Cố Xạ cùng Đào Mặc đi xuống núi, Lư Trấn Học vẫn đi theo.
“Cố huynh.”
Mắt thấy Cố Xạ và Đào Mặc chuẩn bị lên xe ngựa rồi cứ như vậy đi mất, Lư Trấn Học nhịn không được mà lên tiếng:
“Xin dừng bước.”
Cố Xạ quay đầu lại.
Lư Trấn Học:
“Không biết Cố huynh có thể bớt chút thời gian nói chuyện một chút không?”
Cố Xạ vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích:
“Mời Lư huynh nói.”
Lư Trấn Học nhìn dòng người qua lại, hạ giọng:
“Không biết Cố huynh đã tìm được tụng sư để lật lại bản án của người tiều phu ở huyện bên chưa?”
Cố Xạ:
“Vẫn chưa.”
Lư Trấn Học:
“Nếu như Cố huynh không chê bai, ta đồng ý nhận vụ án này.”
Cố Xạ không hề dao động nói:
“Chuyện gì lại khiến Lư huynh thay đổi ý kiến vậy?”
Lư Trấn Học:
“Nếu ta nói là biểu dương lòng chính nghĩa, không biết Cố huynh có tin hay không?”
Cố Xạ:
“Lư huynh có tin tưởng vào chính mình không?”
Lư Trấn Học cười mà không nói.
Cố Xạ:
“Một khi đã như vậy, nếu Lư huynh không ngại thì ngày mai hãy đến huyện nha để nói chuyện.”
Lư Trấn Học ôm quyền:
“Xin đợi cuộc hẹn ngày mai.”
Cố Xạ ngồi trên xe ngựa, liền nhìn thấy Đào Mặc đang cầm mứt quả ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đầu gối, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào đầy thỏa mãn, dường như đang đắm chìm trong ký ức tuyệt đẹp nào đó.
Cố Tiểu Giáp thò đầu vào bên trong, miệng chõ về phía Đào Mặc:
“Ngài ấy làm sao vậy? Nhặt được tiền ạ?”
Cố Xạ cười như không cười nhìn hắn.
Cố Tiểu Giáp thè lưỡi, nhanh chóng ngồi lại ra chỗ càng xe, thúc ngựa cho xe chạy đi.
Xóc nảy trên đường khiến Đào Mặc thoáng cái hoàn hồn. Y chớp chớp mắt, liếc nhìn Cố Xạ gần trong gang tấc, mặt chợt đỏ lên:
“Chúng ta quay về được bao lâu rồi?”
Cố Xạ:
“Vừa mới.”
Mặt Đào Mặc càng đỏ hơn.
“Ta, có phải vừa rồi ta lại ngẩn người không?”
Cố Xạ:
“Đang nghĩ cái gì?”
Đào Mặc quay đầu đi, ánh mắt đảo loạn trong thùng xe.
“Không, không nghĩ gì cả.”
Nếu như để Cố Xạ biết mình từ nãy đến giờ đều nghĩ đi nghĩ lại đoạn đối thoại giữa hắn và tiểu sa di ở trong đầu, nhất định sẽ khinh bỉ mất.
“Có lẽ là quá mệt.”
Cố Xạ cho y một lối thoát.
Đào Mặc vội gật đầu. Y lặng lẽ nhấc một góc màn lên, gió bên ngoài thổi phất qua mặt khiến đầu óc đang mờ mịt hơi tỉnh táo lại một chút.
“Đúng rồi, Lư công tử đâu?”
Y chợt nhớ ra là thiếu một người.
Cố Xạ:
“Về rồi.”
Đào Mặc xấu hổ:
“Còn chưa nói lời từ biệt, thật đúng là quá thất lễ.”
“Ngày mai hắn sẽ đến huyện nha.”
Đào Mặc nghi hoặc:
“Hắn muốn đến huyện nha? Vì sao?”
Lư Trấn Học là tụng sư, y lập tức nghĩ đến hay là huyện Đàm Dương lại có vụ án.
“Không phải là lại xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Xạ:
“Hắn muốn nhận vụ án của người tiều phu.”
Đào Mặc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức trở nên vui vẻ:
“Thật à? Hắn thực sự muốn tiếp nhận vụ án này?”
Cố Xạ:
“Chính miệng hắn nói ra, chính tai ta nghe thấy.”
