Liên tục mấy tuần sau, huyện Lăng Đình đều thường xuyên mưa to gió giật.
Từ sau đêm Trung thu, tâm trạng Bành Nhiên rơi vào thời kỳ tâm trạng cực
kỳ tệ hại, thậm chí né tránh mọi hoạt động làm cùng Liệt Nùng, nhưng dần dần cô ấy cũng hồi phục lại được.
Chúc Tịnh chung
quy vẫn không hỏi, vào một ngày nào đó Bành Nhiên thẳng thắn nói với cô
rằng: Hôm đó cô ấy còn chưa nói được mấy giây, Liệt Nùng đã thẳng thắn
đưa ra câu trả lời.
Bành Nhiên vừa ăn lê vừa nói:
“Thật ra sau này tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù hôm đó tôi có tỏ
tình hay không, hoặc bất kỳ cô gái nào vào bất kỳ thời điểm nào có làm
chuyện như tôi hay không, đáp án của anh ấy cũng sẽ không thay đổi”.
“Chúc Tịnh, trong lòng anh ấy có một người cực kỳ, cực kỳ quan trọng, một người không ai có thể thay thế được.”
Nói tới đây, Bành Nhiên kiêu ngạo nhướng mày: “Cô xem, ban đầu tôi đã nói
với cô rồi mà, mắt nhìn người của tôi rất tốt, Liệt Nùng không những là
người chung tình, còn si tình nữa”.
Chúc Tịnh thấy cô ấy đích thực đã bước ra khỏi sự đau buồn thất tình thì cũng coi như yên tâm, không nói thêm quá nhiều, chỉ nói với cô ấy rằng con đường sau này còn dài.
“Chúc Tịnh, thật ra tôi rất quý cô, cô mà
là đàn ông thì tốt biết bao.” Kể xong trải nghiệm thất tình, Bành Nhiên
bò rạp xuống giường, đùa với cô: “Cô là cô gái ngoài lạnh trong nóng,
cho dù trước kia cô có rất nhiều, rất nhiều câu chuyện, tôi vẫn thích cô nhất”.
Chúc Tịnh cầm sách đập nhẹ lên trán cô, rồi cũng không nhịn được bật cười.
Mưa gió càng ngày càng dữ dội, lần này kéo dài hẳn một tuần, hoàn toàn
không có xu hướng giảm bớt. Sau khi bàn bạc, hiệu trưởng Phùng và Chúc
Tịnh đã quyết định tạm thời cho nghỉ học, tránh nguy hiểm cho các học
sinh.
Nhưng đúng vào lúc này, hiệu trưởng Phùng đột nhiên nhận được tin, bà ngoại Tiểu Hữu sống ở bìa rừng bệnh tình trở nặng.
Cho tới lúc này, Chúc Tịnh mới hiểu vì sao đêm Trung thu Tiểu Hữu lại hy
vọng bà ngoại bình an. Sức khỏe của bà trước giờ không tốt, lần trước
khi Tiểu Hữu về, sức khỏe của bà đã bắt đầu suy giảm rồi.
Sau khi biết tin, Tiểu Hữu bất chấp tất cả gạt nước mắt, lao ra ngoài. Hiệu trưởng Phùng chân tay không tiện, không cản nó lại được. Đúng lúc đó
Chúc Tịnh nhìn thấy, cô bèn giữ Tiểu Hữu lại, nói với hiệu trưởng Phùng
để cô đưa Tiểu Hữu đi.
Suy nghĩ tới cơn bão ầm ầm,
cho dù nhà con bé cách trường không xa thì thời tiết này ra bìa rừng một chuyến cũng rất khó khăn, hiệu trưởng Phùng vốn định đợi Liệt Nùng tới
để bảo anh cùng đi với họ nhưng mãi vẫn chưa đợi được Liệt Nùng.
“Không sao đâu, một mình con đưa Tiểu Hữu về được.” Chúc Tịnh cầm lấy áo mưa.
“Tịnh Tịnh, hai cô trò cô phải cẩn thận, mưa trên núi rất dễ xảy ra sạt lở.”
Hiệu trưởng Phùng không yên tâm, cứ đội mưa tiễn họ ra tận cổng trường:
“Nếu thật sự gặp chuyện gì không may, nhớ đừng chạy theo hướng đất đá
sạt lở, phải chạy thẳng ngược hướng, tìm chỗ cao, nhiều cây”.
“Hiệu trưởng Phùng, con tới đây bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ gặp lở nũi,
mặc dù con không phải người may mắn gì nhưng có lẽ con không chết sớm
vậy đâu.” Chúc Tịnh một tay cầm ô, một tay dắt Tiểu Hữu: “Bọn con sẽ
nhanh chóng trở lại”.
