7h tối đêm Halloween.

Chúc Tịnh đứng trước gương, bôi lớp máu giả cuối cùng lên mặt mình, thở dài, nhíu mày tự lẩm bẩm, “Thế này chắc là phù hợp với yêu cầu của đôi song sinh bảo bối đó rồi nhỉ…”.

Trên mắt cô là lớp phấn khói thâm quầng và máu, bên khóe miệng là máu, còn một chất dịch đen xì. Đầu tóc cũng vì để hợp cảnh được làm rối bung rối bét lên, buộc lại trong lớp voan cưới che mặt rồi mặc cùng một chiếc váy cưới kiểu ngắn của cô dâu zombie. Dù nói thế nào, cô cũng đã dành ra mấy tiếng đồng hồ để hóa trang thành bộ dạng này, cô cố gắng hết sức rồi.

“Tạm ổn rồi đấy, đúng là người không ra người, ma chẳng ra ma rồi.” Lúc này, từ ngoài cửa vọng vào giọng nói biếng lười của Mạnh Phương Ngôn, “Cứ vác cái bộ dạng hiện giờ của em ra ngoài phố thì quỷ thật cũng chạy mất dép”.

Cô thu dọn đồ nghề, quay người lại, ánh mắt chợt thay đổi đôi chút.

Người nào đó cuối cùng lựa chọn hóa trang thành bá tước ma ca rồng.

Cổ áo dựng đứng màu trắng, áo choàng màu đen, cà vạt màu đỏ, găng tay màu trắng, bên khóe môi còn có một chiếc răng nanh, vốn dĩ là một vai diễn đáng sợ và kinh dị, nhưng lại được ngũ quan tinh tế của anh diễn giải thành một vẻ cao quý mà diễm lệ.

Trên đời vốn dĩ tồn tại một kiểu đàn ông như vậy, bất kỳ loại trang phục nào người ấy cũng có thể dễ dàng chế ngự, còn phát huy được sức hấp dẫn vốn có của bản thân.

Trông anh có vẻ rất hưởng thụ ánh mắt khác biệt trong vài giây ngắn ngủi của cô. Lúc này, anh chầm chậm bước vào phòng ngủ của cô, cúi người cầm đôi giày cao gót màu đen bên cạnh giường lên.

“Tiểu thư xinh đẹp!”

Anh đi tới trước mặt cô, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn cô, nở một nụ cười có phần ma mị, “Tôi có vinh hạnh được đi cho em đôi giày nhảy tối nay không?”.

Cô cúi nhìn anh từ trên xuống, lát sau, cười lạnh rồi đưa chân ra, định đá vào mặt anh nhưng đã sớm bị con người thuần thục như anh tóm gọn, nhanh chóng cài dây giày vào mắt cá chân cô.

“Đùa đủ chưa.” Đi xong giày, cô nói.

Mạnh Phương Ngôn không đáp, nhưng đột ngột đưa tay ra bế ngang người cô lên.

“Dù sao tối nay em cũng là cô dâu zombie, vậy thì hãy hưởng thụ cái ôm của cô dâu một chút đi.”

Anh ôm cô, sải bước đi xuyên qua phòng khách rồi đi về phía chiếc ô tô đỗ ngoài cửa.

Chúc Tịnh hiện giờ chẳng còn hơi sức giằng co với anh, nhưng cái miệng vẫn không quên châm chọc, “Chúc vết thương trên vai anh lại nứt toác ra”.

“Em coi thường tôi quá.” Anh bế đặt vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn xong xuôi mới chống hai tay lên mép ghế, “Ngay lúc này đây, tôi hoàn toàn có thể đứng ở tư thế này, làm 100 cái chống đẩy liên tục, hoặc là, cùng em chống đẩy luôn… Có muốn thử không?”.

Cô bình tĩnh nâng cửa xe lên, ngăn cách hoàn toàn anh ở ngoài.

Anh nhìn gương mặt nghiêng của cô, để lộ một nụ cười mà chính anh cũng không phát giác ra rồi đi sang phía bên kia, trèo lên xe.



