CHƯƠNG 91: NHÂN DUYÊN TA ĐỊNH

Đông đi xuân đến, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, đúng là thời tiết tốt nhất để đi cầu nhân duyên.

Hàng người cả nam lẫn nữ đến miếu Quan Âm nối dài không dứt.

Cố Xạ và Đào Mặc đi lách qua đám người, rất nhanh đã bị đám đông che lấp mất bóng dáng.

“Huyền Chi?”

Vóc dáng của Đào Mặc không cao, vừa không chú ý một chút đã bị đẩy về phía trước. Dưới chân là thềm đá, y vừa phải chú ý lại vừa muốn tìm người, bước thấp bước cao đi tiếp, thật vất vả mới đến được một chỗ trống trải, quay đầu nhìn về phía dòng người đi lên lại chỉ nhìn thấy một đống đầu người nhấp nhô, sao còn thấy bóng dáng của Cố Xạ nữa?

Y có chút gấp gáp, nhịn không được kiễng chân lên nhìn.

“Đào đại nhân?”

Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.

Đào Mặc cực kỳ không muốn nhưng phải quay đầu lại, cười gượng chào hỏi:

“Lư công tử.”

Lư Trấn Học là loại người thế nào? Liếc mắt một cái liền nhìn ra trong lòng y là không muốn gặp mình, tâm tình vốn đang rất tốt không hiểu sao lại trở nên ác liệt, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Đào đại nhân mới đến huyện Đàm Dương mấy ngày ngắn ngủi mà đã liên tiếp lọt được vào mắt xanh của hai vị mỹ nhân, còn cần phải đến miếu Quan Âm cầu nhân duyên sao?”

Đào Mặc:

“Ta là đến giải xui.”

“Giải xui?”

Lư Trấn Học nghĩ rằng y ghét bỏ Hứa tiểu thư thì hơi nhíu mày.

“Đào đại nhân nói quá lời rồi?”

Đào Mặc vò đầu:

“Ta cũng hiểu là có hơi quá lời. Nhưng Hách Quả Tử nói gần đây liên tục gặp vận xui, vẫn nên đi giải xui thì tốt hơn.”

Lư Trấn Học giật mình:

“Thì ra là loại xui đó.”

Đào Mặc:

“Lư công tử đến cầu nhân duyên?”

Sắc mặt Lư Trấn Học cứng đờ, lạnh nhạt đáp:

“Ta đi theo bạn bè đến.”

“À.”

Đào Mặc gật đầu, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh.

“Đào đại nhân và hạ nhân lạc nhau à?”

Lư Trấn Học cũng tìm giúp. Hắn đã gặp mặt cả Hách Quả Tử và lão Đào, còn nhớ rõ dáng vẻ của hai người đó.

Đào Mặc lắc đầu:

“Không phải hạ nhân.”

Lư Trấn Học ngạc nhiên:

“Chẳng lẽ là… Hứa tiểu thư?”

“A, đương nhiên không phải.”

Đào Mặc nói.

Lư Trấn Học thấy y chỉ phủ nhận nhưng không nói ra đáp án thì nghĩ rằng y không muốn nói, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

“Lúc này người lên núi rất đông, hay là Đào đại nhân đi theo ta vào trong miếu ngồi một chút. Nói không chừng đối phương không tìm được đại nhân thì sẽ đi vào trong miếu tìm.”

Đào Mặc do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu:

“Ta đứng đây chờ huynh ấy.”

Lư Trấn Học bật cười:

“Chẳng lẽ người đó là một đứa trẻ? Khiến đại nhân không yên lòng đến vậy?”

Lời này của hắn có vài phần là ý thử. Đào Mặc đến huyện Đàm Dương không lâu, người qua lại gần gũi cũngkhông có mấy. Hắn thật sự không nghĩ ra có ai đáng để y phải quan tâm như thế.

Đào Mặc:

“Dù sao ở trong hay ngoài thì cũng đều là chờ, ta đứng đây chờ huynh ấy, cũng nhìn thấy được rõ hơn chút.”

Trong đầu Lư Trấn Học chợt hiện lên một cái tên.

“Chẳng lẽ là Cố huynh?”

Đào Mặc vuốt cằm:

“Là Huyền Chi.”

“Huyền Chi?”

Lư Trấn Học đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc truy hỏi:

“Là Huyền Chi nào?”

Đào Mặc ngượng ngùng nhìn hắn.

Lúc này Lư Trấn Học mới nhớ ra y dốt đặc cán mai, bèn cười gượng:

“Ta chỉ là nghĩ đến một người, đã thất thố rồi.”

Đào Mặc chợt im lặng nhìn về một hướng, ánh mắt dường như lóe sáng.

“Lư huynh nghĩ đến người nào mà lại thất thố như thế?”

Giọng nói của Cố Xạ chậm rãi vang lên từ hướng kia.

Lư Trấn Học quay đầu liền nhìn thấy Cố Xạ cầm một xâu mứt quả tao nhã đi ra từ trong đám người. Nói cũng lạ, rõ ràng người khác đi lại đều là chen chúc không chịu nổi, cố tình lúc đến gần bên Cố Xạ thì tất cả mọi người đều tự giác tránh ra một khoảng nhỏ, sợ không cẩn thận sẽ quẹt phải hắn.

Cố Xạ đi đến trước mặt Đào Mặc, đưa mứt quả cho y.

Đào Mặc giật mình mở to mắt.

“Cho ta à?”

Cố Xạ:

“Cầm.”

Thì ra là kêu y cầm giúp. Đào Mặc ngoan ngoãn cầm lấy.

Cố Xạ:

“Ăn đi.”

Đào Mặc cầm xâu mứt quả chỉ chỉ vào mũi mình.

Cố Xạ gật đầu.

Đào Mặc nhếch môi, trong lòng cảm thấy vui vẻ cắn một miếng.

Lư Trấn Học đứng một bên chợt cảm thấy mình là người dư thừa, giống như một kẻ xâm nhập vào trong căn phòng vốn không thuộc về hắn vậy.

“Lư huynh đến cầu nhân duyên?”

Cố Xạ hỏi.

Lư Trấn Học hoảng hốt hồi thần:

“A, là ý của gia mẫu.”

Đào Mặc ngạc nhiên:

“Không phải ngươi nói là đến cùng bạn bè sao.”

Lư Trấn Học dù sao cũng là môn sinh đắc ý của Lâm Chính Dung, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng đã tìm được lý do để thoái thác:

“Gia mẫu dặn ta đi cùng bạn bè.”

Cố Xạ

“Nếu đã vậy thì mời Lư huynh cứ tự nhiên đi.”

Hắn nói xong liền vươn tay kéo Đào Mặc đi vào trong miếu.

Đào Mặc bị hắn kéo đi, toàn thân cứng ngắc đến mức đầu gối cũng gần như không cong lên nổi, lúc bước qua ngưỡng cửa còn phải nâng chân hai lần mới đi qua được.

Vào trong đại điện rồi mới thấy đầy người đang quỳ trên đệm hương bồ, tiếng lắc ống thẻ cũng vang lên liên tiếp.

Cố Xạ buông tay Đào Mặc ra.

“Không phải nói là đi giải xui sao?”

Đào Mặc ngẩn ra:

“Giải thế nào?”

Cố Xạ:

“Cầu nguyện với Bồ Tát.”

Hắn thuận tay đón lấy mứt quả trong tay y.

Đào Mặc ngơ ngác đi lên, quỳ xuống trên một chiếc đệm hương bồ ở cuối hàng.

Cố Xạ nhìn y cung kính lễ bãi, không hề quay đầu lại mà lên tiếng:

“Lư huynh còn điều gì chỉ dạy?”

Lư Trấn Học mỉm cười bước lên phía trước:

“Không ngờ tình cảm giữa Cố huynh và Đào đại nhân lại sâu đậm như thế.”

Cố Xạ:

“Trên đời này luôn có vài việc không ngờ nổi.”

Lư Trấn Học:

“Như vậy xem ra, trước kia Cố huynh muốn mời tụng sư đến huyện bên lên công đường là vì Đào đại nhân?”

Cố Xạ:

“Lư huynh có hứng thú?”

Lư Trấn Học:

“Không. Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.”

Cố Xạ:

“Lư huynh không phải là đến đây cùng bạn bè sao?”

Lư Trấn Học:

“Chẳng lẽ Cố huynh đang đuổi ta?”

Cố Xạ quay đầu lại nhìn hắn, cười như không cười:

“Ai nói không phải đâu?”

Lư Trấn Học:

“Có một chuyện ta không biết có nên hỏi hay không.”

Cố Xạ không trả lời. Hắn quay đầu tiếp tục nhìn theo bóng dáng Đào Mặc như trước.

“Ta nghe thấy Đào đại nhân gọi Cố huynh là… Huyền Chi.”

Lư Trấn Học nói.

“Tự của Cố huynh là Huyền Chi?”

Cố Xạ chậm rãi ừ một tiếng.

“Cố Huyền Chi?”

Lư Trấn Học nhắc lại từng chữ rất nặng, giống như đang xác định gì đó.

Cố Xạ dứt khoát đi đến chỗ Đào Mặc, đúng lúc Đào Mặc cũng đứng lên. Cố Xạ hỏi:

“Ngươi cầu điều gì?”

Đào Mặc:

“Bình an. Cầu bình an cho huynh, lão Đào, Hách Quả Tử, Cố Tiểu Giáp, còn tất cả mọi người trong huyện Đàm Dương nữa.”

Cố Xạ:

“Vậy còn ngươi?”

Đào Mặc ngây ra.

Cố Xạ bật cười.

Đào Mặc lại vội vàng quỳ xuống bổ sung thêm những điều vừa rồi chưa kịp cầu.

Y quỳ thêm một lúc lâu nữa rồi mới lại đứng dậy.

Cố Xạ:

“Một mình ngươi cầu còn lâu hơn lúc cầu cho tất cả mọi người chúng ta.”

Đào Mặc:

“Ta cầu lại một lần nữa. Số lần ta cầu nhiều hơn, nói không chừng Bồ Tát có thể nhớ kỹ thêm một chút.”

Cố Xạ:

“Nếu đã như vậy thì để ta đi tìm trụ trì.”

Hắn trả lại mứt quả cho y.

“A? Làm gì?”

Đào Mặc đi theo sau hắn.

Cố Xạ:

“Ngày nào ông ta cũng ở đây, có thể nhắc lại mỗi ngày.”

Đào Mặc để ý thấy Lư Trấn Học cũng đi theo, nghi hoặc hỏi:

“Lư huynh không đi tìm bạn bè?”

Lư Trấn Học:

“Ta và bọn họ lạc nhau, đoán chừng là bọn họ đã về trước rồi.”

Hắn dừng lại một chút, nhìn Cố Xạ và Đào Mặc rồi có thâm ý khác mà nói:

“Cũng không phải tất cả bạn bè đều sẽ đứng im một chỗ chờ đối phương quay về.”

Đào Mặc cắn một miếng mứt quả, cảm thấy trong lòng dào dạt hơi ấm, giống như có một suối nước nóng đang tỏa hơi nghi ngút bên trong.

Miếu Quan Âm không lớn, phía sau đại điện là nội viện, nơi đó có bày vài sạp tướng số, phía trước có không ít thiếu niên xấu hổ ngượng ngùng đang đứng xem.

Lư Trấn Học:

“Cố huynh và Đào đại nhân không đoán một quẻ?”

Đào Mặc có chút động lòng, đáng tiếc cho dù y có muốn thì cũng không thể biểu hiện ra quá trắng trợn được.

Cố Xạ:

“Một người nếu ngay cả nhân duyên cũng không thể tự mình nắm chắc, vậy thì còn có thể nắm chắc được thứ gì?”

Sắc mặt Lư Trấn Học căng thẳng. Thực ra trước đó hắn nói đến cùng bạn bè chỉ là lý do, hắn quả thực đến để cầu nhân duyên, nhưng cũng không phải tự nguyện đến đây mà là bị mẫu thân hắn hạ lệnh năm ba lần nên mới đến.

“Cố huynh đúng thật là người phóng khoáng. Chẳng lẽ phụ mẫu trong nhà chưa từng hỏi đến?”

Lư Trấn Học ướm hỏi.

Cố Xạ liền hỏi ngược lại:

“Lệnh tôn lệnh đường có hỏi đến chăng?”

Lư Trấn Học mím môi cười:

“Việc lớn cả đời, đây là số mệnh của cha mẹ, quan tâm cũng là việc phải làm theo lẽ thường.”

Ba người vừa nói vừa đi đến trước thiên điện, đúng lúc có một tiểu sa di ôm hòm công đức hết nhìn đông lại ngó tây, thấy đám người Cố Xạ thì ánh mắt sáng lên, nói một tiếng phật hiệu rồi đi tới:

“Thí chủ đến cầu nhân duyên?”

Cố Xạ:

“Không phải, là cầu bình an. Trụ trì của quý chùa có ở đây không?”

Tiểu sa di đáp:

“Trụ trì đang bàn luận kinh Phật với tăng nhân tha phương.”

Cố Xạ:

“Nếu đã vậy, ta đây đành phải làm phiền ngươi rồi.”

Tiểu sa di:

“Mời thí chủ nói.”

Cố Xạ:

“Ta muốn nhờ ngươi mỗi ngày niệm kinh cầu bình an cho một người.”

Hắn lấy một tờ ngân phiếu ra để vào trong hòm công đức.

Đào Mặc và Lư Trấn Học đều sửng sốt.

Tiểu sa di đã nhìn thấy số lượng ghi trên ngân phiếu lúc nó được bỏ vào trong hòm, lắp bắp kinh hãi rồi lập tức nói:

“Mời thí chủ nói.”

“Người đó tên là Đào Mặc.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play