Dọc đường họ không nói gì, Tiểu Hữu lòng đầy tâm sự, đỏ mắt vẫn giả vờ bình tĩnh. Chúc Tịnh không biết
an ủi người khác, đành nắm chặt tay như tiếp thêm cho cô bé sức mạnh và
niềm tin.
Có lẽ cô thấu hiểu hơn ai hết cảm giác của Tiểu Hữu.
Hai người rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi được nửa đường.
Chúc Tịnh lau nước mưa trên mặt, giúp Tiểu Hữu cuộn chặt áo mưa vào người: “Con có lạnh không?”.
Tiểu Hữu lắc đầu: “Cô Tịnh Tịnh, cô đừng nhường ô cho con, cô ướt hết rồi kìa”.
Con bé đang định nói nó rất ổn thì bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang
lên bên tai, ban đầu chỉ là tiếng đất đá ma sát rất khẽ, sau đó trở
thành những tiếng ầm ầm vang dội.
Con bé run lên, nghiêng đầu nhìn ngọn núi bên cạnh, sắc mặt bỗng trắng bệch.
Dấu hiệu này, giống như…
“Cô Tịnh Tịnh, đây là tiếng gì vậy?” Tiểu Hữu nắm chặt vạt áo cô, hỏi.
Có một khoảnh khắc đầu óc Chúc Tịnh hoàn toàn trống rỗng, tim như muốn
ngừng đập. Nhưng bị Tiểu Hữu gọi như vậy cô lại tìm được chút hồn vía,
lập tức không nói không rằng nắm chặt tay Tiểu Hữu, ra sức chạy về vùng
đất bằng phía bên tay trái.
Gặp sạt lở trên vùng núi không khác gì gặp sóng thần ngoài biển lớn, đều chỉ cách cái chết trong gang tấc.
Tỷ lệ chạy thoát thành công… cô chưa bao giờ dám nghĩ, cũng chưa từng nghĩ, thế mà hôm nay lại gặp phải.
Cách bình địa còn khoảng mấy chục mét nữa, Chúc Tịnh đã nghe thấy tiếng mưa hòa lẫn tiếng sụp đổ rền vang bên tai.
“Cô Tịnh Tịnh, là sạt lở!” Tiểu Hữu quay đầu lại nhìn, sợ hãi hét lên: “Là sạt lở…”.
“Đừng sợ, chúng ta cứ chạy tới vùng đất bằng trước rồi tìm nơi có nhiều cây!”
Chúc Tịnh cố gắng an ủi Tiểu Hữu, nhưng cho dù thường ngày cô gan dạ thế
nào, thì vào thời khắc này cũng hoàn toàn cảm thấy người mình run lên
bần bật, ngay cả việc bước chân đi cũng giống như giẫm lên không khí
vậy.
Chạy, chạy, chạy.
Lúc này cơ
thể cô chỉ tiến lên theo bản năng, không còn chút lý trí nào, đằng sau
lưng như có một con quái thú sắp nuốt trọn cả một mảnh đất rộng lớn.
Tiểu Hữu sợ hãi quá quên cả khóc, chỉ tái mét mặt mày cùng cô lao đi
trong mưa gió.
Không biết phải chạy tới đâu mới được
coi là an toàn, chỉ bất chấp tất cả tiến về phía trước, vì chỉ cần quay
lại thôi là không còn đường thoát.
“Cô Tịnh Tịnh… con không chạy nổi nữa…”
Chẳng biết đã qua bao lâu, trong mơ hồ cô dường như nghe thấy ngoài tiếng tim đập kịch liệt của mình ra còn có hơi thở yếu ớt của Tiểu Hữu.
Mặc dù biết không thể dừng lại, không được phép dừng lại nhưng cô vẫn vô thức dừng bước.
Ngồi xuống, Chúc Tịnh lập tức ôm chầm lấy Tiểu Hữu, định bế con bé chạy tiếp.
Nhưng một khi dừng lại thì sức lực khắp ngời cũng theo đó tan biến. Cô cảm
giác tay mình run lên, hơi thở còn chưa hồi phục, tay chân nặng như chì, không thể nhấc lên được.
Tiểu Hữu còn chưa gặp được
bà của con bé. Còn cô… trong đầu cô dường như hiện lên khuôn mặt người
đó trong phút chốc, con người sáng rực đến nỗi như có thể khiến mọi thứ
lụi tàn.
Cô còn chưa muốn chết, cô không muốn bị vùi
lấp giữa đất đá, không muốn từ giờ bị ngăn cách với thế giới này, cô còn muốn được nhìn những gương mặt tràn đầy sức sống kia, còn muốn…
Cô luôn nghĩ rằng mình chẳng còn gì đáng lưu luyến trên đời này nữa.
Cô luôn nghĩ rằng trái tim của mình đã chết hẳn từ đêm tuyết ba năm trước.
Nhưng tới giờ phút này cô mới phát hiện ra, nếu cô thật sự đã chết thì ngay cả việc nhớ về anh cô cũng không làm được.
“Cô Tịnh Tịnh…”
Tiếng thở hổn hển của Tiểu Hữu vang lên bên tai, nhưng cô hoàn toàn không
nghe thấy gì nữa. Trời đất xoay vần, cô chỉ nhìn thấy bầu trời đen ngòm, mưa lũ xối xả, những tán cây lớn che chặt bầu trời, che đi mọi ánh
sáng.
Cô ngửi thấy mùi bùn đất.
…
Khi khôi phục lại chút ý thức, cô nghe thấy bên tai có rất nhiều giọng nói, tới từ những người khác nhau, trong đó còn xen lẫn ngôn ngữ của nhiều
quốc gia.
“Cô gái này là ai?”
“Nghe nói là cô gái được Mars đưa về.”
“Mars?! Vì sao Mars lại đưa cô ta về đây điều trị? Cô ta là ai? Quan trọng lắm sao?”
“Không biết nữa… Xem ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng Mars chưa đưa bất kỳ người bình thường nào tới đây cả.”
…
Cô đang ở đâu? Cô còn sống không? Tiểu Hữu đâu? Cô chỉ còn nhớ cô chạy sau đó dừng lại, không được, cô phải dậy…
Chúc Tịnh cảm thấy mình như rơi vào một thế giới trống rỗng, không có gì cả, không sờ thấy gì cả, cơ thể có chút đau nhức nhưng chưa đến mức đau
thấu tim. Cô muốn mở mắt ra nhưng không sử dụng được chút sức nào.
Cộp… Cộp…
Lát sau, dường như có tiếng bước chân từ xa đi tới, mỗi lúc một gần cho tới khi đến bên cô, cũng khiến mọi âm thanh khác hoàn toàn biến mất trong
khoảnh khắc.
Người đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Lòng
bàn tay anh rất lớn, bọc chặt tay cô trong tay mình, sau đó từ từ đan
từng ngón tay vào nhau, mang cho cô hơi ấm.
Thật sự là anh ư? Hay tất cả chỉ do cô tưởng tượng?
Đối phương không nói gì cả, cho tới khi cô sắp thiếp đi, anh mới từ từ cất giọng trầm thấp: “Ngủ đi, anh ở đây”.
Cô tới chết cũng không thể quên giọng nói này.
Trên thế giới chỉ có duy nhất một giọng nói như thế, có thể dễ dàng khiến nước mắt cô tuôn rơi.
…
Khi Chúc Tịnh tỉnh lại lần nữa, cô cảm giác có ánh sáng rọi vào da mình.
Lật người, mở mắt ra, cô phát hiện mình đã quay về ký túc xá, lúc này đang
nằm trên giường, Bành Nhiên đối diện cô đang xem sách.
Ký túc xá yên ắng và bình yên vô cùng, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, những âm thành sắc bén và kinh khủng đuổi theo cô tất cả chỉ là ảo ảnh.
Nghe thấy tiếng động, Bành Nhiên ngước lên, đặt sách xuống tới bên giường cô, quan tâm nói: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi”.
Cô vẫn chưa hoàn hồn lại, lập tức đã bị Bành Nhiên ôm chặt: “Quá tốt rồi, Chúc Tịnh, cô thật là may mắn”.
“Gặp sạt lở mà vẫn may mắn chạy thoát, còn được người ta cứu rồi đưa về bình an, cô thật là…” Bành Nhiên vừa lẩm bẩm vừa ra sức lắc đầu, vành mắt đỏ ửng: “Tôi xin cô sau này tuyệt đối đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như
vậy nữa, không mấy người may mắn như cô đâu. Cô đúng là được thần linh
phù hộ. Cô bé kia cũng bình an trở về rồi…”.
Chúc Tịnh im lặng nhìn Bành Nhiên, vô thức giơ tay gạt nước mắt của mình.
Khóe mắt cô đẫm lệ, chứng tỏ mọi thứ không phải là mơ.
Là anh.
Cô và Tiểu Hữu không may gặp sạt lở, còn người cứu cô, người đã nắm tay cô, người nói chuyện với cô, nhất định là anh.
Không thể có người nào khác.
“Bành Nhiên!” Giọng cô gần như không thể nghe được nữa: “Cô nói cho tôi biết
đi, ai đã cứu tôi và Tiểu Hữu, rồi đưa chúng tôi về?”.
Bành Nhiên giật mình vì thần sắc của cô, ngây ra giây lát mới nói: “… Liệt Nùng”.
“Anh ấy vốn đang cấp cứu, nhận được tin của hiệu trưởng Phùng, lập tức lao
ra ngoài.” Bành Nhiên nhớ lại, “Từ Thích Diệp sau đó cũng đi, khoảng
chừng qua một đêm thì họ bế cô cùng Tiểu Hữu lành lặn trở về”.