Khi tới nhà họ Tăng, cả căn nhà đã đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài nhà treo đủ các vật trang trí Halloween, trước cửa tầng một thậm chí còn treo một chiếc đèn bí ngô to đùng. Để hợp cảnh, trên tường cũng trang trí mạng nhện và những con nhện giả.

“… Hai người này giá mà lúc học hành cũng chăm chỉ nghiêm túc như vậy thì đã chẳng suốt ngày thi lại.” Chúc Tịnh không nhịn được, lẩm bẩm một câu.

“Hai người cuối cùng cũng tới!” Tăng Kỳ mặc trang phục người hầu gái có lẽ đã nhìn thấy họ qua cửa sổ phòng khách bèn thoăn thoắt chạy ra đón, “Mau lên, bữa tối đã bắt đầu rồi, còn không nhanh lên sẽ bị cướp hết đấy!”.

Chúc Tịnh và Mạnh Phương Ngôn theo chân Tăng Kỳ đi vào nhà, thấy cả phòng khách đã đầy đủ vô số các nhân vật: Cướp biển, ma ca rồng, phù thủy, zombie, hồn ma, đầu lâu… Chỉ có những người bạn không dám nghĩ tới, chứ không có người nào bạn không nhìn thấy.

“Anh.” Tăng Kỳ vẫy tay về phía cửa sổ, “Anh Tạ Thẩm!”.

“Ô, Phương Ngôn, tối nay anh đụng hàng với tôi đấy!” Tăng Tự tay cầm ly rượu vang đi tới, đánh giá Mạnh Phương Ngôn một lượt từ trên xuống dưới, “Tối nay tôi cũng hóa trang thành ma ca rồng”.

“Thôi đi, ngoài chiều cao ra, anh và anh Phương Ngôn còn gì để so sánh?” Tăng Kỳ lườm nguýt Tăng Tự, cười gian xảo, “Em thề, chỉ trong vòng ba phút từ lúc anh Phương Ngôn bước vào đây, tất cả đám con gái ở đây hầu như đều quay lại nhìn anh ấy”.

“Nào, cùng uống nào!”

Tăng Tự lấy thêm hai chiếc ly đưa cho Chúc Tịnh và Mạnh Phương Ngôn, rồi kéo Tạ Thẩm hóa trang thành linh hồn nãy giờ vẫn đứng im lặng một bên tới, “Chúc cho tình bạn mãi trường tồn!”.

“Cheers!”

Năm chiếc ly va vào nhau. Chúc Tịnh nhìn hai anh em họ Tăng tươi cười dưới ánh đèn, Tạ Thẩm trầm mặc và cả Mạnh Phương Ngôn anh tuấn phi phàm bên cạnh cô nữa, trong lòng bỗng dấy lên một cảm xúc khó nói.

Trong những đêm dài nơi đất khách quê người, vốn dĩ cô phải cô độc một mình, chí ít giờ đây bên cạnh cô vẫn có họ.

Tận sâu trong cốt tủy, cô là một người sợ hãi cô đơn như vậy.

Qua ba tuần rượu, Tăng Tự đã nhảy lên bàn, tuyên bố với tất cả mọi người tham gia party đêm nay, “Tiếp theo đây là tiết mục khiêu vũ mà mọi người chờ đợi đã lâu, mời mọi người đeo mặt nạ lên. Tối nay các bạn sẽ nhảy cùng bất cứ ai!”.

Mọi người phấn khích reo hò, lần lượt đeo chiếc mặt nạ mình đã chuẩn bị sẵn lên, bước vào sàn nhảy chính giữa phòng khách.

Tới khi Chúc Tịnh từ nhà vệ sinh bước ra, phòng khách đã hỗn loạn bát nhào. Cô né tránh còn không kịp bèn đeo mặt nạ, một mình đi tới bên bàn, chuẩn bị ăn chút bánh ngọt.

“Tiểu thư zombie xinh đẹp!”

Vừa ăn được một chiếc bánh ga tô, bỗng có một bàn tay đeo găng trắng chìa ra trước mặt cô, “Tôi có vinh hạnh được mời em nhảy chung một điệu không?”.

Cô đặt đĩa xuống, quay người lại nhìn, lập tức thấy một người đàn ông hóa trang ma ca rồng đeo mặt nạ đứng trước mặt.

