2 tiếng sau, Tuấn Thần đem máy tính và bảng vẽ vào, vừa lúc Linh Đan học xong . Vừa bật máy lên Linh Đan đã vội vào game . Vừa vào một đống tin nhắn gửi đến
' Linh Nhi ( tên trong game của Linh Đan ) bạn đi đâu rồi' ' Linh Nhi không phải bạn bỏ game rồi chứ ' ' Linh Nhi mình nhìn thấy Phi Giáp ( tên trong game của tuấn Thần) đi với một cô gái. này bạn định để mất chồng à'. Rất nhiều lời hỏi thăm nhưng mà Linh Đan không quan tâ,m trực tiếp đi vào chiến đấu diệt boss. Tay phải lành lặn cầm chuột còn tay trái bó bột bấm các phím 1,2,3,4,5,q,w,e,r,t. Động tác rất nhanh khiến anh Khánh nhìn đến ngẩn người thầm nghĩ
"Trời ơi, đây có phải là con gái không vậy một tháng không chơi, tay còn bó bột ở cổ tay mà có tốc độ nhanh đến mức này thật là không thể tin được "
" haizzz thua rồi con boss này muốn chị ra tay mạnh hơn hả' Linh Đan hét lớn
Đúng lúc đó Ngô Dương đi vào dáng vẻ anh nhìn đứa em gái này như muốn xông vào đập nát chiếc máy tính, nhưng kì thực anh không làm nổi bởi vì đã lâu lắm rồi anh mới ngắm nhìn cô em gái mình như vậy. Từ trước tới giờ cô ấy cười nói nhưng trong mắt vẫn còn một chút buồn không, đến hôm nay nỗi buồn ấy đã vơi bớt đi không ít nụ cười có vẻ đã tươi hơn trước.
'Mau thu dọn đồ đạc chiều nay chúng ta xuất viện ' Ngô Dương từ ngoài đi vào nói
' Thật sao anh , chiều nay em được về nhà sao . ' Linh Đan ngạc nhiên vui mừng nói
' Ừ' ' Anh mà cho em ở đây thì chắc anh sẽ cạn kiệt tài khoản mất ' lời nói thì có vẻ trêu đùa nhưng giọng nói lại đem lại một sự ấm áp đến lạ thường.
2 Tháng tiếp theo Linh Đan quay trở lại trường học tay đã gỡ bột giờ đi học phải ngồi xe lăn.
Thời gian trôi nhanh chuyện j đến thì sẽ đến, thi xong tốt nghiệp Linh Đan chọn trường Đại học kiến trúc khoa thiết kế thời trang . Đối với cô ấy điều này không khó khăn, nhưng học cùng một trường lại cùng một khoa với Tú Vi thì cô ấy không thích lắm.
Thấy em gái ngày nào cũng cười nói nhưng trong trong đôi mắt ấy anh không thấy một sự vui vẻ nào cả.
' Đan , em đi dự sự kiện với anh nhé '- Ngô Dương nói
' anh đi đi em không đi đâu chân chưa đi vững em không muốn xuất hiện với bộ dạng này '- Linh Đan nói
' không sao đã có anh ở đây rồi nếu mệt thì em có thể nói với anh. '
'....'
' được không chúng ta đi nhé'. Ngô Dương lấy từ trong túi xách ra một bộ váy với áo thun đen và chân váy trắng dài đến đầu gối. vì chân chưa đi vững không nên đeo giày cao nên anh Ngô Dương đã chuẩn bị cho cô đôi dép sandal đế bánh mì .
