Phương Ngôn vò đầu bứt tai, khuôn mặt giận dỗi y hệt trẻ con. Chúc Tịnh bê bữa sáng lên bàn, nhìn mặt anh, không nhịn được cười: “Mạnh Phương Ngôn, anh đúng là càng sống càng thụt lùi, còn không xử được con trai nữa”.

“Ha.” Anh ôm vai Chúc Tịnh, “Ai nói không xử được nó? Cho dù chia cách sáu năm thì huyết thống cũng không thể xóa nhòa. Em không nhận ra thằng nhóc này bây giờ buổi tối chuyển từ bám em sang bám anh rồi sao?”.

Cô gỡ tay anh ra, “Em hy vọng anh ngày ngày cứ ngủ với con đến sáng đi, chớ có vào phòng em”.

“Vậy không được…” Anh lại ôm cổ cô, hôn lên môi cô: “Mới có ba tháng, sao đã bù được sáu năm. Em nói đúng không, hử?”.

Vừa nói, anh còn vừa làm động tác mờ ám, khiến cô xấu hổ đỏ mặt.

“Raymond!”

Lúc này, Chúc Tịnh dứt khoát cầm một lát bánh mỳ trên bàn lên nhét vào miệng ai đó, rảo bước cầm cặp sách của Mạnh Kỳ Tịch lên: “Đi nào, mẹ đưa con tới vườn trẻ. Chúng ta đi ăn dọc đường, để bố con ở nhà một mình”.

Mạnh Phương Nôn nhìn theo bóng thanh mảnh của Chúc Tịnh và con trai, ủ rũ nằm vật ra bàn.

Ôi trời ơi, đúng là dạy phụ nữ khó như dạy tiểu nhân…



Thấy đã đến giờ đón con tan học, Mạnh Phương Ngôn mới gập laptop, đóng màn hình xanh xanh đỏ đỏ lại, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Tới trước cổng trường, từ xa anh đã nhìn thấy Mạnh Kỳ Tịch và vài bạn nhỏ ngồi dưới đất, như đang thảo luận chuyện gì.

“Raymond, bố bạn đẹp trai thật đấy.” Một cô bé tóc vàng người Anh tay cầm kẹo mút, nói với Mạnh Kỳ Tịch.

“Dĩ nhiên rồi.” Mạnh Kỳ Tịch kiêu hãnh: “Cứ nhìn mình là biết”.

“Mẹ mình nói, nếu mẹ mình lúc trẻ gặp được người đàn ông đầu tiên là bố bạn thì tốt rồi.” Một bé trai khác xen vào: “Như vậy mẹ mình có thể lấy bố bạn”.

“Không được đâu.” Cậu nhóc sáu tuổi tư duy rất mạch lạc: “Bố mình chỉ yêu một mình mẹ mình thôi, mẹ mình là người con gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất trên đời”.

“Thế…” Cô bé lúc trước lại nói: “Sau này lớn lên mình lấy bạn được không, Raymond?”.

Mạnh Kỳ Tịch trợn tròn mắt: “Hả? Vì sao? Mình không muốn!”.

Cô bé bị từ chối phũ phàng, ngây ra mấy giây, sau đó òa lên khóc nức nở.

Mạnh Phương Ngôn đứng sau thân cây, quan sát toàn bộ cuộc trò chuyện riêng tư ấy, cười toe toét như sắp rớt cả răng ra ngoài. Đến tận khi người nhà đón bé gái kia về, anh mới khó xử đi tới trước mặt Mạnh Kỳ Tịch, xoa xoa mái tóc mềm mại của nó.

“Nhóc con, con đừng để người ta nhung nhớ giống bế, từ nhỏ đã nợ một đống tình ái. Bố không trả giúp con được đâu.” Anh dắt tay con trai, đi về nhà.

Mạnh Kỳ Tịch nghe mà vui sướng: “Bố, con không muốn đâu, con cũng đâu mong muốn nhiều bạn gái thích con vậy”.

“Hả?” Mạnh Phương Ngôn chớp mắt.

“Con chỉ muốn gặp một bạn, sau đó yêu bạn ấy cả đời.” Mạnh Kỳ Tịch khăng khăng.

Mạnh Phương Ngôn phì cười: “Nhóc con, con thì hiểu thế nào là yêu?”.

Mạnh Kỳ Tịch bất mãn chống lưng: “Thì giống như mẹ và bố”.

“Ừm… coi như con nói đúng.” Mạnh Phương Ngôn nở một nụ cười dịu dàng mà chính anh cũng không phát hiện ra: “Sau này con gặp được cô gái đó, bố sẽ truyền thụ cho con nhiều kinh nghiệm hơn”.

“Ngoắc tay nhé!”

“Được, ngoắc tay.”

Ngón tay anh và tay con đan vào nhau, giống như đã lập một ước định.

Lát sau, Mạnh Kỳ Tịch bỗng nhiên cong môi, gọi một tiếng “Bố”.

“Sao vậy?”

“Thật ra, bố là thần tượng của con đấy, con sùng bái bố nhất.” Cậu bé nói tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.

Mạnh Phương Ngôn nghe mà sung sướng: “Tất nhiên là bố rồi, nhóc con, thế mà sáng nay còn cứng miệng”.

Đôi mắt to của Mạnh Kỳ Tịch xoay tròn, rồi nó nói luôn: “Thế tối nay con có được ngủ với mẹ không bố?”.

“Được…” Vừa nói xong, Mạnh Phương Ngôn mới nhận ra mình bị con trai gài bẫy, “Mạnh Kỳ Tịch, thằng nhóc kia!”.

Trước đó, Mạnh Kỳ Tịch đã thoát khỏi tay anh, chạy lên phía trước, lúc này đã đứng từ xa, lè lưỡi làm mặt quỹ, cười rung cả người.

Nắng chiều London đẹp không tả xiết. Dưới cảnh lá vàng rơi, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp phố phường, rất lâu không dứt.

Đó là thời khắc đẹp nhất thế gian…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play