Không hiểu vì sao, cho dù đêm nay, tại đây, có không ít nam giới hóa trang thành bá tước ma cà rồng nhưng cô vẫn lập tức nhận ra đây là ai.

Có thể vì tâm trạng của cô tối nay không tệ, cô đã thật sự đưa tay về phía anh.

Mạnh Phương Ngôn dẫn cô vào trong sàn nhảy, đang định vòng tay giữ lấy eo cô thì đã giơ tay lên, quẹt lớp ga tô dính bên mép cô trước.

Một giây sau, anh đường hoàng mút hết lớp ga tô ấy, còn nhẹ nhàng liếm ngón tay mình.

Động tác này của anh không những không ghê tởm mà ngược lại, còn mang một sự quyến rũ trí mạng. Trái tim cô run lên, cô quay đi, lạnh lùng nói: “Anh có định nhảy không đây?”.

Anh cười, cuối cùng cũng đỡ lấy cô, cùng cô nhảy điệu Tango.

“Chúc Tịnh, em có từng nghĩ, nếu có một ngày, một người em cho là đáng chết thật sự ra đi, liệu em sẽ mang tâm trạng gì?”

“Đáng chết?”

“Một người đã làm rất nhiều chuyện đáng ghét, khiến em hận, hận chỉ muốn hắn chết ngay ấy.”

Cô xoay tròn theo bước chân anh, “Nếu bọn họ thật sự không còn đáng sống trên cõi đời này nữa, người khác vì sự tồn tại của họ mà đau khổ thì nếu họ chết thật cũng đâu được coi là chuyện gì tệ hại”.

“Vậy với tư cách là một bác sỹ, đối mặt với một tên tội phạm cực kỳ tàn ác. Sinh mệnh của hắn đang tới khắc cuối cùng, được đưa tới bàn mổ của em để cấp cứu, em liệu có cứu hắn không?”

“Có.”

Cô gần như không do dự, “Mạng sống của hắn phải do quan tòa phán định. Tôi không có quyền quyết định hắn có được chết trên bàn mổ hay không, chỉ cần đó là bệnh nhân của tôi, tôi phải cứu”.

Hai câu trả lời hoàn toàn khác biệt, ánh mắt anh sáng lên vài giây, con ngươi sâu thẳm nhìn cô không rời.

Cô không hiểu vì sao anh lại hỏi câu ấy giữa bầu không khí này, nhưng cũng không nghĩ sâu thêm mà chỉ tiếp tục xoay tròn, chuyển động.

“Em nhảy rất đẹp.” Một lát sau, anh lại gần cô, thì thầm bên tai, “Trước kia từng học ư?”.

“Có nhảy vài lần.” Cô nói, “Anh nhảy cũng không tệ”.

Cô đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, vì người đàn ông trước mặt cô gần như đã có thể dễ dàng làm bất kỳ việc gì trên đời này.

Tiếng nhạc đi tới những giai điệu cuối cùng. Trước khi buông cô ra, anh bỗng dùng một tay chạm lên tai trái và tai phải của cô.

Chúc Tịnh sững người, khi giơ tay lên, chỉ cảm giác bên tai có một xúc cảm lành lạnh, sờ vào, hóa ra là một đôi bông tai.

“Happy Halloween!” Anh thả cô ra, nâng tay cô lên, đặt bên môi, hôn nhẹ, “Mong là tôi sẽ trở thành người đàn ông cuối cùng được nhảy cùng em”.



Vũ hội đêm nay đã bước vào giai đoạn cao trào. Gần như tất cả mọi người đều đã nắm tay nhau, vừa uống rượu vừa ca hát nhảy múa.

Khác với sự ồn ào của đại sảnh, cả tầng hai lại yên ắng không một tiếng động.

Có mộ bóng đen vào lúc mọi người chìm trong hoan lạc đã từ đường ống ngạch ở tầng một trèo lên trên, nhẹ nhàng cạy cửa sổ tầng hai, bước vào một phòng ngủ không bật đèn.

Vào phòng rồi, anh đóng cửa sổ lại, rồi đi tới bên cửa, nắm chặt lấy tay nắm cửa.

Ngay sau đó, anh bật tai nghe kiểu nhỏ, ngồi xuống bàn.

“Hai chiếc máy tính.” Anh nói.

“Thử lần lượt đi.” Kermid hạ thấp giọng.

“Ừm.” Anh bật chiếc màu đen trong hai chiếc, nhanh chóng gặp phải password.

“Pass là dấu vấn tay ư?” Moon hỏi.

Anh nhìn máy tính rồi rút một mảnh giấy mỏng từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng chạm phải chiếc camea đã được cải tiến của laptop.

Ba giây sau, mật mã được giải.

“Mars, anh lấy được dấu vân tay khi nào vậy?” Kermid kinh ngạc, “Trước đó em hoàn toàn không nhìn thấy anh có tiếp xúc thân thể với đối phương mà?”.

“Cậu là đồ ngốc à?” Moon lập tức phì cười, “Cậu không thấy vừa rồi anh ấy đi tới bên cửa, chạm vào tay nắm cửa ư? Thế mới nói… đáng đời cậu mãi mãi làm một tay kỹ thuật quèn, không thể ra ngoài tác chiến”.

Thấy hai người đó lại chuẩn bị cãi lộn, Mạnh Phương Ngôn chịu không nổi, tạm thời tắt tiếng rồi bắt đầu tập trung tìm tại liệu.

“Không có.”

Năm phút sau, anh mở tai nghe lên, “Tra cứu bất cứ từ khóa có liên quan nào cũng không có kết quả”.

“Nếu thông tin mà phía chúng ta nhận được – hai cái tên đặc công phản bội trong danh sách Satan – không sai, vậy thì chứng tỏ nó không nằm trong chiếc máy tính này.” Moon nói, “Mars, thử chiếc kia đi”.

Anh bật chiếc còn lại lên.

Kermid và Moon nín thở, bắt đầu chờ đợi.

Nếu cũng không nằm trong chiếc này thì có nghĩa là manh mối bị đứt, và Mạnh Phương Ngôn phải liều lĩnh hơn nữa để xâm nhập những thiết bị điện tử bên cạnh hắn.

Thời gian đằng đẵng như cả một thế kỷ trôi qua, họ mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Mạnh Phương Ngôn: “Có một file tổng hợp”.

Hai người đồng loạt hoan hô, Kermid kích động nói: “Mars, nhanh nhanh, mau dùng USB em đưa cho anh để copy về!”.

Anh nhanh gọn cắm USB vào, vì dung lượng file tài liệu không hề nhỏ nên hệ thống thông báo thời gian chuyển tiếp mất năm phút.

Mạnh Phương Ngôn dựa ra sau ghế, day day thái dương, bỗng dưng rất muốn quay trở lại phòng khách.

“Mars.” Kermid lúc này bỗng dè dặt hỏi một vấn đề đã nhịn rất lâu, “Cô Venus đó trông xinh là thế, vì sao tính khí tồi tệ vậy?”.

Anh mỉm cười, “Cô ấy là Venus mà, vị thần của tình yêu và sắc đẹp, dĩ nhiên người ta khó mà ghét được bản tính của cô ấy”.

“Vậy anh có được coi là tốt tính không?” Kermid làm một bài phỏng vấn nhỏ với thần tượng.

Anh lắc đầu, đáp rất nhanh, “Không tốt”.

“Em không thấy vậy.” Kermid nói, “Anh chưa bao giờ nổi nóng với Venus, mặc dù có lúc cô ấy đáng ghét thật”.

Anh không nói gì, trong đầu một lần nữa nhớ lại đủ các biểu cảm trên gương mặt cô.

Không hiểu vì sao, anh chưa bao giờ cảm thấy cô lạnh lùng, ngược lại thấy cô rất hoạt bát.

“Mars, anh thích cô ta rồi phải không?”

Bất thình linh, Moon xen vào.

Kermid sững người, sợ đến không dám nói gì nữa. Mạnh Phương Ngôn mấp máy định trả lời bỗng nhiên chau mày quay người lại. Một giây sau, cánh cửa phòng ngủ đã bị mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play