Đào Mặc hít sâu một hơi:
“Vậy là tốt rồi.”
Y biết Cố Xạ không muốn lên công đường, bởi vậy trong lòng tuy hy vọng có thể lật lại bản án cho người tiều phu nhưng cũng không muốn miễn cưỡng hắn. Hiện tại có Lư Trấn Học xung phong nhận việc, đúng là không thể tốt hơn.
Cố Xạ:
“Chảy rồi.”
Đào Mặc ngạc nhiên:
“Gì cơ?”
Cố Xạ:
“Mứt quả.”
Đào Mặc cúi đầu liền thấy đường trên mứt quả đang chảy xuống, dính lên tay y. Y theo bản năng muốn nâng tay lên liếm, lại nhớ ra Cố Xạ còn đang ở bên cạnh nên đành ngượng ngùng buông tay xuống.
Cố Xạ lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch nước đường dính trên tay y.
Thấy chiếc khăn tay màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ, Đào Mặc lúng túng:
“Ta sẽ giặt cho huynh.”
Cố Xạ gấp gọn chiếc khăn tay lại, bọc kín vết bẩn ở bên trong rồi mới đưa cho y.
“Được.”
Đào Mặc nhận lấy nắm trong tay thật chặt, trong đầu xuất hiện lại vẻ mặt dịu dàng của Cố Xạ lúc lau tay cho y, nơi được lau dường như cũng nóng lên.
Tiếp đó cố gắng tỏ ra bình tĩnh tạm biệt Cố Xạ, cũng hẹn ngày mai gặp lại, Đào Mặc nhìn theo xe ngựa của Cố Xạ đến lúc khuất bóng ở đầu ngõ thì mới nhanh chóng vọt vào trong huyện nha, gặp người liền hỏi:
“Lão Đào đâu?”
Y hỏi đến người thứ ba thì dứt khoát phát hiện ra đối phương chính là lão Đào.
“Thiếu gia.”
Lão Đào thấy y một tay cầm mứt quả, một tay nắm chiếc khăn, vẻ mặt hưng phấn nhìn mình, ánh mắt sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, trong lòng cũng đã dự đoán trước, bình tĩnh nói:
“Kim sư gia đã về rồi, có việc gì thì đến thư phòng nói.”
Đào Mặc không phản đối đi theo ông về thư phòng.
“Thiếu gia, ngài với…”
“Huyền Chi mua mứt quả cho ta ăn.”
Đào Mặc kích động nói.
Lão Đào:
“…”
Nếu ông nhớ không lầm, chính ông cũng từng mua rất nhiều đồ ăn vặt cho y.
Đào Mặc:
“Hắn còn dùng khăn tay lau tay cho ta.”
Lão Đào:
“…”
Ông đâu chỉ lau tay cho y, còn cả nhà nữa.
Đào Mặc:
“Hắn đưa cho tiểu hòa thượng một tờ ngân phiếu, kêu nó mỗi ngày cầu bình an cho ta.”
Lão Đào:
“…”
Việc này nghe cũng không tệ lắm.
Đào Mặc lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc nhìn lão Đào:
“Ông nói xem, vì sao hắn đối xử tốt với ta như thế?”
Lão Đào:
“Vì sao thiếu gia không hỏi thẳng Cố Xạ?”
Đào Mặc bối rối:
“Ta sợ hắn cũng không biết.”
Lão Đào:
“…”
Tuy rằng không nên oán thầm thiếu gia như vậy, nhưng nếu giữa thiếu gia và Cố Xạ có một người không biết mình đang làm cái gì thì người kia tuyệt đối không phải là Cố Xạ.
Đào Mặc:
“Nhỡ như ta hỏi rồi, hắn nhận ra mình đối xử quá tốt với ta rồi không muốn đối xử tốt nữa thì phải làm sao đây?”
Lão Đào:
“Ta nghĩ rằng Cố công tử không phải người như vậy.”
Trong mắt Đào Mặc hiện lên một tia vui sướng:
“Ý ông là, hắn biết hắn rất tốt với ta?”
“Ừm. Cố công tử cũng không phải là một người nhiệt tình, cũng không phải người đa tình, nếu không có… vài phần kính trọng với thiếu gia thì tuyệt đối sẽ không lên công đường vì ngài.”
Lần đầu tiên, giữa Cố Xạ và Đào Mặc, tâm tình lão Đào không ngờ lại có khuynh hướng nghiêng về Cố Xạ.
Khóe miệng Đào Mặc mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại toát ra bi thương nhàn nhạt.
“Ta biết. Vậy nên ta mới sợ hãi.”
Lão Đào nhướn mày.
“Thật tốt của hắn không giống thật tốt như ta nghĩ.”
Đào Mặc thấp giọng nói.
“Nhưng thật tốt của hắn lại tương tự với thật tốt mà ta muốn. Ta sợ sẽ có một ngày, hắn tìm được người mà hắn thực sự muốn đối xử tốt thì sẽ thu hết sự tốt đẹp dành cho ta lại. Biết rõ là không nên hy vọng xa vời như thế, nhưng sau khi hưởng thụ loại đối xử tốt này rồi, ta vẫn hy vọng loại tốt này kéo dài vĩnh viễn. Ta, ta không phải là quá tham không biết thỏa mãn chứ?”
“Là lòng tham không đáy.”
Sắc mặt Đào Mặc lập tức suy sụp.
Lão Đào vội ho một tiếng:
“Ta chỉ chữa lại cho đúng lời nói của ngài.”
Đào Mặc càng uể oải.
“Hắn là tài tử đệ nhất thiên hạ, ta đây còn không nhận biết nổi hai chữ tài tử.”
Lão Đào im lặng một lát mới nói:
“Thiếu gia không thử, sao biết được ngài không phải là người mà ngài ấy thực sự muốn đối xử tốt? Có lẽ Cố Xạ vốn không để ý đến việc ngài có nhận ra được hai chữ tài tử hay không.”
Toàn thân Đào Mặc chấn động, ngẩng đầu lên, vẻ mặt giống như một đứa trẻ không biết phải làm sao.
“Nhưng mà, ta là nam.”
Lão Đào:
“Cố Xạ cũng là nam.”
Đào Mặc:
“Vậy hắn sao lại…”
Lão Đào:
“Trước khi thiếu gia chưa phát hiện ra, có từng nghĩ tới mình là như vậy không?”
Đào Mặc im lặng. Vấn đề này y không thể trả lời, bởi vì lúc y phát hiện ra là quá sớm, mới có… Trước đây y vốn chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ. Mà lần đầu tiên y nghĩ đến, lại phát hiện ra mình vốn không hề có hứng thú với nữ tử.
Lão Đào vẫn có chút lạc quan với tương lai của hai người. Chỉ cần Cố Xạ muốn, đủ loại lo lắng của Đào Mặc sẽ chỉ là chuyện nhỏ. Hiện giờ chuyện duy nhất có thể cần lo lắng chính là, Cố Xạ có ý này thật hay không.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Lão Đào bước ra mở cửa ngay trước khi đối phương kịp gõ cửa. Người gác cổng ngẩn người, đưa một bức thư lên:
“Là thư do Tri phủ thành Đàm đưa đến.”
“Hắn?”
Lão Đào nhíu mày, nhận thư rồi mở ra xem.
Đào Mặc lắc lắc cái đầu đang choáng váng, nghiêng qua hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lão Đào:
“Trên thư nói, cháu của Sử Thái sư sắp đến.”
Đào Mặc mờ mịt:
“Sử Thái sư nào?”
Lão Đào:
“Sử Thái sư là phụ thân của đương kim Quý phi, rất được Hoàng thượng tín nhiệm, là một trong những quyền thần đương triều.”
Đào Mặc:
“Vậy cháu ông ta là ai?”
Lão Đào:
“Nghe nói Sử Thái sư từng có một nhi tử, lại gặp phải tai họa bất ngờ. Hiện tại dưới gối Sử Thái sư không còn ai, chuẩn bị chọn một người trong thân tộc ra làm con thừa tự để kế thừa gia nghiệp, người cháu này chắc hẳn là người được chọn.”
Đào Mặc:
“Vậy hắn đến huyện Đàm Dương thì có liên quan gì đến chúng ta?”
Lão Đào gấp thư lại, thở dài nói:
“Bình an vô sự thì sẽ không có liên quan gì, nhưng nếu có chuyện… thì sẽ có liên quan rất lớn.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT