Trong căn phòng quạnh quẹ, quần áo rơi lung tung, bầu không khí còn thoang thoảng mùi hương tình ái.
Người bên cạnh run lên vì gió, anh cảm nhận được bèn đứng dậy, khép cửa sổ lại.
Cô gái này vẫn kỳ lạ như vậy. Cô sợ lạnh là thế mà phòng ngủ lại không bao giờ đóng cửa sổ.
Quay đầu lại liền nhìn thấy ánh trăng trải lên cả bờ lưng cô – làn da trắng
trẻo còn nguyên những dấu ấn do anh để lại, sự kích thích thị giác này
khiến cơ thể anh một lần nữa nóng lên.
Mái tóc dài vì ướt đẫm mồ
hôi mà dính chặt lên bả vai, càng khiến dáng người cô trở nên mảnh dẻ.
Cuối cùng anh không nhịn nổi nửa, cúi đầu hôn xuống.
“Còn tiếp tục là anh bạn nhỏ của anh kiệt sức đó.”
Chúc Tịnh nửa tỉnh nửa mê cuối cùng thò một bàn tay ra khỏi chăn, bực bội đẩy cái trán đang định sát lại của anh.
Anh bật cười, yết hầu trượt lên trượt xuống rồi chỉ ghé tới lấy cằm cọ qua cọ lại vành tai cô.
“Anh đi rót nước.”
Anh nhặt quần áo dưới đất lên, tùy tiện mặc vào rồi đi xuống bếp.
Sợ cô uống nước lạnh sẽ đau dạ dày, anh bật bình lên, đổ nước vào, cắm nguồn rồi yên lặng chờ cho nước sôi.
Một lát sau, anh bỗng nhiên đứng dậy đi tới phía cửa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bếp lại.
“Ra đây đi.”
Quay người lại, anh khẽ cất tiếng nói với cánh cửa sổ khép hờ.
Lát sau, thật sự có một người xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Dung mạo người đó xấu xí một cách kinh dị, vết dao gần như chém băm chém bổ
cả gương mặt, nhưng con mắt người ấy vẫn hung hãn như một con ưng săn
mồi.
Đó chính là người đàn ông da trắng.
Ở công xưởng phục
kích Ghost rồi quyết đấu sống chết với anh, về sau lại biến mất không
dấu vết khi anh vội vã tới bệnh viện X, người từ đầu tới cuối vẫn chưa
biết là thù hay bạn.
“Không biết giờ này còn mấy cảnh sát London
đang thức.” Mạnh Phương Ngôn khoanh tay, nhếch môi cười, “Nhưng, cho dù
họ còn thức thì cũng chẳng có tác dụng gì. Họ có cử cả đội quân tới đây
cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh”.
Người đàn ông da trắng nhìn thẳng vào anh không nói một lời, lát sau mới chầm chậm giơ súng lên.
Chiếc nút đỏ trên bình đun nước nhảy tách một cái. Anh bước qua đó ngay trước họng súng đen ngòm, xách bình nước lên, từ tốn rót một ít vào cốc:
“Người Mỹ đúng là cứ thích làm phiền người ta mọi lúc mọi nơi, kể cả
trên giường. Anh muốn giết tôi thì cũng phải để tôi mặc quần áo cho đàng hoàng đã chứ?”.
Rót nước xong, anh lại thêm một chút nước lạnh vào cốc.
“Russell, nam giới, biệt danh RX, biệt hiệu báo săn, trước đây là đội trưởng đội
chống khủng bố của lục quân Hoa Kỳ, hiện giờ là tổ trưởng tổ hành động
đặc biệt của CIA (Cục tình báo trung ương Hoa Kỳ).”
“Suy nghĩ tỉ
mỉ, trầm tính ít nói, có sở trường đánh võ, dịch dung, quyết chiến, được coi là một điệp viên hạng ưu hoàn hảo và toàn diện.”
“Còn là một người thuận tay trái.”
Bông đùa xong vài câu, anh giơ cốc nước trong tay lên, uống một ngụm rồi giơ về người đàn ông da trắng.
Khuôn mặt anh ta giây phút này vẫn xấu xí và lặng im, biểu cảm cũng có chút thả lỏng hơn ban nãy.
“Ngay từ lần đầu tiên anh giao đấu với tôi, tôi đã phát hiện ra điểm này.
Trong bữa tiệc Halloween sau đó, anh vẫn không chịu che giấu đặc điểm
nổi bật có thể lộ tẩy anh trong giây lát.”
“Tỷ lệ người thuận tay
trái ở các nước phương Tây là khoảng 10%, có nghĩa là trong số mười
người chỉ có một người thuận tay trái. Tỷ lệ này không cao nhưng cũng
hẳn là cực kỳ thấp. Đáng tiếc, ở những nơi tôi quan sát được, dù ăn,
uống rượu hay cầm súng, đều chỉ mình anh thuận tay trái.”
“Dịch
dung có thể biến người ta thành cái bóng, nhưng cái bóng không thể giữ
nguyên những đặc điểm của chủ nhân, ví dụ như… lúc anh nói chuyện luôn
vô thức dùng ngón trỏ bàn tay trái cọ lên ngón trỏ bàn tay phải, thế nên anh có thay đổi diện mạo hay không, đối với tôi cũng chẳng có gì khác
biệt.”
“À phải rồi, hai bộ phim tôi tặng anh hay đấy chứ?”
Anh đặt cốc nước xuống, đi tới trước mũi súng.
“Tôi nên gọi anh là Russell hay là báo săn?”
Anh cụp mắt xuống, “Hoặc là… Tạ Thẩm?”.
Ánh mắt người đàn ông áo trắng bám riết lấy anh, giống như muốn đào một cái hố trên mặt anh. Nhưng Mạnh Phương Ngôn vẫn thản nhiên đối diện với
khẩu súng đó.
Một lúc sau, người kia đặt súng lên bệ cửa sổ.
Anh ta giơ tay lên, từ từ xé lớp mặt nạ trên mặt xuống.
Khuôn mặt lạnh lùng đằng sau đó không phải Tạ Thẩm thì còn ai vào đây?
“Nếu bây giờ tôi giết cậu, ngoại trừ chính cậu ra sẽ không một ai khác
biết.” Tạ Thẩm quắc mắt nhìn anh, “Mạnh Phương Ngôn, ba lần bốn lượt cậu khiêu khích tôi, tôi đều ghi vào lòng, tôi đáng nhẽ phải giết cậu lâu
rồi”.
“Ồ?” Anh nhún vai, “Giết tôi có lợi gì cho anh?”.
“Mar, biệt danh Chiến thần, thuộc Shadow. Shadow là một tổ chức tồn tại độc
lập với mọi Cục an toàn quốc gia trên thế giới, không tiếp nhận sự bao
bọc của bất kỳ đất nước nào. Thế nên cậu, ngoại trừ các phần tử khủng bố ra còn là đối tượng mà tất cả các điệp viên trên thế giới đều muốn
khiêu chiến và giết chết. Giết được cậu, thứ nhất là chứng tỏ được năng
lực siêu việt của mình, hai là không phải chịu chế tài của bất kỳ nền
pháp luật nào.”
“Là một người không có quốc tịch, không thuộc Cục
an ninh của bất kỳ quốc gia nào, không một quốc gia hay cá thể nào sẽ
chịu trách nhiệm cho cái chết của cậu.”
“Thế nên, tôi cho rằng bây giờ giết cậu thật sự là một cơ hội không thể tốt hơn.” Lúc này Tạ Thẩm
lại cầm súng lên, nhắm vào anh.
Mạnh Phương Ngôn không tỏ ra hoang mang, chỉ khẽ ngước mắt lên: “Tôi những tưởng mình đã là thằng đàn ông
không đáng tin nhất rồi, thật không ngờ vẫn còn người khác mặt dày vô
sỉ, tráo trở hơn”.
“Lúc trước CIA của các người và các Cục an ninh rơi vào đường cùng, giả tạo tươi cười cùng ký hiệp ước xin chúng tôi
bắt Ghost. Chúng tôi đã đồng ý. Không ngờ các người lại âm thầm mai phục định cướp công, quốc gia của các người không cần thể diện và đạo đức
nghề nghiệp tới mức này tôi cũng thật sự được lĩnh giáo đấy.”
Sắc mặt Tạ Thẩm càng lúc càng khó coi.
“Nhưng anh nên nhớ, Shadow không giống các người. Cho dù hôm nay CIA tuyên bố
với toàn thế giới Ghost đã được các anh bắt giữ, cũng có ý nghĩa gì với
chúng tôi đây? Đừng quên mục đích ban đầu của các anh, mục đích của
chúng ta là giống nhau. Ai bắt hắn không quan trọng, mà quan trọng ai có thể bắt được hắn.”
“Tôi nghĩ anh biết rất rõ, bây giờ tôi đang nắm giữ mật mã của hiệp ước Satan.”
Anh nhìn Tạ Thẩm, từ tốn nói: “Ba ngày sau, Ghost sẽ tiến hành giao dịch
hiệp ước Satan với tổ chức Afla, một tổ chức đang hoạt động mạnh mẽ nhất ở Israel tại viện bảo tàng Anh quốc”.
“Tổ chức Afla sẽ cử hai đại diện tới London gặp mặt Ghost trước, tôi và đội viên của tôi sẽ chặn họ lại tại sân bay.”
“Ngày giao dịch, tôi sẽ cải trang thành người của tổ chức đó.”
“Không biết chuyên gia dịch dung đây có nhã hứng làm bạn đồng hành của tôi không?”
Tạ Thẩm đứng im: “Mạnh Phương Ngôn, tôi thấy cậu điên rồi đấy, cậu dám mời kẻ địch làm bạn?”.
“Tôi nói rồi mà.” Anh nhướng mày, “Ai bắt hắn không quan trọng, quan trọng là ai có khả năng bắt được hắn”.
“Là một điệp viên được mọi người thừa nhận là xuất sắc và thẳng thắn, tôi
cho rằng tâm nguyện muốn bắt Ghost của anh không thua kém bất kỳ ai, nếu không anh cũng chẳng mai phục bên cạnh hắn đằng đẵng hai năm trời để
tìm cơ hội.”
“Báo săn, chỉ cần mục đích của chúng ta thống nhất, tôi sẵn sàng quay lưng về phía anh.”
Tạ Thẩm nhìn người đàn ông đang ở trần nửa người trong ngày đông giá rét
trước mặt mình. Trên thế giới này, mỗi ngày có biết bao người muốn lấy
mạng anh, thậm chí chưa một kẻ địch nào còn sống được nhìn thấy diện mạo thật sự của anh, thế mà anh lại chấp nhận tin tưởng một người có quan
hệ đối địch với mình.
Một lát sau, Tạ Thẩm cất súng đi.
Cũng đã lâu rồi anh ta không chơi trò đánh cược.
“Cảm ơn.” Mạnh Phương Ngôn hiểu, gật đầu với Tạ Thẩm, “Vậy, trời sắp sáng rồi, không tiễn”.
Nói xong, anh rót một cốc nước ấm khác, chuẩn bị rời khỏi bếp.
“Cô ấy có biết không?” Lúc anh sắp đi, Tạ Thẩm bất ngờ lên tiếng.
Anh ngừng lại một giây rồi đáp nhanh: “Không biết”.
“Vậy cậu vẫn cứ tiếp tục ở bên cạnh cô ấy như vậy sao?”
“Đây là sự lựa chọn của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm và trả giá cho nó.”
“Cậu có biết, rồi sẽ có một ngày, mà có thể rất nhanh thôi cô ấy sẽ biết tất cả.” Giọng Tạ Thẩm bỗng cao lên, xen lẫn phẫn nộ và đau thương, “Rằng
tất cả những người đang ở bên cô ấy từ đầu đã chỉ nói dối. Dối trá rồi
sẽ có một ngày sẽ bại lộ”.
Anh im lặng vài giây: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn sống cho hiện tại”.
Nghe đến đây, cuối cùng Tạ Thẩm cũng không còn lạnh lùng như lúc trước nữa:
“Cậu có từng nghĩ, cái tinh thần sống cho hiện tại của cậu sẽ ảnh hưởng
nhiều thế nào tới cuộc sống sau này của cô ấy hay không? Chúng ta và cô
ấy sống ở hai thế giới khác nhau, là hai đường thẳng song song. Cô ấy
chỉ là một người bình thường, hai người vĩnh viễn không có khả năng…”.
“Báo săn.” Anh giơ bàn tay không cầm cốc lên: “Chí ít cho tới bây giờ, tôi
không muốn nghe thấy bất kỳ người đàn ông nào nói quá nhiều về người con gái của tôi”.
“Trong chuyện lừa dối này, chúng ta là đồng phạm.”
Giọng anh không cao không thấp: “Sự khác biệt của chúng ta nằm ở chỗ,
tôi dám phản bội nguyên tắc tôi đã tuân thủ hơn hai mươi năm, còn anh
thì không”.
Bóng Mạnh Phương Ngôn nhanh chóng khuất dạng ở cửa. Tạ Thẩm đứng đực bên cửa sổ, trong đầu bỗng chốc như có hàng ngàn con sóng tràn qua.
Anh ta nhớ tới lần đầu tiên gặp người con gái ấy.
Cô luôn im lặng, luôn lạnh lùng, thường một mình ngồi trong thư viện
nghiêm túc nghiên cứu giáo trình. Nhưng khi cô nhìn thấy người mình yêu
cô đã lập tức nở một nụ cười trong sáng nhất, chân thành nhất, không
chút phòng bị.
Phải, nếu anh ta cũng dám phá bỏ nguyên tắc, có phải bây giờ người ở bên cô ấy sẽ là anh ta hay không?
Rất lâu sau, anh ta mới nhắm mắt lại…
…
Trở về giường, Mạnh Phương Ngôn vừa đặt cốc nước xuống đầu giường thì thấy
Chúc Tịnh nghiêng người đối mặt với mình, nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng.
“Sao vậy?” Anh ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
“Anh vừa nói chuyện với ai vậy?” Vì mơ ngủ nên giọng cô rất khẽ.
Anh nhìn cô cười: “Ngủ mê hả? Trong nhà này ngoài hai chúng ta ra làm gì
còn ai, trừ phi em giấu anh nuôi một tên ‘tiểu bạch’ khác”.
“Chẳng phải em đang nuôi anh rồi sao?” Cô suy nghĩ giây lát, cũng cảm thấy
chắc là mình nghe nhầm bèn quay người ngủ tiếp: “Đi đâu tìm được một gã
trắng hơn anh bây giờ”.
Ai ngờ nghe xong câu ấy, anh không cho cô
ngủ nữa, dựa sát lại, đè lên người cô, vừa động tay động chân vừa nói
với giọng uể oải khàn khàn: “Thế, con gái hay thích tưởng tượng chồng
tương lai của mình, em tưởng tượng thế nào?”.
“Tóm lại, không giống anh.”
“Ừm.” Anh đăm chiêu gật đầu, “Em chắc chắn chưa từng nghĩ sẽ ngủ với một
người đàn ông như anh đâu nhỉ, vừa đẹp trai vừa giỏi khả năng giường
chiếu”.
Cô nhìn anh, giơ ngón giữa lên.
Mạnh Phương Ngôn bật cười, cắn lên ngón tay cô rồi liếm liếm, cười phong lưu: “Come on, anh vẫn chưa ăn no”.
Cô quay người định rút tay về, nhưng vừa mở mắt đã phát hiện anh đang lấy tay phải nắm chặt lấy tay trái của mình.
Dưới ánh mắt đăm đăm của cô, anh chậm rãi đan tay mình vào tay cô, rồi cúi đầu hôn lên từng ngón tay siết chặt.
Cả hai đều không nói gì.
“Ngủ đi.” Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Mai em còn phải tới bệnh viện sớm”.
Cô nhìn gương mặt đã bình tĩnh lại của anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên.
Anh lập tức hiểu cô muốn gì bèn mỉm cười, dán sát mặt lại, tiện thể nhắm mắt để mặc bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mắt mình.
“Có phải ánh mắt không phải giờ biết nói dối không?”
Giữa căn phòng im ắng, cô hỏi anh.
Lòng bàn tay cô ấm nóng, giống như một nguồn sáng vô tận soi chiếu tới mọi
ngóc ngách trên cơ thể anh. Anh tham lam cảm nhận, ghi nhớ từng chút rồi hạ giọng trả lời: “Phải”.
Anh không nhìn thấy hốc mắc cô dần đỏ rực lên.
Vậy thì, anh có thể đừng mở mắt nói dối không?
Anh có thể đừng dùng đôi mắt vốn không biết nói dối này để nhìn em hết lần này đến lần khác không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT