Nhân giờ ra chơi của bọn trẻ, cô được hiệu trưởng Phùng gọi tới một căn nhà bên cạnh.

Sau khi vào nhà, hiệu trưởng Phùng thở dài rồi vừa khóc vừa cười nói: “Tịnh Tịnh à, không phải chú nói gì con. Nhưng con cứ tiếp tục tặng bao nhiêu cơ sở vật chất rồi giáo trình sách vở, còn cả quần áo đồ chơi cho bọn trẻ, thì ngày ngày ngoài việc nhận đồ, chú không còn thì giờ giải quyết việc của trường nữa”.

Chúc Tịnh uống một hớp nước, “Vậy lần sau con đưa tiền mặt, chú tự vào trong huyện đeo vài túi hàng về nhé”.

Hiệu trưởng Phùng lắc đầu, vỗ vai cô, “Con bé này, biết nói thế nào với con đây. Mồm miệng quá độc, nhưng lần nào cũng rắn miệng mềm lòng”.

Cô nhún vai.

“Tịnh Tịnh, trong lòng con hiện giờ có phải đã có người nào đó không? Không phải người họ Chu đó.” Hiệu trưởng Phùng nhìn cô một lát ròi bỗng nhiên mỉm cười hỏi.

Đối với cô, hiệu trưởng Phùng có lẽ là trưởng bối gần gũi nhất trên đời này. Mỗi một việc cô làm dường như đều không giấu nổi ông.

“…”

Cô không trả lời ngay, khuôn mặt thường xuyên trêu chọc bâng quơ, điển trai lại có chút xấu xa đó chợt vụt qua trong đầu cô. Cô bỗng phát hiện mình đã lẳng lặng tới đây mà không thông báo với anh tiếng nào.

Thôi, chắc lần này anh sẽ không theo tới đây đâu, dù sao thì cô chỉ ở một thời gian sẽ quay về.

“Chú chỉ mong có một người thật lòng đối tốt với con.” Hiệu trưởng Phùng quan sát những biểu cảm nhiều thay đổi trên khuôn mặt cô, cười thầm rồi vỗ vai cô: “Chú nghĩ, con cần một người thật sự có thể mở cửa trái tim con”.



Dạy xong tiết Sinh vật, sắc trời cũng tối đi. Chúc Tịnh nhân lúc hiệu trưởng Phùng dẫn bọn trẻ đi ăn tối bèn tranh thủ về phòng chợp mắt một lát.

Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, cô định ngủ một lúc mà đã thiếp đi hơn hai tiếng. Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài dường như đã yên ắng hẳn, ngay cả tiếng nô đùa của bọn trẻ cũng tan biến.

Cô dụi mặt, mơ màng ngồi dậy, đi về phía tảng đá kể chuyện.

Đi tới bên tảng đá, cô chợt sững người. Mảnh đất trống thường ngày đã chen chúc bao nhiêu đứa trẻ, lúc này bỗng chỉ có một đứa bé ngồi đơn độc ở đó, không biết những đứa trẻ khác đã biến đâu mất dạng.

“Tiểu Hữu!” Chúc Tịnh tỉnh táo hơn một chút, đi tới xoa đầu bé gái thân thiết nhất với cô, “Sao chỉ có một mình con? Những bạn khác đâu, còn chưa ăn tối xong ư?”.

Bé gái tên Tiểu Hữu nghe thấy giọng cô bèn lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to tròn rồi lập tức ôm chặt eo cô: “Cô Tịnh Tịnh, mọi người đều ra sau núi cả rồi, chỉ có một mình con ở đây đợi cô”.

“Sao họ lại ra sau núi?”

“Bởi vì…” Tiểu Hữu suy tư giây lát rồi đỏ mặt nói: “Bởi vì có một anh cực kỳ đẹp trai nói muốn làm ảo thuật cho mọi người xem ạ”.

Lúc nghe tới đoạn “cực kỳ đẹp trai”, trong lòng Chúc Tịnh bỗng dấy lên một dự cảm rất không tốt.

Cực kỳ đẹp trai…

Cô day huyệt thái dương, khuôn mặt đáng đấm đó lập tức xuất hiện khiến cô toát mồ hôi lạnh. Cô hạ thấp giọng: “Anh đó là người ở đây à? Hay từ ngoài tới? Anh ấy có nói với các con anh ấy là ai không?”.

Tiểu Hữu thả cô ra, khẽ chỉ vào cô, ngây thơ nghiêng đầu: “Cô Tịnh Tịnh, anh đó từ nơi khác tới, nói là bạn trai của cô”.



Nghe xong câu này, gân xanh trên trán Chúc Tịnh lập tức nổi lên. Cô nắm tay Tiểu Hữu, bước chân chợt thoăn thoắt, không còn cảm giác đói bụng nữa, khẩn trương rảo bước đi ra sau núi.

Quả nhiên, vừa tới đó cô đã lập tức nhìn thấy một đám trẻ ầm ĩ quây thành một vòng tròn. Còn cái bóng vừa quen thuộc vừa đáng ghét, người cô những tưởng sẽ không thể nào xuất hiện ở đây thì đang đứng giữa vòng tròn ấy. Người đàn ông đang nghiêm túc xắn tay áo, kiên nhẫn làm ảo thuật cho bọn trẻ không phải Mạnh Phương Ngôn thì còn ai vào đây?

Tốc độ lật bài nhanh không thể tưởng, giữa lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một con Át bích rồi con Joker cũng kỳ lạ nằm trong túi áo của một đứa trẻ. Anh biến hóa khôn lường, mặc một chiếc măng tô đen tuyền đứng giữa bóng đêm, quả thật giống như một nhà ảo thuật bước ra từ trong truyện cổ tích.

“Hay quá! Thích quá!”

Chúc Tịnh giương mắt nhìn những đứa trẻ hoan hô không ngừng, ánh mắt chúng nhìn ai đó gần như sùng bái đến phục sát đất.

Có đứa trẻ nhạy cảm, quay đầu phát hiện thấy cô xuất hiện, lập tức chạy về phía cô, hưng phấn kêu lên: “Cô Tịnh Tịnh, anh Phương Ngôn làm ảo thuật lợi hại quá!”.

Chúc Tịnh nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Phương Ngôn thu quân bài trong tay lại, mang một nụ cười hại nước hại dân, càng lúc càng đi gần về phía mình, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.

Hít sâu một hơi, cô bật ra năm chữ từ kẽ răng: “Anh… tới… đây… làm… gì?”.

Cô đã giấu hành tung của mình đến mức đó, âm thầm chạy tới vùng núi non này, mà anh vẫn có thể tìm ra cô một cách chuẩn xác.

Chúc Tịnh nhìn nụ cười tươi rạng rỡ của Mạnh Phương Ngôn mà chỉ thấy sống lưng lạnh tê tái.

“Tôi tới đây thì có thể làm gì?” Anh ghé sát vào tai cô, hạ thấp giọng, đáp bằng giọng phong lưu: “Không có em ở nhà, buổi tối làm sao tôi ngủ được”.

Cô lườm nguýt, hất tay anh ra, định quay trở về.

Ai ngờ đạo hạnh của cô vẫn còn quá thấp.

Vào lúc cô định rời khỏi, anh bất ngờ kéo tay cô lại, sau đó quay người, bình tĩnh và đạo mạo nói với đám trẻ đang hừng hực khí thế: “Các em, nghe lời của anh Phương Ngôn, lát nữa ai cũng sẽ có kẹo ăn”.

“Vâng ạ!” Tất cả bọn trẻ đồng thanh đáp lại.

“Bây giờ, các em hãy nhắm mắt lại trong vòng ba phút.”

Bọn trẻ không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, cực kỳ hiếu kỳ đối với chuyện anh chàng từ trên trời rơi xuống này định làm, đứa nào đứa đấy đều ngoan ngoãn, lập tức nhắm chặt mắt lại, bao gồm cả Tiểu Hữu vốn đang nắm tay Chúc Tịnh cũng biết điều buông tay cô ra, đứng ra bên cạnh các bạn.

“Tốt, ngoan lắm, bắt đầu tính giờ.”

Lúc này, Mạnh Phương Ngôn mỉm cười xoa xoa cằm, sau đó quay người, khẽ nháy đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp với Chúc Tịnh trước mặt anh.

Trong đầu cô rung lên một hồi chuông cảnh báo. Nhưng một giây sau, cô đã nhìn thấy mặt anh và mặt mình không còn chút khoảng cách nào.

Vì vừa tỉnh ngủ, cộng thêm sự xuất hiện đột ngột của anh, cô bỗng chập chạp một cách khó hiểu, phản ứng không kịp đã bị anh cướp mất nụ hôn.

Hơi thở quen thuộc trong giây lát bao trùm lên tất cả. Cô muốn giãy giụa bỗng nhận ra mình không còn chút sức lực nào. Còn anh trông thấy vẻ không chịu hợp tác của cô lại thừa cơ cắn lên môi cô, nheo mắt nhìn cô, ý muốn cô phải tập trung một chút.

Cô tức giận nhìn thẳng vào đôi mắt mê hoặc lòng người ấy. Đáy mắt anh có nụ cười, có chắc chắn, có yên lòng… có vô vàn cảm xúc vụt qua nhưng tất cả đều được truyền đạt tới cô, không sót chút nào.

Rất lâu sau, cuối cùng cô vẫn bỏ cuộc, nhắm mắt lại rồi từ từ đáp lại anh.

Giữa không gian yên tĩnh của núi rừng hoang dại, dường như chỉ còn tiếng trái tim cô phập phồng nơi lồng ngực.

Thình thịch, thình thịch.

Kiên định, bỏng cháy, liên tiếp khôn ngừng.

Cô biết độ nguy hiểm đến mê người của anh.

Cô hiểu mình có cả trăm lý do để rung động với anh.

Cô càng biết mình nên cách anh thật xa.

Cô thậm chí còn biết anh hoàn toàn không phải một người đàn ông bình thường, đơn giản.

Cô đều hiểu cả.

Nhưng cô vẫn để anh ở lại bên cạnh mình, ở ngay một nơi mình có thể chạm tay tới được, dung túng cho bản thân dần dần buông bỏ thành lũy vững chắc khi đứng trước mặt anh.

Giữa khu rừng im ắng, dưới bầu trời không một gợn mây, chỉ còn những ánh sao sáng lấp lánh, những đứa trẻ đang nhắm chặt mắt, yên lặng chờ đợi “bất ngờ” của người đàn ông thần bí, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, chỉ còn hai chiếc bóng đứng ôm nhau trên đỉnh núi, tựa hồ không bao giờ có thể chia xa được nữa



Mạnh Phương Ngôn bất lương lừa gạt lũ trẻ về việc ba phút sau sẽ có bất ngờ, cứ thế mặt dày vô sỉ ăn đậu hũ của cô đúng ba phút, sau đó đã thật sự biến ra rất nhiều túi kẹo và đồ chơi, khiến chúng hí hửng cầm đi chia nhau.

Lúc Chúc Tịnh đang nhăn nhó cùng anh đi xuống núi thì vô tình bắt gặp hiệu trưởng Phùng đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ vừa hút thuốc vừa mỉm cười vẫy tay về phía cô.

Cô nghiêng mặt, bèn nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn cũng đang cười với hiệu trưởng Phùng.

“… Mạnh Phương Ngôn!” Cô thật sự chịu không nổi nữa, hung dữ gọi anh.

“Hôm nay chính hiệu trưởng Phùng để tôi vào trong trường.” Anh cong môi, “Ban đầu tôi còn chưa tìm ra con đường đi vào”.

Cô càng cảm thấy đau đầu hơn: “… Anh quen hiệu trưởng Phùng từ lúc nào, làm sao anh biết tôi ở đây?”.

“Tôi vừa quen hiệu trưởng Phùng hôm nay…” Anh uể oải nhìn cô, “Vào lúc em còn đang ngủ, tôi đã gọi điện cho ông ấy nói tôi là bạn trai của em”.



Thế nên, hiệu trưởng Phùng cứ dễ dàng tin anh như thế? Không đúng, làm sao anh biết được số điện thoại của hiệu trưởng Phùng?

Chúc Tịnh bước vào trong phòng, bật đèn, ngồi xuống mép giường, không ngừng day trán.

Mạnh Phương Ngôn chậm rãi đóng cửa lại, sau đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, xoa cằm nhìn biểu cảm bực bội của cô, tâm trạng dường như càng lúc càng vui vẻ.

“Giáo viên hướng dẫn thí nghiệm bỏ dạy mà nhà trường không đuổi việc anh sao?” Cô lạnh lùng chế giễu.

Anh lại gần cô, cười hai tiếng, thanh âm gợi cảm, trầm ấm: “Tôi xin nghỉ đẻ”.



Cô đập bốp vào bàn tay anh đưa tới, “Xuống ngủ đất”.

Mạnh Phương Ngôn không nói khôn rằng, thật sự tìm đại một tấm thảm rồi trải xuống đất, cứ thế nằm xuống ngủ.

Phải ngủ ở một môi trường đơn sơ như thế này, nhưng anh không hề nhíu mày lấy một cái.

Chúc Tịnh nhìn anh một lúc rồi tắt đèn và cũng nằm xuống.

Căn phòng không còn thanh âm nào nữa. Cô nằm nghiêng, bỗng cảm thấy căn phòng cũ kỹ mình đã quen thuộc bao nhiêu năm bỗng có chút khác biệt nho nhỏ.

Thật ra huyện Lăng Đình đối với cô là một thế giới cô không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Thậm chí năm xưa khi cô và Chu Dịch Kỳ còn tình cảm, cô cũng chưa từng nhắc đến nơi này với anh ta, lần nào cũng nói là tới thành phố bên cạnh làm việc giúp bạn, rồi cứ thế đi. Vì chuyện này, Chu Dịch Kỳ thậm chí còn từng bóng gió phê bình cô.

Nhưng cô không thể ngờ, lại thật sự có một ngày, có một người chưa hỏi ý kiến cô đã dễ dàng bước vào thế giới vốn chỉ có một mình cô này.

Anh đứng trước mặt cô như một lẽ đương nhiên, ngang nhiên cướp mất nụ hôn của cô, cùng cô chọc cho đám trẻ vui cười, cũng không ngại ngần chút nào đối với môi trường sống ở đây, càng không hỏi cô vì sao lại tới đây.

Anh đến một cách kỳ lạ nhưng lại không hề khiến cô cảm thấy đường đột.

Dường như anh vượt ngàn dặm xa xôi có mặt ở đây thật sự chỉ vì cô cũng ở đây mà thôi.

Giống như anh tới, vì anh cần cô.

Được cần ư? Cô dường như chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này.



Đợi cho nhịp thở của cô trở nên đều đặn hơn, anh mới từ từ đứng dậy.

Gió lùa từ ngoài vào, len lỏi khắp căn phòng. Anh ngắm nhìn cô yên tĩnh ngủ, rồi đắp áo khoác của mình lên chiếc chăn mỏng manh của cô.

Di động của cô đặt trên đầu giường. Anh giơ tay cầm lên, nhẹ nhàng gõ mấy chữ, mật mã lập tức bị phá giải.

Ánh sáng từ màn hình di động trở nên cực kỳ yếu ớt trong phòng. Anh lướt vào đường, ánh mắt hơi lóe sáng, giống như đang yên tĩnh chờ đợi điều gì đó.

Một lát sau, anh khóa di động của cô vào, đặt về vị trí cũ, sau đó lấy máy điện thoại của mình, nhanh chóng gửi một tin nhắn mật mã.

To L: Hãy xác nhận mật mã của hiệp ước Satan có đúng hay không.

Thu di động lại, anh quay đầu nhìn cô.

Cô vẫn đang chìm trong mộng mị, không phát giác chút gì đối với những chuyện xảy ra tối nay.

Cô gái này, hình như chỉ có lúc say ngủ mới không sắc bén, lạnh lùng như bình thường.

Cô là cô gái thiếu đáng yêu, thiếu nữ tính nhất anh từng gặp, thế mà anh lại yêu chết cái vẻ hoạt bát đanh đá của cô.

Một lúc lâu sau, màn hình di động của anh một lần nữa sáng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play