Mặc vào không phải nói hơi quá nhưng thật sự rất đẹp đối với cô
Lên xe ô tô tiến về phía bữa tiệc . Rất nhiều máy ảnh đã trực sẵn ở đây chỉ cần có người là chụp những bức ảnh thật đẹp lại
Đầu tiên là Ngô Dương xuống trước , sau đó là Linh Đan cô vừa xuất hiện thì cả đám nhà báo khéo lại, bỏ mặc cô người mẫu Thảo Quyên đang tiến tới. Vì lần đầu xuất hiện nên Linh Đan hơi ngại ngùng trước nhiều máy ảnh và đèn flash , Ngô Dương đưa khuỷu tay lên để cho nắm lấy
' Đừng sợ có anh ở đây rồi cứ tự tin lên cười thật tươi vào'. Vào trong hoàn cảnh này bây giờ không cười tươi cũng không được
thoát khỏi đám chụp ảnh LInh Đan mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xem xong buổi trình diễn trong lúc mọi người còn đang thảo luận về buổi trình diễn thì Linh Đan và Ngo Dương đã rời khỏi.
Trên đường về nhà,
' Anh em muốn đi bộ'
' Được, anh chiều em'
Hai anh em nắm tay nhau đi bộ trên vỉa hè , trên đường không một bóng người
' Anh , anh có biết rằng lâu lắm rồi anh em mình mới đi bộ cùng nhau không'
' Ừ hình như cũng được khoảng 1 năm'
' Ngày trước, cho dù anh bận đến mấy cũng dành ra 1 buổi tối đi chơi với em'
' mệt không' ' lên anh cõng'
' Không '
'Lên anh cõng ' anh vẫn ép cô phải lên lưng anh
' Hình như dạo này em nặng hơn rồi'
' Đương nhiên rồi ngày nào cũng được bồi bổ mà'. ' Lâu rồi anh không cõng em, từ hồi anh vào đại học đến giờ đây là lần đầu tiên'.' Em nhớ ngày bé anh luôn cõng em đi chơi nhưng càng lớn càng ít'
' Vì anh bận mà ai bảo em cũng lớn nhanh quá làm j'
' Cõng em có mệt không anh bỏ em xuống để em đi bộ đi'
' Không mệt'
'....' hai người im lặng một lúc rồi Ngô Dương lên tiếng
' Linh Đan em..'
' em sao ạ'
' Em có thấy mệt mỏi không ' để lời này thốt ra dường như anh phải cố gắng lắm mới lấy đủ dũng khí để nói ra
' mệt... mỏi j cơ' Linh Đan hiểu nhưng còn giả bộ là không hiểu
' em ...' ' anh biết , anh cũng khó chịu , anh cũng tức giận khi ngày nào cũng thấy em cười một cách gượng ép không tự nhiên như trước nữa. Anh biết em buồn nhưng em đừng giấu trong lòng hãy nói ra để anh còn giúp em. Em có biết không khi thấy em tay còn chưa khỏi mà đã chơi game anh bực lắm nhưng lại thấy em cười một cách thoải mái thì anh không nỡ'
' Em ... anh nghĩ nhiều rồi' mắt Linh Đan rưng rưng
' Hay là anh đưa em sang Trung Quốc được không . Bên đó có nhà cô chú , có anh Tuấn Thần mọi người sẽ chăm sóc cho em, em sang bên đó sẽ có một cuộc sống mới một thế giới mới , với các bạn mới em sẽ quên được mọi chuyện ở đây , anh sẽ thường xuyên qua thăm em có được không'
' Bị anh phát hiện rồi ' Nước mắt rơi xuống vai anh
'Được không . thực ra bố mẹ muốn như vậy lâu rồi nhưng sợ em không đồng ý nên không nói'
' Được . Anh có thể đưa em đi sang bên đó càng nhanh càng tốt được không. Em không muốn chịu đựng nữa em mệt lắm rồi.' nước mắt trào ra
' Ừ anh sẽ làm nhanh cho em nín đi đừng khóc nữa'
Như lời anh Ngô Dương nói mọi thứ đã được sắp xếp trong vòng một tuần . Linh Đan lên máy bay và sang Trung Quốc học ở đại học A ở thành phố B, khoa thiết kế thời trang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT