Vài chiếc xe việt dã đen xì đỗ bên ngoài nhà kho của một căn nhà cũ kỹ bỏ
hoang trong thành phố, lúc này đang không ngừng có những người sắc mặt
lạnh lùng và kỳ lạ ra ra vào vào, có người đang chuyển hàng hóa, có
người đang áp giải người khác lên xe.
Dưới ánh trăng vô tận, yên
ắng đến đáng sợ, hoàn toàn không có một ai lên tiếng. Những người bị áp
giải ai nấy đều dán băng dính kín miệng, trên người còn lưu lại những
dấu máu, những vết thương khủng khiếp, bầu không khí dường như cũng lan
tỏa một mùi máu tanh ngòm.
Khoảng mười phút trôi qua, một người
đàn ông có vẻ tới từ khu vực Đông Nam Á nhanh gọn đóng cửa nhà kho lại,
quay sang, gật đầu với một người châu Âu có mái tóc đỏ nãy giờ vẫn đứng
bên cạnh nhà kho.
Người đàn ông tóc đỏ cười khẩy một tiếng rồi ra hiệu bằng tay.
Tất cả mọi người lục tục lên xe, người đàn ông tóc đỏ ở lại cuối cùng đang
định mở cánh cửa bên phía ghế lái phụ ra thì bước chân chợt khựng lại,
đột ngột ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt cảnh giác.
Trên mái ngôi nhà cũ họ vừa ra khỏi chẳng biết từ lúc nào đã có một người đang ngồi.
“Mày là ai?!”
Gương mặt người đàn ông tóc đỏ biến sắc. Hắn bất ngờ rút súng từ hông ra,
nhắm chuẩn xác về phía người trên mái nhà. Các thành viên khác vốn đã
ngồi lên xe, nghe thấy tiếng hét của hắn cũng lập tức xuống xe, ai nấy
đều giơ súng lên, nét mặt hung ác, dữ tợn.
Người đàn ông kia hình như đã cười một tiếng, khuôn mặt ban nãy ẩn khuất sau bóng trăng giờ đã hiện lên rõ ràng: “Bạn của tôi, bình tĩnh, bình tĩnh nào”.
Tóc đen mắt nâu, da trắng, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng tang.
“Mày là ai? Tại sao lại có mặt ở đây? Suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, nếu không thì mày không được toàn mạng đâu!”
Người đàn ông tóc đỏ nhìn khuôn mặt đẹp đến không tỳ vết, thậm chí dường như
không có tính công kích ấy nhưng càng lúc lại càng căng thẳng. “Rắc” một tiếng, đạn đã lên nòng.
Giọng của người đàn ông trên mái nhà tuy không lớn nhưng đủ để tất cả những người đứng dưới nghe rõ mồn một:
“Lucas, Iverson, Rudy…”.
Mỗi một người bị gọi tên đều bất giác
run lên cầm cập. Trên vầng trán người đàn ông tóc đỏ đã túa đầy mồ hôi.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được nữa, gào lên giận dữ:
“Nếu mày vẫn không nói mày là ai, tao sẽ bắn đấy!”.
Người đàn ông tóc đen mỉm cười điềm nhiên, lấy một chiếc bọc từ sau lưng ra, ném
chính xác xuống trước mặt người đàn ông tóc đỏ: “Ba triệu đô la Mỹ, cảm
ơn các anh đã trừ khử tổ chức ALS”.
Cả đám đông phía dưới nhất loạt thảng thốt.
“Mars.” Anh nhẹ nhàng nháy mắt vài cái: “Tên của tôi”.
Nói xong câu cuối cùng, người đàn ông tóc đỏ còn chưa kịp lên tiếng, anh đã biến mất khỏi mái nhà trong khoảnh khắc.
“Lucas, có đuổi theo không?!” Người bên cạnh mới đó đã tới ngay bên cạnh người
đàn ông tóc đỏ, căng thẳng lên tiếng: “Gã này biết chuyện của chúng
ta!”.
Lucas thu súng về, nheo đôi mắt hẹp dài lại, suy tư một lúc, cuối cùng vẫn cúi xuống, nhấc chiếc bọc dưới đất lên trước.
“Nếu thật sự là ba triệu đô thì còn nhiều gấp hai mươi lần số tiền chúng ta phải khổ sở mới cướp được từ phía ALS…”
Lucas giận dữ nhổ một bãi nước bọt: “Không cần biết nó là ai, dù sao thì kẻ
thù của ALS cũng chẳng đếm xuể, chúng ta cứ coi như theo đà nhận ân tình của người ta thôi”.
Đám người bàn bạc một lúc, cuối cùng vẫn
quyết định lên xe rồi mới mở bọc ra. Chiếc việt dã bình tĩnh nổ máy rời
khỏi căn nhà hoang tàn. Lucas vừa thô lỗ mở chiếc bọc vừa nói với đám
đàn em lát nữa mình sẽ chọn cô gái nào.
Chiếc xe đi được một đoạn đường, giữa tiếng cười nói chửi thề của bọn chúng, ánh mắt Lucas bỗng
liếc thấy một thứ màu đen lộ ra một góc nhọn nhỏ xíu phía dưới đống
vàng.
“Hả! Không hay rồi!” Hắn hoảng hốt, buông thõng tay, “Nhanh…”.
…
Về khuya, bên đường chỉ còn lác đác vài bóng người.
Anh đi bộ một lúc, cởi một cúc áo cổ, tới một góc đường bèn dừng lại.
Đứng yên một lúc, anh bỗng phát hiện dưới ánh đèn đường cách mình mấy bước chân có một cô gái đang ngồi.
Cô gái đó mặc chiếc váy cộc tay giao thoa hai màu xanh trắng, lúc này đây
đang xoay lưng về phía đèn đường, cánh tay gầy lộ ra ngoài, bên trong
cánh tay cầm một chai Vodka.
Chiếc váy không dài, cô chỉ cần hơi gập chân lại, thậm chí một người thị lực cực tốt như anh còn nhìn thấy cảnh đẹp bên trong.
Không phải anh chưa từng gặp những cô gái lả lơi, mà cô cũng chẳng được coi là người xinh đẹp nhất.
Làn da của cô nhất định rất mềm mại.
Anh cứ vô thức nghĩ như thế rồi đi tới bên cạnh cô từ lúc nào.
Tới gần rồi mới phát hiện ra người cô nồng nặc mùi rượu. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, nói với cô bằng tiếng Anh: “Một mình?”.
Người con gái nghe thấy giọng anh, bèn nghiêng đầu sang.
Mái tóc đen dài, làn da trắng nhợt, không một biểu cảm. Cô thậm chí còn không trang điểm, chỉ bôi độc son môi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh vài giây rồi một lần nữa quay đầu, dường như muốn tìm thứ đó trên người.
“Tìm thuốc lá phải không?”
Cô làm như không hề nghe thấy vậy.
Con ngươi của anh mỗi lúc một đậm lại, anh cất giọng trầm thấp: “Tôi có, còn có cả bật lửa”.
Cô gái không quan tâm tới anh, tiếp tục cúi đầu tìm tòi. Vì biên độ động
tác quá lớn, chai rượu trong tay cũng lăn xuống, rượu đổ đầy ra đất,
thậm chí làm ướt cả vạt váy cô.
Anh nhìn cô, bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, lực không mạnh nhưng lại khiến cô không thể thoát ra.
“Đừng động đậy.”
Chầm chậm buông tay cô ra, anh lại đặt một điếu thuốc trắng tới bên bờ môi
hơi hé mở của cô, rồi tiếp tục lấy bật lửa ra giúp cô châm lên.
Ánh mắt người con gái cuối cùng cũng vì thế mà tập trung vào khuôn mặt anh, nhưng cô vừa nhìn anh được vài giây đã sặc sụa vì làn khói trong miệng.
Anh nhìn cô ho liên tục đến nỗi mắt cũng đỏ rực lên, bèn lắc đầu: “Cô vốn không biết hút thuốc”.
Cô im lặng từ đầu tới cuối, cố gắng nắm chặt lấy điếu thuốc bằng đôi tay run rẩy rồi rít.
Một ngụm, hai ngụm, cô không ngừng ho, khói thuốc vấn vít bên gương mặt gầy gò mà xinh xắn của cô.
“Còn nữa không?”
Rất lâu sau, khi ánh lửa tắt ngấm, anh nghe thấy cô lên tiếng, giọng nói lạnh ngắt, giọng Trung Quốc tiêu chuẩn.
“Còn.” Anh cũng trả lời cô bằng tiếng Trung Quốc.
Cô khẽ ngước cằm lên, dường như tỏ ý bảo anh giúp cô châm thuốc. Anh nhìn
đôi mắt hơi cụp xuống của cô, nơi đuôi mắt dưới ánh sáng le lói ướt át
phần nào nhưng cô vẫn lẳng lặng thu lại thuốc lá và bật lửa trong tay.
Ba.
Anh đưa tay lên, đỡ lấy gò má cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai.
Cô trông thấy gương mặt anh càng lúc càng sát lại gần mình.
Một.
“I’m sorry.”
Âm cuối khẽ khàng của anh rơi xuống. London đang say ngủ sau lưng họ bỗng
nhiên vang lên một tiếng nổ rền như vang tới tận trời xanh.
Con
ngươi của cô từ từ mở to. Cô nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh trong giây lát bị ánh lửa rợp trời sau lưng phản chiếu, bao trùm, giống như
một vị thần chết bước ra từ ngọn lửa của địa ngục.
Một giây sau, cô bỗng cảm nhận được anh khóa kín đôi môi mình.
Sự hoảng hốt ban đầu của cô dần chuyển thành hành động nhắm mắt lại và đáp trả. Nụ hôn này nhẹ như lông vũ. Thế mà cô lại cảm nhận được sự trân
trọng từ trong nụ hôn của một người xa lạ này.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng run rẩy mở đôi mắt ra.
Trước mắt cô đã không còn một bóng người.
…
Anh khẩn trương tới bên một hòm thư tại một góc ngã tư khuất tầm mắt.
Ánh lửa sáng chói trên bầu trời London, cách đó không xa thậm chí còn nghe
được loáng thoáng tiếng kêu và tiếng khóc. Anh nhìn chằm chằm về phía
hòm thư màu đỏ đó trong giây lát rồi giơ tay nhẹ nhàng ấn xuống phần
giữa đằng sau hòm thư.
Chỗ đó vốn dĩ trông vừa phẳng vừa cứng, nhưng sau khi anh ấn xuống, bỗng nhiên có một khoảng thụt vào trong.
Một giây sau, một chiếc máy kiểu nhỏ có màn phản quang từ phía dưới từ từ xoay tròn rồi nâng lên trên.
Anh giơ ngón cái bàn tay trái ra, đặt lên màn hình đen xì.
Năm giây sau, màn hình bỗng nhiên sáng rực lên. Từ trong máy đồng thời bật
ra một giọng nam không cảm xúc: “Đặc công Mars, xác nhận thân phận, chào mừng quay trở lại”.
“Đã thành công tiêu diệt các tổ chức ALS và Lucas, có phải sẽ nhận nhiệm vụ tiếp theo không?”
“Phải.” Hắn ta hạ giọng lên tiếng.
“Trước khi trình bày yêu cầu và nội dung của nhiệm vụ, Cục xin nói rõ. Nhiệm
vụ lần này thuộc cấp R+, hãy suy nghĩ thật kỹ rồi xác nhận lại lần nữa
xem có nhận nhiệm vụ hay không.”
Nghe được câu này, ánh mắt vốn không mấy chú tâm của anh bỗng có chút tập trung.
Cấp R+, là cấp độ cao nhất trong tháp cấp độ nhiệm vụ. Nếu như anh nhớ
không nhầm, đã gần năm năm rồi chưa có nhiệm vụ như vậy xuất hiện.
Nhiệm vụ cấp độ R+ lần gần đây nhất là năm năm trước, một tổ chức lên kế
hoạch tỉ mỉ muốn đồng thời hủy diệt cả Nhà Trắng và điện Kremli. Khi đó
vì muốn ngăn tổ chức này, Cục đã hy sinh tới hai phần ba số lượng đặc
công phái đi.
Rốt cuộc là nhiệm vụ gì lại có thể ngang hàng với nhiệm vụ đó đây? Thú vị đấy.
“Mời mở hòm thư, lấy túi tài liệu nhiệm vụ.”
Anh mở hòm thư, rút chiếc túi tài liệu màu cam nằm yên lặng ở trong đó ra.
Trong túi tài liệu là một tập văn bản và vài bức ảnh.
Lúc này, chiếc máy một lần nữa vang lên những âm thanh máy móc.
“Mục tiêu lần này, Ghost, là một doanh nhân tình báo và đầu não tổ chức
khủng bố bị truy nã quốc tế, nhưng hiện đang ngụy trang thành người bình thường để sinh sống, tham gia vào các tổ chức xã hội đen và các hoạt
động của tổ chức khủng bố đã ba năm nay. Vài hôm trước vừa đạo diễn,
đứng đầu một vụ nổ công xưởng liên thủ với một tổ chức khủng bố ngầm tại Venezuela, nhưng vẫn không lưu lại bất kỳ bằng chứng phạm tội nào giống như các lần phạm tội trước.”
“Gần đây, Ghost nghiên cứu và chế
tạo ra rất nhiều loại dung dịch nguy hiểm, còn giành được danh sách tiền đặc công sau khi bị các Cục an ninh trên thế giới khai trừ thì đã gia
nhập tổ chức khủng bố, chỉ số nguy hiểm đã vượt quá mức giới hạn. Cơ
quan an ninh quốc gia khắp các nước đã đau đầu vắt óc đến nay vẫn chưa
thể truy nã được, hôm qua cuối cùng đã cùng ký giao kết thống nhất
chuyển giao cho Cục chúng ta.”
“Văn bản và ảnh trong tài liệu thể hiện vị trí hiện tại của Ghost, tình hình và các mối quan hệ xã hội.
Bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ thiết lập cho mình một thân phận hoàn toàn
mới, mai phục bên cạnh Ghost để tiến hành nhiệm vụ này. Đây là nhiệm vụ
đã kéo dài ba năm trời vẫn chưa kết thúc, được coi là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
Ánh mắt anh từ phía tài liệu dần dần lướt qua mỗi một bức ảnh, cho tới khi dừng lại ở bức ảnh cuối cùng.
“Cục trưởng đã chọn cho cậu đội viên của mình, đặc công Moon và đặc công Kermid.”
“Nếu cậu hay đội viên của cậu bỏ mạng hoặc bị phát hiện, Cục trưởng sẽ xóa bỏ phê chuẩn hành động của các cậu.”
“Đặc công Mars, xin hãy xác nhận một lần nữa cậu có nhận nhiệm vụ này không?”
Đứng trầm mặc giữa bóng đêm, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh cuối cùng của anh cuối cùng cũng tập trung trở lại.
“Tôi nhận.”
“Tin nhắn thoại này sẽ bị xóa hoàn toàn sau năm giây nữa. Chúc cậu may mắn, đặc công Mars.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT